Chương 30



Phòng bệnh đơn rộng rãi, mặc dù có bảy người lớn nhỏ ở trong đó, cũng không chậc chội, không giống căn phòng nhiều người bệnh lần trước, không có đủ chỗ đứng, phải đứng sát nhau.

Kỷ Sầm An xuất hiện, mặt baby lập tức chào hỏi, lên tiếng: "Tới rồi, nhanh vậy à. Vào đây, vào đây, mau vào đừng đứng ở cửa."

Trong phòng bệnh, mẹ A Xung phờ phạc nằm trên giường, mới không bao lâu, mà hai mắt như mây mù, cảm giác động tĩnh ở cửa, đồng tử mới di chuyển, yếu ớt nhìn về phía bên này.

Bên cạnh tủ, A Xung tất bật rót nước, pha thuốc cho mẹ uống.

Về phần Trần Khải Duệ, anh ta bế Tiểu Vũ, trông chừng đứa trẻ, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, tạo chút không khí sôi động trong khung cảnh u buồn này.

Trên mặt Trần Khải Duệ có vết thương, không nghiêm trọng, nhưng cũng gây chú ý, này đánh nhau với người ta, đến bây giờ còn chưa lành, không biết có để lại sẹo không.

Có lẽ còn ôm cục tức, trách Kỷ Sầm An đi mà không nói, cho nên thấy Kỷ Sầm An đến, Trần Khải Duệ không thèm liếc nhìn, chỉ lo chuyện khác.

Nhưng ngược lại, Tiểu Vũ có lương tâm, thấy Kỷ Sầm An xuất hiện, đôi mắt tròn xoe của sáng lên, vặn người thoát ra khỏi vòng tay của Trần Khải Duệ, chạy lại đây và ôm lấy đùi của Kỷ Sầm An, vui mừng hét lên: "Dì."

A Xung lúc này cũng vẫy tay, rót nước cho Kỷ Sầm An uống.

"Giờ em đang bận, không rảnh tay, chị ngồi trước đi, ngồi ở ghế này."

Ngay sau đó, quay sang nhìn Triệu Khải Hoành, không biết hai người có quen biết nhau, cho nên mở miệng giới thiệu.

Kỷ Sầm An liếc nhìn Triệu Khải Hoành, không giải thích, chỉ bước lên vài bước.

Tương tự như vậy, Triệu Khải Hoành không nói thật, không nói cho người trong phòng biết bọn họ vốn quen biết nhau, coi như lần đầu gặp Kỷ Sầm An.

Sau khi A Xung giới thiệu, Kỷ Sầm An mới biết Triệu Khải Hoành xuất hiện với tư cách là đại diện của nhà tài trợ, ông ta thay mặt một nhà hảo tâm đã tài trợ cho việc chữa bệnh cho mẹ của A Xung.

Ở bệnh viện luôn có các hoạt động công ích: Ốm đau là căn bệnh khó chữa nhất thế giới, người bình thường hay rơi vào tình cảnh éo le, có những bệnh không thuộc chi trả của bảo hiểm y tế, nên phí chữa bệnh rất đắt, người bình thường không có khả năng chi trả, nên cần tổ chức xã hội giúp đỡ, bệnh viện sẽ cố gắng lôi kéo người có hảo tâm làm việc thiện lập quỹ, để giảm bớt áp lực cho bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo, đây coi như là một cách giải quyết.

Lần này, mẹ của A Xung đã nhận được một khoản quyên góp từ công ty trên danh nghĩa của Nam Ca, đây là công ty hay có hoạt động từ thiện nhất.

Hiện tại, việc điều trị mới bắt đầu, quá trình còn chưa phác thảo xong, cho nên chưa xác định rõ phí.

Triệu Khải Hoành đến đây là vì quan tâm, chú ý đến tiến độ cụ thể, sau đó còn quay về báo cáo với sếp và các cổ đông. Ông ta mang đến không ít đồ bổ, rất có tâm, không phải làm cho có.

Triệu Khải Hoành hiền hoà, mở lời trước với Kỷ Sầm An, gọi: "Cô Giang."

Kỷ Sầm An gật đầu, mặt vô cảm trả lời: "Chào, Triệu tiên sinh."

Sau đó vỗ vỗ Tiểu Vũ đang kéo ống quần cô, muốn tách đứa bé ra.

Nhưng Tiểu Vũ không tính tự giác như người lớn, không cảm giác được tình hình lúc này, hiếm khi được gặp Kỷ Sầm An, cho nên không chịu buông tay.

Sợ giờ buông tay, lát nữa lại không thấy Kỷ Sầm An.

Vài ngày trước, đứa trẻ thậm chí còn hỏi Trần Khải Duệ rằng cô đang ở đâu, hiếu kỳ hỏi Kỷ Sầm An đi đâu rồi. Trần Khải Duệ bị thương cách đây không lâu, tính tình rất nóng nảy, vừa mở miệng đã nói "chết rồi" khiến đứa trẻ ứa nước mắt.

Kỷ Sầm An không chết, vẫn còn sống, Tiểu Vũ vui mừng không thôi, dựa vào người Kỷ Sầm An, dùng gương mặt nhỏ cọ cọ.

Đứa trẻ quá nhiệt tình, Kỷ Sầm An không quen, đẩy đứa bé ra, để nó qua một bên chơi.

A Xung gọi con trai lại, bảo cậu bé hãy ngoan và đừng gây rối.

Mẹ A Xung không chịu được tiếng ồn, dù chỉ tiếng động nhỏ, nếu không đầu sẽ đau, cảm thấy khó chịu.

Cầm lấy trái cây từ Kỷ Sầm An, A Xung nhỏ giọng nói: "A, tới thì tới, sao lại tốn tiền mua cái này, lần sau đừng có mua nữa."

Kỷ Sầm An âm ừ, nói: "Cũng không mắc lắm."

"Mẹ em ăn không hết, bà ấy không ăn được cái này." A Xung nói, vẻ mặt rất mệt mỏi vì bận rộn và lo lắng, trông già đi trông thấy.

Phản ứng của A Xung hoàn toàn trái ngược với những gì Kỷ Sầm An tưởng tượng, không hề tức giận hay phớt lờ Kỷ Sầm An, không nghe điện thoại vì không có thời gian, phải chăm sóc mẹ nên không thể nhận điện thoại của Kỷ Sầm An.

Hôm nay mẹ cô ấy phải kiểm tra hai lần, cần có người nhà đi cùng, ai cũng bận rộn, cả ngày đều đi tới đi lui, lúc nghỉ được chút mới trả lời điện thoại.

Kỷ Sầm An không biết cách an ủi người khác, với lại Triệu Khải Hoành vẫn còn ở đây, cho nên gặp cũng không nói gì, thể hiện như người ngoài cuộc.

Triệu Khải Hoành đứng bên cạnh không nhiều lời, quan sát mọi hành động của mọi người, nghe mọi người nói chuyện cũng không cắt ngang, lúc gần xong, còn nói chuyện với A Xung về quá trình điều trị tiếp theo, bao gồm cả khoản tiền tài trợ.

A Xung vô cùng biết ơn chuyến đến thăm của Triệu Khải Hoành, không biết phải nói cảm ơn thế nào cho đủ, liên tục nói "Vất vả rồi ạ", "Làm phiền rồi", "Cảm ơn", nói đủ thứ, còn giữ Triệu Khải Hoành ở lại ăn cơm.

Triệu Khải Hoành lịch sự từ chối, nói xong, thoáng nhìn qua Kỷ Sầm An, ý nghĩa sau đó quá rõ ràng.

"Không được, để lần sau đi." Triệu Khải Hoành nói, "Lát nữa còn đến chỗ bác sĩ Lưu, hỏi chút tình hình."

Bác sĩ Lưu là bác sĩ chính của mẹ A Xung, cũng là người giúp đỡ họ liên hệ người có hảo tâm.

A Xung ân cần nói: "Vậy được, ngài bận cứ đi trước, tôi dẫn ngài qua đó."

Triệu Khải Hoành không từ chối, trước khi đi còn quan tâm kiểu mẹ già một phen, sờ đầu Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ hiểu chuyện, còn nói với ân nhân: "Tạm biệt chú."

Bọn họ đi ra ngoài, Kỷ Sầm An và Trần Khải Duệ đến một góc nhỏ, nơi ít người để nói chuyện.

Ai cũng thẳng tính, không đưa đẩy làm quen. Kỷ Sầm An hỏi thẳng: "Bác gái sao thế, bệnh gì?"

Trần Khải Duệ có chút bồn chồn lo lắng, mấy ngày nay tinh thần lộ rõ, khóe miệng nổi đầy mụn nước, vừa ra ngoài liền muốn hít vài hơi, nhưng mà đây là bệnh viện phải khắc chế, trả lời: "Một đống bệnh, mới đầu là tim mạch, sau đó phát hiện phổi có vấn đề, tim cũng không tốt."

Kỷ Sầm An nói: "Còn gì nữa?"

Chỉ chỉ vào bụng, Trần Khải Duệ yếu ớt nói: "Chỗ này, có một khối u, nhưng không lớn, mấy ngày nữa cần phẫu thuật cắt bỏ."

Hầu hết mọi người khi về già đều mắc một đống bệnh, đặc biệt là những người khi còn trẻ làm lụng vất vả, từng có triệu chứng bệnh nhưng không bảo dưỡng tốt, đợi đến khi già rồi thì mới bộc phát.

Lần trước, mẹ A Xung nhập viện kiểm tra sức khoẻ còn không sao, chụp phim cũng tốt, không có vấn đề gì, mới một thời gian, lại biến thành dạng khác.

Có lẽ sợi dây thừng bị đứt ở chỗ nào đó, xui xẻo tìm đến người nghèo, cả đời lao tâm khổ tứ chưa được hưởng cuộc sống sung sướng mà một chân đã bước vào cửa địa ngục.

Mẹ của A Xung đã ngoài năm mươi tuổi, cơ thể yếu ớt, chỗ này chỗ kia yếu, phẫu thuật xem ra là một vấn đề lớn, thực sự không biết có thành công hay không.

Kỷ Sầm An vẫn còn trẻ và có sức khỏe tốt, cô chỉ mới trải qua một lần tai nạn xe hơi trong đời, lúc còn thiếu niên điên cuồng chơi nhảy dù, đua xe, cưỡi ngựa, thế mà còn chưa phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn nào, chưa hiểu được cái loại bi kịch này, cho nên không có gì để nói về nó.

Là người ít nói, nghe được một nửa thì im lặng.

Trần Khải Duệ nói thẳng, "Không có tiền, không duy trì được bao lâu."

Kỷ Sầm An hỏi: "Thiếu bao nhiêu?"

"Không biết." Trần Khải Duệ nói, dừng một lát nói tiếp, "Phí trị liệu thì không sao, có người giúp đỡ, chủ yếu là chi phí lặt vặt."

Điều trị một căn bệnh rất khó khăn và các khoản chi tiêu khác nhau vượt xa sức tưởng tượng, những người giúp đỡ chỉ trả phần viện phí, còn về cái khác, như sinh hoạt hằng ngày, linh tinh nhiều thứ cộng lại rất nhiều.

A Xung hiện thất nghiệp, suốt ngày phải ở trong phòng bệnh, không có sức kiếm tiền.

Triệu Khải Hoành đề xuất thuê một hộ tá chuyên nghiệp để thay thế A Xung, chăm vẫn tốt hơn. Nhưng A Xung không muốn, từ chối, rốt cuộc thì vẫn còn phải nuôi một đứa con nữa, không thể bỏ mặc đứa bé, hoặc làm phiền người khác chăm sóc.

Chuyện này mọi người không giúp được.

Hỏi cũng vô ích, phí công.

Trần Khải Duệ hỏi: "Lần này ở lại bao lâu?"

Lông mi Kỷ Sầm An khẽ run, mơ hồ nói: "Không biết, để xem rồi tính."

Hai người đứng ở lối đi ước chừng mười phút không nói nhiều lời, khi trở về làm như không có chuyện gì.

Về lý do tại sao cô rời đi, Trần Khải Duệ không quan tâm, không hỏi một lời, Kỷ Sầm An không đề cập đến nó và không muốn nói về chuyện riêng tư. Hai bên đã đạt được thỏa thuận về điểm này, không có xung đột.

Kỷ Sầm An chỉ ở trong phòng hơn một giờ, rời đi không lâu sau đó.

A Xung không giữ cô lại, không giống như lần trước nhất quyết giữ cô ăn tối.

Có lẽ bởi vì không muốn kéo người khác xuống, một gia đình ba người mang đến quá nhiều phiền phức cho những người xung quanh, A Xung không muốn tạo thêm gánh nặng cho Kỷ Sầm An, thà rằng lần sau cô ấy đừng đến.

Cũng mong đám người Trần Khải Duệ rời đi, đừng ở lại.

Tiếc là Trần Khải Duệ bám mãi không tha, lúc đầu ăn vạ, đuổi không đi.

Kỷ Sầm An đi xuống lầu, đợi ở ngã tư bên ngoài công viên lần trước.

Một lúc sau, một chiếc Land Rover màu đỏ dừng bên đường đến đón cô.

Là Triệu Khải Hoành, người lúc nãy đã đợi trong xe, bây giờ lái xe tới, khi đến nơi, hạ kính xuống và ra hiệu đi lên.

Có một số việc không cần nói đã hiểu, biết nên làm gì, Kỷ Sầm An tự hiểu.



Triệu Khải Hoành không giải thích nhiều, nói cho cô biết điểm đến ở đâu, sau đó hỏi cô cần gì, có cần làm gì khác không.

"Nếu giờ cô Giang không có thời gian, lát nữa có thể đến, khi nào rảnh thì gọi cho tôi."

Không có việc cần làm, đến chỗ ở cũng không có, Kỷ Sầm An còn đi đâu được, cần làm gì chứ. Cô trực tiếp nói: "Không cần, cứ theo sắp xếp của ông đi."

Triệu Khải Hoành gật đầu, khởi động xe, lái thẳng một mạch đưa cô đến Bắc Uyển đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Trong biệt thự, Nam Ca đã trở lại công ty, chỉ còn lại một căn nhà trống.

Trong căn phòng ở lầu hai, những nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày đã được chuẩn bị sẵn, những thứ có thể dùng trong cuộc sống đều có ở đây.

Bao gồm cả bộ quần áo mà Kỷ Sầm An để lại trong phòng trọ để nguỵ trang, còn có cái túi để ở tiệm net, lúc này đều được đặt ở trên bàn, được xếp ngay ngắn trong một chiếc hộp sạch sẽ.

Triệu Khải Hoành dẫn Kỷ Sầm An lên lầu và nói: "Đỡ mắc công cô phải đi một chuyến, cho nên mang lại đây cho cô."

Sau đó, đưa tay ra và làm động tác "mời", "Nam tổng đã dặn, cô Giang có thể ở đây bao lâu cũng được, sống tuỳ thích ở đây. Nếu có gì bất tiện, muốn chúng tôi hỗ trợ, lúc nào cũng có thể gọi. Còn nữa, thẻ ra vào được đặt ở đây, và nhà để xe ở tầng dưới đã trang bị cho cô một số chiếc xe có thể sử dụng để đi lại, cô có thể sử dụng nó theo ý muốn. Chìa khóa để ở tủ đầu giường, lúc cần đến có thể tự lấy."

Xứng đáng là cánh tay phải của Nam Ca, có thể nói Triệu Khải Hoành làm việc không chê vào đâu được, sắp xếp đâu vào đó, kể cả những chi tiết nhỏ nhất đều được quan tâm.

Thậm chí còn có quần áo mới và đồ dùng cá nhân.

Chưa kể đồ uống yêu thích của Kỷ Sầm An trước đây đều được trang bị đầy đủ, nước hoa trên bàn trang điểm đều là nhãn hiệu cô yêu thích, tất cả đều được mua theo sở thích và gu thẩm mỹ của cô.

Ý của Nam Ca rất rõ ràng, mang Kỷ Sầm An đến đây và để cô lựa chọn, không can thiệp vào việc Kỷ Sầm An có bằng lòng không, chứ đừng nói đến việc cản trở sự tự do của cô.

Trong những ngày tới, Kỷ Sầm An có thể rời đi tùy ý, hoặc ở lại bao lâu tùy ý, cô có thể thuê một căn nhà mới ở bên ngoài, hoặc sống ở đây trong một thời gian dài, muốn đi ra ngoài làm việc tìm thú vui cũng được.

Thích thế nào thì làm thế đó, xem chỗ này là khách sạn cũng được, không sao hết.

Lúc trước, Kỷ Sầm An chưa từng trói buộc Nam Ca, cũng đối xử với Nam Ca như thế, Nam Ca muốn làm gì cũng được, chỉ cần không chia tay, thì Kỷ Sầm An sẽ không quan tâm, dung túng không giới hạn.

Rõ ràng là bạn gái, nhưng lại giống nuôi dưỡng nhân tình, khiến mối quan hệ giữa hai người họ giống như một sự trao đổi điều kiện vô tình, không khác gì một loại người nào đó trong vòng kết nối của Kỷ Sầm An.

So với Kỷ Sầm An từng làm điều quá mức, Nam Ca vẫn còn bớt bớt lại, không học được sự tàn nhẫn của người này, ít nhất không nói lời nói khó nghe.

Khi đó, Kỷ Sầm An không hiểu tại sao Nam Ca lại cống hiến hết mình cho việc sáng tạo, và từng nói: "Vẽ cái này có thể tạo danh tiếng gì, nghỉ ngơi không phải tốt hơn sao?"

Nam Ca không so đo với tiểu nhân, nói: "Không được."

Kỷ Sầm An cho rằng làm vậy rất vô nghĩa, không thèm để ý thản nhiên nói: "Làm việc vất vả hao tâm như thế để được gì, kiếm được bao nhiêu đồng, đâu phải tôi không nuôi nổi chị."

Tay Nam Ca khựng lại, sau đó vẫn tiếp tục vẽ.

Kỷ Sầm An nói tiếp: "Không bằng ở cùng tôi nhiều hơn đi, cũng giống thế mà. Tác phẩm của chị có thể bán cho người khác, vậy thì tôi tiêu tiền mua, tôi còn ra giá cao hơn, so với để người khác mua vẫn tốt hơn."

Nam Ca không thèm để ý đến cô.

Kỷ Sầm An còn biết làm nhục người khác, mở miệng nói là: "Hai chúng ta đạt thành giao dịch, đừng vẽ nữa, bỏ bút xuống, chơi với tôi đi."

...

Thời trẻ trâu nói chuyện không biết suy nghĩ, nói ra lời tổn hại, mấy lần đòi hỏi người ta, giống như phải làm như thế mới được, Nam Ca thuộc về cô, là người của cô, không nên đi lệch hướng.

Giờ thân phận thay đổi, đứng ở nơi cũ mà bản thân từng làm thế, Kỷ Sầm An cúi đầu cầm lấy cái hộp, lấy đồ bên trong ra.

Triệu Khải Hoành không làm phiền cô, coi như là cô chịu ở lại, lúc này mới đi ra ngoài, quét dọn sạch sẽ tầng hai, để cô ở một mình trong đó.

Kỷ Sầm An có chút hoảng, đứng hai phút, không bao lâu nằm xuống sô pha, dựa vào thành ghế, nhìn lên trần nhà.

Nếu đã tới, đương nhiên phải nghĩ kỹ.

Tình hình hiện tại của Kỷ Sầm An không lạc quan, ra ngoài thuê nhà không an toàn, ngoài ra còn có người nhà A Xung và một số người ngoài vô tội, thật ra ở lại đây là lựa chọn tốt nhất.

Nghĩ thoáng một chút, thì ít nhất không có ép buộc cô, là cô tự chọn.

Kỷ Sầm An không biết Nam Ca muốn làm gì, suy nghĩ ra sao, trước mắt cứ đợi, xem có gì xảy ra.

So với ở phòng trọ, thì biệt thự như mây trên trời, máy lạnh bật 24/24, môi trường thoải mái, phục vụ tận nơi, ăn uống còn có người lo.

Chỗ này không có tiếng máy móc kêu ầm trời, không có mùi hôi từ rác rưởi ở ngõ nhỏ, sự chật hẹp được thay thế bằng sự rộng rãi và thoải mái, chỉ riêng phòng tắm đã rộng gấp ba lần căn phòng trọ đổ nát ở ngõ Đồng Tử.

Kỷ Sầm An quen thuộc nơi này, mỗi một góc đều nhớ rõ, không hề xa lạ, không cần người ta hướng dẫn đã có thể đi đến nơi cần đến.

Nhưng người giúp việc thì không biết rõ, lần đầu gặp mặt, cho rằng Kỷ Sầm An là khách quan trọng của Nam Ca, nên đối đãi rất thận trọng, trước khi đi tắm còn có người đi vào xả nước đầy bồn.

Người này từ nhỏ đã làm cô chủ, ăn nho còn đòi có người bóc vỏ mới chịu ăn, nhưng giờ Kỷ Sầm An không quen cách sống xa hoa, bảo người giúp việc đi ra, tự cô làm lấy.

Sau 9 giờ tối, Triệu Khải Hoành đưa đến một chai rượu.

Cô có uống hay không thì không quan trọng, nói chung là đưa lên.

Kỷ Sầm An không chạm vào chai rượu, không uống mấy thứ này, tắm xong thì lên giường ngủ, cũng từ chối mát xa trước khi ngủ luôn.

Sau khi cô ngủ, thì những phòng khác trong biệt thự cũng tắt đèn, yên tĩnh.

Đây là sắp xếp dựa theo thói quen của cô.

Cô hai nhà họ Kỷ tật xấu không thiếu, chỗ nào cô có mặt thì chính là thế giới của cô, mọi người đều phải theo nhịp sống của cô.

Rõ ràng đã quen cách phục vụ đó, thế nhưng đêm nay Kỷ Sầm An lại mất ngủ, nằm trên giường nhắm mắt lại, một hồi sau vẫn thanh tỉnh, không ngừng suy nghĩ.



Ban ngày cùng những ngày gần đây biến hóa đột nhiên ập vào lúc này, ập tới ập lui, quấy rầy lòng người không có cách nào an bình.

Kỷ Sầm An trở mình, quay mặt ra ngoài cửa sổ và mở mắt ra nhìn cây cối trong sân.

Nhìn khắp nơi, ba năm trước cây không cao lắm, tán chỉ ngang cửa sổ, nhưng bây giờ đã cao hơn một chút.

Cành cây rậm rạp che khuất vầng trăng tròn trên bầu trời, cắt đứt ánh trăng trắng khiến căn phòng vô cùng tối tăm.

Nửa đêm, Kỷ Sầm An ngủ một giấc, nhưng không ổn định.

Trong mơ hồ nghe tiếng động sột soạt, có người vén chăn lên.

Kỷ Sầm An cảm giác được, nhưng buồn ngủ quá, nên không xoay người mở mắt.

Đối phương cởi bỏ chiếc váy nặng nề, vừa lên giường liền ôm lấy cô từ phía sau.

Sau lưng cảm xúc mềm mại rõ ràng, nhiệt độ cơ thể hơi nóng. Kỷ Sầm An động đậy, không thể không đáp lại.

Nam Ca nhẹ giọng gọi cô: "Kỷ Sầm An."

Một lúc lâu sau, rũ bỏ mệt mỏi, cô khẽ ừ.

Nam Ca siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn nữa.

"Tỉnh rồi à?" Nam Ca hỏi cô, gần đến mức hơi thở ấm áp phả nhẹ vào gáy cô.

Ngứa ngáy, như một chiếc lông vũ lướt qua.

Tựa như trêu chọc, lại như dụ dỗ.

Kỷ Sầm An cố gắng lắm hơn nửa phút mới tỉnh hẳn, nhấc mí mắt lên, mở miệng nói: "Tỉnh rồi."

Lúc này không biết là mấy giờ, hơi ẩm bên ngoài dày đặc, sương đêm vừa mới leo lên đầu cành lá, ngưng tụ thành giọt pha lê trong suốt.

Chính khi tâm mê muội thì dễ sinh ra băn khoăn.

Kỷ Sầm An quay lại, hướng người về bên đó.

Chưa kịp định thần, nói gì đó, thì Nam Ca đã sấn tới, hơi thở ẩm ướt chạm vào cổ cô, rồi hướng lên trên, vuốt ve bên môi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro