Chương 62

Cánh cửa mở khép hờ, đứng đó một mình.

Đèn bên ngoài không bật, tương phản với ánh sáng bên trong, một chỗ đen kịt, một chỗ hơi trắng, các cạnh giao nhau ở giữa hòa vào nhau, rất khó phân biệt ranh giới rõ ràng, mơ hồ.

Quần áo thay ra trước đó đều được đặt trên giá, cùng với khăn khô đã dùng của Kỷ Sầm An, chúng được trộn lẫn thành một đống, chất thành đống hỗn độn.

Ở một mình hai ba phút, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, Nam Ca mới tỉnh táo lại, thu hết tinh lực, thoát khỏi trạng thái tinh thần lúc trước, vươn cái cổ trắng nõn mỏng manh, chậm rãi mở cái lọ nhỏ đắt tiền, không tiếng động mà làm xong bước chăm sóc da trước khi ngủ.

Cũng không có phiền phức gì nhiều, bôi tuỳ ý lên mặt, hai ba cái cũng xong, có thể đi nghỉ ngơi, dù sao đi công tác cũng không thể bằng ở nhà, cả ngày làm việc cùng xã giao là đủ mệt rồi, không cần phải dành quá nhiều thời gian lãng phí đầu óc vào ban đêm, cho dù các sản phẩm chăm sóc da đắt tiền đến đâu, thì liều dưỡng tốt nhất chính là lên giường đi ngủ.

Động tác Nam Ca rất chậm, có chút nhu hoà, một lúc sau mới đứng thẳng dậy, mở vòi nước, vươn tay xả hai lần.

Quay người lại, khăn khô đã rơi trên mặt đất ẩm ướt, chất thành chồng, ướt sũng gần hết.

Quay đầu lại nhìn, Nam Ca cũng không quan tâm lắm, cũng không có ý định nhặt đồ treo lại, chỉ là phớt lờ lướt qua, sau đó cầm điện thoại di động trên bàn lên, đợi cho tóc khô trước khi bước ra ngoài.

Lúc nào trông cô cũng vậy, trên mặt không có nét buồn mà khá tao nhã, ít nói, bình tĩnh đối mặt với thực tế.

Đi ra bên ngoài, Kỷ Sầm An không rời đi, mà ở lại đó.

Nhưng mà, người kia cũng không có ý định tiếp tục chờ nói chuyện nữa, đã ngủ ở trên sô pha phòng khách bên cạnh phòng ngủ, mặt đối với chỗ tựa lưng, hoàn toàn bất động.

Không nhìn ra được đã ngủ say, nhưng nhìn qua là đã ngủ rồi.

Nam Ca lẳng lặng đứng bên cạnh, chỉ cách ghế sô pha bốn năm mét, không tiến lên một bước, chỉ vậy thôi.

Ánh mắt dừng lại trên mặt bàn cà phê, rồi lại đảo ngược một lúc, nhìn bóng dáng gầy gò từ phía sau, sững người hồi lâu.

Sau khi con đường bên ngoài khách sạn tối trở lại, ít xe qua lại giữa đường hơn, gần như không có bóng người, ánh sáng trong dãy phòng bị chìm trong bóng tối, dần trở thành tù nhân của bóng đêm, nuốt chửng trong nháy mắt.

Sau khi trải qua kiểu cãi vã đó, mặc dù không có cãi gì lớn, lúc đó coi như cũng khá "nhẹ nhàng", nhưng đêm thật sự không còn gì để nói nữa, không có cách nào tiếp tục cuộc trò chuyện, mỗi người vẫn tự bình tĩnh lại thì tốt hơn.

Cho dù không thay đổi được gì, vẫn tốt hơn là cau xé lẫn nhau, làm cho chảy máu không ngừng.

Chân trời mờ ảo, những vì sao nhấp nháy thưa thớt, điểm xuyết trên bầu trời, hoặc chìm vào mây, hoặc trôi vào không gian tăm tối.

Bóng tối nhấn chìm lý trí, trằn trọc một hồi, sau lưng chỉ còn lại một khoảng lặng vô tận.

Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh.

Nhóm trợ lý thư ký đi cùng thức dậy từ lúc bình minh, làm việc theo lịch trình công việc, đầu tiên họ chuẩn bị cho kế hoạch hôm nay, sau đó phân chia nhiệm vụ, hai người này chịu trách nhiệm phần công việc bên phía Tôn Minh Thiên, lập kế hoạch tương ứng, hai người còn lại dựa theo sắp xếp của công ty ở thành phố Z mà xử lý, thay đổi gì, xử lý thế nào, có cần thiết thay đổi cho phù hợp với lộ trình của sếp hay không....

Sau khi tiểu đội làm xong mọi việc, thư ký Tưởng tập trung thu dọn, khoảng tám giờ mang theo một đống đồ đến, đồng thời chuyển những điểm hữu ích và cần thiết cho Nam Ca.

Lúc này, Kỷ Sầm An đã rời đi, không ở trên ghế sô pha, mà trở về phòng của mình.

Không ai biết cô rời đi khi nào, Nam Ca cũng không rõ ràng.

Thư ký Tưởng nhân tiện gọi thức ăn sáng, các chi tiết xử lý rất đàng hoàng, chu đáo, không cần lo lắng, đến nổi gọi loại cà phê nào cũng không cần Nam Ca dặn dò, thư ký Tưởng đều hiểu rõ, thậm chí bên phía Kỷ Sầm An cũng gọi tương tự như thế.

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đều là nội tình, đám người thư ký Tưởng không biết gì, làm sao có thể biết được chuyện riêng tư giữa hai người này, cả đám người họ vẫn cho rằng cứ như hôm qua.

Hai đương sự cũng im lặng không nói tiếng nào, đối với những chuyện xảy ra đêm qua, coi như biến mất cùng màn đêm và bình minh, không để lại dấu vết.

Đó là đối với người ngoài, còn bên trong thì rào cản không biến mất.

Chỗ Tôn Minh Thiên còn một số việc cần làm cho xong, nhưng không để Kỷ Sầm An can thiệp vào, cùng lắm thì Nam Ca ra mặt xử lý, mọi thứ khác thì giao cho cấp dưới.

Ban ngày, còn mấy chỗ phải đi, các cô đi ra ngoài một chuyến, đi từ sáng đến chiều tối mới trở về.

Chuyện này không có trong lịch trình ban đầu, nhưng do bữa tiệc tối qua, Nam Ca đã đưa Kỷ Sầm An đến thăm hỏi hai vị tổng giám đốc, tạm thời đổi kế hoạch, đến cửa "tâm sự?", gia tăng tình cảm hợp tác.

Trong khoảng thời gian này, Tôn Minh Thiên phái người mang thêm mấy món lễ vật tới, có thể nói là tỉ mỉ ấm áp, chưa kể còn ân cần chiêu đãi.

Trong số đó có một món quà được đặc biệt chuẩn bị cho Kỷ Sầm An, đó là một chiếc đồng hồ cổ khảm kim cương, là một món đồ xa xỉ và giá không hề rẻ, tặng dựa theo sở thích của Kỷ Sầm An.

Kỷ Sầm An đã thích sưu tập thứ này trong vài năm qua, người này sở thích không nhiều lắm, miễn cưỡng coi như có cái này đi.

Con cáo già thật gian xảo, hôm qua không có biểu hiện trước mặt rất nhiều khách, mà là đợi bọn họ ra ngoài gặp người rồi mới để quản gia nhà họ Tôn đưa đống đồ này.

Người quản gia chuyển lời, đặc biệt là với Kỷ Sầm An, nói ông Tôn rất thích bức tranh phong cảnh do Kỷ Sầm An chuẩn bị, Kỷ Sầm An cũng có lòng quá rồi.

Thật ra thì bức tranh phong cảnh đó là do Nam Ca chuẩn bị, chẳng qua được gửi tặng dưới tên Kỷ Sầm An.

Dù sao thì cũng đến nhà người ta làm khách, không thể đi tay không đến, dù sao cũng phải thể hiện. Kỷ Sầm An không chuẩn bị quà, cũng không có tiền mà chuẩn bị, cho nên để Nam Ca tuỳ ý chuẩn bị, bao gồm cả chiếc lư hương cổ nhỏ bên người, tất cả đều phảng phất hương vị tao nhã của Tôn Minh Thiên.

Kỷ Sầm An còn rất nể mặt Tôn Minh Thiên, gọi điện thoại cảm ơn ông ta. Ông Tôn ở bên kia đầu dây cười sảng khoái, đôi mắt híp lại thành một đường, hình tượng một trưởng lão hòa nhã không hề già dặn bóng bẩy như lúc mới gặp, như thể ông ta đã biến thành một con người khác.

Sau đó, có một số công việc xã giao, rất nhiều đều do Nam Ca xử lý, Kỷ Sầm An không cần bận tâm đến nó, về cơ bản không cần xuất hiện.

Bởi vì nguyên nhân bên ngoài, bọn họ phải tách ra nửa ngày, cho đến khi về thành phố Z, cũng chưa từng liên lạc với nhau, số lần liên lạc đã ít càng ít hơn.

Có thể là do xích mích đêm hôm trước đã tạo nên rạn nứt giữa hai người, ban ngày Nam Ca chỉ nói khi cần thiết, thời gian còn lại hoặc nhắm mắt dưỡng thần, hoặc làm việc khác cho bận rộn.

Kỷ Sầm An không làm phiền cô ấy, cô chỉ xuất hiện khi cô ấy cần và ở trong phòng mày mò máy tính khi rảnh rỗi.

Hai bên lại một lần nữa ngầm hiểu, không cần diễn tập, so với trước còn có tự giác hơn.

Rất có thể là bởi vì buổi tối ngủ không ngon, sắc mặt Kỷ Sầm An mệt mỏi, hốc mắt có chút đỏ, trong mắt có rất nhiều tơ máu, khi không có việc gì làm, tính tình ủ rũ, không vui vẻ lên được. Người này cả ngày đều trầm mặc, như rơi vào trạng thái nửa sống nửa chết, đi tới đâu cũng bày ra cái thái độ thế.

Thư ký Tưởng rất nhanh đã phát hiện ra sự kỳ lạ của Kỷ Sầm An, biết có chuyện không ổn, rất có thể là do gặp phải chuyện gì đó, nhưng chỉ đành giả điếc giả mù, không nghe cũng không hỏi, miệng dính như keo, chỉ có đối mặt với sếp mới mở miệng, còn khi khác đều im lặng.

Các trợ lý khác cũng thế, càng không quan tâm đến những thứ khác ngoài trách nhiệm của mình.

Họ không giống như Triệu Khải Hoành, bản thân chỉ là một nhân viên, biết phải nên làm gì.

Trước khi về thành phố Z, không có tiểu nhân nào quấy rối, bất kể là Thiệu Dư Bạch hay đám người Bùi Thiệu Dương, tất cả đều không có hình không có tiếng, "biến mất" trong thời gian ngắn.

Các cô ở lại thêm một ngày, trở về trễ hơn so với dự kiến một ngày.

Sau khi xuống máy bay, tài xế đến đón Kỷ Sầm An, mà Nam Ca mang theo một nhóm trợ lý thư ký đến công ty.

Triệu Khải Hoành cũng đến, đi lên chào hỏi sếp, chào hỏi người đầu tiên xong thì quay sang chào hỏi Kỷ Sầm An, người này lại không có mắt, "Cô Giang Cần, đi công tác vất vả rồi."

Ngay sau đó, ông ta gật đầu chào những người khác, ân cần như người cha đến đón con gái.

Nam Ca ừ một tiếng, không rảnh phản ứng ông ta.

Kỷ Sầm An là người "cổ động" duy nhất, gật đầu nói: "Quản gia Triệu."

Triệu Khải Hoành cười không ngừng, vội vàng giúp các cô xách hành lý, vừa làm vừa luyên thuyên.

Đến khi ngồi vào xe, Kỷ Sầm An thấp giọng nói: "Đi thôi."

Không biết là nói với ai, Triệu Khải Hoành hay là người nào đó, có thể là đám người thư ký Giang.

Nhìn nhìn sếp, Triệu Khải Hoành khá khó xử, mất một lúc sau mới đi lên.

Nhìn theo chiếc xe đi xa, Nam Ca khẽ mím môi, nhất thời không nhúc nhích

Mọi người không dám hối, cùng nhau đứng chờ, đợi đến khi sếp chịu lên xe, thư ký Tưởng lập tức đưa báo cáo qua, hỏi nên đối phó với công ty kỹ thuật của Thiệu Thị thế nào, đồng thời hỏi ý kiến sếp về sắp xếp sau này.

Nam Ca dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Cũng giống như những người khác, không cần đối xử đặc biệt."

Thư ký Tưởng hiểu ra, liền hỏi: "Vậy phía cô Kỷ...."

"Không thay đổi, không cần làm gì hết." Nam Ca trả lời, "Triệu Khải Hoành sẽ xử lý, giao cho ông ta đi, mọi người kệ đi."

Thư ký Tưởng trả lời: "Vâng, tôi biết rồi."

Trợ lý Nam ngồi trên ghế phụ liếc nhìn về phía sau, sau đó lặng lẽ từ kính chiếu hậu quan sát, phát hiện Nam Ca càng ngày càng không đúng, ở thành phố C còn tốt hơn, xuống máy bay cũng không có việc gì, nhưng sau khi tách ra khỏi Kỷ Sầm An thì có chút là lạ.

Nhưng trợ lý Nam cũng không dám đoán bừa, chỉ cảm thấy kỳ quái, sếp ngày thường không như vậy, ít nhất cũng không có là lạ như thế.

Từ sân bay về đến công ty khá xa, lộ trình mất hơn 50 phút.

Nam Ca chợp mắt nửa tiếng trong xe, sau khi vào công ty, cô đến văn phòng tham gia cuộc họp vào buổi chiều và dự bữa tối tiếp khách quan trọng trong ngày.

Khi trời tối, ở trên đường Hán Thành, tiệc tối kết thúc rất muộn, ở gần bên đó nên về đó ở.

Bên phía Thiệu Thị lúc này tìm đến, trễ thế này còn đến làm loạn, đòi tìm cảm giác tồn tại.

Là bên của Thiệu Dư Bạch đã liên lạc phía này, không phải người bận rộn Thiệu tổng xuất mã, mà người gọi cho Nam Ca chính là thư ký của Thiệu Dư Bạch.

Đối phương thực sự coi trọng hợp tác, cực kỳ để tâm, sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhất định trong một đêm hoàn thiện quy tắc chi tiết, tốn thời gian và tốn sức.

Thiệu tổng sống không mấy đàng hoàng, ở bên ngoài hình tượng không mấy nghiêm túc, nhưng mà sự nghiêm túc đối với Kỷ Sầm An không hề giả vờ, hành động rất thực tế.

Thiệu Dư Bạch nhất định bắt Nam Ca tự tay làm, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều chỉ đạo, bao gồm cả nhận email, tất cả đều gửi Nam Ca xem trước.

Thức trong phòng làm việc đến hơn mười một giờ, bên phía Bắc Uyển gửi tin nhắn đến, nói tối nay có người không về.

Triệu Khải Hoành đổ mồ hôi, khô khan báo cáo: "Cô Giang Cần ở bên ngoài, có lẽ... qua hai ngày nữa mới về."

Bên này hồi lâu không có thanh âm, yên tĩnh đến mức tựa hồ không có người trả lời, căn bản không có liên hệ.

...

Sau mười giây dài trôi qua, vẫn như cũ.

Tim của Triệu Khải Hoành nhảy lên tới cổ họng, khá lo lắng, cho đến khi một tiếng "bíp" ngắn phát ra từ ống nghe.

——Người kia trực tiếp cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro