Chương 47
Sau khi tỉnh lại một lần, muốn ngủ ngon giấc cũng không dễ dàng, giống như tấm bèo lênh đênh trên mặt nước, không tìm được điểm đáp, thỉnh thoảng lên xuống, lúc nào cũng đung đưa.
Bên cạnh xuất hiện một phiền toái không nên xuất hiện, Nam Ca không quen lắm, cảm thấy hơi khó chịu, nhưng chỉ đành bất lực ngủ, cả người mệt rã rời, cứ thế nhắm mắt lại, nằm nghiêng một tư thế, cố tình phớt lờ cảm xúc khác thường của người nào đó mang đến.
Chiếc chăn bông mềm mại đắp trước ngực nhô lên phồng thành một quả bóng nhỏ, thật lâu sau mới hạ xuống, từ từ thu nhỏ lại.
Một lúc sau, sau gáy truyền đến ấm áp, rốt cuộc Nam Ca giờ này mới yên tĩnh nghỉ ngơi, miễn cưỡng thoát ly khó chịu, ý thức trở lại mơ hồ, đắm chìm trong núi rừng yên tĩnh, chợp mắt tiếp.
Màn đêm dần dần kéo lên bậu cửa sổ, bên ngoài tấm kính trong suốt không biết từ lúc nào trở nên ẩm ướt, khung cảnh bên kia bị sương mù bao phủ, sương mù càng đến càng dày đặc, gần như bao phủ hoàn toàn thế giới bên ngoài ngôi nhà.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Kỷ Sầm An vươn tay đặt lên chăn, không bao lâu thì sờ bên mặt Nam Ca, đầu ngón tay mát lạnh vuốt ve khóe môi, người này luôn phiền vậy đó.
Đẩy ngón tay của Kỷ Sầm An sang một bên, Nam Ca nhích người sang một chút, cong eo hơi cuộn người lại.
Kỷ Sầm An ngừng làm phiền, dùng đầu ngón tay gãi gãi chỗ xương quai xanh một lát, sau đó dừng lại.
Buổi sáng trên núi rất khác so với ở thành phố, nắng vàng khắp nơi, không khí trong lành, ít ồn ào, ít kẹt xe hơn vào giờ cao điểm buổi sáng, không gian thoáng đãng, mang theo hơi thở đặc trưng của vùng núi hoang dã.
Sáng sớm, khi sắc trời vừa nhá nhem, trong sơn trang đã bắt đầu hoạt động, những người giúp việc ở đây đã bắt đầu làm việc từ trước sáu giờ rưỡi, ra vào kiểm tra cẩn thận, quét dọn sạch sẽ, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho chủ và các khách mời.
Vẫn còn một số lượng việc cần được giải quyết gấp, với tư cách là chủ nhà, Nam Ca phải dậy sớm, tầm 7 giờ đã dậy.
Trước tiên là dọn dẹp phòng lại, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Khải Hoành, nói rõ sắp xếp cụ thể, để tránh giữa đường đứt gánh, sau đó chuẩn bị đến phòng đối diện tìm lão phu nhân, đưa lão phu nhân xuống vườn đi dạo.
Nhưng trước khi làm việc đó, Nam Ca ở trong phòng sửa soạng chừng nửa tiếng.
Kỷ Sầm An cũng dậy theo, trạng thái khá tốt, trước tiên đi vào nhà tắm lấy bộ đồ đồng phục nhân viên mà cô đã cởi ra tối qua, sấy khô ống quần bị ướt, rồi mặc vào.
Làm xong hết thì rảnh rỗi, đứng bên cạnh Nam Ca, không làm gì hết chỉ quan sát hành động của người còn lại trong phòng.
Chuyện không vui của khuya hôm qua kéo dài đến giờ, bởi vì Kỷ Sầm An mang lại những thay đổi không nên có, giữa các cô chưa giải quyết xong chuyện cũ.
Ban ngày, Nam Ca còn vô tình hơn cả ở trên giường, lại trở thành Nam tổng với vẻ mặt vô cảm, lúc nào cũng nghiêm túc. Nhìn thấy Kỷ Sầm An đứng ở đó, Nam Ca còn không thèm cau mày một cái, chỉnh sửa cổ áo, lạnh lùng nói: "Nhìn gì?"
Kỷ Sầm An không chớp mắt, ngủ còn chưa đủ nên trông vẻ mặt còn ngái ngủ, cả người bơ phờ. Người này vặn vòi nước, tuỳ ý hất nước lên mặt hỏi, "Khi nào thì đi?"
Nam Ca tiếp tục cài cúc áo sơ mi, sau đó vuốt tóc, nói: "Buổi sáng."
Mấy giờ thì chưa xác định, nhưng trong buổi sáng sẽ rời đi, không ở lại lâu.
Nhưng đó là hành trình của người khác, về phần Kỷ Sầm An, Nam Ca suy nghĩ một lúc, với vẻ mặt nghiêm túc và phức tạp, nhẹ giọng dặn dò: "Đừng ra ngoài cho đến khi họ rời đi."
Kỷ Sầm hừ một tiếng, hung hăn lau mặt, thậm chí không thèm dùng khăn, cứ vậy mà gạt nước trên mặt xuống, coi như là rửa xong rồi.
Bây giờ đáng tin cậy hơn, không giống như ban đầu.
Nam Ca đứng cách hai bước, cúi đầu nhìn bóng lưng của cô, giương đôi mắt đẹp lên, sau đó nhìn vào tấm gương trước mặt Kỷ Sầm An, từ trong gương nhìn khuôn mặt lấm tấm nước, ánh mắt có chút khó hiểu, giống như đang che giấu suy nghĩ gì đó, nhưng không nói ra.
Dáng vẻ như vậy chỉ xuất hiện trong chốc lát, rồi nhanh chóng biến thành hư vô.
Kỷ Sầm An không phát hiện, lúc thẳng người dậy nhìn vào gương, chỉ thấy Nam Ca đang nhìn mình, nhưng một giây sau cũng từ trong gương, Nam Ca đã quay mặt đi không nhìn cô nữa.
Chưa được bao lâu, có nhân viên dọn vệ sinh đến, hỏi nơi này có cần gì không.
Nam Ca kêu bọn họ lui xuống, không cho vào cửa.
Từ Hành Giản cũng tới gõ cửa một lần, vì bồi thường chuyện tối hôm qua, tên này rất quan tâm Nam Ca, sáng sớm sau khi thức dậy liền đi thẳng đến phòng Nam Ca, đúng là âm hồn không tan.
Tiếc là cách một cánh cửa, anh ta không nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, không biết Kỷ Sầm An có ở trong đó.
Lúc này, Nam Ca chuẩn bị ra khỏi cửa, chiếc váy lễ phục đã đổi thành bộ vest cấm dục, Kỷ Sầm An đang chỉnh vạt áo cho cô.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, phát hiện chủ nhân tiếng gõ cửa là ai, Kỷ Sầm An không biểu hiện ra mặt mà sau đó vòng tay ôm lấy chiếc eo thon thả bằng phẳng của Nam Ca, vừa véo vừa xoa, Nam Ca buông thả tay xuống, bình tĩnh. Kỷ Sầm An nhướng mày, không làm gì quá mức, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, "Rất quan tâm đến chị...."
Nhắm mắt làm ngơ, Nam Ca không coi đó là vấn đề.
Kỷ Sầm An lại nói: "Này là muốn cùng nhau ăn sáng à?"
Đôi môi đỏ mọng của Nam Ca khẽ hé mở: "Đi đây."
Ý bảo buông tay.
Ngoài cửa, Từ Hành Giản đợi lâu không thấy Nam Ca đi ra, vẫn chưa từ bỏ ý định, ngang nhiên đứng ở đó chờ, cũng không vội vàng, nhất định phải chờ người ra mới thôi.
Trong phòng hồi lâu không có phản ứng, cho đến mấy phút sau Nam Ca mới xuất hiện, thong thả bước ra ngoài.
Theo phản xạ, Từ Hành Giản tận dụng tình hình để nhìn vào bên trong, quan sát trong đó. Anh ta nhìn thấy Nam Ca trước, loáng thoáng thấy được chiếc giường lộn xộn, không nhịn được mà nhìn lại.
Trong tiềm thức, Từ Hành Giản cảm thấy giường hình như có chút không bình thường, có cảm giác lạ kỳ khó nói thành lời, theo thói quen sinh hoạt cá nhân của Nam Ca thì không nên như vậy, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, không nghĩ theo chiều hướng khác.
"Còn tưởng em xuống dưới lầu rồi, nhưng mà trước đó không nhìn thấy em ở dưới."
Ngay khi thấy Nam Ca, Từ Hành Giản giải thích.
Nam Ca đi đến trước mặt anh ta, tiện tay đóng cửa lại, Nam Ca nói: "Tôi vừa mới rửa mặt, không nghe thấy."
Biết cô đi sang phòng đối diện, Từ Hành Giản nói: "Lão phu nhân đã ra ngoài rồi, mới xuống lầu."
Hai bên cùng nhau đi xuống, sánh bước bên nhau.
Chưa đến hai phút, Triệu Khải Hoành xuất hiện từ đầu lối đi bên kia, giả vờ vào phòng để thu dọn hành lý của Nam Ca, nhưng thực ra là ở trong đó đề phòng, sợ có người không có mắt đi vào, phát hiện điều không nên phát hiện.
Nửa ngày đầu dài lê thê, kéo dài đến tận trưa, Nam Ca bận rộn không ngừng, không chỉ thực hiện lễ nghi tiễn khách, mà còn cùng lão phu nhân tán gẫu cho đỡ buồn chán.
Càng ít người càng yên tĩnh, lão phu nhân mặt mày vui vẻ, vui mừng vì cháu gái có thể hoàn toàn ở bên bà nói chuyện, không cần đối phó với mấy sếp tổng gì đó. Lão phu nhân thấy Từ Hành Giản thì cười, lôi kéo Từ Hành Giản nói chuyện, thỉnh thoảng đóng vai trò ở giữa để chuyến tiếp cuộc trò chuyện cho hai người trẻ tuổi, thái độ này cho thấy đã xem Từ Hành Giản là nửa người nhà.
Lão phu nhân biết rất ít tình huống của con cháu trong gia đình, cũng không có ai nói cho bà ấy biết mấy chuyện hơn thua lộn xộn trong gia đình, bà ấy chỉ biết cháu gái và Từ Hành Giản có quan hệ tốt, lớn lên cùng nhau, bây giờ nhìn thấy có hi vọng, lão phu nhân làm sao không vui cho được, khóe mắt mỗi khi cười, nếp nhăn càng chồng chất sâu hơn.
Nam Ca năm nay 30 tuổi, đã đến tuổi lập gia đình, bạn cùng lứa con cũng đã có thể chạy nhảy tung tăng rồi, chỉ có Nam Ca còn độc thân, khiến ai nấy đều sốt ruột.
Lão phu nhân nắm lấy tay Nam Ca vỗ vỗ, nghiêm túc nói: "Hai đứa các cháu nha, cũng đến lúc quyết định rồi, nhân lúc tuổi vừa vặn, mau nhanh chóng quyết định đi, đừng trì hoãn."
Không muốn làm lão phu nhân mất hứng, thái độ của Nam Ca còn ổn, nhẹ giọng nói, "Bà cũng đừng nhọc lòng chuyện của con."
"Sao có thể không nhọc lòng được chứ, bà thường xuyên nhắc là sợ cháu chuyên tâm làm việc mà quên mất bản thân." Lão phu nhân lo lắng nói.
Nam Ca nói: "Đừng lo lắng, cháu biết mà."
"Ba cháu ở tuổi này đã kết hôn từ đời nào rồi, lúc ấy đã có cháu rồi đó." Lão phu nhân nói mãi, nhắc chuyện năm xưa, một khi nói là không dừng lại được, lại lấy vợ chồng Nam Tỉ Bình làm ví dụ, rồi kể đến thế hệ của bà ấy.
Lão phu nhân đời này chỉ có nhiêu đó, tư tưởng hạn hẹp, không đuổi kịp tư tưởng thế hệ trẻ, bà thật lòng lo lắng cho Nam Ca, không yên lòng, chứ không phải muốn bức hôn, chẳng qua là nói chút đạo lý.
Nam Ca đều nghe, không cãi lại.
Còn Từ Hành Giản ngồi một bên không cắt lời chen vào.
Nam Tỉ Bình và Nam Du Ân đều ở trước cửa, hai cha con đứng chung một chỗ, không biết đang nói gì.
Có lúc, Nam Du Ân liếc nhìn thoáng qua bên này, sắc mặt không được tốt, dáng vẻ như bực tức không có chỗ trút ra. Người anh trai này có phong thái như Nam Tỉ Bình, có thể nói là được kế thừa phong cách ứng xử từ ba anh ta, có thể nói là một bản sao của Nam Tỉ Bình. Anh ta tựa hồ không hài lòng với thái độ của Nam Ca, chướng mắt, vẻ mặt ước gì rèn sắt thành thép.
Nam Tỉ Bình thì ngược lại, bình tĩnh nói Nam Du Ân chú ý thái độ. Nhà họ Từ còn ở đây, có gì về nhà cũ rồi nói.
Nam Du Ân như một con chó được huấn luyện thành thục, chủ nhân vừa nói lập tức dừng lại, thu lại cái nét mặt khó ưa kia, câm miệng.
Khoảng 11 giờ, tất cả các khách mời đã rời đi, hai nhà họ Nam Từ cũng cùng đường về.
Nam Tỉ Bình niềm nở mời chú của nhà họ Từ đi chung xe, gọi con trai cả và Từ Hành Giản, thái độ của ông ta đối với bên ngoài rất hào phóng và đàng hoàng, giống như hình ảnh của một người chú thật thà. Ông ta còn đưa lão phu nhân và Nam Ca lên chiếc xe bảo mẫu bên cạnh, giống như người con ngoan người cha tốt.
Lão phu nhân cười, cảm thấy hài lòng.
Nam Ca vẫn dáng vẻ như ngày thường, trước khi khom lưng lên xe còn liếc nhìn về phía sơn trang, sau đó dứt khoát quay đầu lên xe.
Trên lầu ba, phía sau cửa sổ, Kỷ Sầm An đứng đó nhìn tất cả những chiếc xe rời khỏi đây, sau khi sơn trang hoàn toàn trống rỗng, cô quay người đi, bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Triệu Khải Hoành phụ trách hoàn thành công việc, mọi việc còn lại đều do ông ta phụ trách, bao gồm việc dọn dẹp sạch sẽ sơn trang.
Dù sao cũng không thể làm vô ích, nhất định phải bề ngoài phát huy tác dụng, nếu không sẽ dễ dàng dẫn tới hiềm nghi.
Trong lúc quỷ không biết thần không hay, Kỷ Sầm An đã trà trộn vào đám nhân viên, người đến đón cô chính là Tiểu Quách.
Chàng trai trẻ vấp một lần đã thông minh hơn, sau khi gặp Kỷ Sầm An, cậu ta không nói lời nào, giống như người câm, chỉ làm việc được giao, còn lại không can thiệp vào.
Nhưng lần này, Kỷ Sầm An cũng không có ý định trốn, sau khi lên xe cũng an phận, xe muốn chở đi đâu thì đi, sao cũng được.
Tiểu Quách đưa Kỷ Sầm An đến đại học Z, theo kế hoạch thì hôm nay Kỷ Sầm An phải đi làm.
Mặc dù trễ hai tiếng nhưng cũng không có ảnh hưởng, dù sao đến làm việc là được rồi.
Ở trên xe, Kỷ Sầm An thay quần áo, lúc đến tiệm cà phê vẫn là cái dáng vẻ thường ngày kia, không nhìn ra được khác thường.
Hôm nay, quản lý không đến, Trần Khải Duệ giúp cô chấm công, vờ như không biết gì hết.
Trần Khải Duệ hỏi: "Đi đâu thế?"
Kỷ Sầm An mặt không đỏ tim không loạn trả lời: "Ngủ quên, sáng dậy không nổi."
Trần Khải Duệ trừng mắt nhìn cô một cái, có chút giễu cợt nàng: "Lần sau, chờ đến tối rồi qua làm luôn đi."
Kỷ Sầm An đeo tạp dề làm việc, bơ anh ta.
Chuyện ở sơn trang coi như xong, bất luận là tiến trình như thế nào, bề ngoài vẫn bình lặng không có biến hóa lớn. Ít nhất thì giai đoạn bây giờ vẫn như vậy, không khác trước là bao.
Nếu nói có biến hoá, thì chỉ có khác biệt duy nhất là mẹ A Xung xuất viện, từ phòng bệnh chuyển về nhà trọ, sẽ tĩnh dưỡng một thời gian.
Vừa hay là xuất viện vào sáng nay.
Sau khi tan làm, Kỷ Sầm An đến đường Bắc Xuyên, xách theo đống thuốc bổ đến thăm.
Vốn dĩ định không đi, nhưng nghĩ lại thì cũng là ngày mẹ A Xung xuất việc, nên vẫn cần đi.
Tính ra thì cũng một khoảng thời gian chưa gặp, A Xung thay đổi rất nhiều, trạng thái cũng thoải mái hơn trước. Giờ đã có công việc tốt, mẹ thì xuất viện, gánh nặng trên vai như biến hết, cuộc sống coi như bước sang trang mới, sẽ càng có tương lai hơn.
Kỷ Sầm An đến thăm, A Xung cực lực giữ cô ở lại, nấu một bàn đồ ăn chiêu đãi mọi người.
Hôm nay, Giang Thiên cũng đến, mọi người đã tụ tập cùng nhau để chúc mừng mẹ A Xung xuất viện.
Dù sao cũng là đoàn tụ, đến cũng đã đến rồi, làm gì có chuyện không ăn đã đi. Huống chi, đêm nay ở Bắc Uyển cũng không có ai, Kỷ Sầm An rảnh rỗi, muốn ở đây nghỉ một đêm cũng được nữa là.
A Xung còn mua két bia về, chia cho mọi người uống, sẵn tiện quan tâm Kỷ Sầm An, "Gần đây, không thấy chị, chị tìm được chỗ ở chưa, bây giờ ở đâu thế?"
Kỷ Sầm An không nói thật, không có khả năng cho bọn họ biết cô ở Bắc Uyển, nên bịa đại: "Vẫn đang tìm, mấy nay ở nhà bà con."
Chưa nghe Kỷ Sầm An nói có bà con ở thành phố, A Xung tò mò hỏi là bà con nào.
Kỷ Sầm An nói bừa, một bà dì họ hàng xa.
A Xung tin thật, không nghe được trong đó là lời nói dối, sau đó còn hỏi thêm, ví dụ như bà dì họ hàng xa là bên phía ngoại hay phía nội, rồi hỏi chuyện gia đình Kỷ Sầm An.
Mấy chuyện cá nhân này chưa có ai hỏi, cho nên mọi người không ai biết rõ, lúc trước không thân cho nên không nhiều chuyện, giờ thì cũng không giống người ngoài nữa.
Hoàn cảnh của A Xung và Trần Khải Duệ, Kỷ Sầm An đều biết rõ, ngày thường nghe họ nói chuyện là đủ biết rồi, chỉ có cô là bí ẩn.
Đột nhiên nhắc đến người nhà, Kỷ Sầm An sửng sốt, ngón tay nắm chặt chiếc đũa, bâng quơ nói: "Họ không ở thành phố Z, ở nơi khác làm việc."
Giang Thiên hỏi tiếp: "Giang Cần chị là con một phải không? Chắc không phải đó chứ, chứ nếu không thì sao không ở với ba mẹ."
Kỷ Sầm An trả lời, "Ừ, không phải con một."
Giang Thiên không tinh mắt, vừa gắp đồ ăn vừa đoán, "Có anh trai, hay chị em?"
Kỷ Sầm An nói thật: "Còn có anh trai."
"Vậy không có gì lạ, đúng là thế rồi." Giang Thiên nói, không chú ý đến chút thay đổi của Kỷ Sầm An, chỉ đắm chìm trong vui vẻ, vì cái suy đoán của mình.
Thật ra tình huống gia đình của Kỷ Sầm An không khó đoán, cũng không có khuôn mẫu nào, chẳng qua mấy cô gái trạc tuổi Kỷ Sầm An cũng sẽ như thế này.
Bản thân Giang Thiên cũng thế, cho nên vừa nghe Kỷ Sầm An nói thế là biết cùng đồng loại, trong nhà có anh chị em khác, cho nên không được coi trọng.
Tên này EQ thấp, cho nên nói gì cũng nói thẳng.
Ở dưới bàn, Trần Khải Duệ đá chân cậu ta một cái, ý bảo cậu ta mau im miệng, bớt nói xàm.
Giang Thiên ậm ờ, giơ tay sờ sờ mũi có chút áy náy, tự biết bản thân nói sai, vội vàng chuyển chủ đề.
Kỷ Sầm An nói: "Không sao."
Không bận tâm, không để ý mấy chuyện này.
Mọi người lại nói sang chuyện khác, nói đến trường mẫu giáo Tiểu Vũ, sắp tới cậu bé sẽ đi học, coi như là chuyện tích cực.
Không khí bữa ăn thoải mái, ăn xong, A Xung phát cho mọi người một túi đồ ăn mang về. Mẹ A Xung trong thời gian nằm viện nhận rất nhiều quà, một nhà ba người ăn không hết, trời nắng nóng để hỏng thì phí, nên chia cho bọn họ.
Kỷ Sầm An cũng nhận, chào tạm biết rồi bắt chuyến xe buýt cuối cùng về Bắc Uyển.
Nam Ca sẽ ở lại nhà cũ mấy ngày, không biết khi nào về đây.
Chỉ có Triệu Khải Hoành quay lại, buổi tối ông ta đến, để thực hiện nhiệm vụ của mình.
Vừa vào cửa, Kỷ Sầm An đã nhận được một tài liệu cùng với một chiếc điện thoại di động và máy tính mới, tất cả những thứ có thể sử dụng sau này. Cái điện thoại cũ nát kia của cô tín hiệu kém, không thay không được, chỉ sợ ngày nào đó nó đột ngột ngủm thì không liên lạc được với ai.
Triệu Khải Hoành làm việc đâu ra đó, đến sim điện thoại mới cũng mua, làm gì cũng cân nhắc kỹ, sợ Kỷ Sầm An không dùng 4g được.
Kỷ Sầm An cầm lấy những thứ đó, cũng không còn làm giá nữa, cầm lấy rồi chuẩn bị dùng. Nói chung thì cô cũng không có tiền để mua, tiền lương còn chưa phát, tiền tiết kiệm thì không mua nổi máy tính.
Ngoài những thứ này, thì dựa theo lệnh của sếp, Triệu Khải Hoành còn đưa theo một đống phần cứng và những cái khác. Ông ta không hiểu về phương diện này, cho nên chọn những cái tốt nhất đắt nhất, nếu Kỷ Sầm An cần cái gì thì sẽ đưa đến ngay.
"Cô Giang xem còn thiếu gì không, không đủ thì nói cho tôi biết, cô xem đi, đủ chưa?" Triệu Khải Hoành ân cần hỏi.
Nhìn đống thiết bị trên mặt đất, thái dương Kỷ Sầm An không tự chủ được giật giật, một lúc sau, vẫn nhịn xuống.
"Có gì cần sẽ nói với ông." Cô nói.
Triệu Khải Hoành gật đầu, rồi rời đi mà không làm phiền cô, đồng thời báo cáo tiến độ cho sếp.
Tháo rời tất cả các món đồ, phân loại đại khái, sau đó lắp ráp và thử từng món một, Kỷ Sầm An đã dành gần nửa đêm cho việc này.
Lâu lắm rồi mới động vào những thứ này, Kỷ Sầm An có chút cứng tay, nhưng mà tốt xấu gì cũng thuộc ngành máy tính, lúc trước tốn không ít thời gian nghiên cứu mấy cái này, rất nhanh đã quen thuộc, cũng không đến mức mới ba năm mà xa lạ.
Khi chuẩn bị đóng máy tính, cô đăng nhập vào một tài khoản nào đó, tìm thấy một số thứ được lưu trữ trên đó, Kỷ Sầm An nhấp vào để kiểm tra và xác nhận, không bao lâu thì thoát ra.
Những điều cũ đang đi đúng quỹ đạo, trở về đúng lộ trình.
Còn có giao dịch với Tôn Minh Thiên, Kỷ Sầm An bắt đầu làm hai việc, ban ngày thì làm việc ở tiệm, ban đêm thì làm việc chính.
Tôn Minh Thiên, từ sau lần gặp ở sơn trang thì không xuất hiện nữa, giống như chưa từng gặp Kỷ Sầm An, chỉ thông qua Nam Ca mà liên hệ với cô.
Mọi việc tiến triển đúng kế hoạch, việc bàn giao giữa hai bên diễn ra tương đối suôn sẻ.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, Tôn Minh Thiên và những người khác hẳn tuần sau có thể bắt xe kịp chuyến xe Tây Thịnh, thuận buồm xuôi gió.
Kỷ Sầm An không lo lắng, bình tĩnh ứng phó.
Nhưng vạn vật không có gì là tuyệt đối, trước khi đến ngày đó, chuyện ngoài ý muốn đã tới, lập tức thành chuyện lớn.
Tiểu Vũ biến mất, đột nhiên mất tích.
A Xung đi làm nên đành gửi con ở nhà thuê nhờ người thân chăm sóc, chỉ ra ngoài nửa ngày nhưng khi về nhà thì không thấy con đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro