Chương 23

Gió đêm hiu hắc, lá rụng trên mặt đất xào xạc.

Buổi tối ở trong thành phố cũng không thể so sánh một con phố buôn bán náo nhiệt, lúc này các tòa nhà dân cư xung quanh không còn mấy ngọn đèn, những khối lập phương màu trắng hoặc vàng nằm rải rác trên những khối lập phương thấp, nhìn xa xa như được khảm một phím sáng.

Tách ra, hai người không có lập tức xa cách, mà là cùng nhau đối mặt, lặng lẽ bình tĩnh lại.

Không xen lẫn ôn nhu thân mật quá mức, khuyết đi tình cảm giữa cặp đôi nên có, không có sự gắng kết quyến luyến khó khăn tách rời, ngược lại mang theo chút mâu thuẫn kỳ lạ cùng với chán ghét, càng giống như giằng co, dùng sợi dây mỏng buộc chặt vào nhau, không ngừng cứa vào da thịt đối phương.

Màn đêm đen kịt ngăn tầm mắt giao tiếp, không ai nhìn rõ trên mặt đối phương có xúc động hay cảm xúc gì khác hay không.

Có thứ gì đó ngăn cách giữa họ, lại ràng buộc cả hai.

Giống như có một bức tường vô hình dựng lên, không ngừng ập vào khiến bầu không khí càng thêm nặng nề.

Kỷ Sầm An dần dần chuyển dời tầm mắt đi, không muốn đối mặt với Nam Ca một cách cứng nhắc như vậy.

"Nhìn đây...." Nam Ca khẽ nói, nâng khuôn mặt Kỷ Sầm An lên, không cho cô nhìn đi chỗ khác.

Chợt xa, chợt gần.

Trước sau không ai đến gần nhau, ở giữa có một khoảng chắn.

Kỷ Sầm An quay lại, ôm Nam Ca.

Mơ hồ ôm lấy, cánh tay không đụng tới Nam Ca, còn có một đoạn nhỏ từ eo phía sau cũng không đụng tới.

Nam Ca nhìn cô, một lúc sau cúi người lại gần.

Đã đến lúc phải dừng lại, nhưng Kỷ Sầm An đã từ bỏ, giống như lần trước trong phòng trọ kia, đồng ý cho phép làm gì làm.

Nam Ca đặt một tay lên vai Kỷ Sầm An, đè cô xuống.

Kỷ Sầm An vẫn như vậy, bất kể Nam Ca làm gì, cô đều chịu đựng, ngay cả khi Nam Ca dùng lòng bàn tay giữ bên mặt cô, cô còn nghiêng đầu, để áp vào lòng bàn tay kia của Nam Ca.

Áp sát, ve vãn.

Có chút khác thường, không phù hợp với không khí hiện tại.

Hai người bọn họ ở trong bệnh viện lãnh đạm, như hai người xa lạ, vừa rồi Nam Ca còn trút giận lên Kỷ Sầm An, hiện tại có chút mềm lòng.

Thế nhưng, hành động ái muội như thế, khoảng cách gần thế này, lại không bất cứ tình yêu nào cả.

Nam Ca nặng nề dùng đầu ngón tay xoa xoa gò má của Kỷ Sầm An, lại bình tĩnh trở lại, như thể mối hận nhỏ vừa xuất hiện chỉ là ảo giác đột ngột.

Nam Ca nhanh chóng rút ra khỏi chỗ chìm, tỉnh táo trước Kỷ Sầm An.

Sự dịu dàng vừa thoáng qua, lại trở nên lạnh lùng.

"Cô Giang đối với ai cũng nhiệt tình như thế, hay chỉ với người ta là khác biệt?" Nam Ca khẽ nói, đôi mắt khẽ động, thu lại những suy nghĩ vừa rồi, xuyên qua bóng tối nhìn Kỷ Sầm An, ngữ khí lại khôi phục bình thường, nhẹ nhàng không mấy để tâm.

Cơn đau bên miệng còn chưa tan, Kỷ Sầm An buông tay ra, không còn căng thẳng nữa.

Có một số việc không thể giải thích rõ ràng trong vài câu, nói không đủ thuyết phục người nghe sẽ nghe ra ý khác, bản thân Kỷ Sầm An cũng không hiểu rõ. Cô đoán không ra được Nam Ca đang nghĩ gì, không biết hiện tại như thế là xuất phát từ cái gì, đối diện với ánh mắt của Nam Ca, cô tránh nặng tìm nhẹ nói: "Hôm nay có thời gian, cho nên ra ngoài một chuyến."

"Không phải là đồng nghiệp bình thường, khi nào mà thân thiết đến vậy?" Nam Ca nói, cẩn thận vuốt ve viền cổ áo.

Kỷ Sầm An khựng lại, khó giải thích được.

Nam Ca: "Nhân duyên của cô Giang khá tốt nhỉ, đi đến đâu, cũng có thể kết bạn được."

Đây là sự thật.

Trước đây, Kỷ Sầm An kết bạn giao du rộng rãi, mọi người trong vòng đều biết nhau, bất kể đi với ai thì đều quen biết lẫn nhau.

Mặc dù, có một số người nể mặt nhà họ Kỷ, nể mặt anh trai cô mới ra vẻ lấy lòng cô, chứ thật chất trong lòng chẳng xem cô là thứ gì, nhưng mà đúng thật là cô rất được hoan nghênh, đi đến đâu cũng được mấy đám bạn săn đón.

Lần này, trở về chưa được bao lâu, ở quán bar làm việc hơn 10 ngày, Kỷ Sầm An đã có hai người bạn, còn đổi tính đi ra giúp đỡ người ta, hành động rất đơn thuần, giống như là đồng nghiệp thì sẽ được đối xử như thế.

Mọi người như bèo nước gặp được nhau, ít ai được như thế, còn có lòng tốt chăm sóc con của đồng nghiệp và người lớn tuổi, giúp đỡ cũng giúp đến mức đó, nhìn sao cũng thấy quá khác lạ.

"Trước kia không như thế." Nam Ca nhỏ giọng nói, nhớ lại ngày xưa, trong lời nói ẩn ý.

Kỷ Sầm An cụp mắt, cứng người, không cúi đầu.

Một hồi lâu, cô nói: "Nam Ca."

Nam Ca ừ một tiếng, thong thả chờ người ta nói tiếp.

"Lúc đó, không nhìn thấy chị, mới đầu không để ý." Kỷ Sầm An nói.

"Cô cũng thích đứa bé kia nhỉ, thấy quan tâm lắm." Nam Ca nói, đối với lời Kỷ Sầm An nói, làm lơ không để ý.

Kỷ Sầm An hơi hé miệng, không phủ nhận, nói tiếp: "Không phải như chị nghĩ."

Cảm thấy người này quá tự lừa dối không thật thà, không giấu nổi quan điểm bảo vệ mẹ con A Xung, lời nói của người này đều muốn bảo vệ họ. Khoé miệng Nam Ca nhếch lên, nói: "Không nghĩ gì hết, cô Giang đừng hiểu lầm."

Kỷ Sầm An cau mày, cảm thấy lo lắng.

Không thích bộ dạng này của Nam Ca, không chấp nhận được, cũng thấy rằng Nam Ca dường như đang đe dọa điều gì đó, muốn nắm thóp.

Trong trí nhớ của cô, Nam Ca không như thế, các cô thường hay cãi nhau, cãi vã không hồi kết, nhưng mà từ trước đến giờ Nam Ca luôn bình tĩnh hơn Kỷ Sầm An.

Trước đây, Nam Ca có lòng kiêu hãnh của riêng mình, cô ấy sẽ không bao giờ so đo hay bàn tán về điều đó, đôi khi cô ấy tự cao đến mức khiến người ta khó chịu nhưng cô ấy luôn kiên quyết không lôi kéo người khác vào.

Khi đó, Kỷ Sầm An là người thích lôi mấy chuyện cũ ra nói, nhỏ nhen, bướng bỉnh, cứ khăng khăng lôi kéo một số chuyện vào để nói, vì những người kia mà mất bình tĩnh.

Hiện tại, cả hai đã hoán đổi góc độ, rất nhiều thứ đã thay đổi.

Họ ngồi bên nhau, nhưng họ không thể chạm vào cảm xúc của nhau.

Sau một hồi im lặng, Kỷ Sầm An nói, "Còn Từ Hành Giản thì sao?"

Nam Ca hạ cánh tay xuống, đột nhiên không tranh cãi nữa.

"Có thể là do tôi không hiểu rõ về cô Giang, vẫn chưa thân thuộc."

Chỉ bâng quơ nhẹ nhàng nói, không nhắc đến người vừa được đề cập kia.

Hai phong cách trái ngược, hai cách đối xử khác nhau.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng lúc chiều, Kỷ Sầm An hỏi, "Từ Hành Giản không tệ chứ?"

Nam Ca cũng không để ý lắm, nói: "Cô Giang muốn hỏi gì?"

Cả hai bên đang giằng co, không khí sắp đóng băng.

Mỗi cái có tỷ lệ đảo ngược riêng, có những nơi không thể chạm vào.

Kỷ Sầm An không trả lời, không muốn nói rõ.

Không biết qua bao lâu, Nam Ca mới chậm rãi nói: "Cô Giang đã biết từ sớm, không phải sao?"

Kỷ Sầm An sững người, hiểu ý nghĩa của câu này.

Sau khi xuyên qua lớp ngụy trang đó, ảo ảnh đột nhiên tan thành từng mảnh.

Thế thôi dừng lại ở đây, sẽ không đi xa hơn nữa.

Trong vòng nửa phút, đèn trong xe đột nhiên sáng lên.

Triệu Khải Hoành đang đợi bên đường nhận được tín hiệu lập tức tiến lên hai bước, mở cửa bước lên xe lần nữa.

Biết rằng đây là kết thúc, Triệu Khải Hoành không lên tiếng, cho dù bầu không khí bên trong có ảm đạm đến đâu, vẫn giả vờ như không cảm thấy điều đó, khởi động xe ngay khi ngồi vào, lái chiếc xe Honda một cách nghiêm túc, đưa Kỷ Sầm An đến nơi cô sẽ đến.

Kỷ Sầm An không cần phải báo tên nơi cô sẽ đến, bên này đã hiểu rõ ràng, đã điều tra từ lâu và biết rõ ràng mọi thứ.

Đến tiệm net, Triệu Khải Hoành không xuống mở cửa cho Kỷ Sầm An như lần đầu tiên, dừng lại và quay đầu nhìn lại, cung kính nói: "Cô Giang Cần, đến rồi."

Kỷ Sầm An tự mở cửa xuống xe.

Chờ cửa xe đóng lại, chiếc Honda chuyển hướng và lái về một ngã ba khác trên đường.

Đó không phải là hướng quay lại Bắc Uyển hay đường Hán Thành, mà ngược lại.

Trễ thế này rồi, không biết là định đi đâu.

Ánh đèn đêm và chiếc xe dẫn người ta nuốt chửng họ vào đó, biến mất ở phía bên kia đường.

Đã mười hai giờ, trễ giờ làm nửa tiếng.

Bước vào tiệm net Kỷ Sầm An phải được chào đón bằng những lời trách mắng, người quản lý không hỏi bất cứ điều gì, chỉ phê bình.

Tất cả các nhân viên khác đều đến làm việc đúng giờ, không có ai vắng mặt hoặc đến muộn, chỉ có Kỷ Sầm An, một nhân viên tạm thời, luôn khác biệt.

Quản lý nói thẳng: "Ngay cả số điện thoại cũng không có, không muốn làm thì ngày mai cút khỏi đây, chỗ này của tôi nhỏ quá, không chịu được phiền toái của cô, đúng là...."

Kỷ Sầm An không đáp lại, viện cớ là buổi tối không có xe buýt, nên đành đi bộ đến.

Người quản lý tức giận đến mặt méo xệch, nhếch miệng, như thể cô là một kẻ ngốc không có não.

"Chúng tôi trực ca đêm. Ban ngày không đủ dài để cô chuẩn bị ra ngoài sao?"

"Không đi được xe buýt, cũng không thể đi taxi?"

"Lần sau tôi đích thân đến đón cô đi làm, được chưa?!"

Quản lý ăn nói gay gắt, mở miệng ra là mỉa mai, là làm ầm ĩ chuyện đi muộn, là trách móc lớp trẻ ngày nay không chịu khó, chịu khổ, coi thường mấy công việc thế này.

Có ý định lợi dụng cơ hội để công kích Kỷ Sầm An, nhưng anh ta cũng đang ngầm cảnh báo những nhân viên khác chểnh mảng công việc.

Thật khó để nắm bắt cơ hội như vậy để tỏ vẻ ta đây, nói cho mọi người biết tôi đây là cấp trên, nói móc méo mấy người khác.

Kỷ Sầm An không phải là người duy nhất lười biếng ở tiệm net, có một số người đến làm, nhưng nghiêm túc làm việc không có, suốt ngày chơi điện thoại.

Nhưng dù sao cũng là giờ kinh doanh, trong tiệm vẫn có khách hàng, khiển trách nhân viên như vậy sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của khách hàng, quản lý vẫn dừng lại, nhỏ giọng nói: "Lát nữa tính sổ với cô sau."

Làm gì có lát nữa, sau khi mắng xong, cũng là lúc quản lý hết giờ làm.

Cuối cùng cũng bị trừ tiền, chỉ trễ nửa tiếng mà đêm nay đã bị trừ hai mươi đồng lương.

Để cảnh báo người khác, không có lần sau.

Kỷ Sầm An không phản bác một lời nào, vừa đến đã làm việc, lúc rảnh ngồi ở quầy thu ngân nghỉ ngơi, từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Khuôn mặt ảm đạm, cả tối không nói không cười.

Các nhân viên khác không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, cho là bị mắng cho nên nhăn mặt, mọi người tự giác không lên đùa giỡn, cố gắng giảm sự hiện diện của họ càng thấp càng tốt.

Có đồng nghiệp bị khiển trách trước đó, đêm nay nhân viên trong tiệm có ý thức làm việc hơn ngày thường.

Lúc rạng sáng, Kỷ Sầm An nằm sấp trên bàn, gối đầu lên cánh tay, đội mũ lưỡi trai che kín mặt, che kín hoàn toàn.

Mặt baby đến vào khoảng 7:50 xuất hiện với hai túi bánh hấp và sữa đậu nành nóng, vừa bước vào cửa, liền đến trước mặt cô, vỗ người đành thức.

Kỷ Sầm An gạt tay cậu ta ra, "Tránh ra."

Đặt một cái bánh bao và sữa đậu nành trước mặt cô, mặt baby nói: "A Xung mua cho, chúng ta mỗi người một nửa."

Kỷ Sầm An thậm chí không nhìn nó, không có hứng thú để ăn.

Thấy tâm tình cô không tốt, mặt baby đi lấy tiền lương giúp cô, hiếu kỳ nhìn môi cô, sau đó giơ ngón tay ra hiệu: "Miệng chị bị sao vậy, sao trầy như vậy?"

Cất tiền, Kỷ Sầm An chộp lấy chiếc túi đeo lên lưng, sau đó quay người rời đi.

Không quan tâm đến bất cứ ai, ngại phiền.

Mặt baby không hiểu sao bị người ta phớt lờ, sững sờ nhìn bữa sáng nóng hổi trên bàn, hỏi ngược lại: "Chị thật sự không muốn ăn sao?"

Bóng dáng cao lớn bước đi, nhắm mắt làm ngơ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro