Chương 84
Gói hàng được chuyển đến căn nhà thuê mới của A Xung, hôm qua vừa được giao đến.
Người nhận cũng là A Xung, trên tất cả các cột đều có đầy đủ thông tin của cô ấy, họ tên, địa chỉ, số điện thoại... Gói hàng là A Xung nhờ Trần Khải Duệ nhận giúp, bởi vì cô ấy không có ở trong thanh phố, nhân lúc nghỉ cuối tuần đưa mẹ già và Tiểu Vũ về quê, hai ngày nay không rảnh nên nhờ anh ta giúp.
Tưởng đâu là công ty hay người thân quen nào đó gửi đến, không ngờ lại không phải.
A Xung không biết, sau khi biết đó là gói hàng được gửi phát nhanh từ nước ngoài thì càng ngạc nhiên hơn, bởi vì cô không quen biết người nước ngoài, càng không có họ hàng hay bạn bè ở nước ngoài cả, còn đang thắc mắc có phải công ty chuyển phát nhanh nhầm hay không, nếu không thì cái này rất giống lừa đảo, bảo Trần Khải Duệ lúc ký nhận phải mở ra nhìn, lúc này mới biết gói hàng này là gửi cho Kỷ Sầm An, một mảnh giấy được dán trong hộp các tông, tên của Kỷ Sầm An được viết bằng tiếng Trung.
Cho rằng nơi ở của Kỷ Sầm An không cố định, việc nhận chuyển phát nhanh không thuận tiện, cho nên mới điền địa chỉ bên này, đám người A Xung cũng không bận tâm lắm, ngay sau đó thông báo với cô.
Có một cái hộp bên trong hộp các tông, Trần Khải Duệ không mở nó ra, anh ta không tọc mạch đời tư của người khác, anh ta chỉ chụp một bức ảnh hoàn chỉnh về danh sách được đính kèm trong hộp các tông, bảo Kỷ Sầm An tự xem.
Người gửi thư tên là Nicolas Federer, trên danh sách có ghi thông tin nhận dạng, rõ ràng là một tên tiểu tử lấy tiền làm quan.
Kỷ Sầm An chưa bao giờ quen biết một người nước ngoài tên là Nicolas, chứ đừng nói đến một người nước ngoài họ Federer, ngay cả những người bạn trong nước cũng tránh xa cô, chứ đừng nói đến những người nước ngoài đó. Đâu có ai rảnh mà cách một đai dương gửi đồ qua cho cô, không có ai hết.
Chỉ có thể là ba mẹ và anh trai.
Không có đối tượng hoài nghi khác.
Kỷ Sầm An giật mình, điện thoại đã tắt.
Trần Khải Duệ không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào.
Bấm vào xem lại để xác nhận.
Kỷ Sầm An cau mày, mím đôi môi mỏng và khuôn mặt hiếm có trở nên thận trọng.
Sau khi phóng to hai lần, cô ấy trả lời:
"Biết rồi."
"Tối nay qua lấy đi."
Không nói thêm lời vô nghĩa, chẳng có gì để nói hết.
Không biết tại sao những thứ đó lại được gửi đến nơi ở của A Xung, cứ đến kiểm tra xem sao đã.
Trần Khải Duệ trước giờ vẫn kiệm lời, không buồn hỏi cô ấy chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần nói với cô là xong.
Trong tiệm cho nghỉ để trang trí sửa chữa, anh chàng này còn đang rất thảnh thơi, hiện tại gia đình A Xung cũng không có ở đây, cho nên đi ra tiệm net chơi game, không có thời gian để tán gẫu, ấn định thời gian xong lập tức im bặt, cũng không quan tâm chuyện nhà họ Kỷ, đối với những chuyện đó anh ta không hứng thú.
Còn chưa biết rõ được mục đích của gói hàng này, Kỷ Sầm An không nhắc đến, cho nên chờ đến khi người đến lấy rồi thăm dò sau.
Lần theo thông tin để lại trên biên lai tìm kiếm xuống dưới, có thể dễ dàng tìm thấy dấu trên internet của Nicolas Federer, người đã gửi gói hàng, bao gồm cả ảnh chụp của đối phương, còn có một số ảnh chụp cuộc sống được chia sẻ lộn xộn.
Quả nhiên là cái người xa lạ chưa từng gặp. Một người đàn ông trung niên da trắng ngoại quốc hói đầu, ước chừng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, nhìn như một người bình thường, không có nét gì khác biệt.
Sau khi tra xét hết mọi thông tin về Nicolas Federer, Kỷ Sầm An không tìm thấy bất kỳ manh mối nào về sự tồn tại của anh trai, như thể gói hàng được một người đàn ông da trắng đầu trọc nhắm mắt ngẫu nhiên gửi đến.
Nhưng mặt khác, từ những chia sẻ hàng ngày của người đàn ông da trắng hói đầu, có thể thấy điều kiện sống của anh ta không mấy dư dả, rất bình thường nhưng trong những bức ảnh mới đây, dường như anh ta bỗng chốc phát tài, có tiền đi bar khoe khoang, anh ta còn mới mua một chiếc xe cũ còn mới 90%.
Kỷ Sầm An lướt máy tính, lòng chùng xuống.
Phía bên kia là có chuẩn bị mà tới, nhưng cũng không biết trong hồ lô kia chứa cái gì.
Đã ba năm qua kể từ cái ngày đó, bên phía anh trai giống như không khí, biến mất không để lại vết tích, cho dù bản thân có tìm đến cỡ nào cũng không tìm ra được, đã dùng cả email lẫn nhiều cách thức khác, nhưng đều như đá chìm đáy biển, đừng nói nhận được hồi âm, đến cả hình bóng của bọn họ còn không thấy.
Anh trai và ba mẹ cố tình bỏ rơi cô, nếu không thì không làm tuyệt tình như thế.
Vào thời điểm đó, để kéo dài thêm thời gian, anh trai đã từng gài bẫy cô và biến cô thành bia ngắm.
Trước khi chuyện xảy ra, cô còn như con ngốc mở tiệc tùng, lấy tiền tiêu vặt anh trai cho tiêu xài phung phí, còn mù quáng mời một đám rác rưởi đến biệt thự chơi thâu đêm suốt sáng, không biết chuyện gì xảy ra mà còn đi khoe khoang khắp nơi, nào là tham gia hội đấu giá, đầu tư vào đoàn xe, bay đến đảo tư nhân của bạn bè chơi bời, còn đánh nhau với người khác để tạo thông tin bàn tán khắp nơi.
Sự chú ý của người ngoài đều đổ dồn vào một phú nhị đại chỉ biết ăn chơi là cô. Anh trai có gọi điện thoại la rầy, nhưng chưa kịp về nhà chờ dạy dỗ thì hiện thực đã vả cho cô một cái thật mạnh.
Lúc trước nhẫn tâm bỏ rơi cô, còn bây giờ thì tìm mọi cách để gửi bưu kiện về Trung Quốc, đương nhiên này chẳng phải là lương tâm giác ngộ, biết đâu đang đào cái hố chờ cô nhảy vào.
Miết lòng bàn tay vào mép bàn, Kỷ Sầm An làm vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ hồi lâu, đóng giao diện máy tính lại, nhẹ nhàng đóng cuốn sổ lại.
.
Thời gian hẹn là 9 giờ tối, sau khi trời tối ra ngoài dễ dàng hơn.
Triệu Khải Hoành lái xe đưa Kỷ Sầm An đến ngôi nhà mới thuê của A Xung, Nam Ca biết chuyện, không nói gì.
Căn nhà mới thuê ở quận phía Bắc, cách khu đại học hơn nửa giờ lái xe, gần công ty Ngải Thêm.
Vẫn là khu nhà có thang máy, an ninh khá tốt, khu nhà ở là do công ty Ngải Thêm cung cấp miễn phí cho gia đình nhân viên. Trần Khải Duệ và Giang Thiên cũng sống ở đây, này coi như cũng được hưởng ké A Xung, sẵn tiện lúc có chuyện dễ giúp đỡ lẫn nhau.
Kỷ Sầm An đã lâu không liên hệ với A Xung, nhưng cũng có âm thầm quan sát gia đình họ, rõ ràng biết vì chuyện kia đã phải chuyển chỗ ở mấy lần nhưng cô không đến gặp họ.
Chỉ có Trần Khải Duệ ở trong căn nhà mới thuê, Giang Thiên không có ở đây, đã cùng A Xung về thị trấn.
---- Thực ra, Giang Thiên và A Xung là họ hàng xa, ông nội của Giang Thiên và bà ngoại của A Xung là anh em, coi như cũng là người một nhà.
Kỷ Sầm An bước vào cửa, Trần Khải Duệ xỏ dép xỏ ngón bước ra với điếu thuốc trên miệng, hoàn toàn không chải chuốt và không cạo râu.
Những người bạn cùng nhà không có ai ở nhà, chẳng ai quản anh ta, cho nên cứ tuỳ tiện theo ý bản thân, đúng là kiểu đàn ông luộm thuộm, chỉ thiếu bận cái quần xà lỏn với áo ba lỗ.
Kỷ Sầm An quan sát căn nhà, thuận miệng hỏi: "Giang Thiên đi theo làm gì?"
Trần Kỳ Duệ cũng tùy ý trả lời: "Thắp hương đi tảo mộ."
Liếc nhìn anh ta, Kỷ Sầm An cau mày.
Trần Khải Duệ bất đắc dĩ giải thích: "Ngày mai là ngày mất của cha mẹ cậu ấy và ông nội của A Xung."
Kỷ Sầm An sửng sốt: "Mất cùng nhau?"
"Nếu cùng một ngày thì đương nhiên là chết cùng nhau." Trần Khải Duệ nói, ở đây một mình rảnh quá hoá hoảng, khó khăn lắm mới có một người sống đến, cho nên nói nhiều hơn chút.
Gia đình Giang Thiên mở một khách sạn vào những năm 1990 và bắt đầu kinh doanh, ông nội của A Xung từng làm những nhân viên trong khách sạn nhà họ Giang. Rồi một đêm nọ, khách sạn nhỏ bốc cháy không rõ lý do, cha mẹ của Giang Thiên và ông của A Xung cùng bị thiêu chết ở bên trong.
Số người chết lần đó còn có một nhà 3 người về nhà cúng tổ tiên, một đôi vợ chồng trẻ và một đứa trẻ sơ sinh, dù sao cũng rất bi thảm, không ai sống sót.
Biến cố xảy ra hơn 20 năm trước, lúc đó Giang Thiên vừa mới được sinh ra, nếu không phải được cha mẹ gửi đến chỗ bà nội, để cho bà nội chăm sóc thì chắc cũng đã chết rồi.
Trần Khải Duệ nói mấy câu không đầu không đuôi, không đề cập chi tiết mà chỉ nói chung chung. Anh ta ném chiếc hộp cho Kỷ Sầm An: "Cầm đi."
Ma xui quỷ khiến thế nào, mà lần đầu nghe nói đến chuyện này, Kỷ Sầm An vô cớ phiền loạn, hỏi lại: "Quê quán ở đâu?"
Trần Khải Duệ hỏi ngược lại: "Sao thế?"
Kỷ Sầm An nói: "Hỏi một chút."
Trần Khải Duệ nói: "Chắc cô chưa từng đến đó đâu, nơi hẻo lánh nghèo nàn."
Trong lòng có một loại trực giác kỳ dị, Kỷ Sầm An kiên quyết nói: "Chỗ nào?"
Thở ra một làn khói trắng, giữa ngón tay Trần Khải Duệ kẹp một điếu thuốc: " Thị trấn Cao Kiều."
Trước đó, đám người A Xung luôn nói là người thành phố Z, nhưng chỉ nói qua loa, không nói chính xác là chỗ nào.
Nghe nói đó là một nơi quen thuộc, lần trước cô đã từng đến đó, Kỷ Sầm An hỏi tiếp: "Các anh cùng quê với Trương Lâm Vinh?"
Trần Khải Duệ nhướng mày: "Cô từ đâu biết được quê Trương Lâm Vinh?"
Kỷ Sầm An nói dối: "Tôi nghe Trương Lâm Vinh nói trong quán bar."
"Coi là thế." Trần Khải Duệ gật đầu, "Nếu không tôi sẽ không làm việc với ông ta."
Nhiều thứ vốn có liên quan với nhau, tất cả đều có nguyên nhân. Nhưng đều là chuyện nhỏ, Kỷ Sầm An là người ngoài, mọi người cũng không có khả năng vừa quen biết Kỷ Sầm An đã kể mấy chuyện ngày xửa ngày xưa, huống chi là loại thiên tai nhân hoạ này, nói rồi bị ngó lơ càng thêm bực.
Bây giờ đã quen thuộc với nhau, với lại hai người kia cũng không có ở đây, cho nên Trần Khải Duệ mới lắm miệng, anh ta khảy tàn thuốc nhìn cái hộp: "Này là gì?"
Kỷ Sầm An quanh co: "Quà từ một người bạn."
Trần Khải Duệ không tin, ngay lập tức vạch trần: "Trông tôi dễ bị lừa thế à?"
Kỷ Sầm An không tranh luận, tin hay không tuỳ.
Không phải là người thích tọc mạch, Trần Khải Duệ cắn điếu thuốc, nhìn cô, không vạch trần nữa. Gói hàng đã đưa xong, chuyện A Xung giao cũng hoàn thành, Trần Khải Duệ lập tức mở cửa tiễn người đi, không biết là thuận miệng nói hay có ý khác: "Lần sau đừng ghi địa chỉ chỗ này, không có nơi nhận thì cứ ghi địa chỉ cửa hàng, tôi có thể nhận dùm, đừng tìm đến A Xung. Cô ấy bận không rảnh."
Kỷ Sầm An hiểu và đồng ý: "Biết rồi không có lần sau."
Sau khi ném nửa gói thuốc lá cho cô, Trần Khải Duệ nói: "Đừng để bụng."
Kỷ Sầm An: "Biết."
Trần Khải Duệ híp mắt lại, lại thở ra một hơi: "Cẩn thận."
"Ừm."
Đến lúc nên dừng lại, nhận được cái thùng xong rời đi.
Một người đi lên một người đi xuống.
Kỷ Sầm An lên xe, ẩn mình trong xe, chờ lái đi được một đoạn mới mở hộp ra xem.
Có một món đồ cũ trong hộp, còn có một tấm bưu thiếp với phong cảnh của các danh lam thắng cảnh ở Thụy Sĩ.
Món đồ cũ là một chiếc vòng cổ với một chiếc chìa khóa, nó thuộc về của mẹ Kỷ, đó là món quà sinh nhật của Kỷ Sầm An tặng cho mẹ.
Tấm bưu thiếp trống trơn, không có bất kỳ chữ viết nào trên đó. Mặt trước chỉ có danh lam thắng cảnh, mặt sau màu trắng.
Chỉ có hai món này trong một hộp lớn như vậy.
Cực kỳ vô dụng.
Lục lọi nó nhiều lần, không tìm thấy gì thêm.
Nếu không phải công ty chuyển phát nhanh mắc lỗi làm thất lạc đồ thì trong đó chỉ có 2 món, không tìm ra được thứ khác.
Kỷ Sầm An cầm chiếc vòng cổ, cúi đầu quan sát nó tầm 2,3 phút, biểu cảm ngày càng phức tập.
Hai món đồ này là ai gửi đến?
Là ba người ba mẹ anh trai, hay chỉ có mẹ gửi?
Hoặc có thể là người khác, ví dụ Bùi Thiệu Dương, dùng cách này để cảnh cáo cô.
Chạm vào chiếc chìa khóa trên chiếc vòng cổ, Kỷ Sầm An suy nghĩ.
Chìa khóa không phải là phụ kiện trên vòng cổ, hình như là... dùng để mở két sắt.
Không chắc có phải không, không chắc cái này dùng để làm gì. Gỡ xuống, cất ở trên người, đợi lát nữa suy nghĩ kỹ.
Có một cuộc gọi đến, trùng hợp người gọi là Nam Ca.
Mí mắt giật giật, cảm thấy có gì đó không đúng, Kỷ Sầm An lập tức nghe máy.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến một giọng nói: "Tôn Minh Thiên đã xảy ra chuyện."
Tim cô thắt lại: "Sao vậy?"
"Tai nạn xe cộ." Đối phương nói ngắn gọn, "Vẫn còn đang cấp cứu, mới vừa đưa đến bệnh viện."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro