Chương 73

Cửa lớn Bắc Uyển đóng cửa từ nửa đêm đến rạng sáng, đèn lầu một sáng trưng, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên nền nhà, nơi này lại trở thành một cái lồng kín.

Chỉ là, người bị "giam cầm" đã thay đổi, không còn như trước nữa.

Cả đêm đèn trên lầu hai chưa từng sáng, đèn nơi đó chỉ dùng để trang trí, không có cái nào được dùng đến.

Kỷ Sầm An dựa vào ghế sofa, không lên giường ngủ, hai chân dài mảnh khảnh gác lên lưng ghế, chán nản chờ đợi trong vô vọng, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn trên mặt đất, cho đến hai ba giờ sáng mệt mỏi mới nhắm mắt lại.

Bền ngoài đã không còn tiếng gió mưa rít gào, một đêm tĩnh lặng.

Khung cảnh xung quanh yên tĩnh thích hợp để nghỉ ngơi, có thể giúp ngủ ngon hơn. Tối hôm qua thức khuya, đầu óc bấn loạn, Kỷ Sầm An nhắm mắt mấy tiếng đồng hồ vẫn không tỉnh.

Sau nửa đêm, một vầng trăng khuyết treo lên, nghiêng nghiêng chiếu vào bên trong.

Màu trắng bạc như nước xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh đi vào trong phòng, nhẹ nhàng rơi xuống khắp nơi trong phòng, khiến cho cả lầu hai trở nên mơ hồ.

Đèn ở tầng trệt tắt rất muộn, muộn hơn thường lệ mấy tiếng đồng hồ.

Cùng lúc đó, một chiếc Lexus lái vào gara đậu xe của biệt thự, không lâu sau đó thì rời đi.

Giống như chưa từng đến, đến cũng không thông báo, đi lúc nào không ai hay biết.

Ngày hôm sau, khi mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã lên cao.

Lúc Kỷ Sầm An mở mắt ra thấy bên eo có một chiếc chăn mỏng.

Trước khi ngủ tình trạng không thế này, nhưng sau khi tỉnh lại thì lại có.

Điện thoại bị ném dưới sàn nhà đã được nhặt lên, đặt ở bên một góc bàn, ở gần phía sô pha, có thể vươn tay là lấy được.

Kỷ Sầm An ngái ngủ ngồi dậy, đầu hơi nặng, còn chưa kịp điều chỉnh trạng thái. Trên người mặc bộ quần áo ngắn tay, giống như bị cảm lạnh, ngủ dậy không quá thoải mái lắm.

Vừa liếc nhìn xung quanh đã phát hiện có điều gì đó bất thường, phát hiện khác hẳn so với trước khi đi ngủ, Kỷ Sầm An kéo tấm chăn mỏng ra, để chân trần giẫm lên mặt đất, xoa xoa giữa hai lông mày một lúc,theo thói quen nhấc điện thoại lên để xem.

Chờ một ngày một đêm, điện thoại đã hết pin, tự động tắt, màn hình tối đen.

Cô vò cái chăn lại thành một quả bóng, tùy tiện ném nó sang một bên. Kỷ Sầm An tìm sạc điện thoại rồi cắm điện thoại vào, không quan tâm bất thường kia là gì, cũng không bận tâm hôm qua ai đã đến, đợi điện thoại khởi động rồi tính tiếp.

Tiếc là điện thoại vẫn như thế, trước khi ngủ thế nào thì thế đó, đến cả một cuộc gọi nhỡ cũng không có chứ đừng nói đến tin nhắn.

Kỷ Sầm An không hề tức giận, khá bình tĩnh, đã lường trước được điều này xảy ra nên không có gì ngạc nhiên.

Dù sao ở chung với nhau hai năm, thủ đoạn của Nam Ca đều là sao chép từ cô, nếu có quay lại thì đêm hôm trước sẽ không nói câu kia.

Chẳng qua là hết cách rồi nên mới như thế, cho dù có một chút khả năng, thì đối phương sẽ không giống như mấy ngày nay, không đường đường chính chính xuất hiện.

Giống như ngày hôm qua, vẫn có vệ sĩ canh cửa, dưới lầu cũng không có bóng dáng quen thuộc, cũng không có người chuẩn bị bữa sáng cho Kỷ Sầm An.

Trong tủ lạnh có nguyên liệu, trong nhà cái gì cũng có, muốn ăn uống chỉ có thể tự mình làm.

Căn nhà càng ngày càng vắng vẻ, hôm qua có thư ký Tưởng đến thăm hỏi, còn giờ thì ngay cả người giúp việc cũng không có. Đám người dì Dương cũng bị điều đi, không được vào nhà, đúng giờ thì vào dọn dẹp rồi đi.

Không ai thông báo trước cho Kỷ Sầm An, nếu thư ký Tưởng không nói với cô, các vệ sĩ thậm chí còn không biết gì.

Kỷ Sầm An tự chờ đợi, sau một ngày bị bỏ rơi, thì hôm nay có vẻ thản nhiên hơn nhiều. Không bị đối phương làm cho xúc động, khá điềm tĩnh, nên làm gì thì vẫn làm.

Loại chuyện này thì cô cũng là tay lão luyện, trước kia làm không ít, giờ đến bản thân được thể nghiệm, đối mặt những chuyện này cũng không đặc biệt khó khăn.

Vệ sĩ đi theo như hình với bóng, Kỷ Sầm An đi đâu cũng theo đó, khi cô vào bếp, hai người đàn ông đứng canh gác gần đó.

Sau khi vặn vòi, Kỷ Sầm An hỏi: "Khi nào thì Nam tổng rảnh?"

Vệ sĩ không trả lời.

Mặc kệ có trả lời hay không, Kỷ Sầm An bình tĩnh nói: "Tôi có thể đợi cô ấy ở đây, hoặc là cô ấy nghe điện thoại, hoặc là tôi đi tìm. Nói cho cô ấy biết, để cô ấy lựa chọn."

Hai người trầm mặc, giống như cái gì cũng không nghe thấy, căn bản không có động tĩnh.

Kỷ Sầm An không vội, nói xong liền đun sôi nước, mặc kệ bọn họ xảy ra chuyện gì, chẳng lo lắng việc hai người này không giúp cô chuyển lời.

Đốt ngón tay bị bỏng do tàn thuốc đã lên mụn nước, đêm đó đã có rồi, có một ngón bị nứt da, lúc này trở nên có chút đáng sợ, có thể nhìn thấy thịt non đỏ ửng dưới da.

Kỷ Sầm An quá lười để giải quyết loại vết thương nhỏ này, cho nên mặc kệ nó, cứ vậy xả nước lên tay.

Một vệ sĩ vô tình nhìn vào, vô tình nhìn thấy ngón giữa của cô.

Hiện tại đang nghỉ làm, cũng không có tin tức gì khác, Kỷ Sầm An vô cùng rảnh.

Ban ngày không đi lên lầu hai, buồn chán thì ra sân đi dạo, có khi đứng bên cửa sổ nhìn về nơi xa xăm. Chờ thư ký Tưởng hồi âm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại, sau đó nhấn vào một dãy số gọi đi, rất kiên nhẫn, không giống như hành động nóng vội của một người bị "giam cầm" lý ra nên có.

Buổi trưa, chiếc Lexus đêm qua đi ngang qua cửa, nhưng không dừng lại, cũng không lái vào.

Cứ đi vòng qua nơi này, từ từ mà đi.

Kỷ Sầm An đứng sau cửa sổ, nửa người khuất sau bức tường, ánh mắt rơi vào chiếc xe nhìn theo nó.

Vết bỏng phồng rộp không có cảm giác và không đau, nhưng phần da bị vỡ thì rát như kim châm, kèm theo hơi ngứa.

Kỷ Sầm An rũ cánh tay, thậm chí không nhìn vào vết thương.

Một tin nhắn hiện lên trên điện thoại.

Cả ngày, cuối cùng một cái gì đó khác.

Những không phải là tin nhắn của Nam Ca, mà là của A Xung, một người đã lâu chưa gặp.

A Xung phải về quê một chuyến, đưa mẹ với họ hàng về quê dưỡng bệnh, cũng đưa Tiểu Vũ đi cùng.

Trong thành phố không thích hợp để cả gia đình sống, mẹ thì bệnh liên tục, con thì còn nhỏ, đều là gành nặng, ở lại đây không bằng đưa về quê, ít ra nơi đó còn có họ hàng chăm sóc, cũng thích hợp dưỡng bệnh, Tiểu Vũ đi học cũng tiện hơn.

Những ngón tay xinh đẹp lướt trên điện thoại, Kỷ Sầm An đọc tin nhắn, đọc xong thì từ chối A Xung.

Có kinh nghiệm lần trước, đương nhiên không nên đi, kẻo lại gây thêm chuyện.

A Xung muốn Kỷ Sầm An đi, nói Tiểu Vũ cứ nhắc "Dì" mãi, đứa trẻ mong có thể gặp được cô trước khi đi.

Kỷ Sầm An vẫn từ chối, không nao núng.

Bản thân còn đang rối bời chưa gỡ ra được, làm gì còn sức để lo việc khác, huống chi đi chỉ thêm phiền.

A Xung cũng không ép buộc, nhưng trong lòng hơi mất mát, nhưng cũng không làm phiền nữa.

Trong ngày, Kỷ Sầm An ra ngoài một lần để hít thở không khí, được vệ sĩ đưa đi.

Kỷ Sầm An cũng không giấu gì, nói cho vệ sĩ cô muốn đi đâu, đi vòng qua nơi A Xung làm việc, tức là công ty Nam Ca.

Các vệ sĩ chỉ giám sát Kỷ Sầm An, đáp ứng mọi yêu cầu của cô, cô muốn đi đâu thì đưa cô đi đến đó, cho dù người này muốn đi quanh khu đường Hán Thành cũng đi.

Kỷ Sầm An không làm gì hết, cho đến khi bên kia chịu nghe điện thoại.

Hộp thuốc lá nhàu nát đã trống rỗng, lúc đầu còn lại không ít điếu, nhưng sau khi nhận được từ Trần Khải Duệ, hai ngày sau chỉ còn lại mấy cái tàn thuốc.

Bàn cà phê bám đầy bụi, không ai lau dọn kịp thời, trông bừa bộn.

Khi hút ngụm cuối cùng, Kỷ Sầm An vẫn đang dựa vào cửa sổ, nhìn Tesla vòng qua vòng lại bên dưới, ánh mắt thâm trầm.

Điện thoại lúc này đã có người chịu nhận, Nam Ca chịu nghe máy, nhưng chỉ bấm nghe vậy thôi, không chịu nói gì.

Kỷ Sầm An: "Không định vào trong ngồi à?"

Nam Ca thấp giọng nói: "Đang bận, không rảnh."

"Chị có rảnh." Kỷ Sầm An, "Không rảnh thì không có đến."

Nam Ca trả lời: "Bây giờ thì không?"

Kỷ Sầm An nói thẳng: "Định giam tôi bao lâu?"

Nam Ca phủ nhận: "Ngày hôm qua, em mới đi ra ngoài, tôi không có giam em."

"Nếu tôi không cúi đầu, chị định giam tôi cả đời à?"

"Ừm."

Kỷ Sầm An chắc chắn, "Chị sẽ không."

Nam Ca nói: "Tính sau đi."

"Chị không phải tôi, hai chúng ta không giống nhau." Kỷ Sầm An bình tĩnh nói, không lo lắng đối phương có thể làm gì, "Chị không cực đoan như vậy, tôi hiểu chị."

Không có âm thanh ở đầu bên kia của điện thoại, không đáp lại.

Xòe các ngón tay, cô thả rơi tàn thuốc, dùng mũi chân giẫm lên nghiền nát nó, dập tắt tia lửa đang thoi thóp. Kỷ Sầm An suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nam Ca, nếu chị không vào, ngày mai tôi sẽ đến tìm chị."

Điện thoại chỉ còn lại tiếng tít dài, cùng với tiếng xe đi xa dần.

Nói không được bao câu thì điện thoại đã cúp. Không có được đáp án bản thân muốn, Nam Ca rất cố chấp, mặc cho Kỷ Sầm An uy hiếp thế nào, cũng không bước chân vào cửa.

Kỷ Sầm An khoanh tay lại, mắt nhìn thẳng vào cái kỹ thuật toàn diện kia, lần này không ném điện thoại lung tung, mà bỏ vào trong túi quần, không chờ bên kia gọi lại nữa.

Một cú điện thoại không thể giải quyết vấn đề. Cái rãnh ở giữa rộng hơn cả thung lũng, cũng như giàn khoan ở Đông Phi, không thể vài ba câu là giải quyết xong.

Đối với lời nói bừa của người này, Nam Ca không để tâm, tới tối thì quay về Hán Thành, về đến nơi thấy lão phu nhân còn chưa ngủ.

Lão phu nhân tự mình nấu canh chờ cháu gái về, không hề biết bên Bắc Uyển lộn xộn thành thế nào, hiếm khi nào lão phu nhân ở bên này, mấy ngày nay sống rất thoái mái.

Nam Ca như không có chuyện gì đi qua, vừa bưng chén canh liền uống, nghe lời người lớn, không lãng phí tâm ý của lão phu nhân.

Lão phu nhân cười hỏi, "Công ty có nhiều việc không? Hai ngày nay sao về muộn vậy?"

"Cũng còn được ạ." Nam Ca nói, "Bận hơn bình thường chút."

Lão phu nhân ân cần vỗ lưng cháu gái: "Đừng mệt quá, làm việc vừa phải thôi".

Nam Ca gật đầu: "Vâng."

Ngồi cùng lão phu nhân nói chuyện lát, không lâu lắm, đã đến giờ đi nghỉ. Hai bà cháu hẹn ngày mai cùng đi mua sắm, nên nghỉ ngơi sớm.

Nam Ca đặt chén xuống, lão phu nhân về phòng thì ngay lập tức không chạm vào nó nữa.

· ·

Ngày hôm sau sẽ có nắng, đặc biệt thích hợp để ra ngoài thư giãn.

Nam Ca không đi Bắc Uyển, buổi sáng cô đến công ty giải quyết công việc, buổi chiều cùng lão phu nhân đi trung tâm thương mại tiêu tiền.

Lão phu nhân vui vẻ vô cùng, vừa bước chân ra cửa lên xe là vui vẻ, xuống xe cũng còn cười, đi vào từng cửa hàng lựa đồ cho cháu gái.

Đi dạo được một nửa, lão phu nhân đi vệ sinh, Nam Ca cũng đi cùng, trợ lý Nam xách đống túi đồ đứng bên ngoài.

Sàn nhà vệ sinh trơn và vừa mới được lau.

Lão phu nhân chân không còn vững, đi khá chậm, lúc ra ngoài không cẩn thận suýt ngã.

Nam Ca vươn tay muốn đỡ bà, lại chậm nửa giây, bị người đi phía trước giành mất.

Đối phương lanh tay lẹ mắt, vững vàng đỡ lấy lão phu nhân.

Nam Ca hơi khựng lại, lập tức nhận ra ngay người đó.

Giữ cho lão phu nhân đứng vững, Kỷ Sầm An, người đang đội mũ, cúi đầu che gần hết khuôn mặt, chỉ để lại chiếc cằm gầy cho Nam Ca nhìn thấy.

Nam Ca bỏ đi vẻ mặt thoải mái, vẻ mặt dần dần biến sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro