Chương 54
Ánh sáng trắng từ trần nhà đổ xuống, tràn ngập toàn bộ thư phòng và chiếu sáng cơ thể họ, không còn chỗ nào để trốn.
Đưa đẩy với nhau vài lần, gió êm sóng lặng, cả quá trình giống như nước sôi để nguội, nhưng rốt cuộc có một số bí mật không giấu được, dần dần bại lộ.
Kỷ Sầm An không giỏi ngụy trang, che đậy cũng quá vụng về, Nam Ca biết bản tính của người này, đã quen với phong thái, cho nên mỗi hành vi của người này cô đều hiểu hết.
Việc cắt đứt theo dõi của vệ sĩ là đã lên kế hoạch trước, một mình biến mất mấy tiếng mới về, đã thế còn về trễ.... Trông có vẻ như chả liên quan gì hết, nhưng kết hợp với động thái của Bùi Thiệu Dương và Quách Tấn Vân, chân tướng lộ ra, sau mây mù le lói tia sáng mặt trời.
Nam Ca đâu phải kẻ mù, đâu đến mức không phát hiện ra được.
Thực ra, vệ sĩ vừa mất giấu Kỷ Sầm An đã lập tức báo cáo cho sếp, không dám chậm trễ một giây, mà sau đó tình cảnh rối rắm này, cũng là do bên này sắp xếp.
Thời điểm này không phải là thời điểm thích hợp để tính sổ, Kỷ Sầm An phải biết thế nào là đủ, không cần nói quá cặn kẽ. Nam Ca không thích hung dữ doạ người, phong cách cô vẫn luôn thế, luôn mượn gió bẻ măng, giống như nhẹ nhàng nhấc thước dây ra rồi nhẹ nhàng đặt vào, luôn nhẹ nhàng xử lý.
Kỷ Sầm An cúi đầu nhìn tay của hai người đang nắm lấy nhau, im lặng, không dám biện hộ.
Biết bản thân chưa đủ cẩn trọng, sớm muộn gì cũng bị phát hiện— vô duyên vô cớ muốn lấy số đo của mình, rõ ràng la có mục đích khác.
Mỗi người trong số họ đều biết những gì họ đang làm, vòng vo cả buổi chẳng qua để đánh vào cái phiền này.
Buổi đo vẫn chưa kết thúc, nên vẫn chưa thể đi xuống tầng.
Một lúc sau, Nam Ca vẫn tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh rút tay ra, đi vòng ra phía trước, khom người đo đôi chân thon dài thẳng tắp của Kỷ Sầm An rồi nửa ngồi xổm xuống.
Kỷ Sầm An cụp mắt xuống, khi cúi đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Nam Ca với mái tóc đen dày.
Nửa đường, Nam Ca nói: "Tháng sau, Vân Cẩm sẽ có một buổi biểu diễn mùa thu, được tổ chức ở Paris."
Kỷ Sầm An nói, "Chị sẽ tham dự chứ?"
Nam Ca là người nhắc đến chuyện này nhưng sau đó lại không trả lời, im lặng không định nói chuyện, cô kéo thẳng mép chiếc quần đùi nhăn nheo của Kỷ Sầm An ở chân trái, hơi đẩy nó lên, lơ đãng dáng lòng bàn tay ấm áp lên.
Hai chân Kỷ Sầm An cứng đờ, theo phản xạ định khép lại, không chịu được nhiệt độ kia, mặc dù theo phản xạ nhưng động tác rất nhỏ.
Vòng chiếc thước mềm đến nếp gấp ngang dưới mông, tay Nam Ca ấn xuống chân người này, ấn lên rất nhẹ.
Như một sợi dây đàn căng thẳng, Kỷ Sầm An duỗi thẳng không nhúc nhích, hai chân trắng nõn gầy guộc cũng theo đó bị căng chặt, ngay cả những đường gân xanh nhạt ẩn sau lớp da mỏng trên mu bàn chân cũng hơi nhô lên. Như chiếc dây cót bị vặn ngược lại, không chạm vào được.
Người ở dưới làm như không cảm giác được, Nam Ca phớt lờ, làm theo như thường lệ.
Kỷ Sầm An sắc mặt vẫn như cũ, rất là khắc chế, ngoại trừ hô hấp đều chậm.
Một lúc lâu sau, Nam Ca đo lần hai kéo góc quần xuống, sau đó trả lời: "Không đi."
Kỷ Sầm trầm mặc một lát, nói: "Còn tưởng đâu chị sẽ đi."
"Không có thời gian."
"Không sắp xếp công việc được à?"
"Công ty sắp xếp đi Đông Thành công tác một chuyến"
"Chị không phải đi nước ngoài sao?"
"Cái nào cũng có."
Kỷ Sầm An nói một cách khô khan, "Phạm vi kinh doanh của công ty rộng nhỉ."
Nam Ca đổi hướng, chuyển sang bên phải, ngồi xổm quá lâu cũng mỏi, cô đổi sang tư thế co một gối, một chân hướng xuống đất, thoạt nhìn giống như đang nửa quỳ. Kỷ Sầm An... đơ người, Nam Ca vỗ nhẹ vào bắp chân cô rồi nói, "Mở chân ra, giữ hai chân song song với chiều rộng của vai, giữ lực bình thường."
Kỷ Sầm An đứng yên tại chỗ, cố hết sức phớt lờ sự đụng chạm trên chân và chuyển hướng sự chú ý của mình, nhưng không giữ được lâu, không thể không nhìn xuống.
Trên người Kỷ Sầm An có nhiều vết bầm tím, trên đầu gối chân trái của cô có nhiều vết bầm tím hơn, nghiêm trọng hơn và sẫm màu hơn vết bầm tím trên cổ tay.
Người này không cảm giác đau, cho nên không để ý đến nó, chỗ đầu gối có vết bầm khi nào cũng không biết, cho đến khi Nam Ca dùng tay ấn vào, cô mới cau mày, cảm giác hơi đau.
Biết chỗ đó làm sao mà bị thương, Nam Ca tự phớt lời, liếc mắt nhìn một cái không tỏ thái độ gì nhiều, chăm chú làm việc, chỉ có ngay lúc định đứng dậy, bất thình lình đem thước dây vòng qua chân Kỷ Sầm An, vừa kéo vừa siết.
Siết lấy hai lần, lấy được số đo.
Một cái hành động tuỳ ý, quan trọng là sức dùng, đợi đến khi xong lấy thước ra, trên chân Kỷ Sầm An để lại một vòng đỏ, một cái vòng vô hình.
Biết đối phương cố ý làm thế, thu thập bản thân, Kỷ Sầm An cắn nhẹ một môi, để lộ ra cái cái răng nanh.
Nam Ca vẫn nghiêm túc, đến cả lời nói cũng thế, "Hôm trước, Triệu Khải Hoành nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh cho em, em mua dùng hay là mua cho người khác.
Người này rõ ràng không ở nơi này nhiều, nhưng đối với cuộc sống hằng ngày của Kỷ Sầm An lại nắm rõ trong lòng bàn tay, từ những cái không quan trọng, chi tiết cụ thể đều biết hết.
Chuyển phát nhanh gửi đến đóng trong một cái hộp rất bình thường, cũng không rõ Kỷ Sầm An mua cái gì, đặt hàng online, nhưng mượn căn cước công dân của người giúp việc để đặt, này cũng quá ẩn ý rồi.
Không muốn đi điều tra xem Kỷ Sầm An mua cái gì, âm thầm điều tra cá nhân người ta không quá thú vị, cho nên Nam Ca gặp mặt thì hỏi thẳng, ra vẻ không quan trọng lắm, giống như chỉ thuận miệng hỏi.
Kỷ Sầm An trả lời: "Mua cho tôi."
Nam Ca hỏi: "Mua gì?"
Kỷ Sầm An thành thật trả lời: "Phần cứng máy tính."
Nam Ca thu thước dây lại, đứng lên, ánh mắt tự nhiên đặt trên người trước mặt, chăm chú quan sát.
"Mấy cái mua trước không đủ dùng à?"
"Đủ dùng." Kỷ Sầm An nói, "Nhưng có chỗ còn thiếu chút, hiệu năng không cao, muốn đổi loại khác."
Nghe không ra được người này nói thật hay nói dối, Nam Ca cũng không truy hỏi đến cùng, định mở miệng hỏi nhưng lại thôi, lạnh lùng quét mắt nhìn vóc dáng Kỷ Sầm An từ trên xuống.
"Lần sau bảo Triệu Khải Hoành mua."
Lần trước cũng đã nói thế rồi.
Kỷ Sầm An bình tĩnh giải thích: "Hôm đó, ông ta không có ở bên này, đi ra ngoài với chị."
Nam Ca cúi đầu, tóc mai từ sau tai nhẹ nhàng rơi trên vai, phần đuôi tự nhiên nằm trên xương quai xanh, cô nói tiếp: "Có thể gọi điện thoại cho ông ta, để lại tin nhắn cũng được."
Kỷ Sầm An đồng ý.
Làm người mẫu cần phải nhẫn nại, đo số đo thôi cũng tốn 30-40 phút mới xong.
Mặc dù, có đa số thời gian làm một số chuyện không liên quan, tán gẫu chuyện thường ngày, động tác chậm rãi, nhưng mà chuyện nên làm thì vẫn phải làm, không chậm trễ.
Đo xong hết tất cả, Nam Ca dọn dẹp đồ nghề, không biết từ đâu lại lấy ra một khúc vải, ngay tại chỗ ướm lên vai Kỷ Sầm An thử.
Khúc vải to lớn, cần Kỷ Sầm An cầm lấy giúp.
Bị tấm vải che khuất tầm mắt, vô tình cách ngón tay chạm nhau.
....
Im lặng hai giây, Kỷ Sầm An nói: "Hôm nay mang đến?"
Nam Ca nói: "Có từ trước rồi."
Kỷ Sầm An: "Ừm."
Nam Ca: "Tồn kho."
Kỷ Sầm An trả lời: "Tưởng đâu mới đưa đến."
Nam Ca: "Không phải."
Tấm vải này rất hợp với Kỷ Sầm An, chất liệu phi bóng, sờ lên cảm giác rất tốt, để ở trên người có cảm giác mát lạnh, rõ ràng tấm vải này được đặt làm riêng.
Nam Ca nghiêm túc đem nó ướm lên người Kỷ Sầm An, chỉnh đi chỉnh lại, nhìn không ngừng.
Lúc đi ra sau lưng Kỷ Sầm An, Nam Ca nắm lấy góc vải, từ sau duỗi ra trước, muốn bọc người này lại thành một cục, thế nên cánh tay dán sát lên bên eo Kỷ Sầm An.
Đến khi thu lại, Kỷ Sầm An không cho thử nữa, nắm lấy cánh tay Nam Ca.
Giữ chặt lại để Nam Ca ôm cô, mang tính cưỡng ép.
Cả hai giống như bất động, đứng yên ở đó. Kỷ Sầm An lại kéo tay Nam Ca xuống, đặt ở trên bụng nhỏ của mình.
Nam Ca né tránh, nhưng không được.
Từng người giằng cô, không nhượng bộ.
Tấm vải kia rơi xuống đất, nằm xếp chồng dưới chân.
Hai người áp sát nhau, dựa gần bàn.
Kỷ Sầm An xoay người lại, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Nam Ca.
Nam Ca nghiêng người muốn tránh ra.
Phản ứng của cả hai bên hơi lớn, trong chốc lát lệch đi quỹ đạo ban đầu. Kỷ Sầm An nhanh tay áp về phía trước, đẩy Nam Ca đụng vào bàn, một tiếng vang nhỏ —- lạch cạch, mấy thứ đặt trên bàn rơi xuống.
Im lặng giằng co, không khí bỗng nhiên kỳ lạ.
Nhưng chỉ có giằng co, không làm gì khác.
Kỷ Sầm An dồn Nam Ca không có đường lùi, hơi thở Nam Ca hơi nặng nề.
Dán sát lấy nhau, Kỷ Sầm An ăn mặc mỏng manh, Nam Ca có thể cảm nhận được đường cong cùng với chỗ mềm mại của đối phương.
....
Kỷ Sầm An cúi đầu sáp đến gần, Nam Ca quay đầu đi.
Cánh môi lướt qua nhau, sắp chạm vào mặt.
Nam Ca rũ mắt xuống, nói: "Tranh ra, đừng cản trở tôi."
Kỷ Sầm An không chịu: "Không có cản trở."
...
Cũng không làm được gì.
Lát sau, vẫn là Nam Ca thoát ra trước, dịch ra nửa bước.
Hai bên tách ra.
Kỷ Sầm An làm như không có việc gì, hỏi: "Còn làm gì nữa không?"
Thu lại những cảm xúc bộc phát vừa rồi, không thể ôm được nữa, đảo mắt nhìn xuống dưới, chấm dứt dây dưa.
Kỷ Sầm An tỏ ra không sao cả, liếc nhìn Nam Ca một cái, khom lưng nhặt tấm vải lên, thu lại những tâm tư kia, lập tức thu dọn mặt bàn.
Nam Ca không động tay, chỉ đứng nhìn người kia dọn dẹp.
Sau khi thử vải, không có bước tiếp theo, không định thiết kế. Thời gian không cho phép, tối nay không có thời gian, còn lại để lần sau làm.
Nam Ca rời đi trước Kỷ Sầm An, đến lúc cần đi.
Kỷ Sầm An thu dọn mặt bàn, cho đến khi người kia không còn trong tầm mắt, sắc mặt của cô dần trầm xuống.
· ·
Trong cùng một đêm, bên phía Quách Tấn Vân.
Trái ngược với bề mặt yên tĩnh của Bắc Uyển, ở đó là một khung cảnh khác, cả tòa nhà không có sự sống, áp suất thấp bao trùm cả đêm, ngôi nhà được trang trí lộng lẫy đã trở thành một nơi giống như luyện ngục.
Vì không bị thương, Quách Tấn Vân đến bệnh viện quan sát vết thương một ngày, sau đó được đưa đến nơi này, về nhà dưỡng thương.
Bùi Thiệu Dương cũng ở đây, nhưng anh ta không ở đây để thăm hỏi người bị thương và bày tỏ sự quan tâm của mình, mà là vì một mục đích khác.
Có một số việc không tiện nói ra bên ngoài, dù sao bệnh viện cũng là nơi công cộng, người qua lại nhiều, chỉ có thể kín đáo giải quyết.
Sắc mặt Bùi Thiệu Dương âm trầm, sắc mặt vô cùng khó coi, đen như đáy nồi. Vừa vào cửa, anh ta liền ném một phong thư lên mặt Quách Tấn Vân, tát một cái khiến Quách Tấn Vân thân thể cong vẹo, loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống.
Chiếc phong thư làm bằng giấy đã bị hư hại khi bị va đập và tất cả các bức ảnh bên trong đều tràn ra ngoài.
Quách Tấn Vân cụp mắt xuống, trên mặt không còn giọt máu.
Tất cả đều là những bức ảnh giường chiếu chụp cảnh anh ta đi chơi bời, những bức lộ rõ mặt anh ta, mỗi tấm đều là bằng chứng không thể chối cãi.
Trong số những khuôn mặt khác nhau, có một người phụ nữ trung niên tóc xoăn, mặc chiếc váy bó sát màu xanh lam, người này rất quan trọng, cô ta không ai khác chính là vợ của Trương tổng tập đoàn Lục Hợp, là người mà Bùi Thiệu Dương dùng mọi cách để hợp tác.
Quách Tấn Vân cũng ghê gớm thật, có bản lĩnh tìm đủ mọi cách, câu dẫn vợ của Trương tổng, lén lút qua lại mấy tháng, không chỉ một lần đến cửa giao lưu, mà chơi còn rất sung.
Cũng không biết làm sao câu dẫn được vợ Trương tổng, Quách Tấn Vân đã bảo mật khá tốt, nhiều lần như thế mà không bị Trương tổng biết được, thì làm sao để Bùi Thiệu Dương biết được, chẳng ai hay biết gì.
Nếu không nhận được món đồ này, Bùi Thiệu Dương cho đến bây giờ cũng không biết chuyện này, vẫn bị giấu diếm.
Chuyện xảy ra dưới mí mắt mà bản thân không hay biết, sắc mặt Bùi Thiệu Dương lạnh như đóng băng, hận đến mức muốn giết chết Quách Tấn Vân.
Ý thức được sắp xảy ra chuyện lớn, Quách Tấn Vân rùng mình một cái, vội vàng kinh hãi nhặt những tấm ảnh kia lên, lảo đảo biện hộ: "Anh, anh nghe em giải thích, không phải, không phải như anh nghĩ đâu...."
Nhưng Bùi Thiệu Dương không dễ lừa, vì vậy trong lúc tức giận, anh ta đã đá tên ngốc này hai cái, túm lấy tóc kéo nửa người lên, buộc Quách Tấn Vân phải ngước nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi : "Mày muốn chết hả?"
Quách Tấn Vân hèn hạ, dám làm nhưng không dám thừa nhận, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẻ mặt thê lương phủ nhận: "... Anh, không phải em mà, em không có, anh có cho em 100 lá gan, em cũng không dám... cái này chắc chắn là photoshop, có người muốn hãm hại em....
Bùi Thiệu Dương không tin, vung tay tát hai cái, ra tay không ngần ngại, đè đầu hắn ta trên mặt đất, "Không biết cô ta là ai sao, không nhận đúng không?"
Quách Tấn Vân đầu đã sớm chảy máu và sưng lên, nhưng anh ta không dám chống cự, mặc dù thân hình anh ta cao lớn hơn Bùi Thiệu Dương, nhưng vẫn chịu bị đánh, không dám đánh trả.
Rốt cuộc, nếu bị người khác kiểm soát, sẽ chỉ tồi tệ hơn nếu chống trả.
Hơn nữa Bùi Thiệu Dương không đến một mình, còn có vệ sĩ canh cửa.
Chút lịch thiệp tao nhã đã không còn, Bùi Thiệu Dương phát điên lên thật đáng sợ, không ngừng bạo lực, hoàn toàn không để ý đến tình cảm gia đình.
Quách Tấn Vân ôm đầu và trốn xung quanh như một con chuột qua đường, anh ta không thừa nhận sai lầm của mình cho đến khi phòng tuyến sụp đổ, không có tiền đồ quỳ xuống.
"Là cô ta tìm đến em, thật đó... không phải em tìm cô ta, anh, anh tin em đi! Là cô ta tự tìm đến em, ra điều kiện ép em..."
Tuy nhiên, chưa kịp nói xong thì lại bị đánh.
Bùi Thiệu Dương tức điên gần như mất lý trí, không nghe giải thích, cho dù là ai tìm ai trước, kết quả vẫn thế. Hai mắt anh ta đỏ ngầu tràn đầy oán giận, bất cứ lúc nào cũng có thể lột da Quách Tấn Vân cho hả giận, đến khi đánh đủ rồi, nắm lấy cổ áo của tên ngốc kia, lạnh giọng nói: "Nếu chuyện thu mua Tây Thịnh xảy ra vấn đề, tao sẽ quay về nhặt xác mày."
Một bên mắt của Quách Tấn Vân sưng vù, khóe miệng chảy máu, giống như một con chó nắm lấy ống quần của anh họ, không thành tiếng nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là em sai rồi, đều là lỗi của em, nhất thời mù quáng. Anh, anh cho em một cơ hội nữa đi, em nhất định sẽ tìm cách khắc phục!"
Hất xa tên này, Bùi Thiệu Dương ngồi thẳng dậy, sau đó lại túm lấy ấm nước nóng ném qua, đập vào ngực Quách Tấn Vân.
Nhiệt độ nước cao, vừa mới được mang vào.
Quách Tấn Vân nóng đến mức hét lên dữ dội, gương mặt méo mó, lật qua lật lại hai lần, suýt nữa nằm lăn trên mặt đất.
Bùi Thiệu Dương lạnh lùng nhìn, từ đầu đến cuối chưa từng nhíu mày một lần.
Cố nén đau, Quách Tấn Vân sợ tới mức toàn thân mềm nhũn, bản thân biết rõ tính cách thật của anh họ, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ.
Sau khi trút giận đủ, Bùi Thiệu Dương muốn mang Quách Tấn Vân đến nhận lỗi với Trương tổng, Bùi Thiệu Dương vẻ mặt âm trầm ra lệnh: "Ngày mai cùng tao đến thành phố C tìm Trương tổng, mày biết phải làm sao rồi đó, lại kiếm chuyện lần nữa coi...."
Quách Tấn Vân thấy còn có cơ hội xoay người, vội vàng nói: "Không không! Anh bảo em sao thì em sẽ làm vậy, nhất định sẽ hoàn thành, em đi theo anh đến thành phố C, lần này sẽ không xảy ra chuyện!"
Cùng một đêm, hoàn cảnh khác nhau, hai người ở Bắc Uyển xa xôi nhìn không thấy nơi này xảy ra chuyện gì, cũng không có quan hệ gì với bọn họ.
Quách Tấn Vân đã gây chuyện, mà gây ra chuyện lớn, đem con dao đưa cho đối thủ, cho nên không thể đổ lỗi cho người khác, điều duy nhất bên này cần làm là gửi đến một tấm ảnh cho Trương tổng, xem thử phản ứng của vị Trương tổng như thế nào.
Nhưng không quá kỳ vọng, một vài bức ảnh không thể giải quyết mọi rắc rối.
Chuyện giữa nam nữ chẳng qua là như vậy, vấn đề cá nhân chưa chắc đã ảnh hưởng đến đại cục, lợi ích của các bên vượt xa so sánh về tình cảm.
Hơn nữa, Trương tổng và vợ ban đầu liên hôn vì kinh doanh, giữa hai vợ chồng không có tình cảm, kết hôn xong thì đường ai người nấy chơi, ở bên ngoài không gây ồn ào là được. Vị Trương tổng kia kinh doanh thăng trầm nhiều năm, có tình huống gì mà chưa gặp, không đến mức trên đầu đội thêm một cái mũ sẽ không tùy tiện đổi đội, cắn răng nuốt máu. Vì đại cục, sẽ không xé rách mặt mũi, có lẽ sẽ nhắm mắt làm ngơ chịu nhục.
Tuy nhiên, nó vẫn là một rắc rối, sẽ không dễ giải quyết như vậy.
Đối với một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông có địa vị như Trương tổng, cho dù hôn nhân không có tình yêu, nhưng vợ bị người ta ngủ, lại còn trắng trợn như thế, này chẳng phải ăn cái tát vào mặt sao? Cho dù hai bên nể mặt nhau, cái kết coi như đã định.
Khoảng chắn có thể xoá bỏ hay không, còn phải tốn công sức, không phải dăm ba câu nói là xong chuyện. Bùi Thiệu Dương nhất định phải chảy máu, vị này ít nhất phải kiếm được một số lợi nhuận, anh ta phải bị áp đảo trong thời gian ngắn.
Có thể thêm ngột ngạt thì thêm ngột ngạt, có thể khuấy nước đục thì nước đục.
Có đi có lại, là bọn họ kiếm chuyện trước, nên bên này đáp trả lại, bọn họ xảy ra chuyện, thì bên này sẽ sống an tĩnh.
Ít nhất trong một tuần, có thể thở phào nhẹ nhõm, không bị vây chặt như trước.
Hai bên đều có việc riêng, lần lượt đến Thành phố C.
Kỷ Sầm An thu xếp, tối thứ sáu được Triệu Khải Hoành đưa qua đó, lịch trình thay đổi, không đi cùng Nam Ca, từng nhóm người xuất phát.
Kế hoạch ban đầu là gặp nhau ở sân bay và cùng nhau rời đi, nhưng công ty còn có việc phải làm, vì vậy Nam Ca chỉ có thể hoãn chuyến bay nửa ngày, đưa Kỷ Sầm An đến đó trước.
Bên phía thành phố C, đêm hôm đó, Kỷ Sầm An nhận phòng tại một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, ở trong một căn phòng trên tầng cao nhất.
Thư ký Tưởng cũng ở trong đội tiền trạm, lo liệu mọi việc cho Nam Ca ở đây, để không bị chậm trễ khi xử lý các trường hợp khẩn cấp.
Thư ký Tưởng đến phòng tìm Kỷ Sầm An một lần, nói cho cô về sự sắp xếp của ngày mai, bao gồm đợi Nam Ca đến khách sạn vào buổi sáng, nơi sẽ đi vào buổi chiều và một bữa tiệc sẽ tham dự vào buổi tối .
Đồng hành cùng Nam Ca để tìm Tôn Minh Thiên, đồng thời gặp gỡ đối tác khác.
Nói chính xác, chính Nam Ca đưa Kỷ Sầm An đến gặp những người đó, chính thức dẫn Kỷ Sầm An lộ diện.
Là một thành viên trong trận đấu này, sớm hay muộn cũng phải thực hiện bước này.
Nam Ca không thể giấu Kỷ Sầm An mãi và giữ Kỷ Sầm An ở lại Bắc Uyển. Cho dù cô bằng lòng che chở người này, nhưng chưa chắc gì người này đã đồng ý, rốt cuộc thì chẳng ai muốn luôn bị báo cáo từ người khác, hoặc bị hạn chế ở mức độ nào đó.
Những người đó coi trọng lợi nhuận, Kỷ Sầm An cũng cần có nhiều chỗ dựa hơn, nếu không sau này chỉ có thể sống trong bóng tối, tiếp tục lặp lại những sai lầm tương tự.
Gia đình nhà họ Kỷ làm hại không ít người, Kỷ Sầm An cần một đám người bảo vệ.
Kế hoạch do Nam Ca khởi sướng, chuẩn bị không ít thứ, lần này do Tôn Minh Thiên cầm cán, có thể gây hứng thú cho đám người này không còn tuỳ thuộc vào việc có thể ném bao nhiêu lợi ích ở đây.
Nam Ca không nói cho Kỷ Sầm An phải làm gì, khi đến mới thông báo.
Con bài thương lượng cụ thể đã có sẵn, vì vậy Kỷ Sầm An không cần phải lo lắng, chỉ cần làm theo kế hoạch.
Thư ký Tưởng đã đưa danh sách cho Kỷ Sầm An để xem xét vào tối nay và nói: "Làm phiền cô Giang nhớ đọc hết, nhớ kỹ, đừng quên."
Kỷ Sầm An tiếp nhận danh sách, không phản đối, có thể chấp nhận.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ màn đêm buông xuống.
Vào ngày hôm sau, mọi thứ được tiến hành nghiêm ngặt theo sự chuẩn bị trước, bao gồm thay trang phục tinh tế và trang điểm vào buổi tối.
Bộ dạng hàng ngày của Kỷ Sầm An không phù hợp với bữa tối hôm nay, Nam Ca đã chuẩn bị một chiếc váy cho cô, đặc biệt cử một đội chuyên gia trang điểm đến để làm cho cô trông thật lộng lẫy.
Bữa tiệc tối ở nhà họ Tôn, cách đó hơn 20 phút lái xe.
Tôn Minh Thiên là người chủ trì, mở tiệc tiếp đón chu đáo, bên ngoài thì nói mời bạn bè đến tụ tập vui chơi.
"Linh hoạt chút, hành sự tuỳ theo hoàn cảnh, có những thứ nghe thì nghe thế thôi, không cần đáp lại." Nam Ca nói, giọng nói ôn nhu, chỉnh váy lại cho Kỷ Sầm An, sau đó lại vuốt tóc.
Kỷ Sầm An gật đầu: "Yên tâm."
Vuốt tóc ra sau lưng, Nam Ca buông tay: "Giữa chừng tôi có thể sẽ đi ra ngoài, có chuyện gì không giải quyết được, thì tìm Tôn Minh Thiên giúp."
Kỷ Sầm An nói, "Được."
Tôn Minh Thiên phái xe đi đón họ đến nhà họ Tôn, một chiếc Audi, 7 giờ đã đậu ở dưới khách sạn, các cô vừa lên xe, tài xế lập tức lái xe đưa họ đi.
Nhà họ Tôn nằm bên hồ nhân tạo, cảnh vật yên tĩnh, cách xa thành phố náo nhiệt, rất thích hợp để tự tu tâm dưỡng tính.
Hai người xuống xe, những người khác đều đã ở chỗ này, chờ ở tiền sảnh.
Nam Ca đi trước, Kỷ Sầm An theo sau.
Tôn Minh Thiên bước ra tươi cười chào hỏi, ông ta bày ra thái độ hiếu khác, làm như thân thiết lắm vậy, vừa nhìn thấy người đã kêu "Nam tổng", sau đó thì "Cô Kỷ", như thể các cô là những vị khách quan trọng nhất.
Trong khi dẫn Kỷ Sầm An đi, Tôn Minh Thiên đã giới thiệu họ, sợ Kỷ Sầm An sẽ không quen biết những khuôn mặt đó.
Vì nhà họ Tôn chịu trách nhiệm tiếp khách, nên nhất định phải có những mánh khóe khác, không mở đầu theo kế hoạch của Nam Ca.
Trong đám khách mời tối nay có thêm một nhân vật không có trong danh sách, một vị khách không ngờ tới đã đến.
Đó là một người quen mà Kỷ Sầm An biết, một người bạn cũ.
Sau khi vào cửa và bước hai bước, Kỷ Sầm An đã nhìn thấy người đó.
Người phụ nữ có mái tóc màu hạt dẻ nhạt trong chiếc váy đen nhỏ, "người cũ" của cô.
Đối phương cười rạng rỡ, chớp chớp mắt với cô, thân thiết mở miệng chào hỏi: "Đã lâu không gặp, An An."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro