Chương 51
Mọi khó khăn có thể giải quyết đều không phải là vấn đề thực sự, tiến trình đang chạy là không đủ, khoảng chắn trong lòng lại là một vấn đề khác, miễn là có thể duy trì trên mức tiêu chuẩn của bên kia, thì mối quan hệ song phương vẫn có thể tiếp tục.
Chẳng ai muốn rơi vào cục diện bế tắc lần nữa, phần chính của giao dịch này vẫn còn đó, nhánh cảm xúc là không cần thiết.
Nhận thức khác nhau có nhu cầu khác nhau, im lặng đối đầu giống như đánh một ván cờ, đến đây bế tắc, lựa chọn tốt nhất chính là kịp thời giảm bớt tổn hại.
Kỷ Sầm An một lần nữa đưa ra lựa chọn, Nam Ca cũng đưa ra một lựa chọn.
Không phải lùi bước, không phải cho cơ hội, không liên quan đến yếu tố tình cảm cá nhân, lần này là vì lợi nhuận.
Đó chỉ là do cân nhắc để tránh tổn hại.
Lựa chọn này công bằng và hợp lý.
Kỷ Sầm An dừng lại, vô thức nắm lấy tay nắm cửa.
Người trợ lý đi tới chỗ cô, đứng giữa cô và Nam Ca, che khuất tầm nhìn của cô. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, không cho người này làm gián đoạn công việc nữa.
Ở tầng một, Triệu Khải Hoành đã thay đổi sắc mặt một lần nữa, đã rút đi thái độ né tránh rước hoạ vào thân, trở lại trạng thái ban đầu.
Ngọn cỏ này nghiêng qua nghiêng lại cũng chuẩn thật, khôn khéo chẳng khác gì cáo già tu luyện ngàn năm, phát huy bản lĩnh đến cực điểm. Thấy họ "chung sống hòa bình", mối quan hệ không bị rạn nứt, vẫn có thể "tiếp tục mối quan hệ", ông ta giả vờ giả vịt, bày đặt gọi "Cô Giang Cần", nghe ra còn rất chu đáo ân cần, quen nề quen nếp vào tiếp đãi người, khéo đưa đẩy mà không làm người ta ghét, giống như tổng quản thái giám trong cung.
Kỷ Sầm An nhiều lần chứng kiến được bản tính gió chiều nào theo chiều đó của vị này, thấy mãi cũng quen, cho nên đi lướt qua, đến mắt cũng lười nhìn ông ta.
Triệu Khải Hoành da mặt dày, thay mặt chuyển lời nói với Kỷ Sầm An rằng thư ký Tưởng có lẽ phải đến trưa mới đến, đang bận việc ở công ty, sẽ không rảnh trong chốc lát thời gian.
Về phần công việc cụ thể đang bận, Triệu Khải Hoành ngậm miệng không hé nửa lời, nói xong dừng lại, nói: "Cô Giang Cần, nếu cô cảm thấy phiền, cô cũng có thể một mình liên hệ với thư ký Tưởng, lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của cô ấy cho cô."
Vẫn phớt lờ ông ta, Kỷ Sầm An quay người đi vào thư phòng, đè xuống những khó chịu ở trong thư phòng kia, dồn hết sức vào bên Tây Thịnh, tiếp tục với cái máy tính trước mặt.
Rõ ràng nhìn thấy người này tâm trạng không hề tốt, nhưng Triệu Khải Hoành vẫn đi tìm đường khó sống, không bao lâu gọi một người giúp việc đến, thì thầm hai câu gì đó.
Người giúp việc hiểu, mau chóng đi lấy ly nước lạnh, đưa vào trong thư phòng giúp Kỷ Sầm An hạ nhiệt.
10 phút sau, chiếc điện thoại mới mua rung lên, một tin nhắn hiện lên.
Nhìn dãy số trên màn hình và ly nước trước mặt, Kỷ Sầm An như thế tung cú đấm vào không trung, đuôi lông mày bên trái khẽ giật giật, không thể kiểm soát được.
Bắt đầu từ vô cùng lo lắng, kết thúc nhẹ nhàng, hỗn loạn mấy mươi tiếng, tới đây coi như kết thúc.
Diễn biến tiếp theo cứ như vậy, đúng như đã đoán:
Sau khi làm mọi cách để điều tra, cảnh sát vẫn không có kết quả gì, họ không tìm thấy bất kỳ bằng chứng xác thực và hữu ích nào, cuối cùng họ chỉ có thể tạm thời khép lại vụ án như một vụ án bình thường;
Tại bệnh viện, tất cả các báo cáo kiểm tra của Tiểu Vũ đều nhanh chóng được đưa ra, không có vấn đề nghiêm trọng về thể chất, cũng không phát hiện vấn đề gì lớn - bác sĩ nói, đứa trẻ có lẽ bị cho uống thuốc ngủ, nhưng liều lượng không quá lớn, không cần lo lắng nhiều;
A Xung và Trần Khải Duệ đến đồn cảnh sát lần thứ hai để ghi chép, Giang Thiên và người họ hàng cũng đi đến đó, bọn họ cảm ơn cảnh sát một lúc, cảm ơn mọi người đã vất vả.
Còn trên internet, cảnh sát cũng đưa ra một thông báo mới công bố quá trình và kết quả chung, nhưng họ sẽ không tiết lộ các chi tiết còn lại, bao gồm thông tin chi tiết về A Xung và ngoại hình của đứa trẻ.
Điều này thuộc về bảo vệ quyền riêng tư, không nên công khai.
Các phương tiện truyền thông địa phương muốn đưa tin này, dù sao đó cũng là một điều tốt và đáng được công khai.
Một phóng viên bằng cách nào đó đã có được số điện thoại của A Xung, còn nằm vùng bên ngoài căn nhà thuê, cố gắng lôi kéo gia đình này tham gia phỏng vấn, không ngừng nói về tác động tích cực đến xã hội, đồng thời muốn dùng điều này để động viên những người khác, người này kích động đến mức muốn dí camera vào mặt A Xung.
Kỷ Sầm An không tận mắt chứng kiến, sau này chỉ nghe Giang Thiên kể lại, lúc đó Trần Khải Duệ có mặt ở đó, sắc mặt tối sầm, không muốn hợp tác, không hề cho phóng viên mặt mũi, kéo mẹ con A Xung ở phía sau lưng anh ta để bảo vệ, thậm chí còn mắng mỏ phóng viên một cách ác ý, bảo họ tránh ra, rồi tự mình đuổi phóng viên đi, chuyện này làm cho tình hình tệ hơn, tan rã không vui.
Phản ứng thế cũng bình thường, không tìm được kẻ đứng sau, phỏng vấn cái nồi gì chứ, lên mặt báo nói này nói nọ thu hút thêm sự chú ý sao, quá rêu rao rồi.
Huống chi họ không muốn bị làm phiền, họ là người thường muốn có cuộc sống yên bình, không muốn chuyện lại rùm ben lên.
Vì sự mất tích đột ngột của con trai, A Xung quyết định đổi nơi ở, chuyển đến khu chung cư có thang máy và an ninh tốt, trước tiên muốn tránh kẻ đứng sau lại tìm đến, cũng ngăn chặn phát sinh chuyện này lần nữa, hơn nữa công việc mới của A Xung mất nhiều thời gian, chuyển đến nơi gần chỗ làm việc sẽ bớt được nhiều thứ.
Cho dù căn nhà cấp bốn kia ở không được bao lâu, đột nhiên chuyển đi sẽ bị khấu trừ một khoản tiền đặt cọc, tiền thuê nhà mới thì gấp đôi nhưng không so được với căn nhà cấp bốn kia, chỉ là căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách.
Trần Khải Duệ phụ trách nơi ở mới tìm được, anh ta không nói hai lời cả đêm dọn nhà xong rồi mang cả gia đình A Xung đi.
Kỷ Sầm An không nhúng tay vào mắc công lại thêm phiền, tự biết bản thân là nguồn rắc rối, cô do dự một hồi, quyết định chỉ hỏi thăm qua điện thoại, chứ không đến nơi ở mới của bọn họ.
Kỳ thực làm như vậy cũng không ích lợi gì, hiện tại tránh xa cũng đã muộn, chỉ là an ủi trong lòng mà thôi.
Kể từ ngày cô trở về và bị những người đó phát hiện, từ một thời điểm nào đó A Xung và những người khác đã bị cuốn vào theo, lần trước Trần Khải Duệ bị đánh là một ví dụ, nhưng lần trước không có làm hại gì đến đứa trẻ, chỉ nhằm vào người lớn.
Cũng do bên này chủ quan, cứ mặc nhiên cho rằng đám người đó sẽ không dám làm càn, sẽ cẩn thận hành động, hơn nữa Nam Ca còn âm thầm cho người đến trông coi, cho nên các cô mới thiếu cảnh giác, để bọn họ lợi dụng sơ hở mà hành động.
Chuyện xảy ra đêm qua chính là hồi chuông cảnh tỉnh đối với Kỷ Sầm An, đồng thời cũng cho thấy đối phương không còn bình tâm được nữa, lần sau rất có khả năng sẽ tái phạm.
Lần này là Tiểu Vũ, lần sau có lẽ là chú Dương, hoặc người nào khác. Cho dù bây giờ không có gia đình A Xung thì chắc vẫn sẽ có "Tiểu Vũ" khác, sẽ là những người cô quen biết, quan tâm... thậm chỉ là cả bản thân cô.
Con người luôn có điểm yếu, sẽ luôn có một điểm đau chí mạng.
Chó điên phá lồng, thỏ điên cắn người, nếu động đến lợi ích của bên đó, xác định là cá chết lưới rách.
Chim chết vì đói, người chết vì tiền, một chân lý vĩnh hằng không bao giờ thay đổi.
Nhưng ngược lại, nếu bạn tiến lên, bạn sẽ bị búa bổ, nếu bạn lùi lại, nó sẽ không khá hơn bao nhiêu.
Đã đi đến nước này, làm gì cũng không quan trọng nữa, ngược lại, tình hình càng bị động, những người đó sẽ càng hung hăng.
Kỷ Sầm An dựa vào ghế, chống khuỷu tay ở hai bên, cau mày.
Vào buổi trưa, thư ký Tưởng đến đúng giờ, dựa theo chỉ thị của sếp lớn mà đến tìm Kỷ Sầm An, giải thích cặn kẽ, rồi sau đó đưa một đống tài liệu cho Triệu Khải Hoành.
Thư ký Tưởng là người làm việc đáng tin cậy, không bao giờ tìm lý do thoái thác những việc nằm trong bổn phận, đến hẹn sẽ đưa ra được kết quả mong muốn.
Kỷ Sầm An lại nhận được một số thứ, cùng với thông tin của tai khỉ do Nam Ca cung cấp, có khá nhiều thứ mà cô có thể sử dụng.
Còn hai người đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Nam Ca là người nói lời giữ lời, không vì chuyện này mà dạy dỗ Kỷ Sầm An một bài học.
Hiện tại mấu chốt là Tây Thịnh, lão già xảo quyệt Tôn Minh Tiên đang theo dõi sát sao, ông già này gian xảo vô cùng, nếu như bên này mà xảy ra chuyện, chắc chắn ông ta sẽ ra tay, đến lúc đó sẽ càng không rõ ràng.
Thấy Kỷ Sầm An đang suy nghĩ, Nam Ca dùng đầu ngón tay chạm vào vành tai Kỷ Sầm An, nhẹ nhàng nói: "Cô Chu và những người khác, tôi sẽ cho người tiếp quản, em không cần nhúng tay vào."
Kỷ Sầm An khép tài liệu, cô cũng định như thế, cho nên lên tiếng đồng ý.
"Hai ngày tới tôi rảnh, thứ sáu sẽ không đến đây." Nam Ca nói, ngữ khí so với buổi sáng nhẹ nhàng hơn, mặc dù vẫn có chút lạnh lùng, nhưng cũng không cứng rắn như trước.
Biết điều này có nghĩa là gì, Kỷ Sầm An nhìn lên theo hướng mà ngón tay cô lần theo mà không mở miệng.
"Đi thành phố C, sẽ có người đón em." Nam Ca nói.
Kỷ Sầm An nói, "Ừm."
Phần tài liệu trên tay Kỷ Sầm An, Nam Ca không thèm liếc nhìn cái nào, để người này tự xử lý. Phương hướng chung vẫn không thay đổi, không có điều nhọc lòng.
Kỷ Sầm An rủ mi mắt xuống, ánh mắt dán vào bức ảnh của tai khỉ và Quách Tấn Vân, nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu.
....
Vào ban đêm.
Trong một ngôi nhà khác, trong căn hộ của Quách Tấn Vân.
Trái ngược với sự ủ rũ của Bắc Uyển, nhóm người chìm đắm trong tửu sắc và tình dục vẫn đang trong tình trạng sống mơ mơ màng màng, ngày hôm trước chơi chưa đủ, ban ngày ngủ đủ rồi lại tiếp tục chơi tiếp, đem mọi chuyện quên hết.
Quách Tấn Vân mềm nhũn nằm trên giường, một phụ nữ trẻ trang điểm đậm leo lên với điếu thuốc lá điện tử trong miệng, cô ta uống quá nhiều và loạng choạng, khi đến gần, cô ta kéo thắt lưng quần của Quách Tấn Vân, đầy khiêu khích.
"Có muốn thử với em không?" Thiếu nữ trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt mê người, lộ ra dáng người đầy đặn, tính tình thẳng thắn, cởi mở mà táo bạo.
Quách Tấn Vân không hứng thú với kiểu này, cho dù có cố bao nhiêu thì cũng không có cảm giác. Chân anh ta còn nhức mỏi, mấy ngày trước chơi cũng quá đà, đến giờ còn chưa bớt, mệt mỏi nằm ở đó. Anh ta đẩy thiếu nữ ra, vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, thẳng thừng nói: "Đừng động tới tôi, nếu động coi chừng tôi chơi cô đó, cút một bên."
Thiếu nữ mỉm cười: "Được, đến đây, chơi đi."
Thế nhưng Quách Tấn Vân không thực hiện theo lời mạnh miệng vừa rồi, quay đầu kêu người khác đi ra ngoài đua xe, sau đó đến quán bar ăn nhậu, này là muốn đi tìm chỗ chết.
Quán bar vẫn là nơi thường đến, chỗ cũ, hoài niệm hương vị xưa.
Vị trí tương đối hẻo lánh, cách xa khu vực trung tâm thành phố, nhưng ưu điểm là môi trường đủ hỗn loạn và có nhiều thanh niên tìm kiếm sự náo nhiệt.
Tâm tình Quách Tấn Vân rất tốt, tựa hồ đã trải qua niềm vui lớn nào đó, đi đứng còn không vững, còn một mực khoe khoang ra bên ngoài, không biết thu liễm.
Trong lúc nghỉ giữa chừng, anh ta còn thích thú đi ra con hẻm bên ngoài quán bar tìm người cùng nhau hít nhả khói, hứng thú vô cùng.
Một đám cặn bã tụ tập chia nhau loại thuốc mới, hút xong vứt bỏ Quách Tấn Vân, xoa xoa mông rời đi.
Độ thuốc quá mạnh, đến mức Quách Tấn Vân không đi nổi, sau khi đám người kia rời đi, anh ta như tên phế vật ngồi dưới đất, không còn sức đi về quán bar, một mình dựa vào góc tường từ từ hút phần còn lại.
Một lúc sau, có người đi đến.
Đối phương đội mũ, dáng người cao gầy, nhìn từ xa không nhìn ra nam hay nữ, chỉ có thể nhìn thấy thứ người này đang cầm trên tay.
Quách Tấn Vân say đến mức không thể tập trung mắt.
Tên ngốc này cho rằng người này tới đây xin thuốc lá, anh ta chần chờ một chút, sau đó giống như một tên ngốc nghiêng đầu, hào phóng đưa một phần nhỏ điếu thuốc còn dở, nấc lên một tiếng, bơ phờ nói: "Được rồi, được rồi... ông đây đang vui, cái này... này cho bọn mày đó...."
Đáng tiếc người kia không có hút thứ này, cho nên nhìn cũng không thèm nhìn.
Khi người này đi tới trước mặt, Quách Tấn Vân giơ tay dùng sức dụi mắt, liền nhìn thấy cây gậy trong tay người này.
Trước khi anh ta định thần lại——
Và rồi, cậy gậy có đường ít nhất bằng hai ngón tay, tiếp đón anh ta bằng cơn gió mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro