Chương 66
Cây bút được đặt làm riêng, không phải là sản phẩm phổ thông, mà là một vật nhỏ rất đặc biệt, dưới nắp có khắc chữ "NJ" bằng phông chữ nghệ thuật, tượng trưng cho chữ viết hoa đầu tiên họ của hai người, đích thân Kỷ Sầm An thiết kế và khắc bằng laze lên.
Thứ này độc nhất vô nhị, trên đời chỉ có một chiếc, nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.
Xét cho cùng, viên kim cương xanh ở trên cùng là Kỷ Sầm An có được thông qua một cuộc đấu giá, cô đã tốn số tiền sáu con số để có được nó, hiện tại nó đã tăng lên rất nhiều.
Khả năng phá của của một người nào đó rất vang dội, cô có thể tặng những thứ khác vào thời điểm đó, chẳng hạn như những bức tranh nghệ thuật được đánh giá cao, hoặc đồ trang sức và các vật phẩm khác, nhưng cô phải thể hiện "tấm lòng" của mình, muốn thể hiện sự khoe khoang, cho nên làm ra thành phẩm như thế ép Nam Ca nhận lấy, cho rằng như thế mới gọi là coi trọng, còn tổ chức sinh nhật linh đình, lần đó làm cho Nam Ca khó chịu vô cùng.
Nam Ca ban đầu ghét món quà này, ghét cách khoa trương, ghét cái bản tính tự cho là đúng của người này bất chấp hậu quả mà làm, cho nên ở ngay tại bữa tiệc đã từ chối nhận nó, nhưng sau đó bị ép nhận.
Nhưng chẳng qua cầm lấy vậy thôi, rất ít khi dùng, vẫn đem cây bút này gác ở đó.
Hiện tại, cây bút này rơi xuống chân bàn, giống như bị bỏ rơi, Kỷ Sầm An không sợ nháo không vui, kiếm chuyện ngay.
Giữa ban ngày, những chùm ánh sáng rực rỡ khúc xạ vào cửa sổ, xuyên qua khe hở trên giá sách và chiếu vào lưng người này, tạo ra một vầng hào quang mờ ảo.
"Thay ngòi mới, hai ngày nữa sẽ sửa xong." Nam Ca bình tĩnh trả lời, "Không có gì khác biệt, vẫn như trước."
Sau vài ngày chiến tranh lạnh, cộng với sự cố này, Kỷ Sầm An sẽ nắm lấy cái này mà nháo, không chịu bỏ qua.
"Người làm bút đã đi rồi, giờ không ai sửa được."
Nam Ca nói: "Cửa hàng vẫn còn ở đó, không đóng cửa, có người khác sửa."
"Chị cố ý."
"Vô tình thôi."
Kỷ Sầm An được một tấc tiến thêm một thước, bẻ cong: "Trước kia không thích, lần này rơi hỏng rồi, đỡ chướng mắt."
Nam Ca nhẹ giọng nói: "Không đến mức rơi một cái thì hỏng."
Nhìn bề ngoài thì có vẻ bình thường, có một số thứ có thể bỏ được, nhưng nhìn thì không giống.
Cơ thể Kỷ Sầm An như bị chạm vào một khu vực cấm, phản ứng rất mạnh, nhạy cảm và mỏng manh, trên chiếc cổ trắng nõn có những đường vân màu xanh nhạt, có thể nhìn thấy những kinh mạch yếu ớt dưới làn da.
Kỷ Sầm An cứng nhắc nói, "Nó không còn dùng được nữa."
Như không biết tâm tình của người này, Nam Ca thấp giọng nói: "Dùng được, thay rồi sẽ dùng được."
Có chút tức giận, ánh mắt Kỷ Sầm An hơi tối lại, không hiểu sao.
"Ở chỗ của chị, cái gì cũng có thể thay cái mới sao?"
Dường như không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói, Nam Ca tiếp tục: "Đó chỉ là một cây bút."
Lệch tần sóng với người trước mặt, cố ý chậm lại một nhịp, trước đây rõ ràng có thể thông qua một điểm, nhưng hiện tại lại bị chặn ở một đầu, đối với lời nói này không ưa, thật mơ hồ.
"Cho nên ném đi cũng không sao?"
"Chỉ rơi, không ném."
"Có gì khác."
"Có."
Khó có thể xoay người ở góc lớn như lòng bàn tay, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Kỷ Sầm An không chịu nói chuyện đàng hoàng, nếu tiến lên, Nam Ca đành phải thẳng eo, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của cô ấy mọi lúc.
Cảm giác cứng rắn sau lưng lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với người trước mặt.
Hơi thở của Nam Ca chậm lại theo đó, cô không di chuyển quá nhiều và trở nên kiềm chế hơn.
"Có hay không tự chị biết rõ?" Kỷ Sầm An ngữ khí có chút gay gắt, trở nên khó nắm bắt cùng cổ quái.
Khuôn mặt kề sát mang theo sự bực tức tích tụ đã lâu, cố ý "báo thù" nổi lên trên mặt, tâm trạng của người này tựa hồ hoàn toàn khác với hành động lúc sáng, lớp ngụy trang dần nứt ra, lộ ra vẻ mặt hung ác và bực tức.
Sự im lặng trong vài ngày qua chỉ là tạm thời, những gì bị che giấu là sự thật nên ở đó, gần với bản chất của Kỷ Sầm An hơn.
Cảm giác mềm mại được phóng đại vô hạn, Nam Ca vặn người, nghiêng người, không quen tật xấu của người này, thay vào đó cô nói: "Ừ, tôi tự biết."
Kỷ Sầm An vẻ mặt âm trầm: "Chị thừa nhận?"
Nam Ca miễn cưỡng nâng cằm: "Em cảm thấy thế nào?"
"Có phải không?"
"Điều đó rất quan trọng sao?"
"Quan trọng."
"Dù sao thì đó cũng không phải là câu trả lời mà em muốn."
"Em muốn gì?"
"Đừng hỏi tôi."
Kỷ Sầm An lại phát bệnh, nhỏ giọng hỏi: "Chị không biết sao?"
Nam Ca trở nên mất kiên nhẫn: "Tôi không biết."
"Nói rõ ràng đi." Kỷ Sầm An nhấn mạnh.
Nam Ca: "Tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài."
"Chị đã làm xong việc, bây giờ có thời gian."
"Buông ra hay không?"
Kỷ Sầm An bướng bỉnh: "Không."
Nam Ca chịu không nổi nữa, không thể đối mặt với những chuyện vớ vẩn này, cô khẽ cao giọng: "Kỷ Sầm An."
Nhưng nó không quá to, vẫn là âm trầm, không gây ra quá nhiều tiếng ồn để bên ngoài chú ý.
Kỷ Sầm An thờ ơ, thay vì kiềm chế bản thân, ngược lại có biểu hiện rất rõ ràng tính khí của bản thân, tính xấu không hề thay đổi, vẫn cái dạng ngoan cố lì lợm.
Vô lại thật sự, giống như một tên tướng thua trận không cam lòng, không chịu cúi đầu thừa nhận, đến chết rồi cũng không muốn đối mặt với hiện thực, có chết cũng phải kéo đối phương xuống nước.
Không gian quá chật hẹp, dường như không cách nào tránh khỏi, mọi thứ đều bị kiềm chế, khống chế.
Cảm giác bị áp bức quá mạnh khiến cả hai bên đều cảm thấy khó chịu, giống như một sợi dây bị kéo căng ngang trái tim, đột nhiên bị nới lỏng sẽ bật ngược trở lại, nhưng ngược lại, nó sắp đứt, trước sau không thể lùi bước.
Nam Ca muốn thoát ra, không muốn bị người này cản trở, nhưng dù cô ấy cố gắng thế nào cũng vô ích, cô ấy đã bị Kỷ Sầm An giữ lại ngay khi cô ấy di chuyển, tay trái của người này đỡ eo cô ấy, một cánh tay khác nằm ngang, chặn đường.
Sức của Kỷ Sầm An mạnh đến mức thắt lưng của Nam Ca dường như bị gãy, vô cớ nói, "Chẳng phải trước kia chướng mắt, không chịu dùng nó, tại sao còn lấy ra?" Kỷ Sầm An lại hỏi, "Không thích tại sao còn dùng, vì chơi vui lắm sao?"
Nam Ca vặn lại: "Không có cái khác để dùng, nên lấy cái này thay thế."
"Trên bàn còn có bút khác, một đống ở kia."
"Không thấy."
Kỷ Sầm An: "Lừa ai chứ?"
Nam Ca ngụy biện: "Thoạt nhìn không thấy."
"Một ống đựng bút lớn như vậy, trong đó có hơn chục cây bút, chị xem nó là không khí à?"
"Nó bị che, nên khi vào không nhìn thấy."
Kỷ Sầm An chửi một câu: "Đánh rắm!"
Nam Ca bị giam cầm ở đó, không đi đâu được. Cũng không giỏi đấu miệng kiểu này, không nói ra được những từ thô tục, thế là bị tên vô lại kia áp đảo, một chữ cũng không thốt ra được.
Có lẽ là bởi vì máu dồn lên đỉnh đầu, Nam Ca môi run lên, rất là tức giận.
"Trẻ con ba tuổi không tin đâu," Kỷ Sầm An nghiến răng nói, giọng điệu quái quái, "Nam Ca, có ai từng nói với chị trình độ nói dối của chị rất tệ chưa?"
Những lời nói dối vụng về bị vạch trần một cách tàn nhẫn, đôi tai của Nam Ca có chút đỏ ửng, xấu hổ và không biết phải làm gì.
Cách họ ở cùng trước đây không phải như vậy, ít nhất họ có thể giữ một chút thể diện, nhưng bây giờ nó đã thay đổi rất nhiều, khó xử và xa lạ.
"Tin hay không tuỳ..." Nam Ca nói, có lẽ cũng có chút bực bội, quyết tâm kiên trì đến cùng, sẽ không chiều theo ý của Kỷ Sầm An.
Kỷ Sầm An: "Chị không có bản lĩnh đó, giả vờ cũng không giả vờ được."
Nam Ca: "Khiêu khích tôi cũng vô dụng."
"Tôi không khiêu khích chị."
"..."
Như thể nhìn thấu quân bài của cô, Kỷ Sầm An nói: "Chị chính là nói một kiểu nghĩ một nẻo, không muốn thừa nhận."
Nam Ca đen mặt: "Tôi có gì mà không thừa nhận?"
Kỷ Sầm An thẳng thắn đón nhận, đào một cái hố mà bản thân không nên chạm vào, "Có cần tôi nói không?"
Nam Ca quay mặt đi chỗ khác: "Thật không hiểu em lại phát bệnh gì nữa."
Giơ tay trái lên, véo cằm Nam Ca và buộc cô phải quay lại đối mặt với mình. Kỷ Sầm An vẫn cố chấp, ngay lập tức tạo ra một vết đỏ mờ trên mặt Nam Ca, nó không dễ thấy, nhưng nó vẫn tồn tại.
Nam Ca cảm thấy hơi đau, nhưng kìm lại, không phát ra âm thanh.
Kỷ Sầm An hung dữ nói: "Chị thậm chí không dám đối mặt với chính mình."
Đột nhiên, giống như bị nói đúng, cơ thể Nam Ca cứng đờ, biểu cảm đờ ra, nhưng sau đó rất nhanh thu hồi tâm tư, áp chế lại, cố ý bình tĩnh trả lời: "Đó là suy nghĩ của em, không phải của tôi."
"Nếu không phải thế thì chị đang trốn tránh cái gì?" Kỷ Sầm An nói, "Đã đi rồi mà, sao lại về làm gì, sao không dứt khoát rời đi đừng bao giờ tới nữa, như vậy không tốt hơn sao, hay là không làm được?"
Đôi môi đỏ mọng của Nam Ca hé mở, một lúc sau, trả lời: "Đây là nhà của tôi, muốn đến thì đến, thế thì đến thôi."
Kỷ Sầm An: "Đây là tôi đưa cho chị, vốn dĩ chị có cần đâu."
Nam Ca: "Bây giờ nó không phải của em."
"Vậy chị nguyện ý nhận sao, chỉ vì tôi muốn đưa cho chị, chị liền tiếp nhận?" Kỷ Sầm An rất phiền, đã hỏi thì hỏi cho tới, "Cái này đưa cho chị điều kiện tiên quyết là gì?"
Nam Ca nhìn cô, lặng lẽ nhìn bóng dáng ngược sáng của cô.
Kỷ Sầm An bá đạo: "Nói."
Nam Ca nói, "Quên rồi."
"Chị không có quên."
"Nhớ không rõ."
"Khi ấy, chị mới thừa nhận tôi không được bao lâu, lâu như thế mới bằng lòng mở một con mắt nhìn tôi." Kỷ Sầm An nói, đưa ra lý do thực sự, "Bởi vì chị là bạn gái của tôi, lúc đó mới tính là thật."
Ánh sáng thẳng và xiên chói mắt, Nam Ca cụp mắt xuống.
Kỷ Sầm An: "Chị luôn cảm thấy tôi đối với chị như một trò chơi, không chịu tin."
"....."
"Mấy năm trước là thế, vẫn luôn thế."
Không nói nên lời, Nam Ca cứng họng hết lần này đến lần khác.
Kỷ Sầm An: "Nhưng bây giờ là chị tìm đến tôi trước, đến phòng trọ để tìm tôi, đâu phải là tôi muốn. Tôi đã rời khỏi chị, là chị tìm đến.
Chị chán ghét tôi lắm mà, hết lần này đến lần khác là đang làm gì đây, sao không tránh xa đi?
Không sợ tôi làm phiền chị sao?
Chẳng phải ban đầu chị muốn trả thù tôi sao, sao giờ lại làm này làm kia để làm gì? Sau này vứt không được thì làm sao đây, đến khi đó nên giải quyết sao?"
Nam Ca ngừng giãy giụa, ngừng làm hành động vô ích.
"Đã nghĩ tới chưa?" Ánh mắt Kỷ Sầm An nặng trĩu, muốn khoét một lỗ trên người Nam Ca.
Trong thư phòng đột nhiên yên tĩnh, trong không khí có bụi bay lơ lửng, tạo thành những cột sáng với chùm ánh sáng.
Một lúc sau, Nam Ca mới trả lời không rõ ràng: "Không có."
Kỷ Sầm An nghiêm túc nói: "Bây giờ tôi là trò tiêu khiển của chị."
Nam Ca nhướng mắt: "Em nghĩ như vậy?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Căn phòng lại chìm vào im lặng.
Kỷ Sầm An trở nên nghiêm túc, đặt cây bút vướng bận kia sang một bên, trên mặt lộ ra vẻ khó tả, bất đắc dĩ hỏi: "Nếu chị đã nghĩ như vậy, có phải tôi đây có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào không, hết tác dụng rồi thì đổi cái khác?"
Nam Ca nói: "Không rõ lắm."
"Chị còn muốn tôi sao?"
"....."
"Trả lời tôi."
"Không biết."
"Không biết hay là chưa từng nghĩ đến."
Câu trả lời rất rõ ràng, không cần úp mở.
Im lặng là khẳng định, không cần nghi ngờ.
Đôi mắt phủ một màu xám, sắc mặt Kỷ Sầm An u ám, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của Nam Ca, một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói ra sự thật: "Nam tổng, lúc trước là cô đồng ý lên giường với tôi, chính cô là người chủ động, cũng không phải tôi ép cô...."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro