Chương 78

Nơi đây có một góc hẻo lánh, ngược hướng với những ngọn đèn treo trên cây cầu có mái che bên hồ, ánh đèn vàng quá xa để có thể chạm tới đây.

Đêm hè nóng nực, cơ thể trước mặt nóng ấm mềm mại, thoang thoảng mùi hương thảo dược tươi mát, theo động tác của đối phương mà phất vào trong mũi.

Không thể tránh được, Kỷ Sầm An vô thức ngửa đầu ra sau khi cảm thấy nhiệt độ âm kia, gáy suýt chút nữa đập vào những tảng đá nhô cao của hòn non bộ, khuôn mặt xinh đẹp trở nên cau có. Cô rất đề phòng, không cảm kích mấy hành động của Thiệu Dư Bạch, nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, nghiến răng nghiến lợi: "Cô theo dõi tôi bao lâu?"

Thiệu Dư Bạch hơi nhướng mày, sửa lời cho đúng: "Tôi không có đi theo em, mà đi theo đám người Bùi Thiệu Dương, không biết em cũng ở chỗ này."

Rõ ràng là nói dối.

Kỷ Sầm An lạnh lùng nói: "Nếu đi theo họ thì phải rẽ vào ngã ba đường ở đây, hướng đều khác nhau."

"Đi một bên rất dễ bị phát hiện, chỉ có thể đổi hướng khác." Thiệu Dư Bạch nói, da mặt dày hơn tường thành, nói nhảm, "Ai biết lại gặp em ở đây, trùng hợp thật á...."

Kỷ Sầm An thản nhiên nói: "Cô biết tôi sẽ tới."

Thiệu Dư Bạch gần như đáp lại bằng một giọng nói đầy khêu gợi, tậm trạng khá tốt.

"Ừm, biết, cũng không khó đoán."

Kỷ Sầm An lập tức cúi mặt xuống, không cần hỏi thêm câu nào nữa, từ đầu tới cuối tự hiểu rõ.

Thiệu Dư Bạch chắc chắn cô sẽ đến đây, cho nên mới đi theo đám người Bùi Thiệu Dương, âm thầm ôm cây đợi thỏ, chờ thời cơ thích hợp đi ra.

Cái tiếng động tai hại kia là do người này, không phải lỗi của Kỷ Sầm An — Thiệu Dư Bạch cố tình xuất hiện và gây ồn ào, suýt nữa thì hai người họ bị lộ, sau đó "tốt bụng" ra tay, vô tình kéo Kỷ Sầm An để thay đổi nơi ẩn náu, kịp thời "cứu giúp".

"Nam Ca ở đây, chắc chắn em cũng sẽ có mặt." Thiệu Dư Bạch nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Sầm An, đoán chắc được tình thế, tất cả đều rõ trong bàn tay, "Trước đó, cô ta không định tới, đột nhiên thay đổi lịch trình, nhất định phải có lý do."

Vừa nghe người trước mặt đã đoán ra kế hoạch của Nam Ca, dường như đã biết hết mọi chuyện, sắc mặt Kỷ Sầm An càng thêm nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, ngược lại nắm lấy bàn tay phiền hà của đối phương, gắt gao nắm chặt, chẳng quan tâm dùng bao nhiêu sức.

"Ai nói cho cô biết?"

Đột nhiên cánh tay bị vặn ngược về phía sau, áp vào non bộ, Thiệu Dư Bạch bị đau hít một hơi thật sâu, rít lên một tiếng khác, không chịu được sự tàn nhẫn này.

Thiệu Dư Bạch há miệng rên rỉ: "Đau..."

Sau khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Kỷ Sầm An hỏi, "Cô sắp xếp tai mắt bên cạnh cô ấy?"

Thiệu Dư Bạch không trả lời, hàm răng hé mở, ngẩng đầu nhìn người này, cũng nói như vậy: "An An, em làm tôi đau."

Giọng nói thì thào, hơi thở ấm áp rơi vào một bên mặt của Kỷ Sầm An, ngứa ngáy, tất cả đều rơi vào đó.

Kỷ Sầm An không mềm lòng, thay vì buông ra, cô càng nắm chặt hơn, khắp người toát ra sự thù địch nặng nề.

Thiệu Dư Bạch bướng bỉnh, không chịu thừa nhận.

Ngay cả khi thừa nhận, cũng không hẳn sẽ nói thật.

"Cô có cần nhất quyết phải gây chuyện...." Một lúc lâu sau, Kỷ Sầm An mới nhỏ giọng nói, thái độ kiên cường hơn trước nhiều, đã bị chạm vào một cái cấm kỵ không cho phép chạm tới, trên mặt đầy phẫn nộ.

Hai lần trước không có tính bạo lực, coi như còn nhẫn chịu, chỉ có lần này bạo phát.

Không khác gì năm đó, giống như một cảnh tái hiện.

Khi đó, Thiệu Dư Bạch muốn xuống tay với Nam Ca, hành xử không đúng mực, vượt quá giới hạn, hai bên từ đó rạn nứt, dần dần đi đến đoạn tuyệt.

Thành kiến của người này luôn thể hiện ra bên ngoài, không phản kháng được thì đứng yên một chỗ. Lúc trước cũng thế, giờ cũng thế.

Thiệu Dư Bạch sắc mặt tái nhợt, không biết là vì đau hay là vì cái gì. Cô ta nhìn thẳng vào Kỷ Sầm An, không ngạc nhiên trước sự tức giận của Kỷ Sầm An, dường như đang ở tư thế tùy tiện, cho phép hành vi như vậy, còn vui vẻ khi nhận được hậu quả như vậy.

"Muốn biết cũng không khó, đâu nhất thiết phải động tay động chân gì đó?" Thiệu Dư Bạch chớp chớp mắt, làm như bản thân vô tội, giống như không có xương dựa vào trong ngực Kỷ Sầm An, còn vô lại nói, "Không tin tưởng tôi thế à, cảm thấy tôi mới là người xấu?"

Kỷ Sầm An cảnh giác: "Đừng làm bộ trước mặt tôi, tôi không tin cô."

Thiệu Dư Bạch lập tức lộ ra bộ dáng bị thương, có chút oán hận: "Em quá ngoan cố..."

Kỷ Sầm An nói, "Tránh xa cô ấy ra."

"Lo lắng à?"

"Tự giải quyết cho tốt đi."

Thiệu Dư Bạch cứng đầu: "Tôi không có làm gì với cô ta hết, chưa làm bất cứ cái gì."

Kỷ Sầm An sắc mặt khá tàn nhẫn: "Cô dám thử xem."

Thiệu Dư Bạch càng muốn khiêu khích, cố ý hỏi: "Thử thì thế nào, em sẽ giết tôi à?"

Huyệt thái dương Kỷ Sầm An nhảy dữ dội, bóp chặt cánh tay cô ta.

"Nay đã khác xưa, em chẳng đối phó được ai hết." Thiệu Dư Bạch nhếch miệng cười, mi mắt cong lên, khiêu khích nói: "An An, em không bảo vệ được cô ta, cô ta còn đang bảo vệ em kia kìa. Em không có năng lực, nếu không có cô ta, đến cả đến gần tôi em cũng làm không được, căn bản không có cơ hội."

Cổ họng Kỷ Sầm An giật giật, mạch dưới cổ căng lên, hơi thở không ổn định. Cô không nhượng bộ, một tay giơ lên, ngược lại bóp cổ Thiệu Dư Bạch, ngón tay cái ấn vào chỗ nguy hiểm nhất, chỉ cần dùng sức một chút là có thể ấn xuống.

"Sau này không có, nhưng giờ thì có."

Thiệu Dư Bạch nói: "Em không dám."

Kỷ Sầm An thực sự siết chặt tay, không có gì không dám làm.

Thiệu Dư Bạch không vội vàng, để mặc cho cô bóp, không vùng vẫy hay chống trả, như thể đã giao nộp bản thân và để Kỷ Sầm An kiểm soát cô ta.

Giống như một con bạc tuyệt vọng, một khi đã đặt cược, sẽ không dừng lại cho đến khi thắng.

Đêm sâu tĩnh mịch, có hòn non bộ tường cao ngăn lại, bên cạnh có cây xanh che khuất, bọn họ ẩn nấp trong bóng đêm, hai bóng người kề sát bên nhau, đường nét bị màn đêm làm cho mơ hồ.

Nhìn từ xa, đôi bạn cũ năm xưa này có vẻ thân thiết, nhìn không giống như đang tranh chấp, ngược lại có một sự mơ hồ không rõ ràng. Đứng dưới bóng cây, thoạt nhìn họ đang rúc vào nhau. Thiệu Dư Bạch ngẩng mặt lên, đôi môi ẩm ướt hé mở, gần chút nữa liền có thể chạm vào Kỷ Sầm An.

Kỷ Sầm An mím môi, đạt đến giới hạn chịu đựng.

"Tôi ghét cô ta, chưa bao giờ thích." Thiệu Dư Bạch vẫn còn sức để oán trách, tính nợ cũ, "Từ khi cô ta xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi, em không còn là em. Trước kia, chẳng phải nói tôi là người quan trọng nhất của em sao, tại sao cô ta vừa xuất hiện, em lập tức vứt bỏ tôi. Tôi đâu có làm chuyện gì sai, An An, em như thế là không công bằng với tôi."

Kỷ Sầm An nói: "Đó là nhiều năm trước, lúc đó bao nhiêu tuổi đâu hả."

"Nhưng là em nói mà." Thiệu Dư Bạch cố chấp, nhích người lên một chút, "Bao lớn không quan trọng, lời em nói ra, liền có nghĩa đã tồn tại."

Kỷ Sầm An nhanh chóng quay mặt đi, hơi ấm từ khóe miệng lướt qua, suýt chút nữa đã đụng. Phản ứng của cô khá lớn, cảm thấy không ổn, giơ tay lên đẩy Thiệu Dư Bạch ra, đẩy ra rất mạnh, như thể cô chạm vào thứ mà cô không nên chạm vào, sự ghê tởm của cô rất rõ ràng, nó hiện lên trên cả gương mặt.

Đây là lần đầu tiên trải qua điều này trong hơn hai mươi năm, không ngờ Thiệu Dư Bạch lại cực đoan như thế, không hề đề phòng loại chuyện này xảy ra.

Không thể chấp nhận cách tiếp cận kỳ quặc này, giống như cảm giác ba mẹ với anh trai đối xử thế với cô, chẳng khác nào loạn luân. Dù sao bọn họ cũng quá quen thuộc, cùng nhau lớn lên, mối quan hệ với Thiệu Dư Bạch đã định sẵn trong đầu, không có cách nào thay đổi được. Hơi nóng ẩm ướt trên má trái không thể bỏ qua, Kỷ Sầm An như bị kim đâm, máu trong người chảy ngược, sâu trong ý thức, cảm thấy vô cùng ghê tởm, đột nhiên muốn nôn.

Thiệu Dư Bạch không thể đứng vững, loạng choạng muốn ngã.

Đập vào thân cây, Thiệu Dư Bạch rên rỉ một tiếng, lần này thật sự rất đau, cả người đều khom xuống.

Nhưng Kỷ Sầm An không có ý định tiến lên để giúp, thờ ơ đứng một bên.

"Tôi chẳng đưa ra lời hứa hẹn nào với cô." Kỷ Sầm An nói, không có tâm trạng tranh luận vô nghĩa.

Thiệu Dư Bạch nói: "Không thừa nhận cũng không sao."

"Cô chỉ không muốn mất đi một thuộc hạ ngoan ngoãn nghe lời, không muốn không có ai đi cùng." Kỷ Sầm An nói một lời, đi vào trọng điểm, "Bây giờ cô làm như thế với tôi, cũng giống như đã từng thôi."

Thiệu Dư Bạch nói: "Có sao, xem ra em rất hiểu tôi."

Kỷ Sầm An: "Chẳng qua là cô không cam lòng, giống như lúc nhỏ bị mất một món đồ chơi."

"Nhưng em không phải đồ chơi."

"Ở trong lòng cô có gì khác à?"

"Có." Thiệu Dư Bạch khó hiểu trở nên nghiêm túc, "Tôi đối với đồ chơi không có cảm tình."

Kỷ Sầm An: "Đối với tôi cũng thế."

"Có cảm tình, nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi." Thiệu Dư Bạch thẳng thắn phủ nhận, "Tôi muốn em, muốn em từ rất lâu rồi."

Hết chịu đựng nổi rồi, Kỷ Sầm An kìm nén giọng nói của mình: "Con mẹ nó, bớt làm tôi ghê tởm đi...."

Thiệu Dư Bạch vẫn không tức giận, giống như đã đạt được ý đồ, còn rất vui. Cô ta bình tĩnh nhìn Kỷ Sầm An, khóe miệng không hề hạ xuống, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu Kỷ Sầm An: "Em đang lo lắng cái gì?"

"Không có."

"Có."

Kỷ Sầm An cố gắng kiềm chế bản thân, nói: "Cô bị ảo tưởng à?"

Thiệu Dư Bạch nói: "Em sợ tôi."

"..."

"Giống như em không dám đối mặt Nam Ca."

"..."

Có nói cũng không xong, không dây dưa nữa, sắc mặt Kỷ Sầm An tái nhợt, làm ra vẻ muốn rời đi.

Thiệu Dư Bạch gọi cô lại và đe dọa: "Nếu em không ở lại, tôi sẽ nói với đám người Bùi Thiệu Dương, em ở chỗ này."

Kỷ Sầm An sắc bén nói: "Tùy cô."

"Ở lại với tôi mấy phút nữa, em ở lại tôi sẽ không nói, lát nữa còn mang em đi ra ngoài." Thiệu Dư Bạch đưa ra yêu cầu, như ảo tưởng.

Kỷ Sầm An không để người này được như ý, đã quá sức chịu đựng. Xoay người giơ chân lên, Kỷ Sầm An bước hai bước, sau đó nhìn chằm chằm vào Thiệu Dư Bạch, nói một cách cực kỳ gay gắt: "Lần sau nếu phát bệnh, thì cút xa một chút, đừng ở trước mặt tôi cản trở."

Một nửa thân thể của Thiệu Dư Bạch bị bóng cây bao phủ, vẻ mặt của cô ta cũng ẩn giấu trong đó. Giọng điệu nhẹ nhàng, "An An, em kích động."

Kỷ Sầm An không nói những lời vô nghĩa với những người có vấn đề về não, sắc mặt cô u ám đến mức có thể đóng băng, toàn thân bị bao phủ bởi áp suất không khí thấp.

Không đánh người cũng đã nhẫn nhịn cực hạn rồi, coi như nể tình bạn ngày xưa, hơn nữa tình huống bây giờ không thích hợp, không thể làm càn. Rốt cuộc, lý trí đã thắng, cũng phải suy xét có một người khác cũng đang mạo hiểm với cô, Kỷ Sầm An dứt khoát đi, bỏ Thiệu Dư Bạch ở lại đó, đi về đường cũ.

Cô bước đi dứt khoát, dứt khoát hơn hai lần trước.

Giống như dứt khoát chặt đứt với người này, không phải giả vờ, mà thật sự ghê tởm.

Nhìn thấy Kỷ Sầm An đi xa, Thiệu Dư Bạch không đuổi theo, không ngăn cản.

Trong hòn non bộ chỉ còn lại một người.

Nó yên tĩnh và trống rỗng ở khắp mọi nơi.

Thấy tình hình như vậy rất vui vẻ, cho đến khi bóng lưng đã khuất bóng, sắc mặt Thiệu Dư Bạch vẫn bình tĩnh, trong chốc lát nghiêng đầu nhìn về phía đường mòn phía đông.

Có nhiều hơn một con đường ở đây, có một lối ra phía đông. Chẳng qua cần một đường vòng.

Mặt nước của hồ nhân tạo khẽ lay động, có những gợn sóng li ti tràn ra thành những vòng tròn.

Ánh trăng sáng chiếu vào cành cây nghiêng, soi rõ con đường kia.

Đôi mắt của Thiệu Dư Bạch chớp động, nhìn về phía sau rừng cây rậm rạp, tựa hồ có thể nhìn xuyên qua nơi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro