Chương 79
Bên trong nơi tổ chức bữa tiệc.
Khi bữa tiệc gần kết thúc, tất cả khách mời tập trung lại một chỗ, nói vài lời chào tạm biệt rồi ra về.
Bốn người Bùi Thiệu Dương phân tán ra, anh ta và người đàn ông râu quai nón đi vào trước, sau khi từ hồ nước nhân tạo đi ra cũng không nói chuyện gì nhiều. Matteo và người họ hàng họ Dương xuất hiện sau đó hai phút, vừa đi vừa nói những chuyện liên quan đến từ thiện, nói mãi không ngừng.
Chủ tịch Dương dẫn khách mời đi tham quan trang viên nửa vòng lớn, mọi người tranh thủ lúc đó cùng nhau giao lưu mở rộng mối quan hệ, chờ đến khi cảm thấy đủ rồi thì lần lượt kéo về nơi tổ chức.
Nam Ca cũng gia nhập vào trong đó, đi phía bên trái chủ tịch Dương, thỉnh thoảng cùng với một người phụ nữ trung niên nói chuyện, trông rất hài hoà ---- bộ dáng thản nhiên điềm tĩnh.
Một buổi tiệc đầy nhân vật giàu có, ăn mặc sang trọng quý phái, sau hai giờ giao lưu vẫn giữ được vẻ bề ngoài hào nhoáng, tươm tất.
Cô con gái nhà họ Dương lại thay một bộ váy khác, không còn vẻ chững chạc tao nhã lúc đầu, thay vào đó mặc lên chiếc váy ngắn màu xanh hợp với lứa tuổi, trông rất hoạt bát. Cô con gái kéo cánh tay Thiệu Dư Bạch, mỉm cười, bám dính lấy cô chị gái miệng lưỡi sắc bén này.
Trở lại về với đám người này, Thiệu Dư Bạch liền thể hiện phong thái nghiêm túc, có chừng có mực, thân thiện, mở miệng nói chuyện đều làm cho người khác thoải mái, cả người toát lên khí chất chững chạc điềm tĩnh, rất được mọi người hoan nghênh.
Nhất là với cô gái chưa hiểu sự đời này, đã biến mất đi hai phần cố chấp, cư xử cực kỳ bình thường.
Đi trước mặt chủ tịch Dương và những người khác, Thiệu Dư Bạch dừng lại, chủ động chào hỏi mọi người.
Con gái nhà họ Dương buông tay ra, không còn ôm cánh tay Thiệu Dư Bạch nữa, cũng lễ phép chào người lớn, quay về phía Nam Ca, ngoan ngoãn nói: "Nam tổng."
Nam Ca gật đầu: "Cô Dương."
Cô con gái tươi cười bước đến, đứng bên cạnh ba, sau đó khoác tay ba mình, chủ tịch Dương không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vỗ nhẹ vào lưng con gái mình, giữ lại giống như cánh tay đắc lực.
Sau đó, hai cha con đi tiễn khách ở cổng trang viên, chu đáo dẫn mọi người ra ngoài, dùng mọi cách chiếu cố từng khách một, đầu tiên là sắp xếp cho các vị tổng giám đốc, sau đó đến những người có địa vị trong xã hội, cuối cùng là người thân và bạn bè.
Nam Ca thuộc ở nhóm đầu, đi ra ngoài trước, vừa ra ngoài không lên xe ngay, lại cùng những người khác nói đôi ba câu, chào tạm biệt, xử lý đâu vào đó rồi mới có thể lên xe.
Chiếc Maybach màu đen đã lái ra đậu sẵn ở đó, nhưng do buổi tối ánh sáng không đủ, cho nên những người đứng gần đó không nhìn thấy được bên trong xe, càng không thể nhận ra tài xế là ai.
Nam Ca cùng với một tổng giám đốc nữ nói chuyện một lát, nói đến mấy chuyện đầu tư này nọ, hẹn mấy ngày sau gặp nhau, có rảnh thì đi ăn tối.
Vẫn là Triệu Khải Hoành xuống xe mở của, đỡ Nam Ca lên xe.
Kỷ Sầm An ở phía trước làm việc của mình, không quay đầu lại, không thắc mắc Nam Ca nói chuyện với những ai, chờ Nam tổng vừa lên xe thì lái xe đi ngay, lái xe thuận lợi vào con đường tối phía trước.
Bởi vì tất cả đều rời đi vào lúc này, chỉ có một con đường duy nhất để quay lại thành phố, trên con đường trước khi vào thành phố, thỉnh thoảng có thể gặp những chiếc xe đi cùng.
Chiếc Maybach đi với tốc độ khá nhanh, dẫn đầu ở phía trước, lái xe ổn định, không bao lâu thì đã bỏ xa những chiếc xe ở phía sau, nhanh như chớp đã đi vào trong con đường tăm tối.
Đi ra ngoài một chuyến tốn không ít sức lực, mặc dù buổi tiệc kia khá ngắn, nhưng mà đường đi thì khá xa. Về lại thành phố mất nhiều thời gian hơn, ban đêm chạy xe nhanh thế nào cũng không thể nhanh bằng ban ngày, nhất là những đoạn không phải cao tốc, vì vậy vẫn phải cẩn thận.
Kỷ Sầm An bình tĩnh lái xe, suốt cả quãng đường đều im lặng, không làm phiền người ngồi phía sau.
Ở phía sau, Nam Ca ngồi dựa vào thành ghế, hơi nghiêng đầu, đại khái là có chút mệt mỏi, vẫn luôn nhắm mắt lại.
Triệu Khải Hoành ở một bên cũng im lặng, biết hôm nay mọi người cũng đã mệt mỏi, cho nên ngồi một bên im lặng không nói lời nào, thấy Nam Ca giống như đã ngủ, còn rất ân cần lấy ra một chiếc chăn mỏng đắp lên đùi sếp.
Đêm khuya, Nam Ca không mặc nhiều quần áo, nhiệt độ bên ngoài đã hạ nhiệt, trong xe bật điều hòa, váy hở lưng không giữ ấm được, rất dễ bị cảm lạnh. .
Nam Ca gạt đi, thậm chí không mở mắt.
"Cất đi, không cần."
Triệu Khải Hoành nhẹ nhàng thuyết phục: "Điều hòa thổi vào người cô, còn lâu mới về tới nơi, chắc đã một hai giờ sáng rồi."
Nam Ca khẽ nhếch môi: "Không sao, không lạnh."
Triệu Khải Hoành do dự, nói: "Lát nữa trời sẽ lạnh, đợi đến vào trong thành phố, xuống xe sẽ lạnh hơn nữa."
Nói đến thế rồi nhưng Nam Ca vẫn không chịu, thân thể cô không đến mức mỏng manh như thế, có chút lạnh này không đến mức không chịu được.
Thời tiết ở thành phố Z cuối tháng 8 mấy năm liên tiếp, chỉ cần trời không mưa, bên ngoài sẽ oi bức nóng nực, những nơi có máy điều hòa sẽ khô ráo, đặc biệt là trong không gian kín như xe hơi.
Sự quan tâm của Triệu Khải Hoành không được đáp lại, thấy sếp không có tâm trạng phản ứng ông ta, ông ta do dự một lát rồi cất cái chăn đi, nhẹ nhàng đặt bên cạnh Nam Ca, để Nam Ca có thể dễ dàng lấy khi cần.
Người ở phía trước không xen vào, chuyên tâm cầm vô lăng, một lúc sau, Kỷ Sầm An nhìn kính chiếu hậu, sau đó vặn điều hòa nhiệt độ lên cao.
Nhiệt độ đã tăng lên rất nhiều, hai người phía sau đều có thể cảm nhận được.
Triệu Khải Hoành liếc về phía trước, còn Nam Ca không phản ứng.
Tâm trí của Kỷ Sầm An đều giành cho tình hình giao thông trước mặt, không nhân lúc này nhắc đến chuyện bữa tiệc tối nay.
Chuyện ở sau hòn non bộ tạm thời bị phong ấn, người này không có ý định nói ra, giấu nhẹm nó đi, đến cả bản thân còn không chấp nhận được thì làm sao mà nói, với lại có Triệu Khải Hoành ở đây, không phải lúc nói chuyện tư.
Đường xa, con đường phía trước cũng dài, đủ xa để hai người phía sau ngủ một giấc.
Nam Ca không động đậy, giống như đã ngủ rồi.
Triệu Khải Hoành thực sự rất buồn ngủ, ông ta không thức khuya nổi, sau khi xe đi ổn định thì bắt đầu mơ mơ màng màng.
Kỷ Sâm An cố gắng để chiếc xe chạy với tốc độ đều, không vội vàng. Trong lòng cô có chuyện phiền, vẫn là bị Thiệu Dư Bạch quấy nhiễu, không thoải mái, đến giờ vẫn còn thấy ngột ngạt.
Lại nhìn vào gương lần nữa, sau nửa giây dời mắt đi chỗ khác, Kỷ Sầm An bất giác nhíu mày, bực hết cả người.
Loại trải qua này đủ khiến người ta đủ ngột ngạt, chỉ nghĩ thôi mà bực đến hoảng.
Kỷ Sầm An tức giận vô cớ, nhưng không bộc phát ra.
Ngồi ở phía sau nghỉ ngơi, hàng lông mi Nam Ca khẽ động, hơi run.
Maybach không tăng tốc cho đến khi đến đường cao tốc liên tỉnh, men theo cầu vượt đi xuống, giảm tốc độ khi vào thành phố.
Xe chạy hướng tây, đã hoàn toàn mất dấu những vị khách khác, dọc đường không gặp phải mấy chiếc xe, sau khi ra khỏi đường cao tốc, tất cả đều đi con đường của mình.
Khi đi vào đường vành đai 3, thuộc khu vực trung tâm thành phố, hai xe máy bám sát chiếc Maybach, khi rẽ sang đường khác thì bị một ô tô nội địa bám đuôi.
Xe máy cũng từ ngoại thành chạy tới, bọn họ đi cùng đường, nhưng là không có đuổi kịp bọn họ, cũng không dám tới gần sợ bị bại lộ.
Nhạy bén nhận thấy điều bất thường, không ngạc nhiên khi có một cái đuôi đang bám theo mình, Kỷ Sầm An vẫn im lặng, không đánh thức Nam Ca và người ngồi sau, vòng qua vòng lại hai vòng, chuyển hướng đến Hán Thành.
Kiên quyết thay đổi lộ trình, ngừng đi Bắc Uyển.
Rõ ràng đám ruồi bọ này liên quan đến Quách Tấn Vân, chắc là đám rác rưởi theo dõi kia.
Chiếc xe chỉ đi theo một lúc, không đi tiếp sau khi chiếc Maybach đổi hướng, nó quay đầu lại giả vờ không đi theo.
Nam Ca ở hàng ghế sau mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, biết Kỷ Sầm An đã tự mình đưa ra quyết định mà không nói lời nào, không nói gì hết, ngầm cho phép hành vi của người nào đó.
Kỷ Sầm An hỏi, "Có thể đến đó không?"
Nam Ca nhìn ra bên ngoài, ậm ừ.
Kỷ Sầm An nói: "Không tiện thì đi Bắc Uyển."
Nam Ca tùy ý nói: "Sao cũng được, đi đâu cũng được."
Vẫn là đi Hán Thành thay vì đi Bắc Uyển.
Bên kia đã bị lộ, không bằng trốn ở bên này.
Tính cả Triệu Khải Hoành, ba người đều qua nhà bên này.
Căn nhà trên đường Hán Thành nhỏ hơn Bắc Uyển, trang trí cũng hợp thị hiếu công chúng hơn, tầng một là phòng khách, tầng hai dùng để nghỉ ngơi.
Phòng ngủ chính nằm ở phía nam của lầu hai, là một gian phòng cực kỳ rộng rãi, bên trong có phòng tắm và phòng để đồ, phong cách bài trí tổng thể hoàn toàn trái ngược với phong cách xa hoa lãng phí của Bắc Uyển.
Nam Ca ngầm cho Kỷ Sầm An vào, để quản gia Triệu dẫn người vào.
Cũng đã muộn rồi, nên để Kỷ Sầm An ở đây. Dù sao thì cũng làm tài xế cả ngày rồi, cũng không thể đuổi người đi.
Triệu Khải Hoành căng da đầu đi lên lầu, sắp xếp ổn định xong thì rút lui, tránh làm chướng mắt.
Chủ nhà chưa lên tiếng nói để Kỷ Sầm An ngủ ở đâu, chỉ có thể ở trong phòng ngủ chính chờ.
Nếu Nam Ca không có chỉ thị khác, thì chắc hẳn sẽ để người này ở phòng ngủ chính, còn nếu có thì sẽ phân phòng, này dựa theo ý của Nam Ca.
Nam Ca không đưa ra chỉ thị nào, không nói cụ thể, vào cửa, quay đầu lại nhìn Kỷ Sầm An đứng ở cửa, nhẹ giọng nói, "Vào đi."
Kỷ Sầm An đi vào.
"Ngồi ở đó." Nam Ca nói, ra hiệu ngồi ở mép giường.
Kỷ Sầm An bước lên chỗ giường.
Muốn nói việc chính.
Nhưng Nam Ca không cho, bảo cô ngồi xuống, mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra vài thứ đặt ở cạnh giường.
Có khăn ướt, thuốc mỡ bỏng và những thứ linh tinh khác. Lúc đầu là chuẩn bị, đều là mới tinh chưa khui, mới mua không lâu.
Vết thương phồng rộp giữa các ngón tay lành rất chậm, đã hai ba ngày rồi mà còn chưa lành, ngón tay bị phồng rộp đã đóng vảy, nhưng ngón giữa còn lại vẫn đau, chỗ bị phồng rộp đỏ tấy.
Nam Ca đột nhiên thay đổi tính khí, thế mà vẫn còn nhớ cái này.
Kỷ Sầm An rút tay về: "Gần lành rồi, không cần bôi thuốc."
"Đưa tay đây, đừng rút lại." Nam Ca nắm lấy cánh tay phải của cô, không nhịn được nói.
Kỷ Sầm An không thể thích ứng: "Để tôi tự làm."
Nam Ca không chịu, dùng sức nắm chặt cổ tay cô, trong chốc lát nắm được lòng bàn tay. Lau bằng khăn ướt, đầu tiên là mu bàn tay, sau đó ngược lại, từ lòng bàn tay đến các đốt ngón tay, từng chút một, không bỏ sót một chỗ nào.
Ngoại trừ việc không được lau vết thương, những chỗ khác đều phải được lau sạch.
Lau xong bên này thì chuyển sang tay kia.
Tay trái cũng nên được lau sạch.
Kỷ Sầm An nói: "Chỉ có tay phải của tôi bị bỏng."
Nam Ca trả lời: "Ừ, có thấy."
"Bên đó không cần bôi thuốc." Kỷ Sầm An nói, rút tay ra.
Nhưng động tác có chút chậm, Nam Ca nắm lấy, giống như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhất định phải làm cho đều.
"Cũng bẩn." Nam Ca cụp mắt nói, lập lại động tác vừa rồi, từ mu bàn tay đến lòng bàn tay, sau đó là những ngón tay thon dài.
Lau không chỉ một lần.
Lau xong lần một, lại rút khăn ướt lau lại lần hai.
Khăn ướt đã qua sử dụng trực tiếp ném xuống đất, như thể đó là điều cấm kỵ không thể chạm vào, Nam Ca có thói ở sạch, không bao lâu thì lại lau sạch tay mình, dùng cách thức như cũ để lau.
Chờ đến khi xong, Nam Ca cũng không lấy thuốc mỡ, dịu dàng nói: "Lại đây, lại gần chút."
Kỷ Sầm An không còn tuân theo, do dự.
Nam Ca sờ sờ mặt cô: "Còn ở chỗ này. . ."
Dùng đầu ngón tay vuốt má trái, xoa nhẹ rồi mạnh, rồi đặt chiếc khăn ướt lạnh lên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro