Chương 35

Một hồi mâu thuẫn mất kiểm soát, cái kết mỗi người một nơi, từng người lùi lại, tan rã không vui, mọi thứ kết thúc đột ngột.

Một lúc sau, cửa phòng lầu hai mở ra, một bóng người mảnh khảnh chậm rãi từ bên trong đi ra, đi xuống lầu, tìm nơi để nghỉ ngơi.

Kỷ Sầm An đi đến ngồi trên ghế sofa, cũng không bận tâm mấy.

Đêm hè không lạnh, nằm trên sofa ngủ một đêm, cũng còn thoải mái.

Kỷ Sầm An ở lại, không rời đi, không đi đâu cả.

Mà có chỗ nào đâu mà đi, cũng không muốn đi.

Người này thậm chí còn không tức giận, cho dù bị tát một cái cũng không sao cả, đánh để cho nhớ, cũng đã lường trước được hậu quả, biết sẽ bị như thế, đã làm thì phải chịu, điềm tĩnh mà nhận lấy.

Với tính cách của Nam Ca, lần này coi như cũng còn dịu dàng, nếu như mấy năm trước, thì đêm nay hai người lại gay gắt hơn, sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Tự biết bản thân sai, Kỷ Sầm An cũng không bao biện cho bản thân, cho nên cũng còn lạc quan, cũng may là còn biết nhận sai, không quá tệ.

Biệt thự yên tĩnh, từ đó đến rạng sáng, không có động tĩnh gì khác.

—— Ban ngày còn có rất nhiều người giúp việc sống ở đây, căn nhà lớn như vậy, không chỉ có bọn họ ở đó, mà có lẽ đêm đã khuya, tất cả mọi người đều ngủ say không nghe thấy, có lẽ là nguyên nhân khác, lúc này cũng không ai đi ra xem, cũng không nhìn thấy Kỷ Sầm An định cư ở sô pha.

Lầu hai tĩnh lặng, tối đen.

Kỷ Sầm An nghiêng người sang một bên, đôi mắt giãn ra nhìn về nơi xa xăm, tiến vào một làn sương mù dày đặc, một lúc lâu sau, lại nhìn về phía cầu thang, suy nghĩ có chút không rõ ràng.

Đêm khuya dài, tương đối buồn phiền.

Ở dưới lầu có người lăn qua lộn lại, một mình tạo ra tiếng động; ở trên lầu có người bồn chồn, chuyện vừa rồi vẫn còn dư âm, lăn qua lăn lại, tâm trạng rối bời, không có cách nào tĩnh tâm nghỉ ngơi.

Tóm lại thì đáng lẽ chuyện này nên xảy ra ngay từ đầu, khi bức màn được vén lên, mới  biết được sự thật.

Quá khứ của các cô từng như thế, miễn cưỡng có thể nói là một đôi, khúc mắc không chỉ có một, yêu hận đan xen, cùng nhau trải qua bao ngày đêm, hiểu nhau đến mức có nhắm mắt lại cũng hiểu được đối phương, làm sao có thể vừa gặp nhau thì tâm tĩnh như nước mà đối mặt nhau, quá khứ sẽ không tan theo mây khói, vẫn nên nhắc đến, giải quyết không xong thì khó mà dứt được.

Nam Ca từng trách Kỷ Sầm An, cũng hận người này, không chấp nhận hết thảy.

Kỷ Sầm An cũng không hơn là bao, tính xấu mãi không đổi, từ trong xương cốt chưa bao giờ đổi.

Bất kể họ trông như thế nào trước mặt người ngoài, cái này không quan trọng, sau lưng người ngoài bản chất thật của cả hai mới quan trọng.

Khóe miệng hình như vẫn còn hơi ấm của Nam Ca, Kỷ Sầm An bĩu môi, đưa đầu lưỡi lanh lẹ áp vào một bên mặt, khẽ chạm vào.

Hình thức tối nay khá giống trước đây, không có gì khác biệt.

Chẳng qua khi đó Nam Ca không phải là người gây sự, mà Kỷ Sầm An lại cố tình gây sự, chỉ chút chuyện nhỏ cũng không bỏ qua, làm đủ mọi cách để tạo cảm giác tồn tại ép bức Nam Ca. Đa phần đều liên quan đến Nam Ca và Từ Hành Giản, lâu lâu thì là cái khác, ví dụ Kỷ Sầm An đột nhiên muốn đi du lịch, thế là muốn Nam Ca bỏ việc đi cùng cô, Nam Ca không muốn, cho nên hai người cãi nhau.

Rồi sau đó, các cô chiến tranh lạnh, rồi lại tạo tình huống để hài hoà lại.

Kỷ Sầm An vô cùng khốn nạn, từ trước tới giờ không biết đau khổ là gì, có khi chọc Nam Ca đến mức mắt đỏ cả lên, xin cô tha cho.

Nam Ca cũng sẽ "đánh" cô, nhưng không ra tay mạnh.

Không có tát vào mặt, hành động đó rất dễ làm tổn thương lòng tự trọng, đa phần sẽ đánh vào lưng hoặc nhéo eo, hờn trách này nọ. Nếu không có những ngày nghẹt thở thì đa phần vẫn hài hoà với nhau, rất nhanh đã qua trang khác.

Lần này nghiêm trọng hơn, nhưng vẫn là lỗi của Kỷ Sầm An.

Đáng lý không nên như vậy, về mặt lý trí không nên thế.

Suy nghĩ một hồi, Kỷ Sầm An không thể thoát ra được mấy cái rối rắm trong đầu, nghĩ đến thẩn thờ.

Rồi không biết ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cảm giác không nhiều lắm, trong đầu cũng không cách nào bình tĩnh lại, luôn có một ý nghĩ cứ chạy tới chạy lui, lúc thế này lúc thế kia, cho đến khi ý thức mơ hồ, cả người thả lỏng.

Có lẽ trước khi ngủ có chuyện phiền muộn, cho nên gần sáng Kỷ Sầm An nằm mơ, mơ gặp được một số người cùng một số việc.

Cô gặp lại mấy người nhà họ Kỷ, có anh trai có cha mẹ, mơ thấy cảnh trước khi gặp được Nam Ca, cô là kẻ thích gây chuyện, luôn gây rắc rối cho gia đình, không chịu làm việc đàng hoàng mà chỉ rong chơi, gây vô số chuyện phiền phức. Cha Kỷ cũng đánh cô, cầm cây dùng sức mà đánh, đánh xong còn bắt cô chạy ngoài sân rồi quỳ xuống nhận lỗi.

Cô ngoan cố, không chịu.

Sau đó, cha Kỷ tức giận lại đánh cô một hồi, vừa đánh vừa mắng, khiển trách không ngừng.

Lúc đó, mẹ và anh trai cũng ở đó, nhưng cũng không có bước ra ngăn cản, cũng không giả vờ ngăn cản, chỉ bình tĩnh quan sát, giống như đây là một màn cực kỳ bình thường.

...

Sau đó lại bị đánh, Kỷ Sầm An không chạy nữa, cứng rắn đứng thẳng sống lưng, mặc cho bọn họ muốn làm gì làm, có đánh cũng không chết được.

Cứng miệng không xin tha, thà chết chứ không chịu thua.

...

Hai năm ở cùng Nam Ca, cha Kỷ không còn đánh nữa, chỉ trách mắng, không động tay.

Kỷ Sầm An không muốn ở nhà, chạy đến Bắc Uyển ở cùng Nam Ca, lâu lâu xuất hiện một lần, gây khó dễ cho Nam Ca, thay đổi địa điểm để tung hoành.

Nam Ca so với cha Kỷ khá hơn. Kỷ Sầm An nghĩ thế, ít nhất Nam Ca không để cô làm loạn, cho dù có thì cũng phớt lờ cho qua.

Kỷ Sầm An ngủ không yên ổn, mở mắt ra, đầu cô cảm thấy hơi nặng nề, cảm giác thật khó chịu.

Buổi sáng, Triệu Khải Hoành gọi cô dậy, làm đúng trách nhiệm mà gọi dậy.

Triệu Khải Hoành đến được nửa tiếng, vừa vào cửa thấy Kỷ Sầm An nằm trên sô pha, nhìn là biết tối hôm qua ngủ dưới này, ông ta không hỏi tại sao, không quan tâm giữa Kỷ Sầm An và sếp ông có vấn đề gì, cứ thế mặc kệ.

Nam Ca đã đi ra ngoài, lúc này chắc là đến công ty, ban ngày còn rất nhiều việc phải làm, không thể không đi, cần phải đến.

Biệt thự giao lại cho Triệu Khải Hoành phụ trách, bao gồm cả Kỷ Sầm An.

Triệu Khải Hoành mang một ít thức ăn đã nấu chín tới, sáng sớm tự mình nấu một bát hoành thánh súp gà cho Kỷ Sầm An, sau đó trầm ngâm hỏi: "Buổi chiều cô Giang có đến bệnh viện không, hay vẫn ở lại đây?"

So với mấy ngày trước còn dễ dãi, hôm nay Kỷ Sầm An hiển nhiên không có tâm trạng đối phó với ông ta, thậm chí còn không thèm giả bộ, ăn xong hoành thánh, nhẹ nhàng nói: "Không liên quan đến ông, đừng đi theo tôi."

Bất giác có chút thù địch, có chút cáu kỉnh.

Đối với sự lỗ mãng của cô, Triệu Khải Hoành không để bụng, cũng biết không nên hỏi nữa.

Nhưng không hỏi không có nghĩa là đồng ý, đương nhiên ông ta sẽ không nghe lời của Kỷ Sầm An, chỉ hành động theo chỉ thị của sếp.

Sau đó, Kỷ Sầm An ra ngoài một chuyến, không đến bệnh viện, mà chỉ tùy tiện ở bên ngoài.

Triệu Khải Hoành không rời khỏi biệt thự, nhưng sau khi Kỷ Sầm An rời đi, ông ta nháy mắt với một vệ sĩ và bảo anh ta đi theo.

Không can thiệp vào việc Kỷ Sầm An đi đâu, cô muốn làm gì thì làm, muốn bay cao lên trời thì bay. Bảo vệ sĩ đi cùng chẳng qua đề phòng tình huống bất ngờ, sợ cô ở bên ngoài gặp chuyện không giải quyết kịp.

Từ ngày Kỷ Sầm An đến Bắc Uyển ở, Triệu Khải Hoành đã sắp xếp vài vệ sĩ bảo vệ Kỷ Sầm An.

Kỷ Sầm An biết từ lâu, chẳng qua không nói thẳng, giả vờ như không phát hiện ra, cho dù có phát hiện manh mối cũng lờ đi, ngầm đồng ý cho bọn họ đi theo.

Kỷ Sầm An không đi xa, đi một vòng rồi về, trong lúc đó còn cắt đứt theo dõi đám vệ sĩ, đi lung tung khắp nơi, rẽ trái rẽ phải sau đó thì không có tung tích.

Người này làm cho đám vệ sĩ hoảng sợ, sợ người này lại trốn đi nữa, xém chút nữa báo cáo cho Triệu Khải Hoành, may mà cũng chỉ là báo động giả.

Kỷ Sầm An đi vòng về nhà, cố ý không cho đi theo.

Bởi vì chuyện này mà Triệu Khải Hoành lại phái thêm hai vệ sĩ đi theo, sợ lại xảy ra chuyện như lần trước.

Kỷ Sầm An thờ ơ, không quan tâm, cho dù Triệu Khải Hoành có cử 3 hay 10 người đi theo, thì sau khi đi ra ngoài, vẫn cắt đuôi bọn họ, không thích bị theo dõi.

Triệu Khải Hoành có chút đau đầu, cảm thấy Kỷ Sầm An sẽ không rời đi, nhưng không dám chắc, lo sợ đây chỉ là thủ thuật che mắt, sợ bị gạt.

Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Khải Hoành vẫn báo cáo chuyện này cho Nam Ca biết, khéo léo mà nói thăm dò ý tứ của Nam Ca, liệu có nên làm gì tiếp không, hay tìm cách đối phó trước.

Không giống như lần trước buồn bực tức giận, Nam Ca tựa hồ cũng không để ý lắm, nghe xong không những không đáp lại, còn nói: "Ngày mai, ngày kia tôi đều có việc, còn có đêm mốt về nhà cũ, ông tự sắp xếp đi, không cần tìm tôi."

Đột nhiên khác lạ, Triệu Khải Hoành khó hiểu cũng gặp khó khăn, nghĩ mãi không biết được Nam Ca có ẩn ý gì không.

Mà nói nhiều cũng không tốt, Triệu Khải Hoành suy nghĩ chút, căng da đầu đáp, "Được, tôi biết rồi."

Kỷ Sầm An không rời đi, nhưng Nam Ca lại rời đi.

Người bị bảo cút đi thì không đi, người bảo cút lại đi, đi rất dứt khoát, không chút vấn vương.

Triệu Khải Hoành bối rối, ban ngày nói chuyện với Nam Ca xong, buổi tối chuyển đến Kỷ Sầm An, chuyển lại lời, nói Nam Ca bận rộn công ty mới không về đây.

Ngoài ra, cũng nói tiến triển của A Xung, không đợi Kỷ Sầm An dò hỏi, đã tự báo trước, còn nói Kỷ Sầm An đừng lo lắng.

A Xung đã đến công ty xem qua, cũng đã làm việc xong với bộ phận nhân sự, về cơ bản là hai bên đã hiểu nhau, trước mắt thì vẫn tương đối suôn sẻ.

Công ty đã hứa sẽ tuyển dụng A Xung, đó chắc chắn không phải là lời nói dối, tất cả các thỏa thuận liên quan đã được thực hiện, chỉ phụ thuộc vào thời điểm A Xung có thể đi làm.

Còn về cá nhân A Xung, trông thì cũng tình nguyện, hài lòng, cũng có hẹn thời gian đi làm, nói là tuần sau hoặc không quá nửa tháng.

Cô gái đó rất cố gắng, muốn đi làm ở đó, rất coi trọng cơ hội này.

A Xung cũng gọi điện cho Triệu Khải Hoành để bày tỏ sự cảm ơn, trong thời này cũng làm phiền Triệu Khải Hoành đến vài lần.

Kỷ Sầm An cũng nhận được một tin nhắn từ Trần Khải Duệ vào buổi tối, thực ra cô sớm đã biết, nhưng Trần Khải Duệ không có nói chi tiết, chỉ nói A Xung quyết định đến công ty Nam Ca làm việc, còn lại không nói thêm.

Triệu Khải Hoành lựa lời: "Chắc hai ngày tới Nam tổng sẽ về nhà cũ, gần đây có khả năng không đến ở đây, chắc là...."

"Về nhà cũ làm gì?" Kỷ Sầm An hỏi, cắt ngang lời nói dài dòng của ông ta.

Triệu Khải Hoành cho rằng Kỷ Sầm An không nghe, đột nhiên bị hỏi có chút bất ngờ, không biết nên trả lời sao. Do dự một hồi, cân nhắc này nọ, nói: "Theo định kỳ về thăm nhà, cũng sắp tới mừng thọ lão phu nhân, chắc là sẽ tổ chức lớn."

Trong lòng tự biết là ngày nào, Kỷ Sầm An hỏi thắng: "Còn ai nữa?"

Triệu Khải Hoành không nói.

Kỷ Sầm An tự đoán được, không cần nghĩ cũng đoán ra.

Có ai vào đây nữa, nhà họ Nam coi trọng nhà họ Từ, đương nhiên lần này không thiếu bọn họ.

Triệu Khải Hoành im lặng, giống như một quả bầu bịt kín miệng.

Kỷ Sầm An không làm khó ông ta, bản thân đã hiểu.

Trong phòng không một tiếng động, rất yên tĩnh.

Khi đến giờ, thay vì ở dưới lầu, Kỷ Sầm An đã lên tầng hai.

Triệu Khải Hoành ở lại thu dọn đống bừa bộn, sai người giúp việc thu dọn phòng khách, không bao lâu lại mang rượu lên. Nhưng mà tối nay, ông ta không vào phòng được, cửa khoá chặt, bên trong tối đen, kẽ hở không một tia sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro