Chương 80

Sự ôn nhu đến quá đột ngột, kỳ lạ không thể giải thích được, không phù hợp với cách thức ở chung thường ngày.

Kỷ Sầm An theo bản năng quay đầu sang một bên, trốn sang bên phải, động tác không lớn, một tay chống đỡ vị trí phía sau, đồng thời hơi ngẩng cổ lên, muốn tránh đi.

Nhưng tất cả đều vô ích, ở giữa chỉ có một khoảng cách bằng lòng bàn tay, thậm chí không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Nam Ca.

Phớt lờ mong muốn của người này, Nam Ca vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, vươn cánh tay còn lại ôm lấy cổ cô, quấn lấy không chịu rút lui.

Sự yên tĩnh rơi vào lòng bàn tay của Nam Ca, Kỷ Sầm An mím môi: "Trên mặt không có gì hết."

Nam Ca không để ý tới, dùng lòng bàn tay xoa xoa, trong chốc lát đã tạo lên vết đỏ.

"Ngồi thẳng, không được nhúc nhích." Nam Ca nhẹ giọng nói, như vô tình chạm vào đường cong bên cổ, lần theo đường viền di chuyển hướng lên trên, nhưng không có hoàn toàn chạm vào.

Xúc cảm như có như không, ngứa.

Kỷ Sầm An lại quay đầu: "Được rồi."

"Vẫn chưa được." Nam Ca giữ chặt vai Kỷ Sâm An, nói, "Chờ một chút, không vội."

Muốn đẩy Nam Ca ra, Kỷ Sầm An nhúc nhích, giơ cánh tay lên.

Nhưng đã bị chặn lại, còn chưa kịp giơ tay ra đã bị chặn lại.

Nam Ca nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhưng kiên quyết nói: "Đừng nhúc nhích."

Kỷ Sầm An nói, "Được rồi, đừng lau."

"Hình như có cái gì, em nhìn không thấy." Nam Ca hành động bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng âm trầm.

"Mà có cũng nên lau sạch."

"Một chút nữa thôi."

Không thể lay chuyển được đối phương, Kỷ Sầm An nhướng một vết nông giữa hai lông mày.

Khăn ướt là loại khăn lau khử trùng có chứa cồn, lau trên mặt không có cảm giác ướt át nhiều. Đầu ngón tay Nam Ca ấm áp, mang theo nhiệt độ khác, hơi nóng quen thuộc.

Nam Ca hoàn toàn đối mặt với cô: "Hướng về phía tôi, quay qua."

Mí mắt của Kỷ Sầm An run lên.

Cô ngồi bất động, Nam Ca đích thân làm, khiến cho người này phải quay sang, bắt đầu lau tiếp, nhưng lúc sau không dùng nhiều lực, không làm người ta cảm thấy khó chịu.

Lau xong thì giữ lại, lần này không vứt trên mặt đất.

Nam Ca mở cái khăn ra, thả xuống.

Trên mặt Kỷ Sầm An thực sự dính cái gì đó --- trên chiếc khăn ướt dính chút màu, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường - đó là vết son môi còn sót lại, lúc đó không cẩn thận bị lưu lại, cô không cảm giác ra được.

Đêm nay, bóng đêm quá dày đặc, trang viên trong trấn tối om, đường đi cũng tối, chút màu sắc này bị hoàn cảnh u ám nuốt chửng, lặng lẽ dính lên da thịt, hoàn toàn không lộ ra ngoài.

Lúc này cho dù dưới ánh sáng trắng chói chang, nếu không lại gần nhìn kỹ, cũng không nhìn thấy được.

Kỷ Sầm An khựng lại, giật mình.

Thiệu Dư Bạch trang điểm, bôi son khá đậm, chỉ mới dựa gần chút đã để lại phần kỷ niệm lại cho cô.

Cô không phát hiện, lúc về chỗ nghỉ ngơi, Triệu Khải Hoành cũng không nhìn thấy.

Đem những biểu cảm thay đổi của người này thu vào trong mắt, Nam Ca vuốt ve khoé môi, đặt ngón tay cái lên đó.

Kỷ Sầm An giải thích: "Tôi..."

Nam Ca lấy ngón tay che miệng cô lại, không có hứng thú nghe, hạ thấp giọng nói: "Chuyện này nói sau đi, hiện tại không nói mấy chuyện đó."

Kỷ Sầm An ngập ngừng, nói chung thì không muốn gây mất hứng.

"Tôi giúp em bôi thuốc." Nam Ca nói, không thèm để ý sự thật là gì, không có chút nào hứng thú hiếu kỳ, cả người tựa hồ tê dại, lại tựa hồ cũng không thèm để ý, cho phép ngoài ý muốn như vậy, "Hôm nay đã khuya, bôi thuốc xong thì đi nghỉ ngơi."

Kỷ Sầm An ngồi ổn định, không nói gì.

Không cần cô trả lời, Nam Ca đã nói tiếp: "Phòng dành cho khách trên tầng này đã lâu không được quét dọn, cũng không có người ngủ, đêm nay ở lại đây."

Ở lại đây, đương nhiên trong phòng này rồi.

Kỷ Sầm An không phản đối, không lên tiếng.

Nam Ca sờ sờ mặt cô, nhéo cằm cô, để mặt cô đối diện với cô ấy: "Được không?"

"..."

"Có thể sao?" Nam Ca lại hỏi, ánh mắt như nước.

Đôi môi mấp máy, một lúc sau, Kỷ Sầm An mới nói: "Ừ."

Không còn chỗ cho sự lựa chọn, đối phương cũng không muốn hỏi ý kiến ​​của cô, cho dù cô trả lời thế nào thì cũng sẽ có kết quả như vậy.

Lúc mới lên cũng không giao phó người ta sắp xếp phòng, ngoại trừ chỗ này thì không còn chỗ khác để ở. Từ lúc vào phòng đã định rồi, cửa cũng khoá trái, còn đi chỗ nào được nữa, rõ ràng không cần hỏi.

Những ngón tay trắng nõn trở về chỗ cũ, sau đó mân mê khuôn miệng, từ môi trên đến môi dưới, từ bên cạnh đến chính giữa... Động tác của Nam Ca thong thả nhẹ nhàng, giống như lơ đãng không cố ý làm thế, nhưng mãi không dừng lại, giống như chạm vào một người không có thật, mà là một thiết bị có thể điều khiển được trong tiếng vỗ tay, là một vật sở hữu độc quyền.

Kỷ Sầm An khẽ rung đôi mi dày, vô thức cụp mắt xuống nhìn về phía trước.

"Không phải em nhờ tôi giúp sao, sao lại không hỏi tình huống bên kia?" Nam Ca tràn đầy khí thế nói, thò ngón tay thăm dò, "Đám người Bùi Thiệu Dương muốn làm gì, không muốn biết à?"

Kỷ Sầm An thành thật trả lời: "Có gặp bọn họ ở phía sau."

Ngón tay ướt, Nam Ca cũng không kinh ngạc, nhẹ nhàng vuốt hai đường nét trên mặt Kỷ Sầm An, thản nhiên nói: "Em chỉ cần bảo tôi đưa em đến đó, không cần người khác."

Kỷ Sầm An không có biện hộ cho mình, đã hiểu, cô chỉ nói: "Tôi không biết Thiệu Dư Bạch sẽ xuất hiện."

Nam Ca không có tiếp tục hỏi thêm, đối với cái người dư thừa kia không có chút ý niệm nào, gần đây không ngừng nghe được cái tên ba chữ này, dần trở thành chẳng liên quan.

"Bên phía Thuỵ Sĩ không có gì để điều tra hết, tôi biết, em cũng đã điều tra rõ ràng." Nam Ca nói thẳng, "Có lẽ em còn biết rõ hơn tôi, dù sao thì cũng nhận được tin tức sớm hơn tôi."

Kỷ Sầm An nghẹn họng.

"Em không cần nói cho tôi nghe, đêm nay cũng thế." Nam Ca nói, ngữ khí rất nhẹ, không có như lúc trước tranh chấp mang theo sắc bén cùng gai góc, "Em tự mình giải quyết đi."

Kỷ Sầm An nói, "Chị giận à."

"Không có."

"Lúc đó, chị cũng ở đó."

Nam Ca ậm ừ, "Ừ, tình cờ đi dạo qua đó."

Kỷ Sầm An: "Không nhìn thấy chị."

Nam Ca có gì nói đó, "Ở phía bên kia, phía sau lùm cây. Cách em không xa, nhưng nằm ở điểm mù."

Kỷ Sầm An nói: "Lúc đầu chỉ có một mình tôi..."

"Đau không?" Nam Ca đột nhiên lên tiếng, giống như đổi chủ đề, thật sự không để ý những tiểu tiết này.

Kỷ Sầm An im lặng, uốn cong các khớp ngón tay.

Cầm lấy thuốc mỡ, Nam Ca thần sắc bình tĩnh, vặn ra, vắt ra một ít màu trắng sữa lên đầu ngón tay, nhẹ giọng nói: "Em học hút thuốc khi nào?"

Kỷ Sầm An bĩu môi, ánh mắt nhìn theo đối phương: "Hồi đại học."

"Tôi chưa từng thấy em hút thuốc." Nam Ca nói, "Một lần cũng không thấy."

Kỷ Sầm An trả lời: "Không hút trước mặt chị."

Nam Ca: "Tại sao?"

Kỷ Sầm An: "Chị không thích."

"Ai nói thế?"

"Không cần ai nói."

"Ừ." Nam Ca gật đầu, trầm tư một chút, suy nghĩ một chút, có chút thừa nhận nói: "Đúng là không thích thật."

Kỷ Sầm An xòe ngón tay ra để Nam Ca bôi thuốc dễ dàng hơn, nói ngắn gọn: "Sau đó lại cai."

"Bản thân nó không phải là một thói quen tốt." Nam Ca đồng ý, bôi lên ngón tay bị đóng vảy trước rồi đến những chỗ khác.

Khi cơn đau buốt ập đến, Kỷ Sầm An không thể không lùi lại, rít lên một tiếng vì đau, sắc mặt thay đổi.

Lúc đầu không cảm giác được nhiều lắm, đến khi mụn nước bị vỡ cũng chịu được, đêm đó bị bỏng cũng không cảm thấy bực bội gì hết, nhưng mà giờ bị thuốc mỡ làm cho khó chịu, giống như vết thương bị cắn xé.

Kỷ Sầm An rít lên, không phòng bị.

Nam Ca không dao động, giữ lấy hai ngón tay Kỷ Sầm An, cố tình dạy cho cô một bài học, muốn làm người này đau.

"Ráng chịu."

Kỷ Sầm An không tự chủ được lui về phía sau, mím môi, chốc lát sau để mặc thế.

Nam Ca không ngẩng đầu lên, tập trung bôi thuốc.

Mất một lúc đã bôi xong, sau đó lại nắm lấy bàn tay kia đưa lên môi thổi thổi.

Giống như dỗ dành nhóc con vậy, lạ kỳ khó hiểu, nhưng không có gì.

Hơi thở thở ra lành lạnh, làm bớt đau. Kỷ Sầm An không thoải mái, nhưng Nam Ca vẫn vô cảm, như thể đây là một hành vi rất phổ biến.

Giữa hai người bọn họ chưa bao giờ xảy ra tình huống như vậy, ngay cả khi Kỷ Sầm An ngã ngựa và gãy xương phải nhập viện, Nam Ca chưa bao giờ quan tâm đến cô ấy nhiều như vậy chứ đừng nói đến việc thổi thổi xoa dịu.

Khoảng cách quá gần, Nam Ca hơi khom người cúi đầu... Kỷ Sầm An di chuyển các đốt ngón tay và vô tình chạm vào đôi môi gần trong tay.

Một giây sau, lại rời đi.

Nhưng Nam Ca không nhượng bộ, nắm lấy cánh tay cô thậm chí còn mạnh hơn, thổi thêm vài lần nữa.

Cảm giác tê dại như lông lướt qua. Hơi thở rơi vào các ngón tay, thấm vào bên trong dọc theo lớp da mỏng, rồi khoan dọc theo xương đến những nơi khác.

Xúc cảm lạ thường khiến Kỷ Sầm An không ổn, tim như thắt lại.

Không bao lâu, các đầu ngón tay cũng mát lạnh.

Nam Ca khép hờ mắt, dừng lại một lúc.

Kỷ Sầm An vẫn bất động, đầu óc trống rỗng, khi chạm vào ẩm ướt và ấm áp, giọng khàn khàn: "Được rồi."

Nam Ca làm như không nghe thấy gì, đôi mắt rũ xuống.

Đầu ngón tay, mu bàn tay, khớp cổ tay... tất cả những nơi Thiệu Dư Bạch chạm vào, không chừa một chỗ nào.

Sau hòn non bộ, Kỷ Sầm An và Thiệu Dư Bạch dính vào nhau, bị đối phương túm lấy, cả hai tay đều không ngoại lệ. Nam Ca thẳng lưng, kéo cổ áo sơ mi của Kỷ Sầm An, nhẹ nhàng kéo về phía mình, thấp giọng nói: "Cô ta còn chạm vào chỗ nào nữa?"

Kỷ Sầm An nói, "Không có."

"Ở đây sao?" Nam Ca hỏi, đặt lòng bàn tay lên bụng dưới của cô.

Kỷ Sầm An phủ nhận: "Không phải."

Đến tận xương sườn, Nam Ca nhướng mắt, trong mắt như lửa đốt, ép Kỷ Sầm An ngã vào trong ngực mình: "Vậy là chỗ này à?"

Kỷ Sầm An đành phải lại gần, đỡ lấy mép giường, hô hấp dần dần yếu ớt: "Cô ta không có làm gì tôi."

Lại đi lên, Nam Ca vuốt ve từng li từng tí, đến xương quai xanh thì dừng lại, rồi dùng ngón tay cái cào mạnh, sau đó xoa gáy Kỷ Sầm An: "Cô ta chạm vào chỗ này, còn có cả lưng. .. Cô ta ôm em, choàng tay qua vai em."

Kỷ Sầm An nói: "Bùi Thiệu Dương và những người khác vẫn còn ở đó."

"Em không có đẩy Thiệu Dư Bạch ra." Nam Ca nói thẳng vào vấn đề.

Kỷ Sầm An: "Không phải như chị nghĩ đâu..."

Không đợi giải thích xong, đã lấp kín đi. Nam Ca không muốn nghe, làm động tác im lặng, ý bảo im lặng.

Mặt đối mặt với Kỷ Sầm An, hai người họ ôm nhau gần giống đêm nay Kỷ Sầm An gần gũi với Thiệu Dư Bạch, Nam Ca tiến đến gần vuốt ve gương mặt trước mắt, hơi thở nặng nề, ngực hơi phập phồng, như đang đè nén cảm xúc.

Một lúc lâu sau, mới bình tĩnh lại, vuốt ve khoé miệng rồi tiến lại gần, "Im lặng chút, vừa mới nói là không nhắc đến chuyện này rồi."

Chưa kịp mở miệng nói, Kỷ Sâm An đã bị cắn một cái, nuốt hết chữ vào lại trong bụng.

Một lúc sau.

Xoa xoa má trái Kỷ Sầm An, chạm đến nơi Thiệu Dự Bạch từng chạm vào. Nam Ca dời môi đến bên má Kỷ Sầm An, dịu dàng hôn lên.

· ·

Cửa phòng tắm bị đẩy ra, rộng mở.

Vòi hoa sen phun nước, làm ướt mặt đất sạch sẽ.

Không gian kín nhớp nháp, ẩm ướt trộn lẫn với cái nóng oi bức của đêm hè cùng với mùi bùn đấy trong không khí.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro