Chương 77
Sân vườn rộng rãi đầy sang trọng, khắp nơi đều là khách mời.
Hai người đẹp đứng cùng một chỗ, một người thì đẹp quý phái, một người thì khí chất ôn nhu, chỉ đứng đó thôi cũng tạo nên một phong cảnh bắt mắt.
Nội dung trò chuyện chỉ có hai người này biết, người ngoài không nghe được gì cả. Hai bên không có chung suy nghĩ, vô hình tạo thành gợn sóng, dưới bóng đêm mang theo sự lạnh lẽo tẻ nhạt, đẩy cuộc đối đầu lúc này trở thành một bầu không khí kỳ dị khó hiểu.
Nếu đã không có chung suy nghĩ, nói thêm nửa câu nữa cũng ngại nói, cho nên tiếp đó không nói thêm.
Thái độ của mỗi người đều tỏ rõ bên ngoài, đã mất đi sự nhẫn nhịn, sợi dây vốn đã căng lại càng căng ra, như thể có thể đứt bất cứ lúc nào.
Nhưng cuối cùng không có.
Thiệu Dư Bạch nhếch khoé môi, gần như cười khinh thường, thiếu điều muốn viết hai chữ đó lên mặt, nhưng ngay sau đó lập tức cười cho có, làm ra vẻ rất thích câu trả lời kia, hài lòng với Nam Ca.
Nam Ca đặt ly sâm panh xuống, không hớp một ngụm nào mà để nguyên.
"Hy vọng tối nay Nam tổng vui vẻ, tận hưởng nó cho tốt." Cuối cùng, Thiệu Dư Bạch cũng nói ra câu đầy ẩn ý.
Nam Ca đứng yên tại chỗ: "Không cần Thiệu tổng nhọc lòng."
Một vị khách khác đến đây, nâng ly lịch sự mời rượu, nhân cơ hội trò chuyện.
Cuộc nói chuyện đơn độc đã kết thúc, vẫn phải tiếp tục bày ra thái độ thảo mai để giao tiếp.
Thiệu dư Bạch uống xong rượu lập tức rời đi, bị trưởng bối nhà họ Thiệu gọi đi làm quen với một tổng giám đốc xx.
Cách đó không xa, Bùi Thiệu Dương đang cùng bạn trò chuyện vui vẻ ngẩng đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt như đuốc, tựa hồ cảm ứng được nơi này dị thường, nhìn ra được chuyện vui trong đó, khéo léo dời mắt liếc nhìn vị ở sau trưởng bối nhà họ Triệu, quan sát đánh giá Thiệu Dư Bạch.
Chắc là đã đoán ra, Bùi Thiệu Dương càng cười tươi hơn, cùng bạn mình nói vài câu, sau đó thu lại vẻ mặt, trong lòng chợt nảy ra một kế hoạch.
Tên phế vật Quách Tấn Vân vẫn còn thành thật, từ khi bước vào đều đi theo trưởng bối, không dám làm bậy, nhẫn nhịn. Anh ta cũng nhìn qua chỗ hai người, nhưng không phát hiện ra có gì không ổn, trong đầu toàn đậu hũ thối.
Yến tiệc chính thức khai màn, bức màn giao tiếp hoàn toàn được vén lên.
Thời gian cũng vừa lúc, chủ tịch Dương bước lên sân khấu phát biểu hai phút, phát biểu ngắn gọn, đại ý là hoan nghênh khách mời đã đến rồi cảm ơn, tiếp theo là dẫn con gái ra mắt với mọi người.
Trường hợp này nếu dài dòng sẽ nhàm chán, một đám người đến đây có bao nhiêu người thật lòng chúc mừng nhân vật chính đến tuổi trưởng thành đâu, cũng chẳng ai rảnh mà đến đây chỉ để uống rượu.
Bữa tiệc tối sẽ kéo dài hai tiếng, trong đó mười phút là của con gái nhà họ Dương, thời gian còn lại không liên quan gì đến cô ta.
Bao gồm cả buổi đấu giá từ thiện tại chỗ được tổ chức dưới tên của cô ta, cái này chỉ giành cho đám người làm ăn tụ tập lại, khen ngợi lẫn nhau.
Nam Ca ngồi cạnh bàn chính, những người ngồi trong bàn đều là gương mặt có địa vị.
Buổi từ thiện, cô cũng có góp phần, coi như là ủng hộ, nể mặt chủ bữa tiệc, chiếc vòng ngọc lục bảo mà cô quyên góp đã được bán đấu giá với giá hời, trở thành món đồ có giá cao nhất trong đêm nay.
Khi tên của Nam Ca được xướng lên trên sân khấu, Thiệu Dư Bạch ngồi ở bàn bên kia, dựa lưng vào ghế, trên mặt không có nhiều biểu cảm.
Ánh đèn yếu ớt quanh người Thiệu Dư Bạch tỏa ra một vầng sáng mơ hồ, khiến người này góc cạnh mềm mại, nhưng đôi mắt của Thiệu Dư Bạch lại lạnh lùng, mất đi nhiệt độ ban đầu, thậm chí không quay hai lần, toàn bộ quá trình giống như một tác phẩm điêu khắc cứng rắn.
Ông già ngoại quốc tên là Matteo cũng lên sân khấu, huyên thuyên vài chuyện.
Cuộc đấu giá kết thúc, bữa tiệc tối bước vào giai đoạn tiếp theo.
Sau đó thì mạnh ai nấy chơi, để lại nơi này cho mọi người, ở lại đây uống rượu, hoặc đi dạo quanh trang viên, sao cũng được hết.
Chủ tịch Dương đích thân dẫn mọi người đi dạo, vừa đi vừa nói chuyện đùa giỡn.
Lúc này Bùi Thiệu Dương đã biến mất, có mấy người cũng không đi theo.
Không biết là ở chỗ sân khấu hay là đi đâu.
Trong số những người "biến mất" còn có cả Thiệu Dư Bạch.
Nam Ca bước đi chậm rãi và dừng lại ở góc lối đi.
· ·
Ở chỗ được sắp xếp cho nhân viên, trong căn phòng giành cho công ty Ngải Thêm, đã thiếu đi một người.
Lúc này trong phòng chỉ có Triệu Khải Hoành, đồ ăn và trà do người phục vụ mang tới đều đã ăn hết, quản gia Triệu không có việc gì để làm, không chịu nổi cảnh ngồi yên, nên đang thu dọn vỏ hạt dưa.
Bên ngoài, bóng người vừa rời đi đang trốn trong bóng tối, tránh đi vị trí camera có thể nhìn thấy, không ngừng lẻn đến phía trước, rất nhanh đã đụng phải phía sau hòn non bộ của hồ nước nhân tạo.
Người này động tác nhanh nhẹn, giống như đã khảo sát trước, ngựa quen đường cũ.
Hồ nhân tạo cách sân trong nơi tổ chức tiệc tối không xa, chỉ cần rẽ hai cái là đã đến nơi.
Nơi này sạch sẽ vắng vẻ, ban đêm không nhiều người lui tới, non bộ bên cạnh có một đình vuông để nghỉ ngơi. Đám người Bùi Thiệu Dương đang ở trong đình, tổng cộng có bốn người, ngoại trừ Matteo còn có, còn có hai người đàn ông lạ mặt, một người trong số họ là họ hàng của nhà họ Dương.
Bốn người họ nói không ngừng, cũng không nói đến chuyện bí mật, chỉ nói đến chuyện làm phúc lợi xã hội.
Bùi Thiệu Dương và Matteo thái độ rất ôn hoà, mỗi cử chỉ lời nói đều bình thường. Họ hàng nhà họ Dương trò chuyện với Matteo nhiều nhất, Bùi Thiệu Dương không nói gì nhiều, giống như không cần thiết nói.
Từ cuộc nói chuyện của bọn họ, có thể nghe ra được một ít thông tin quan trọng.
Ví dụ như, Bùi Thiệu Dương có kế hoạch tăng thêm đầu tư vào phúc lợi xã hội, khoảng một thời gian nữa sẽ chuyển một số tiền lớn vào tổ chức phúc lợi xã hội. Ví dụ khác là Bùi Thiệu Dương sẽ đi Thuỵ Sĩ một chuyến, anh ta ở bên đó có hợp tác làm ăn cần bàn bạc, có lẽ sẽ ở bên đó một thời gian.
Họ hàng nhà họ Dương cũng thích làm việc thiện, nhưng không bỏ tiền ra được nhiều như vậy, sau khi nghe số tiền Bùi Thiệu Dương muốn quyên góp, họ hàng sửng sốt, tựa hồ không ngờ Bùi Thiệu Dương lại là người hào phóng.
Làm từ thiện xuyên quốc gia khá khó khăn, không phải nói miệng là xong, thường tốn công sức hơn, quá trình thẩm duyệt khá rắc rối. Bùi Thiệu Dương sẵn lòng làm thế, không sợ bị tra xét, ở Trung Quốc anh ta còn chưa làm được như vậy nữa... cũng không biết là thật sự muốn làm từ thiện, hay là còn có lý do khác.
Người họ hàng tự hiểu, không nói ra.
Việc này không phiền đến anh ta phải lo, đó là chuyện của người ta.
Hòn non bộ chắn tầm nhìn nên không thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra ở đó.
Kỷ Sầm An vẫn bất động, vẻ mặt ngày càng nghiêm nghị.
Không có lợi thì không dậy sớm, loại người như Bùi Thiệu Dương làm từ thiện chẳng khác nào một loại chê cười, mấy năm trước làm gì có lòng tốt, thế mà hai năm trở lại đây bắt đầu xuất túi làm việc thiện tích đức, chuyện này căn bản không phải là chuyện mà anh ta có thể làm.
Thay vì nói làm từ thiện, không bằng nói là thông qua quỹ từ thiện đó để che giấu thứ gì đó, có mục đích khác, dùng từ thiện làm vỏ bọc che mắt người ngoài.
Rửa tiền, chuyển nhượng tài sản... đều có thể xảy ra.
Hoặc sử dụng cái gọi là tổ chức để chuyển tiền cho ai đó.
Nghĩ đến đủ thứ chuyện, Kỷ Sầm An không khỏi nhíu mày, trong tiềm thức cảm thấy chuyện này có liên quan đến anh trai mình và những người khác.
Đám người Bùi Thiệu Dương không nói nhiều về việc đó, cuối cùng chỉ nói lung tung về đời sống hằng ngày. Cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông chỉ có vậy, bề ngoài họ đều nghiêm túc, nói chuyện đầu tư này nọ, thực sự rất nhàm chán.
Bọn họ không rời đi, Kỷ Sầm An sẽ không hấp tấp rời đi để tránh bị phát hiện.
Ra khỏi đình trở vào bên trong kia không đi qua hòn non bộ, đi hướng ngược lại. Bốn người đàn ông lần lượt nói chuyện, một lúc sau, vẫn là người họ hàng bảo về lại bên trong kia.
Bùi Thiệu Dương không có phản đối, đi theo bọn họ.
Nhưng ông già Matteo vốn có tính cảnh giác cao, đột nhiên cảm thấy một bên đầu có gì đó khác lạ nên nhìn về phía hòn non bộ.
Matteo dừng lại, do dự.
Khi ông ta nhìn về phía này, những người còn lại đều nhìn sang.
Người đàn ông râu quai nón phản ứng nhanh nhất, trong nháy mắt bắt được đồ vật, còn chưa kịp quay đầu lại nói: "Hình như có người trốn ở nơi đó. . ."
Mặc dù không nói gì, nhưng sắc mặt Bùi Thiệu Dương lại thay đổi, nhìn chằm chằm hòn non bộ.
Hòn non bộ phía sau không có động tĩnh, người họ hàng cũng không phát hiện cái gì: "Không đi à."
Matteo bập bẹ nói bằng tiếng Trung Quốc: "Hình như nghe thấy tiếng động."
Người đàn ông có râu quai nón nói: "Để tôi xem."
Nói xong, lập tức hành động, sải bước đi tới.
Bị theo dõi không phải là chuyện nhỏ, nhất là ở nơi như thế này, ai mà biết được chuyện ngoài ý muốn gì sẽ xảy ra. Họ rất thận trọng, kể cả họ cũng chưa làm điều gì mờ ám.
Ngay khi người đàn ông có râu quai nón nói, Matteo cũng đi về phía hòn non bộ.
Hai người bao vây từ trái phải, cố gắng chặn người theo dõi.
Bùi Thiệu Dương không di chuyển, đứng yên tại chỗ, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, đợi bọn họ tìm ra người.
Hai người kia vội vàng hướng về phía sau hòn non bộ, Matteo cùng râu quai nón nín thở tập trung tinh thần — hết thảy đều vô ích.
Nơi đó trống rỗng, đừng nói đến người, đến quỹ cũng không có.
Tim của râu quai nón hạ xuống, sợ bóng sợ gió một hồi.
Matteo sững người, dùng giọng khó xử lẩm bẩm: "Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng có tiếng động..."
Nhưng mà đã không có thì là không có, chỉ có bọn họ, nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng nào khác.
Sau khi loanh quanh nửa vòng, họ vẫn bỏ cuộc. Người họ hàng cười nói: "Có lẽ là nhân viên đi ngang qua, bọn họ chắc đi rồi, không sao đâu, buổi tối ở đây có an ninh tuần tra, đoán chừng là như vậy."
Người đàn ông có râu quai nón và Matteo không nghi ngờ điều đó, Bùi Thiệu Dương cũng không bày tỏ ý kiến của mình.
Một nhóm người xua tan nghi hoặc cùng nhau rời đi.
Cho đến khi nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, cách đó hai ba mét, phía sau một hòn non bộ khác.
Kỷ Sầm An bị giữ thẳng đứng ở đó và miệng bị bịt lại.
Thiệu Dư Bạch đè ở trước người cô, cả người hướng về phía trước, tay kia gắt gao nắm lấy cánh tay cô, không cho cô động đậy.
Lưng bị cộm khó chịu có chút đau.
Kỷ Sầm An vùng vẫy, không thích kiểu tiếp xúc này, chán ghét tư thế của bọn họ, muốn kéo bàn tay Thiệu Dư Bạch đặt trên môi mình.
Nhưng mà, Thiệu Dư Bạch lại nổi máu xấu khẽ rít lên ngay khi phát hiện cô muốn làm gì, cảnh báo, "Đừng cử động, đợi một lúc."
Kỷ Sầm An không nghe, ngay lập tức kéo xuống không thương tiếc.
Thiệu Dư Bạch thích vui đùa không chê phiền, nhanh chóng nhân cơ hội tóm lấy Kỷ Sầm An một lần nữa, không cho cơ hội để thoát khỏi, bắt được thì thầm hỏi, "Em không sợ bọn họ đột nhiên quay lại sao?"
Kỷ Sầm An đen mặt: "Đừng lại gần tôi."
Thiệu Dư Bạch cười nhạt một tiếng, cũng không có tức giận: "Vừa rồi tôi giúp em, một câu cũng không nói, liền xoay người vứt bỏ tôi."
Kỷ Sầm An không cảm kích, nói thẳng: "Tôi không bảo cô giúp."
Thiệu Dư Bạch nói: "Nhưng đã giúp rồi."
Phía sau không còn chỗ trống, Kỷ Sầm An không thể rút lui, đành phải tránh sang một bên.
Thiệu Dư Bạch rất có hứng thú, bị đẩy cũng không khó chịu, lại dựa vào trong ngực người này, tiến lại gần, suýt chút nữa đụng phải cằm của cô: "Nam Ca không có ở đây, em sợ cái gì, ở lại đây với tôi một lát cũng không được à?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro