Chương 41

Tiếp theo sẽ là một trận chiến cam go kéo dài, trấn áp Bùi Thiệu Dương như thế nào vẫn cần có kế sách lâu dài, phải từ từ từng bước một, không thể một sớm một chiều là xong.

Vội vàng sẽ không thành công, quá nhanh thì phản tác dụng, kết quả trái ngược với mong đợi, sự khác biệt là hàng ngàn dặm.

Kế hoạch bên này đều nằm trong kiểm soát, tất cả đều được định ra, sau đó sẽ đi vào ổn định, nhưng vào lúc này.... Nam Ca đợi trong phòng làm việc cả buổi, cũng không phải chỉ để nói những cái này với Kỷ Sầm An, không có tâm trạng đó, không có hứng thú, cảm thấy nhàm chán, không muốn lo trước lo sau, tùy tiện vướng vào những chuyện tầm thường nhàm chán này.

Nó quá nhàm chán và không có nhiều ý nghĩa.

Ít nhất đối với bọn họ mà nói, hai ngày nay không cần để ý tới vấn đề đó, có thể chuyển lực chú ý sang cái khác.

Nam Ca là một người chú ý đến quy trình, cô chắc chắn Kỷ Sầm An sẽ chấp nhận điều kiện của cô, sớm đã ra kế sách đối ứng, chỉ còn chờ Kỷ Sầm An chủ động đồng ý.

Phòng làm việc tỏa hương trầm hương, mùi tươi mát của thảo mộc, hoàn toàn không gây khó chịu, mùi tương đối nhẹ, có tác dụng trấn tĩnh và làm dịu. Đó là mùi hương mà trước đây cả hai đều rất thích.

Lần đầu tiên sử dụng cái này là do Kỷ Sầm An đặc biệt tìm kiếm, phải mất rất nhiều công sức mới có được một sản phẩm thủ công độc quyền từ một nghệ nhân bậc thầy, lúc đó Nam Ca đã phải chịu rất nhiều áp lực, vừa giải quyết chuyện trong nhà vừa chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới, hồi đó Nam Ca thường xuyên mất ngủ, cho nên Kỷ Sầm An đã tìm ra biện pháp phụ như vậy, rất tốt cho việc điều hòa tâm trí và giúp ngủ ngon - nó thực sự hữu ích, nhưng lý do chính là không phải do trầm hương phát huy tác dụng, mà là công sức của người nào đó, lăn lộn quá mức, đương nhiên sẽ mệt mỏi, tự nhiên lăn ra ngủ, làm sao có chuyện mất ngủ được.

Nhưng mà loại hương này đúng là các cô rất thích, nhất là Kỷ Sầm An yêu thích không thôi.

Có một sự tươi mát trong hương thơm nhẹ nhàng, giống như dư vị sau một lần nếm thử, dư vị bất tận sau một lần ngửi khác. Khá giống như con người Nam Ca, cao cao tại thượng, chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không thể chạm vào. Giống như người này không thuộc về riêng ai, hẳn là sống ở trên thiên đàn, nhưng một khi đã bị kéo xuống khỏi thần đàn, một lần trải qua, từ đó về sau đã biết vị xương vị tuỷ, ngày càng khó tự kiềm chế.

"Ngày mai, cho người đến đón em, như vậy sẽ tiện hơn." Nam Ca tiếp tục nói, trên mái tóc mượt mà của cô mơ hồ có một mùi dễ chịu.

Lúc này, Kỷ Sầm An mới chú ý đến chiếc lư hương bằng vàng tinh xảo được thắp sáng trên bàn, nhìn thấy những làn khói trắng bốc lên, lượn lờ xoắn lên trên.

Khói khi đạt đến một độ cao nhất định thì tiêu tan, thậm chí còn chưa đến giữa không trung, từ trong lư hương uyển chuyển bay ra, sau đó tản ra tứ phương, hóa thành hư vô.

Sau khi chú ý đến chi tiết này, Kỷ Sầm An liếc nhìn qua đó từ khóe mắt và trả lời: "Có thể."

Nam Ca cũng liếc nhìn chiếc lư hương nhỏ, rồi giải thích: "Hôm qua cầm nó qua đây, lúc trước có nhờ chú Lương làm hai cái, cái còn lại ở trên quầy."

Kỷ Sầm An biết chú Lương, quen thuộc hơn là đằng khác, coi như cũng là bạn lâu năm.

Chú Lương này rất khó chịu, Kỷ Sầm An biết phải làm sao mới có thể nhờ chú làm được hai lư hương, trước kia cũng từng được giáo huấn, cũng biết Nam Ca tốn không ít thời gian để thuyết phục người ta đồng ý làm.

Cái tính ăn mềm không ăn cứng thật sự không tốt, rõ ràng ban ngày trong lòng còn nghẹn, nhưng giờ chỉ vài câu nói của Nam Ca làm cho tiêu tan, xem ra chút kia vẫn chưa đủ để Kỷ Sầm An bực dọc, này coi như là điểm chết của Kỷ Sầm An.

Cũng đúng, nếu đã chọn một con đường để đi, đã quyết định rồi thì cứ thuận thế mà làm, nắm chặt sẽ không thành thật.

Kỷ Sầm An buông lỏng ra một chút, nhưng cũng không có buông hẳn ra, vẫn gắt gao ôm eo Nam Ca, hé môi, thấp giọng nói: "Chú ấy còn ở đây sao?"

"Ừm, không đi." Nam Ca nói, dùng ngón tay gầy gò trắng nõn chạm vào xương quai xanh bên trái của Kỷ Sầm An, gạt đi mái tóc xoăn mềm mại xõa trên đó, "Chuyển đến gần đây, cách chỗ này không xa lắm, có dịp thì có thể qua đó thăm."

Kỷ Sầm An tiếp tục nói, "Để tính sau."

Thật ra, Nam Ca không muốn nhắc đến người ngoài, chỉ nhắc vài câu đến chú Lương, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, lên người Kỷ Sầm An, hỏi người này hôm nay làm gì.

Không có ai hứng thú tán gẫu, chẳng qua là tìm cái gì đó nói chuyện giết thời gian mà thôi.

Hôm nay, tâm trạng của Nam Ca không tệ, đỡ hơn mấy ngày trước, đặc biệt là từ cái đêm từ nhà cũ trở về, toàn thân thoạt nhìn thanh tỉnh, tính tình cũng khôi phục trạng thái như trước. Cô đột nhiên nhắc đến chén cháo, đột nhiên xoay chuyển, thấp giọng nói: "Không tệ, so với trước tốt hơn."

Hẳn là đã ăn cháo, không muốn lãng phí.

Kỷ Sầm An lập tức hỏi: "Chị ở thư phòng làm gì, có chuyện gì sao?"

"Không có." Không vòng vo, Nam Ca thẳng thắn nói, vẫn nhìn nhau không tránh ánh mắt, giọng điệu lười biếng lại ấm áp, nghe có ý sâu xa, "Tôi ở chỗ này chờ em."

Lời này đã đủ ý, mang theo mười phần tán tỉnh, nhưng mà cũng còn kém chút.

Cố ý nói ra, giọng điệu đắn đo.

Kỷ Sầm An sững sờ, rồi cau mày.

Không thích người này ra vẻ như vậy, trong tiềm thức tim siết chặt lại. Nhưng cũng không bài xích, không phản cảm.

"Muộn rồi, phải chờ em về." Nam Ca khoác tay lên vai Kỷ Sầm An, ngón tay di động dọc theo đường cong giao nhau từ cổ xuống vai, từng li từng tí cảm nhận.

Cái chạm như có như không kia khiến Kỷ Sầm An không nhịn được mà nghiêng người, hành vi vô thức không có hàm ý né tránh, Kỷ Sầm An nói: "Không phải chiều nay chị tham gia họp cổ đông sao?"

Ban ngày, Triệu Khải Hoành đã nói cho Kỷ Sầm An biết, thông báo cho cô biết về sắp xếp của Nam Ca, để tránh lúc tìm người lại không có.

Vốn nghĩ rằng đến tối Nam Ca mới đến, hoặc là đêm khuya sẽ đến, không ngờ người này lại đang chờ cô. Này không phù hợp với phong cách hành sự của Nam Ca, Nam Ca sẽ không chủ động đợi cô, trừ khi là Kỷ Sầm An buộc Nam Ca làm thế, bắt Nam Ca phải thuận theo ý mình.

Nam Ca nói: "Có đi, không được bao lâu."

Nói xong, ngược lại còn nói thêm: "Hơi mệt, cho nên đến đây sớm chút."

Sự tiếp xúc kỳ lạ thực sự không thể bỏ qua, khi cảm thấy Nam Ca sắp ngã vào trong ngực mình, Kỷ Sầm An đã giải phóng một tay, nắm lấy cánh tay đang đặt trên vai mình, ngăn cản người kia không chạm vào.

"Nam Ca...." Gọi người kia một tiếng là muốn cản lại, không muốn tiếp tục lưu lạc trong sương mù.

Nhạy cảm phát hiện Kỷ Sầm An không hài lòng, Nam Ca vẫn như cũ thoát khỏi cái nắm cổ tay của Kỷ Sầm An, ngược lại còn nắm lấy tay Kỷ Sầm An, thở ra hơi nói: "Hôm nay không có nhiều việc, ngày mai mới nhiều, rồi về nhà cũ một chuyến. Lão phu nhân bảo qua đó, phải ở bên đó nửa ngày, có khi lâu hơn."

Lòng bàn tay chạm vào, toả ra hơi ấm.

Kỷ Sầm An theo bản năng muốn lùi lại, nhưng không biết vì sao tứ chi lại không nghe lời, giống như bị giam cầm trong bóng tối, không thể động đậy, không muốn cự tuyệt.

Phản ứng của cơ thể thành thật hơn so với ý thức, có lẽ đã từng thân mật quá nhiều, cho nên chạm vào đối phương, nhất thời không thể thu hồi lại.

Kỷ Sầm An đứng một lúc, sau đó cánh tay đang ôm người kia thả lỏng ra chút nữa, không hề trói buộc.

"... Có thể."

Kỷ Sầm An không quen, không thích ứng với một Nam Ca như vậy.

Người này không khớp với trong trí nhớ của Kỷ Sầm An, nếu là hai năm trước, thì Kỷ Sầm An sắm vai thế, cô sẽ làm như vậy, cố ý giở trò, để khiến Nam Ca cúi đầu trước cô.

Hiện tại Nam Ca cũng đang làm theo, nhưng mục đích của người này lại khác, Nam Ca không cần cô nhượng bộ, cô đã thụt lùi, thật ra cũng không có đường lùi.

Nam Ca cũng đang ép buộc cô, kéo đường dây duy nhất còn sót lại, thử điểm mấu chốt của Kỷ Sầm An.

Lần này là cô không cam lòng, cho dù đồng ý hợp tác, trong lòng cô vẫn là không chịu tiếp nhận. Cô là một người cố chấp, bất đắc dĩ lắm mới chọn thế, nhưng một ngày nào đó nếu có một lối thoát khác, cô nhất định sẽ từ bỏ bên này.

Nam Ca tự hiểu rõ Kỷ Sầm An, nhìn ra được suy nghĩ trong đầu cô, không cần hỏi cũng đã biết.

Kỷ Sầm An mãi luôn là cái đức hạnh này, bản tính khó đổi dời.

Sau lưng là một giá sách cao dựng đứng, chứa đầy các loại sách, là những cuốn mà Kỷ Sầm An đã từng sưu tập cho Nam Ca, không hơn không kém.

Kỷ Sầm An di chuyển chân của mình một nửa bước nhỏ, khoảnh khắc tiếp theo đụng phải nó.

Các cạnh và góc của sách được làm bằng giấy bìa cứng dày dặn, sờ tay vào là có thể cảm nhận được. Kỷ Sầm An dựa vào kệ, sợ làm động tác quá lớn sẽ làm rớt đồ vật, cho nên không lùi lại nữa.

Nam Ca nắm lấy tay cô đặt nó ra sau lưng.

Cửa phòng đã đóng, khoá trái cửa.

Những người giúp việc bên ngoài không thể vào, cũng không dám vào đây.

Các cô ở bên trong hơn 20 phút, thời gian nói chuyện chưa đến một nửa, phần còn lại là im lặng, không có tiếng động.

Dù sao thì tính khí của Kỷ Sầm An cũng chìm trong căn phòng này, suy nghĩ cả buổi trưa, cân nhắc lâu như vậy, lẽ ra sau khi về cả hai sẽ giằng co một hồi lâu, ít nhất là sẽ khắc khẩu, cãi nhau một trận, nhưng mà cái gì cũng không có.

Nam Ca làm như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói dịu nhẹ, bâng quơ cứ thế cho lần xung đột này qua đi, cấp một bậc thang, sau đó xóa sạch sự không vui của cô.

"Tối mai, tôi vẫn đến, không cần đợi." Nam Ca nói, hướng tới gần miệng Kỷ Sầm An, đột nhiên nhớ tới một chuyện, dùng giọng điệu kỳ quái nhắc nhở, "Có thời gian nhớ đến thăm chú Dương, đừng có lúc nào cũng chạy đến bệnh viện...."

Kỷ Sầm An sững sờ một lúc, không biết Nam Ca từ lúc nào đã dính tới bên chú Dương. Cô trở hai tay phía sau, chống khuỷu tay lên giá sách nói: "Chị đi tìm chú ấy?"

Nam Ca không nói, cũng không cho Kỷ Sầm An mở miệng, nuốt xuống những lời thừa sau lưng.

Cái này không nằm trong phạm vi của các điều khoản trao đổi, không cần phải nói về nó.

Hai người thỏa hiệp với nhau, thỏa thuận đã đạt được.

Một mình Kỷ Sầm An ở bên này, danh sách khách mời cùng với thông tin vẫn cần cô xem qua. Dựa theo chỉ thị của Nam Ca, giúp việc mang bữa ăn khuya lên, còn tốt bụng đưa một chùm chìa khoá xe, nói với cô, nếu đi ra ngoài bất tiện, có thể dùng bất cứ chiếc xe nào trong gara.

Kỷ Sầm An nhận lấy chìa khoá, tuỳ ý đặt trên bàn.

Sáng sớm hôm sau, nghĩ đến chú Dương, cô lại nhặt chùm chìa khóa, lấy ra một chiếc chìa khóa Volkswagen, cho vào túi xách.

Không lâu sau bình minh, Kỷ Sầm An lái xe ra ngoài, dạo quanh khu nhà Dương Khai Minh, tìm hiểu tình huống bên này.

Chú Dương không sao hết, vẫn ổn.

Không có ai đến chỗ chú phá rối, cả nhà chú Dương sống coi như êm đềm, yên bình hơn nhiều so với Kỷ Sầm An dự đoán.

Nhưng mấy ngày nay, trong gia đình của chú Dương đã xảy ra một số thay đổi: Con trai của chú Dương gần đây đã chuyển công tác, không làm việc ở công ty ban đầu, công ty mới của con trai là một công ty nước ngoài, không rõ công việc cụ thể.

Sử dụng chiếc xe làm vỏ bọc, Kỷ Sầm An đi theo con trai của chú Dương suốt quãng đường và phát hiện ra rằng công ty nước ngoài trông rất quen thuộc.

——Đó là công ty do Tôn Minh Thiên đầu tư, cô đã xem qua tư liệu.

Chắc là đám người Bùi Thiệu Dương lại âm thầm nhắm vào gia đình chú Dương, nhưng nửa đường lại bị cướp mất, cho nên không thực hiện được.

Kỷ Sầm An không xuống xe, thay vì đi hỏi chân tướng từ chú Dương, cô ngồi trong xe từ xa nhìn ra ngoài, thấy chú Dương đang loay hoay giúp vợ bê ấm thuốc sắc, sau đó cùng đi dạo với vợ, cô lén nhìn đôi vợ chồng già một lúc.

Cô không ở lại quá lâu, cũng không được phép đậu xe bên đường quá ba phút, sau khi xác định đám người chú Dương đều an toàn, cô mới yên tâm rời đi.

Không rõ gia đình chú Dương được ai âm thầm trợ giúp, có thể là Nam Ca, có thể là Tôn Minh Thiên, ai cũng có khả năng.

Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa, ai cũng như nhau, bản chất như nhau, không có gì khác biệt.

Bất kể ai ra tay, đều là thêm cái tốt của Nam Ca dành cho Kỷ Sầm An, coi như món quà bổ sung.

Tối qua, mọi chuyện như đâu vào đó, hôm nay coi như là thưởng thêm, cho "phần thưởng" mà cô xứng đáng có.

...Kỷ Sầm An nắm lấy tay lái, nhìn thẳng về con đường phía trước.

Hình như cô từ một người điều khiển trò chơi trở thành con mồi bị nhốt trong lồng, ngoan ngoãn mà cắn từng miếng mồi Nam Ca ném ra, từng bước chịu thuần hoá dưới tay người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro