Chương 65
Tổng thời lượng đoạn ghi âm hơn nửa phút, tương đối ngắn, âm thanh không lớn, nội dung bị cắt một phần, không có tạp âm không cần thiết ở phía sau, có thể nghe rõ từng chữ từng câu.
Giọng của hai người liên quan khá dễ nhận ra, đặc biệt là giọng trầm nên không khó để nhận ra đó là ai.
Khi dòng tiến trình đi đến cuối, các chấm nhỏ trên màn hình từ từ di chuyển từ trái sang phải và tự động dừng lại khi chúng di chuyển đến cuối.
Đoạn ghi âm đang phát lại hiện lên nút tam giác, cuộc trò chuyện kết thúc đột ngột, nhưng dư vị vẫn còn, không theo âm thanh kia mà biến mất.
Chuyện ngoài ý muốn, không ngờ lại là chuyện này.
Nam Ca vẫn duy trì tư thế vừa mở tin nhắn, rút tay về đã không kịp, nhất thời nghe xong, cả người vẫn bất động, chỉ có hàng mi dày rũ xuống, một đôi mắt màu hổ phách dường như đảo, trong mắt ôn nhu dần dần biến mất, thay vào đó là trầm mặc, đột nhiên bao phủ một tầng xám nhạt.
Một thư ký nghiêm túc sẽ không gửi một tin nhắn như vậy, không có lý do gì để làm như vậy, không cần đoán xem ai đứng sau tài khoản.
Ngoài cô Thiệu kia, còn có ai khác được nữa.
Cũng chỉ có cô ta mới làm ra loại chuyện thế này, đó là hành vi hoàn toàn hợp lý, phù hợp với bản chất xấu xa của đối phương, một khi đã có mục tiêu thì sẽ làm mọi cách, không đạt được thì thôi sẽ không từ bỏ, đã cắn không buông.
Lần ở nhà họ Tôn đó còn chưa thanh toán xong, mấy ngày nay lại giở trò, đúng là ngày càng quá đáng.
Nam Ca đã nhiều lần trải nghiệm các thủ đoạn của Thiệu Dư Bạch, và đây là lần thứ hai gần đây.
Tập trung vào điện thoại, cô thờ ơ nhìn nó một lúc, Nam Ca lạnh lùng chớp mắt, lông mi run rẩy lên xuống, sau đó động đậy.
Nhấn Quay lại để thoát file ghi âm, chuyển đến giao diện trò chuyện vừa rồi.
Không trả lời, như thể chưa bao giờ nhận được tin nhắn này.
Nhấn và giữ bằng đầu ngón tay trong hai giây, hộp sẽ bật lên, nhấn "Xóa" và xác nhận.
Xóa nó đi, dọn dẹp những thứ nhàm chán và nhắm mắt làm ngơ trước sự khiêu khích có chủ ý ở đó.
Sau khi kết thúc tất cả những điều này, Nam Ca thu lại vẻ mặt của mình, thu lại biểu cảm vốn không nên có.
Làm như sơ ý, tất cả các hành động được thực hiện trong một lần, gọn gàng và dứt khoát từ đầu đến cuối, giống như lần đó bị tìm đến. Mặc cho Thiệu Dư Bạch khiêu khích trong sáng ngoài tối, đều xử lý lạnh.
Bề ngoài thì giữ được vẻ bình tĩnh, không đến mức nghe được đoạn ghi âm kia mà tức giận, màu sắc môi của Nam Ca nhạt đi rất nhiều, mấy hơi thở liền trở nên tái nhợt, thậm chí phần nhu hoà sáng nay vừa tích lại được thoáng chốc đã tiêu biến.
Đêm đó tại nhà của họ Tôn, một nhóm người đang đàm phán ở tầng hai, Thiệu Dư Bạch tiếp cận Nam Ca trước khi xuống tầng dưới để tìm Kỷ Sầm An.
Thiệu Dư Bạch thẳng thắn, bản thân nói năng thô bạo, nhưng trên mặt lại bình tĩnh thản nhiên, không có một tia dị thường, giống như đang cùng Nam Ca hồi tưởng cùng chào hỏi, toàn bộ quá trình đều tràn ngập nụ cười.
Đến gần Nam Ca, Thiệu Dư Bạch nhỏ giọng nói: "Cô ấy không thuộc về cô..."
Nam Ca hỏi: "Thiệu tổng có ý gì?"
"Có gì mà không rõ, nhìn không ra được à?" Thiệu Dư Bạch chống khuỷu tay lên lan can ban công nhìn xuống.
Nam Ca cự tuyệt thân thiết như vậy cau mày: "Thiệu tổng có thể trực tiếp nói."
Thiệu Dư Bạch cũng nói rõ: "Tôi muốn giành lại cô ấy."
Nam Ca liếc nhìn bên kia.
Sợ cô nghe không hiểu, Thiệu Dư Bạch chỉ chỉ vị trí dưới lầu, hất cằm hướng tiền sảnh, nhẹ giọng nói: "Kỷ Sầm An, cướp lấy cô ấy."
Trường hợp không thích hợp, cũng không có tâm tư cùng người này phản bác tranh luận, Nam Ca trầm mặc không đáp lời nào.
"Vốn dĩ là của tôi, không phải của cô." Thiệu Dư Bạch làm vẻ mặt hiển nhiên, "Trước kia, tôi và cô ấy cãi nhau, suy nghĩ không cẩn thân, giận quá nên nhường cho cô, đem người đẩy đến chỗ cô. Bây giờ ngẫm lại, cũng suy nghĩ kỹ, cảm thấy thật hối hận."
"Ồ."
"Lần này trở về là vì cô ấy."
"Thiệu tổng vui là được."
"Thật ra hai năm trước cũng có tìm, nhưng tìm không được, mấy ngày trước mới tìm được cô ấy ở chỗ này."
Nam Ca nói: "Ừ."
Thiệu Dư Bạch: "Tôi còn nghĩ cô ấy năm nay sẽ không về thành phố Z, sẽ trốn một thời gian nữa."
Nam Ca: "Không rõ lắm."
"Không phải cô cũng đi tìm cô ấy sao?" Thiệu Dư Bạch biết rất rõ tình hình hiện tại của mọi người, "Có thể giữ chân cô ấy ở lại, cũng nhờ phần Nam tổng."
Nam Ca thấp giọng: "Quyết định của cô ấy không liên quan gì đến tôi."
"Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cô, vất vả cho Nam tổng đã chiếu cố lâu như thế." Thiệu Dư Bạch mỉm cười, ra vẻ như là người nhà của người ta, đem mọi chi tiết ra nói, "Với lại nếu không phải Nam tổng nhờ chú Dương, thì làm sao An An xuất hiện được."
Khóe môi Nam Ca căng ra, không nhận cái này.
Thiệu Dư Bạch đã nhìn thấu toàn bộ sự tình, thẳng thắn nói: "Tôi cũng tìm chú Dương, hẹn chú ấy nói chuyện một lần."
Nam Ca: "Không cần biết, đó là chuyện của cô."
"Tôi không có nói cái gì, cô yên tâm." Thiệu Dư Bạch trấn định, vẻ mặt thoải mái, "Yên tâm đi Nam tổng, tôi sẽ không nói ra, chuyện này chỉ có tôi biết, không có người thứ ba.
Nam Ca vẫn bộ dạng như vậy: "Không liên quan gì đến tôi."
Thiệu Dư Bạch gật đầu, một nhát chém ra bản chất sâu thẳm nhất: "Sao lại phủi nhanh thế, sợ cô ấy phát hiện cô lừa cô ấy à?"
"...."
"Vậy là đúng rồi."
Đôi môi đỏ mọng của Nam Ca hé mở và khẽ khép lại: "Tôi không hiểu lời nói của Thiệu tổng, không rõ cho lắm."
Thiệu Dư Bạch cười khẽ: "Nam tổng là người thông minh, tôi không so được với cô, không nghĩ ra tới bước đó. Nếu sớm biết được An An có liên hệ với Dương Khai Minh, tôi đã điều tra chỗ ông ta, tiếc là trước kia không thân với Dương Khai Minh, không rõ ràng lắm quan hệ giữa các cô, bỏ lỡ rất nhiều."
Nam Ca nói: "Thiệu tổng đang nói đùa."
Thiệu Dư Bạch: "Tôi còn phải cảm tạ cô."
"Không cần, tôi chẳng làm gì cả."
"Dù sao cũng tốt hơn tôi."
Nam Ca không nói nữa.
Thiệu Dư Bạch lại đem đề tài đưa trở về: "Cô ấy ở cùng cô hai năm, tôi cũng không ngại, sau này tính toán, về sau hẳn là thuộc về tôi, tôi cũng hy vọng Nam tổng thành toàn cho, đừng bám lấy cô ấy nữa."
"..."
"Cô gái nhỏ tính khí bốc đồng, có đôi khi không hiểu rõ lòng mình, một khi bốc đồng thì phải đâm đầu vào tường mấy lần mới học được bài học. Nhưng quanh đi quẩn lại, vẫn sẽ đi trên con đường đúng đắn trong tương lai, sẽ không luôn đi đường vòng."
Những lời này nghe quá chói tai, Nam Ca nheo mắt hỏi: "Thiệu tổng làm sao xác định đó là đường vòng?"
Thiệu Dư Bạch hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải."
Nam Ca: "Cái này phải hỏi cô ấy."
"Vậy à. . . " Thiệu Dư Bạch đáp lại, hơi hơi nhếch miệng cười, tay phải chống ở trên lan can, chống cằm suy tư một hồi, tựa hồ tìm được một cái lý lẽ đáng tin cậy, sau đó hỏi: "Nếu không phải đi đường vòng, vậy tại sao cô ấy quay lại mà không đến tìm cô, lúc đi cũng không thông báo một tiếng? Hay tại vì quá để tâm nên sợ liên luỵ đến cô, cho nên mới biến mất lâu vậy, cần cô phải dùng trăm phương ngàn kế mới có thể lừa người trở về?"
...
Lời nói khi đó toàn là lời khiêu khích, Thiệu Dư Bạch rất biết cách chơi bài tâm lý, không che giấu ý định thực sự của mình, chỉ chọn từng điểm mấu chốt để tiết lộ chúng, giữa các cô là điểm nào cấm kỵ thì sẽ xoáy sâu vào đó.
Đoạn ghi âm này cũng đã được tính toán trước, ngày đó nhìn thấy Nam Ca còn có thể nhẫn nhịn, giả vờ im lặng lâu như vậy, sau đó mới dùng đến biện pháp khác.
Sau khi ngồi một lúc lâu, Nam Ca đặt một tài liệu khác vào điện thoại.
Chặn những gì không muốn xem và chôn nó ở dưới cùng.
Ở góc bàn có một cây bút ký đang mở, toàn thân thon dài khá nặng, bề ngoài đen tuyền, vô tình được đặt bên cạnh tập tài liệu.
Khi rút tờ giấy ra, Nam Ca không chú ý, cây bút lăn vào khoảng trống, sau đó rơi xuống đất với một tiếng rõ ràng, sau đó văng ra xa nửa mét.
Nam Ca theo tiếng động mà nhìn, lại không có phản ứng bắt lấy, trực tiếp để cho nó rơi xuống.
Bên dưới có một tấm thảm, bút vừa chạm đất, một ít mực bắn lên thảm, nhuộm màu.
Một vài chấm đen nằm rải rác, trông bắt mắt và đột ngột.
· ·
Trên tầng hai, Kỷ Sầm An ngồi trước máy tính cả buổi sáng, không rời mắt khỏi màn hình dù chỉ một giây.
Những đồ uống được mang lên trước đó đều còn nguyên, không uống một ngụm nào.
Đá trong ly đã tan từ lâu, chỉ còn một lớp giọt nước ướt đọng trên thành ly ngưng tụ lại tạo thành một vòng nước trên bàn cà phê.
Người này dừng lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ trên máy tính, uốn cong cổ tay một chút, đứng dậy, bước ra khỏi cửa và đi xuống tầng một.
Cuối cùng cũng đến thư phòng, im lặng gõ cửa.
Triệu Khải Hoành đang canh giữ phòng khách, thấy cô đi xuống muốn tìm thư phòng nên nháy mắt với dì Dương và những người khác, ý bảo mọi người đừng lại gần thư phòng. Ông cũng rời đi, nhường chỗ cho hai người trẻ tuổi.
Trong phòng làm việc không có tiếng trả lời, Kỷ Sầm An cũng không chần chờ, xoay tay nắm mở cửa đi vào.
Lúc này, Nam Ca đã đứng dậy khỏi ghế, đứng trước giá sách tìm kiếm thứ gì đó.
Sau khi đóng cửa và khóa lại, Kỷ Sầm An đi tới.
Nam Ca tiếp tục làm việc của mình, ung dung lấy ra một cuốn sách, cầm nó để đọc, mở ra và nhét nó trở lại.
Kỷ Sầm An chỉ đứng đó cho đến khi nhìn thấy chiếc bút trên thảm, sau đó khom người nhặt nó lên mà không nói một lời, đóng nắp bút lại.
Nhưng thay vì đặt lại chiếc bút lên bàn, cô lại đưa cho chủ nhân của nó.
Sự chú ý của Nam Ca đều dồn vào giữa giá sách, khi người đi đến bên cạnh, mới nhẹ giọng hỏi: "Hôm qua, mấy giờ lại đây?"
Kỷ Sầm An thành thật: "Hơi trễ."
"Về bằng cách nào?"
"Đi taxi."
"Một mình?"
"Ừm."
Nam Ca hỏi: "Không phải đã quyết định đi rồi, sao đến bên kia lại đổi ý, quay về?"
Kỷ Sầm An trả lời: "Tôi không quyết định rời đi, chỉ ra ngoài một lúc."
Vẫn không cầm lấy cây bút kia, Nam Ca nghiêng người mở miệng nói: "Tối hôm qua tại đại học Z, em gặp qua ai?"
Nhưng Kỷ Sầm An không nghiêm túc trả lời, nhất quyết muốn người này cầm lấy nó.
Nam Ca từ chối: "Đặt nó ở đó, cái bàn ở phía sau em."
Kỷ Sầm An nói, "Cầm đi."
Nam Ca khoát khoát tay: "Đặt ở trên bàn, đừng đưa tôi."
Người trước mặt cố chấp, lại tiến lên nửa bước, giống như chuyện này là chuyện phải tiếp nhận, không thể cự tuyệt.
Giá sách ở đây nằm trong khu vực hình tam giác dựa vào tường, bên cạnh cũng là một giá đầy sách, lối đi ở giữa dài chưa đầy một mét, khá hẹp.
Họ bị mắc kẹt bên trong, Kỷ Sầm An liên tục bước tới, tương đương với việc chặn Nam Ca bên trong, không còn chỗ để tránh.
"Món quà tôi tặng chị lúc 26 tuổi, cứ như vậy mà ném?" Kỷ Sầm An nhìn thẳng vào mắt Nam Ca, hỏi với giọng điệu khó chịu.
Nam Ca đứng tại chỗ: "Tôi không có ném, chỉ đánh rơi."
"Vậy thì ít nhất chị có thể nhặt nó lên."
"Sẽ có người vào thu dọn."
Lời nói của Kỷ Sầm An có chút nặng nề, luồng khí nóng mà cô thở ra thật nóng bỏng.
"Ngòi bút bị gãy."
Nam Ca rất bình tĩnh và điềm tĩnh: "Buổi chiều sẽ có người mang đi sửa."
Hai người họ đã đến bức tường, không có lối thoát phía sau họ.
Kỷ Sầm An đứng ở phía trước, Nam Ca không trốn tránh, họ đối mặt với nhau, hơi thở trầm thấp gần như quấn lấy nhau.
Kỷ Sầm An nghiến răng, từ kẽ răng rít lên một câu: "Không được, có sửa thì cũng không thể như ban đầu...."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro