Chương 34
Ở một mức độ nào đó, nó là như vậy.
Rõ ràng Kỷ Sầm An lo lắng cho A Xung, cho nên mới trực tiếp hỏi.
Làm gì có chuyện từ trên trời rơi xuống miếng bánh, dù có lòng tốt đến đâu thì cũng có giới hạn, một khi đã vượt giới hạn, khó mà không nảy sinh nghi ngờ.
Hoạt động quyên góp từ thiện của công ty có thể nêu bật lòng tốt và trách nhiệm xã hội, chỉ riêng điều này đã đủ chứng minh, hà cớ gì lại tuyển A Xung vào làm việc, giúp đỡ không có giới hạn.
Bản thân Kỷ Sầm An cũng xuất thân từ vòng này, ở bên lâu như vậy đã đoán ra được thói quen của những nhà tư bản "có lương tâm" đó, làm sao không biết rõ tính toán của kẻ có tiền.
Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, đôi khi cái gọi là từ thiện chỉ là một phương án, một loại "kinh doanh" đảm bảo thu lãi đều đặn không sợ lỗ vốn, thực sự có rất ít người có tâm làm công ích, trên cơ bản thì chỉ 1 trong 1000.
Không thể nói người ta không thật lòng làm, nhưng thực tế đều là vì lợi ích kinh doanh, là bản chất phần lớn doanh nhân, đây là chân lý muôn thuở.
Dự án phúc lợi công cộng này là một khoản quyên góp dưới danh nghĩa công ty, chắc chắn đã được nội bộ công ty thông qua, đó không phải là quyết định của một mình Nam Ca.
Bây giờ, tuyển A Xung vào làm, có lẽ là nội bộ sách lược, nhưng mà cái này cũng quá khoa trương rồi, nghĩ kỹ lại, chắc chắn là có liên quan đến Nam Ca, hoặc là người này tự quyết định, là một sếp lớn chắc tuyển một nhân viên nhỏ cũng không khó, hoặc là đã được sự đồng ý của các cấp lãnh đạo, cái này đã giải thích trước đó rồi.
Nhưng dù trong tình huống nào thì không hợp lý, không phù hợp với phong cách làm việc của Nam Ca.
Từ thiện đơn giản và hiệu quả nhất là gửi tiền trực tiếp, Nam Ca nên hiểu điều đó thay vì tuyển dụng một nhân viên có gánh nặng gia nhập công ty.
Làm từ thiện làm đến mức này, nói thật thì làm quá tốt rồi, thậm chí hơi quá mức.
Cũng không phải có ác ý suy đoán đối phương, không tin tưởng Nam Ca, chỉ cảm thấy không hợp lý mà thôi.
Kỷ Sầm An nghi ngờ, không hiểu hiện tại là thế nào. Đối diện với vạch trần của Nam Ca, cô cũng thẳng thắn, không tranh cãi, nói thật: "Cô ấy không thích hợp đến công ty chị, vào làm cũng không được bao lâu."
Nam Ca nói: "Không thử làm sao biết được, không tin cô Chu à?"
Vừa nói, cô vừa tỉ mỉ vén những lọn tóc quấn quanh cổ Kỷ Sầm An sang một bên.
Kỷ Sầm An vẫn nói: "Cô ấy không làm được."
Nền tảng giáo dục của A Xung khá thấp, thậm chí còn không biết sử dụng máy tính, làm sao có thể vào được một công ty Internet.
Không phải đánh giá thấp A Xung, chỉ là trình độ năng lực của A Xung hiện tại chỉ như vậy, cô ấy không có vốn kiến thức cơ bản, chỉ học đến cấp hai, ở môi trường cạnh tranh khốc liệt như bây giờ, đi vào chỉ lãng phí thời gian còn chịu áp lực rất lớn.
Nếu công ty của Nam Ca không liên quan đến ngành này, làm trong ngành truyền thống, Kỷ Sầm An sẽ không chắc chắn như vậy, nhưng liên quan đến Internet thì không được.
Nhìn thoáng qua có thể thấy được kết cục, để A Xung vào làm việc, thật sự không có đường lui.
Nam Ca không nghĩ như thế, có sắp xếp khác, nhưng không nói với Kỷ Sầm An.
"Em hiểu rõ cô Chu nhỉ...." Nam Ca nói, cúi người tới gần môi Kỷ Sầm An, thêm chút nữa sẽ đụng tới khối mềm mại. Cô ngước mắt, giống như nhớ gì đó, khẽ nói: "Tiếc là cô Chu đã đồng ý rồi, không bao lâu sẽ làm nhân viên thử việc. Nếu em không yên tâm thì đi khuyên cô ấy đi, bảo cô ấy từ bỏ, đừng đi làm."
Tay Nam Ca đặt lên vai Kỷ Sầm An, xoa lúc nặng lúc nhẹ, tạm thời ngừng nói chuyện, di chuyển bàn tay xuống chút nữa, từ xương quai xanh đến ngực, rồi tiếp tục đến vòng eo mảnh khảnh.
"Tìm tôi hỏi thì cũng đã trễ rồi, không kịp." Nam Ca nghiêng đầu, suýt chút nữa đem đôi môi ấm áp đặt lên khoé môi người kia, nhưng lại không làm thế, nới khoảng cách, "Đã thông báo cho cô Chu rồi, công ty cũng không thể nói không giữ lời...."
Giọng nói nhẹ nhàng, hành động đầy dịu dàng, họ lúc này giống nhưng đôi yêu nhau thì thầm thân mật, nói lời tán tỉnh khiến đối phương rung động, nhưng mà thực tế trong lời nói lại trái ngược.
Hai bên đều cố chấp, thẳng thừng, ngày càng xa lạ.
Không hài lòng thái độ của người kia, bất cẩn chạm vào sẽ nổ ngay, trong bóng tối có thứ gì đó xuyên thủng lớp giấy mỏng.
Lực tay của Nam Gia rất nhẹ, không mạnh chút nào, nhưng nhiệt độ đầu ngón tay rất thấp, lạnh như băng, đặt trên người Kỷ Sầm An hồi lâu cũng không thấy ấm.
Sự tiếp xúc khác thường khiến Kỷ Sầm An thẳng lưng, giống như một sợi dây đàn bị căng ra. Cô có thể nghe được hàm ý sâu xa trong lời nói của Nam Ca, cho dù đó không phải là một lời đe dọa, thì cũng không khác là mấy.
Kỷ Sầm An không thể ngăn cản A Xung. Nếu cô muốn ngăn cản cô ấy, lẽ ra cô nên làm điều đó vào tối nay. Cô đã không làm vậy, thay vì phá vỡ niềm vui của mọi người, cô đã chọn quay lại đây để tìm Nam Ca, muốn nói chuyện rõ ràng với Nam Ca, không muốn làm cho tình hình thêm khó khăn.
Chỉ là cô đã tính sai, kết quả hoàn toàn ngược lại.
Tính khí tốt của Nam Ca đã đạt đến đỉnh điểm, sự khoan dung của cô ấy đối với cô cũng đạt đến cực điểm.
Là Kỷ Sầm An vẫn còn không phân rõ, vượt qua giới hạn đó, không có chừng có mực.
Tuân thủ nguyên tắc, làm đúng bổn phận.
Đó là nguyên tắc giữa các cô, ngay từ đầu đã đặt ra như vậy, sau này vẫn thế.
Kỷ Sầm An không dung thứ cho Từ Hành Giản, coi người này như hạt cát trong mắt, ngay cả chà xát cũng không được, bây giờ nó đã khác với cách nhìn của Nam Ca.
Chỉ là, điểm khác biệt duy nhất giữa hai người, Từ Hành Giản và Nam Ca trong mắt người ngoài là một cặp trời sinh, còn Kỷ Sầm An và A Xung không thể nào đi chung con đường.
Nếu A Xung biết hướng tính của Kỷ Sầm An, có khi lại cách xa, biết đâu không chấp nhận một người bạn này.
Bàn tay của Nam Ca lại đưa lên, truyền hơi lạnh qua làn da mềm mại cho Kỷ Sầm An.
Kỷ Sầm An sững người, môi mím lại gần như tạo thành một đường thẳng.
"Không giống nhau, những chuyện này cô ấy không liên quan." Kỷ Sầm An bình tĩnh lại, cảm thấy có chút không thoải mái, dừng một chút mới nói.
Không muốn tranh cãi vì người ngoài, tay của Nam Ca cũng không dừng lại, cô gối đầu lên trước mặt Kỷ Sầm An, từ từ nhắm mắt lại, tiếp tục làm việc của mình, phần còn lại cứ để Kỷ Sầm An giải thích.
Kỷ Sầm An nói: "Tôi và cô ấy không có quan hệ."
Đáng tiếc, sức mạnh cùng lời nói có hạn, là thứ vô dụng, càng cố chấp nói càng thể hiện ra sự để ý.
Nếu thật sự không có quan hệ, sẽ không có cuộc trò chuyện như vậy.
Nam Ca lui vào trong chăn một chút, đi xuống dưới một chút.
Không thèm nghe, cảm thấy phiền, mượn cái này tránh đi.
Cau mày, Kỷ Sầm An lúc này nắm lấy cổ tay Nam Ca, không cho người kia chạm vào, kìm nén sức lực, gắt gao nắm lấy cổ tay kia.
Nam Ca không kêu đau, chỉ vùng vẫy hai cái.
Tuy nhiên, một số người bản tính khó thay đổi, không chịu nghe lời.
Kỷ Sầm An không để Nam Ca lùi lại, ngược lại còn đè người kia xuống, "Nói rõ trước đã."
"Buông ra." Nam Ca nói.
Kỷ Sầm An không thèm nghe, thẳng thừng nắm lấy hai tay Nam Ca, đè lên đỉnh đầu, gần như dùng tư thế đè ép khống chế Nam Ca hoàn toàn.
Cái tính xấu vẫn chẳng thay đổi, bướng bỉnh lập tức không thèm để ý đến gì.
Nam Ca không chịu thua, lúc bị đè khống chế, lập tức nổi giận, mơ hồ có cảm giác trở lại thời kỳ hai người từng tranh cãi, mỗi người đều mang gai đâm vào người kia, không ai chịu lùi bước.
Kỷ Sầm An từng thích làm thế, như thể Nam Ca là vật sở hữu riêng của cô, cho nên chỉ cần hai người cãi nhau, cô sẽ không để Nam Ca rời đi, không cho không gian bình tĩnh, cũng không chừa đường sống, phải làm rõ ngay lập tức.
Vô cùng độc đoán, tính chiếm hữu mạnh, nhưng nội tâm lại mỏng manh.
Cách làm thế không thể nói là áp bức, nhưng mà khiến người ta chán ghét, một hai lần có thể chịu được, thêm vài lần thì không ổn.
Con người sống sờ sờ chứ không phải máy móc, không thể giải quyết vấn đề theo lập trình, thật ra có đôi khi tách ra sẽ tốt hơn.
Kỷ Sầm An chưa bao giờ hiểu điều này, khi đó cũng vậy, giờ cũng thế.
Đương nhiên, Kỷ Sầm An cũng là vì mục đích nói chuyện, điều này về cơ bản khác với trước đây.
Trên thực tế, Kỷ Sầm An không làm gì, ngoại trừ nắm lấy tay Nam Ca áp lên đỉnh đầu không cho người kia trốn thì về mặt khác vẫn còn kiềm chế.
Nhưng chính là động tác này, phảng phất có loại nào đó cấm chế bị mở ra, chạm đến nghịch lân, Nam Ca tức giận, rút một bàn tay ra sau đó vươn tay lên....
*Nghịch lân: có nghĩa chạm vào vảy rồng, điểm yếu của rồng chính là vảy ở trước yết hầu, ai vô tình chạm vào đó sẽ bị rồng giết chết.
Đánh không đúng chỗ cần đánh.
Ánh sáng từ phòng tắm không đủ để nhìn rõ, cản trở tầm nhìn.
Bàn tay của Nam Ca đập vào gối đáp xuống chỗ mềm mại.
Thất bại, chỉ thiếu chút nữa.
Kỷ Sầm An không nhận thấy sự khác thường của người kia, ngay lập tức lại bắt lấy cái cổ tay vừa thoát.
Nam Ca nghiến răng nói: "Kỷ Sầm An!"
Cuối cùng, có chút mất lý trí, không còn điềm tĩnh như trước, rũ bỏ vẻ ngoài trưởng thành, để lộ ra sự thật ẩn giấu bên trong.
Ngược lại, Kỷ Sầm An trở nên lý trí hơn, thấy người kia có gì đó không ổn, liền ngừng chèn ép, nhẹ nhàng đáp: "Ừ."
Nam Ca cố nén giọng nói của mình, cố gắng hết sức để bình tĩnh, mắng: "Em có bệnh đúng không."
Kỷ Sầm An không nghe lọt vào tai, không để bụng.
Trực tiếp nói: "Có."
Đêm nước mờ sương, mấy thứ dần đổi vị.
Chiếc chăn quấn quanh người họ, sau khi lật hai vòng lại càng chặt hơn, quấn vào nhau không ai thoát ra được. Không được bao lâu hai bên ngừng chiến, làm chuyện khác.
Kỷ Sầm An cũng khó chịu, tính tình nóng nảy xuất hiện, tính xấu trỗi dậy. Cô chặn lại miệng Nam Ca, giữ chặt cánh tay đối phương, áp người kia nằm xuống, không cho cử động.
Thiếu đi sự dịu dàng và tình yêu, tình hình sau đó tự nhiên sẽ không mấy dễ chịu.
Hai người đều tàn nhẫn, không chịu thua, không bỏ qua cho đối phương, không tiếp thu, lấy dịp này trả thù, không làm gì cả, nhưng chắc chắn không muốn để đối phương vui vẻ.
Suy cho cùng, A Xung chỉ là ngòi nổ, một lý do không đáng nhắc đến, chỉ là thứ lạ kỳ châm ngòi nổ cho mâu thuẫn giữa hai người họ.
Chiếc gối màu trắng đặt ở đầu giường bị đẩy ra rơi xuống đất, cô đơn lẻ chiếc ở dưới.
Không ai thèm nhặt nó lên, cũng kệ nó.
Kỷ Sầm An cố chấp, không cho Nam Ca trốn tránh cô, ngang ngược vô lý.
Nam Ca đẩy vai cô, cô vẫn bất động như không cảm thấy đau.
Cưỡng hôn một lần, không để ý đối phương nguyện ý, bất chấp hậu quả, chỉ muốn biểu hiện cảm xúc hiện tại.
Nam Ca của ngày hôm nay so với những năm trước bướng bỉnh hơn rất nhiều, lúc đó chí ít còn có chút đồng tình, nhưng bây giờ đã không còn nữa, không phối hợp, không để Kỷ Sầm An được như ý muốn.
Đợi đến khi tách ra, áo ngủ của Kỷ Sầm An đã bị nới lỏng, đường viền cổ áo hơi mở ra, để lộ đường cong dưới lớp vải, lúc ẩn lúc hiện.
Có chút chật vật, cùng với những cảm xúc khó tả, không thể hiểu được.
Kỷ Sầm An cúi đầu nhìn Nam Ca, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt người bên dưới, mờ mịt u ám, nhưng muốn xuyên qua lớp da kia nhìn sâu vào thẳng nội tâm của Nam Ca, tìm hiểu cặn kẽ. Hơi thở Kỷ Sầm An có chút gấp, không ổn định, phập phồng nặng nề.
Nhưng Nam Ca không để lộ chút cảm xúc nào, không cho Kỷ Sầm An có cơ hội thăm dò, cô giơ tay lên đáp trả cái tát vừa rồi còn chưa thực hiện được, đôi môi đỏ mọng mấp máy run rẩy: "Cút..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro