Chương 69

Thoả thuận miệng coi như đã đạt, quản gia Triệu giữ lời hứa, đồng ý không tiết lộ tin tức, khi báo cáo với sếp, ông ta thực sự giữ im lặng, cực kỳ đáng tin cậy.

Tuy nhiên, điều đó chỉ giới hạn trong phần lời hứa, còn những chuyện khác thì báo cáo đầy đủ cho Nam Ca, đến cả việc Kỷ Sầm An buổi sáng ở Bắc Uyển bao lâu, kể chi tiết hết những việc đó.

Trong thời gian rảnh rỗi, Kỷ Sầm An dành toàn bộ sức lực cho máy tính, hoặc gõ mã hoặc lướt web, tập trung vào nghiên cứu, đôi khi mày mò dữ liệu và phần cứng, đôi khi mở điện thoại và sử dụng, cực kỳ nghiêm túc.

Là một người không chuyên nghiệp, Triệu Khải Hoành không biết gì về mã code, chỉ biết về các kỹ năng sử dụng máy tính hàng ngày, chỉ nhìn thôi đương nhiên không hiểu Kỷ Sầm An muốn làm gì, nhưng chắc là không đơn giản, khá quan trọng, cho nên bất chấp tất cả mà báo cáo hết.

Nam Ca cũng không để ý lắm chuyện này, đều đã từng thấy, cứ để Kỷ Sầm An tuỳ ý, hỏi cũng không thèm hỏi.

Người này trước khi đi thành phố C đã loay hoay với cái này, chưa dừng lại, cả ngày chuyên tâm làm một việc. Nam Ca vốn dĩ không can thiệp, sau một hai lần gì đó thì bỏ lơ hoàn toàn, cho dù biết Kỷ Sầm An đang có dự tính riêng, nhưng chỉ cần người này có thể bảo trì bề ngoài bình tĩnh, không quấy rầy kế hoạch hợp tác, thì chả sao hết.

Triệu Khải Hoành đứng ở giữa chạy hai đầu, thăm dò điểm mấu chốt của sếp, trong đầu cũng có tính toán.

Phạm vi mâu thuẫn của họ luôn có giới hạn, trong lòng hai bên đều có cán cân, một bên là vướng mắc tình cảm cá nhân, một bên là sự trói buộc của lợi ích.

Tính hữu dụng của cái sau là chắc chắn, nó có thể áp đảo cái trước mà không có bất kỳ sự hồi hộp nào.

Có lẽ là cũng chưa nguôi giận, Nam Ca cũng không có nhiều phản ứng với Triệu Khải Hoành, cũng không định để ý đến người nào đó, cho nên nói: "Việc gì ông có thể tự quyết thì cứ làm đi, lần sau nói trọng điểm là được."

Nghe ra được người này không cao hứng, Triệu Khải Hoành vội vàng đứng thẳng người, nhanh chóng đáp: "Tôi sẽ chú ý."

Nam Ca lật giở các tài liệu, không có hứng mấy, giống như cảm thấy mấy cái này khá phiền chán. Một lát sau, ký tên xong, nhìn cây bút mới tinh trong tay, cô đột nhiên suy nghĩ hai giây, tùy ý hỏi: "Cô ấy tìm Thiệu Dư Bạch sao?"

Triệu Khải Hoành ngẩng đầu lên và giải thích: "Không, chỉ bảo tôi điều tra, không phải Hoàng tổng với Thiệu tổng có liên lạc với nhau sao, cho nên sẵn tay điều tra giúp cô ấy."

Sau đó kể lại những lời ban đầu của Kỷ Sầm An, nói hết ra.

Kỷ Sầm An thực sự không quan tâm lắm đến Thiệu Dư Bạch, trọng tâm của cuộc điều tra không phải ở người bạn cũ, mà để ý cái người gió chiều nào theo chiều đó Hoàng Duyên Niên, nhấn mạnh phải "chiếu cố" họ Hoàng kia.

Dù sao thì Kỷ Sầm An cũng từng chơi với Thiệu Dư Bạch, biết được tình hình nhà họ Thiệu, căn bản không cần người ngoài giúp tìm hiểu, cô biết nhiều thứ hơn bọn họ điều tra.

Thái độ của Nam Ca miễn cưỡng, không cứng nhắc như ngày hôm qua.

Triệu Khải Hoành cố gắng không ngừng, hỏi nên giải quyết thế nào, có cần đem toàn bộ thông tin nói cho Kỷ Sầm An không.

Nam Ca nói: "Tự ông quyết định."

Triệu Khải Hoành gật đầu.

Nhiệt độ trở nên mát mẻ hơn, mây đen bao phủ khắp bầu trời, đến chiều tối trời bắt đầu mưa liên tục.

Đợi trời tạnh cũng đã muộn, tiệm cà phê phải đóng cửa sớm, trời vừa tối đã đóng cửa. Kỳ nghỉ hè tương đối thoải mái, ngay cả trong thời tiết đặc biệt, ở đây không chỉ tan làm sớm mà nhiều cửa hàng trong và ngoài khuôn viên trường cũng vậy. Tiền điện nước cũng được coi là chi phí, nếu không có khách thì tốt nhất là đóng cửa, ít nhất cũng có thể tiết kiệm được một ít tiền.

Kỷ Sầm An không ở bên ngoài, tan làm lập tức đeo ba lô lên, bỏ tiền lương nhận được vào túi quần, đi bộ đến cổng trường để đợi xe buýt.

Ban ngày, cửa sau của đại học Z lần lượt có sinh viên và nhân viên ra vào, bảo xe đến đón cũng quá khoa trương, một mình đi về thích hợp hơn.

Mưa vẫn tiếp tục rơi khiến vừa đi vừa không tránh khỏi bị ướt, đến khi chuyển sang xe khác cũng không tránh khỏi.

Vội vàng bước vào cửa, Kỷ Sầm An đã hoàn toàn ướt sũng, chiếc áo phông rộng thùng thình dính chặt vào da, tóc ướt sũng, trên người không có chỗ nào khô ráo, ngay cả đôi giày đế bằng cũng không thể thoát được.

Mưa nhỏ nhưng mà lại kéo dài, cả đường đi đều bị ướt, Kỷ Sầm An khá chật vật, đặc biệt là khi lên tầng hai đẩy cửa vào, mỗi bước đi đều là một vết ướt.

Nam Ca ở bàn làm việc ăn mặc chỉnh tề, tao nhã từ đầu đến chân, tình trạng khác một trời một vực.

Theo thói quen đóng cửa lại sau lưng, Kỷ Sầm An ném chiếc túi sang một bên, liếc nhìn đối phương, nhanh chóng cởi giày và thay quần áo khô.

Cô không che giấu sự xấu hổ của mình, không trốn vào phòng tắm, đứng bên giường cởi quần áo, vứt đống quần áo ướt xuống đất, đã quên mất ở lầu hai còn có người khác.

Hơn nữa, người này như cố ý làm thế, hành động lề mề, cởi đồ xong mới đi vào trong phòng để đồ lấy quần áo, khi lấy quần áo xong rồi thì ôm đống quần áo đi ra, quăng mấy thứ đó lên giường.

Lúc này, tích hợp kết cấu tầng hai căn bản không có riêng tư, giường lớn cùng bàn mặc dù có khoảng cách rất xa, nhưng ở giữa cũng không có bao nhiêu chỗ che chắn.

Hàng cây xanh thấp không thể cản trở tầm nhìn sang bên này, từ trên bàn nhìn ra có thể thấy rõ một số cảnh, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Mặc đồ lót vào xong, Kỷ Sầm An lại vào phòng tắm, dùng khăn khô quấn lại mái tóc ướt, sau đó cầm lấy chiếc quần treo bên cạnh giường cúi người mặc vào.

Tiếng động khá lớn, giống cố ý.

Nam Ca, người vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến, ngồi yên tại chỗ, cụp mắt xuống, biểu cảm không thay đổi, khuỷu tay vẫn đặt trên mép bàn, cô duy trì tư thế này trong suốt quá trình.

Vô tình liếc mắt nhìn qua kia, thấy tấm lưng trần của ai đó hiện ra trong tầm mắt, Kỷ Sầm An không để ý mấy, khoá quần không kéo lên, một hồi sau mới chịu kéo.

Khung cảnh phía đối diện rất độc đáo, tấm rèm chỉ kéo một nửa, tình cờ che mất bên giường này, mà ở bên ngoài khung cửa sổ mưa phùn mịt mờ, cảnh vật phía xa thì tan thành từng chấm dày đặc, xám xịt và tối tăm, như thể bị một tấm màn che phủ.

Lưng Kỷ Sầm An lấm tấm nước, vài sợi tóc dính sau bờ vai gầy, vòng eo nhỏ nhắn, đường cong rõ ràng gợi cảm, từ chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh đến bờ mông, mọi bộ phận đều giống như đao khắc rìu đục.

Một cánh cửa sổ đang mở, một cơn gió ảm đạm lùa vào khiến không gian trở nên se lạnh.

Bức màn được cuộn lên, bay phấp phới.

Kỷ Sầm An lúc này đã vặn người lại, không còn quay mặt ra bên ngoài nữa mà nhìn lưng mình rồi lau.

Còn thiếu một chiếc áo, lưng quần tụt xuống thắt lưng mắc kẹt khiến phần bụng dưới trông phẳng và săn chắc hơn. Kỷ Sầm An có cơ bụng, đường nét không rõ ràng, lúc hóp bụng vào mới thấy rõ. Trông dáng người cao gầy, nhưng mà khuôn ngực khá đầy đặn, so với ngày trước thì xương quai xanh nổi rõ hơn, hai cánh tay thon thả nhưng đầy sức sống, không một chút mỡ thừa.

Mới qua một thời gian ngắn, nhưng thân hình đã có những thay đổi nhất định, vóc dáng cao gầy mảnh mai, chân dài, lúc này tóc ướt buông xõa, nhìn rất chi này nọ.

Đó là phòng cách ngày thường không có, một nét quyến rũ hoàn toàn trái ngược.

Vừa nắm lấy áo, Kỷ Sầm An vừa khom người, mái tóc ướt xõa xuống hai bên mặt, lộ ra một đường nét xinh đẹp.

Màn hình máy tính đã chuyển sang màu đen, Nam Ca chậm nửa giây, không kịp thu hồi tầm mắt, liếc mắt một cái.

Không phải là chưa từng thấy qua, thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là cùng lúc đó, Kỷ Sầm An cũng thừa dịp quay đầu nhìn sang, nắm bắt được nơi này dị thường.

Kỷ Sầm An cúi đầu xuống, không cố gắng tránh, sự chú ý vẫn đặt bên đó.

Tâm lặng như mặt nước, Nam Ca nhìn đi chỗ khác.

Cầm lấy khăn lông lau tóc, Kỷ Sầm An đứng thẳng người, hào phóng nhìn trộm, nhìn nơi đó không nói câu nào, từ đầu đến cuối chưa từng có một chút ý định trốn tránh.

Dường như đã bỏ qua sự hiện diện của một người khác, nhưng không giống như vậy.

Nam Ca không làm phiền vị này, bất kể có làm gì, cho dù khỏa thân hay mặc quần áo đầy đủ, cô cũng không thể hiện bất kỳ biểu hiện kinh ngạc hay biểu cảm nào khác, như thể cô ấy đã quen thuộc với nó.

Sau khi thay quần áo, Kỷ Sầm An lại ra ngoài và đi xuống lầu.

Bộ quần áo ướt sũng kia bị bỏ rơi trên mặt đất, không có ý định tự nhặt lên hay giặt.

Nam Ca liếc nhìn chung quanh, nhìn đối phương đi xuống lầu, sắc mặt ngưng trọng, thật lâu mới bình tĩnh lại.

Không nhúng tay vào, mặc kệ người kia làm gì thì làm.

Cuối cùng, những thứ trên mặt đất đã được người giúp việc thu dọn sạch sẽ, hai ba phút sau mới có người đến thu dọn, được Kỷ Sầm An gọi tới.

Người giúp việc vào cửa, hô lên: "Nam tổng."

Sau đó chờ chỉ thị của sếp, chờ sắp xếp của Nam Ca.

Nam Ca chịu đựng, nhìn sàn nhà loang lổ nước và nói: "Nên làm gì thì làm đi, nhìn tôi cũng vô dụng."

Người giúp việc nóng lòng trả lời: "Lập tức thu dọn sạch sẽ, xong ngay."

Tầng hai nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ, phòng thay đồ hoàn toàn mới từ trong ra ngoài.

Khi Nam Ca đi xuống, không hỏi đối phương tại sao lại quay lại sớm như vậy, mà chỉ yêu cầu Triệu Khải Hoành dọn dẹp lại tầng một hai lần.

Kỷ Sầm An nghiêng đầu, không nói lời nào, nhưng lại cố tình lắc lư trước mặt Nam Ca, cản bước người ta.

Nam Ca né tránh, qua bên kia rót nước.

Thấy Kỷ Sầm An ở đây, Triệu Khải Hoành tự giác nhường không gian lại cho các cô, nên khi lúc Nam Ca quay đi, đã ra hiệu cho người làm mau chóng rời đi, đừng ở đây vướng bận, bản thân cũng đi vào bếp.

Kỷ Sầm An đi theo Nam Ca, Nam Ca đi đến đâu thì cô đi đến đó, giơ tay lên cầm cái ly lên trước, rót nước cho người này.

Nam Ca không cầm lấy, không tiếp thu, muốn tự rót.

Kỷ Sầm An chặn trước máy lọc nước, cứ đứng ở chỗ đó, không cho Nam Ca rót nước.

Coi người này như không khí, Nam Ca tiếp tục vòng qua, đi qua bên kia.

Thế nhưng Kỷ Sầm An cản lại, nhẹ giọng nói: "Để tôi làm."

Nam Ca từ chối: "Đừng cản đường."

Kỷ Sầm An: "Không có cản."

Nam Ca: "Vậy thì tránh ra."

Kỷ Sầm An không nghe, nhất quyết lấy nước, vừa nói vừa làm: "Hôm nay, Tôn Minh Thiên gọi điện thoại cho tôi."

Nam Ca không ngạc nhiên, coi như đã biết.

"Bọn tôi nói chuyện nửa tiếng, chủ yếu là nói về tình huống bên đó." Kỷ Sầm An nói, "Tây Thịnh đã giải quyết xong, đám Bùi Thiệu Dương thua, Tôn Minh Thiên rất hài lòng."

Nam Ca cũng lấy một cái ly.

Kỷ Sầm An hỏi: "Chị có ý kiến gì không?"

Chống lại bàn tay của người này, kiên quyết không chấp nhận sự nửa vời của người này, Nam Ca nói: "Không."

"Không có hay là không muốn nói chuyện?"

"..."

Mạnh mẽ giật lấy chiếc ly rỗng trong tay Nam Ca, Kỷ Sầm An kiên quyết đưa cho cô ấy chiếc ly mà cô đã lấy: "Cầm đi, uống cái này."

Nam Ca bất đắc dĩ, cau mày không muốn uống, quay người rời đi.

Kỷ Sầm An nắm chặt lấy cô và không cho cô đi.

Nam Ca trầm giọng nói: "Em muốn cái gì?"

Kỷ Sầm An thẳng thắn hỏi: "Đã một ngày rồi, vẫn còn giận à?"

Nam Ca giãy giụa hai lần: "Buông ra."

Kỷ Sầm An: "Là do tôi nói hơi nặng, có chút quá đáng."

Đôi lông mày cau lại nhiều hơn, đôi môi của Nam Ca nhếch lên, không thích nghe lời này.

Thay đổi tư thế đâm chém trước đó, Kỷ Sầm An nửa cầu hòa nửa đàm phán: "Chuyện ngày hôm qua không tính, chúng ta lại nói."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro