Chương 88

Nam Ca bất động, để mặc người kia muốn làm gì làm.

Người nào đó dưới bụng không có thịt, vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp, sờ vào trong lòng bàn tay cũng ấm áp.

Ánh đèn màu trắng chiếu xuống hai người, mọi thứ đang diễn ra đều chậm lại.

Bình tĩnh, im lặng, giống như một bộ phim cũ đang chạy ra từng khung hình.

Cơ thể tiếp xúc thân mật, hơi thở hoà quyện vào nhau, tâm trí đều xoay quanh người đối phương.

Bị giam giữ trong căn phòng này, không đi đâu được hết.

Hình ảnh dừng lại trong nháy mắt, nhưng Kỷ Sầm An lại nắm lấy Nam Ca không buông, không lâu sau, thấy Nam Ca không phản ứng, cô còn xoa nắn đầu ngón tay Nam Ca, nắm lấy ngón giữa và ngón trỏ trắng nõn của Nam Ca, giống như chơi đùa với nó.

Đầy ắp thú vị, không hề đứng đắn.

Người này trước sau vẫn "vô lý", không tỏ thái độ đáng lẽ ngày thường nên có.

Rõ ràng là tình thế căng thẳng, bên ngoài lại có một theo dõi ác ý nhìn chằm chằm, bản thân cũng bị thương, nhưng lại làm như không có việc gì, luôn có nhiều tâm tư khác.

Kể từ đêm hôm đó, đã không thể trốn tránh nữa, càng ngày càng tiến đến gần người kia hơn, dần dần đan xen vào nhau.

Nam Ca không kháng cự, nhìn thấy cái người này đang lòng vòng, cũng chỉ coi thôi chứ không vạch trần. Cô cho phép Kỷ Sầm An đôi khi được vượt qua ranh giới, nhất là khi cả một đêm căng thẳng cùng với ban ngày hao tổn nhiều sức, không còn sức để đi ứng phó với người này, cho nên Kỷ Sầm An muốn làm sao thì làm thế đó.

Cả cơ thể đón nhận sự nhiệt tình ấm áp, vẻ mặt thì bình tĩnh chỉ có ánh mắt là khác thường, không còn là ánh mắt thường ngày, không giống bộ dáng của một người đứng đầu một công ty khống chế toàn cục diện. Cô càng im lặng càng giống như đang nhớ lại những ký ức đã qua, lặp lại những hành vi năm đó từng xảy ra.

Sẽ không ngăn cản Kỷ Sầm An, không tức giận cũng không phản cảm.

Chấp nhận từng thứ một.

Kỷ Sầm An cũng giữ lời, không làm gì quá phận.

Hai người cứ thế im lặng ôm nhau, cứ thế mà lặng yên bên nhau.

Đối mặt với bên kia, không ai lùi bước trước.

Chiếc đồng hồ treo tường trong phòng đang tích tắc, âm thanh vô cùng nhẹ nhàng, kim giây mảnh khảnh đang xoay tròn từng vòng.

Ngón tay bị xoa đến tê dại, lòng bàn tay gần như phủ một tầng mồ hôi mỏng, Nam Ca lúc này mới dùng sức nâng mí mắt, liếc qua đôi môi khô khốc của Kỷ Sầm An, ôn nhu nhìn.

Như thể đã có đáp án, lúc này Kỷ Sầm An mới hôn lên, nghiêng đầu, dùng hành động thay lời nói.

Giữa ban ngày, những con đường bên ngoài khách sạn nhộn nhịp xe cộ và người đi bộ không ngừng qua lại, là một khung cảnh hoàn toàn khác so với bên trong căn phòng.

Chỉ là một căn phòng trong 1 toà nhà lớn, không ai thèm để ý, đột nhiên nơi này như bị cô lập.

Thỉnh thoảng trên lối hành lang trước cửa vang lên tiếng động lớn nhỏ, tiếng người nói chuyện, người đẩy xe qua lại, nhân viên... dòng người cứ ngược xuôi, đi ngang qua đây.

Kỷ Sầm An ôm Nam Ca chặt hơn, gần như bóp nghẹt lưng Nam Ca.

Hé môi, đưa tay di chuyển từ dưới lên trên, chạm vào bả vai của Nam Ca.

Đôi xương bướm mảnh khảnh thoáng nhô lên, được giấu đằng sau lớp vải, lên xuống theo từng hơi thở nặng dần.

Nhìn không rõ ràng chỉ có thể cảm nhận được khi đặt tay lên.

Đã có hai năm từng trải, Kỷ Sầm An quen thuộc thân thể Nam Ca đến mức biết chính xác đến từng nốt ruồi trên cơ thể đối phương, Kỷ Sầm An quá hiểu Nam Ca, biết nên phải làm thế nào, không cho Nam Ca dư ra thời gian suy nghĩ.

Trước kia bản lĩnh thế nào thì vẫn như thế, chưa có bị mai một.

Nam Ca luôn là như vậy, cô vẫn mãi che giấu cảm xúc của bản thân, chỉ có khi tìm đúng chỗ mới biết được điểm chí mạng của cô ấy.

Kỷ Sầm An lại gọi cô ấy: "Nam Ca."

Đối phương không đáp lại, không ư hử.

Kỷ Sầm An lại niết niết mu bàn tay Nam Ca, cũng như lòng bàn tay mềm mại.

Lần này Nam Ca đã có phản ứng, nhưng thay vì né tránh thì lại bắt lấy móng vuốt đang tác loạn của Kỷ Sầm An.

Kỷ Sầm An không vùng vẫy, ngoan ngoãn để cô ấy nắm lấy.

Cửa sổ không đóng hoàn toàn, có một khoảng trống ở giữa chúng.

Mùa hè, gió hiu hiu từ bên ngoài thổi vào, thổi tung một góc rèm. Ánh sáng trắng chói lóa từ sau lớp vải, hòa quyện với ánh đèn trong phòng. Gió ngừng thổi, bức màn hạ xuống, ngăn cách rõ ràng trong ngoài.

Nam Ca ngồi trên người Kỷ Sầm An một lúc lâu, cả người giống như đã bị kéo ra khỏi tiềm thức của bản thân, cho đến một hồi sau, đến khi Kỷ Sầm An ngả người ra sau, buông cô ra, cô mới từ từ hồi phục, lý trí dần trở lại.

Các cô vẫn nhìn nhau, nhưng trong đó đã có chút kiềm chế, không như trước mang theo ý thăm dò bẫy lẫn nhau.

Kỷ Sầm An không gây phiền nữa, sau đó thì im lặng, không nói chuyện.

Nam Ca cũng không lên tiếng, chỉ cụp mắt nhìn Kỷ Sầm An.

Cứ vậy mà ôm lấy nhau, thỉnh thoảng cựa quậy, lớp vải cọ vào nhau kêu sột soạt.

Cổ áo Kỷ Sầm An vừa rồi bị nắm chặt lấy giờ đã không còn ra hình ra dạng, lúc đến thì ngăn nắp, giờ thì trên áo có nhiều nếp nhăn.

Nam Ca muốn đi xuống, giọng điệu lại khôi phục như cũ, nhỏ giọng ra lệnh: "Buông ra."

Kỷ Sầm An ậm ừ.

Nhưng không làm theo, vẫn ôm Nam Ca như thế, lại siết chặt thêm mười mấy giây.

Vết bầm tím dưới xương sườn vẫn cần phải xử lý, không thể để yên.

Tách ra, hai người không biết vì sao môi có chút đỏ ửng, ẩm ướt. Nam Ca gọi điện thoại kêu người bên khách sạn chạy việc vặt đi mua thuốc, còn mua một đống đồ lộn xộn để nguỵ trang tránh bị phát hiện.

Kỷ Sầm An vào nhà vệ sinh để thu dọn, chỉnh sửa quần áo của mình, Nam Ca cũng loay hoay chỉnh sửa lại mái tóc của mình.

Không bao lâu, thuốc đã được đưa tới cửa.

Nam Ca mở cửa lấy đồ, nhìn xung quanh, xác định không có người theo dõi, mới đóng cửa bôi thuốc cho Kỷ Sầm An.

Thật ra bôi thuốc, chỉ cần bôi hai ba lần là xong.

Không giống như ở Hán Thành ôn nhu mà bôi, thời gian không đủ, còn có việc khác phải làm, tạm thời xử lý cho xong.

Nhưng dù vậy, người nào đó vẫn ngoan ngoãn, có ý thức nằm xuống, không cần phải ra lệnh, bản thân còn đàng hoàng vén áo lên để Nam Ca tiện bôi thuốc.

Lúc bôi thuốc không tránh khỏi sẽ chạm vào da thịt, khiến Kỷ Sầm An thấy hơi đau, có kìm nén cũng không kìm nén được. Lần trước dù sao cũng chỉ là vết thương nhỏ do tàn thuốc gây ra, cho nên cũng coi như chịu được, giờ thì cau mày, bày ra vẻ mặt khó chịu, như đang tìm cảm giác tồn tại, lúc thì nghiến răng lúc thì mím môi, giống như lại bị đánh nữa vậy.

Không quen với thể hiện của người này, lực tay của Nam Ca không giảm lại, vẫn như thế.

Kỷ Sầm An hít vào một hơi, lúc bôi thuốc sắp xong mới há miệng, liếc nhìn Nam Ca một cái, nhỏ giọng nói: "Nhẹ chút...."

Chỉ là hai chữ bình thường, nhưng mà lời thốt ra từ miệng cùng với biểu cảm trên mặt, nhất thời giống như đang làm chuyện khác.

Quái lạ, có chút không thích hợp.

Nam Ca khựng lại, nhìn mặt Kỷ Sầm An.

Kỷ Sầm An lập tức im miệng, tiếp tục kìm nén.

Sau khi bôi thuốc xong thì nghỉ ngơi, Nam Ca ấn vào vai Kỷ Sầm An, không nói chuyện, nhưng ý là yên ổn chút đừng cử động. Nam Ca còn phải chuẩn bị đi ra ngoài, đồng thời còn gọi điện thoại cho công ty ở thành phố Z, qua điện thoại làm một số việc.

Thư ký Tưởng và trợ lý lần lượt gọi điện thoại qua, để phối hợp với sắp xếp của sếp, báo cáo cơ bản tình hình công việc, cũng báo cáo về tiến độ công việc mà Nam Ca giao cho.

Ngoài ra còn có một số công việc lặt vặt khác, đó là tất cả mọi thứ.

Kỷ Sầm An cũng không quấy rầy Nam Ca, đúng thật là không gây phiền thêm, nằm ngửa nhìn lên trần nhà, không bao lâu thì lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn báo bình an cho quản gia Triệu.

Sau đó thì chuyện đi hay ở lại không được nhắc đến, Nam Ca đưa ra yêu cầu, nhưng nghe hay không nghe là lựa chọn của Kỷ Sầm An. Cũng không thể đến mức cầm dao kề cổ ép buộc, không đi cũng hết cách rồi.

Vào lúc này, Nam Ca thật ra không có nhiều tinh lực lo quá nhiều, đến cô còn không có ai giúp đỡ, thực tế thì cũng chẳng thể làm gì được Kỷ Sầm An. Suy cho cùng thì không phải đang ở thành phố Z, hoàn cảnh khác nhau.

Kỷ Sầm An nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, nhìn Nam Ca nghe điện thoại, sau đó cầm lọ thuốc lên nhìn rồi lại đặt xuống.

Kết thúc cuộc gọi, Nam Ca đi lại, lấy thuốc bỏ vào trong ngăn kéo.

Còn lại những cái đồ kia chưa mở ra cũng vứt sang một bên không thèm nhìn.

"Buổi tối tự bôi thuốc, đừng có quên." Nam Ca nói, mặt không đổi sắc.

Kỷ Sầm An hỏi: "Chị muốn đi đâu?"

Nam Ca trả lời: "Bây giờ không đi."

"Lát thì sao?"

"Để xem sao, còn chưa xác định."

Kỷ Sầm An ngồi dậy, tựa vào sô pha, "Định vứt bỏ tôi à?"

Cũng lười trả lời, Nam Ca đem cái gối rơi trên mặt đất thu lại, nói: "Đừng đi lung tung, nơi này không cần nhiều người như vậy."

Kỷ Sầm An nói, "Bọn chúng không biết tôi ở đây."

Nam Ca không tỏ thái độ thế nào, chỉ nói vài lời nhắc nhở.

Các cô ở trong phòng đã đủ lâu, người đàn ông kia chắc chắn đã canh ở bên ngoài, lúc sau không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nam Ca suy nghĩ vài giây, sau đó đi ra cửa nhìn một chút.

Bên ngoài, ở góc hành lang, người đàn ông thực sự đang ở đó.

Anh ta vừa mới đến, cho nên không dám tiếp cận một cách hấp tấp, vì sợ bị bắt gặp. Người đàn ông này coi như còn tỉnh táo, biết Nam Ca có thể đã chú ý đến sự tồn tại của anh ta, nên cố ý đến tìm hiểu cho ra, ẩn nấp trong bóng tối để quan sát.

Dù sao cũng không có năng lực như hai người trong phòng, người đàn ông không tìm ra được manh mối, ngồi rình mò lâu như thế, không phát hiện ra chỗ bất thường, sau khi nhìn thấy Nam Ca nhận một đống đồ từ nhân viên khách sạn, nghĩ chắc Nam Ca sẽ ở lại bên này một thời gian, cho nên mới mua một số đồ nhu yếu phẩm.

Người đàn ông suy nghĩ một lát, do dự hồi lâu, sau đó báo tin cho kẻ đứng sau, hơn nữa còn bảo bên đó sắp xếp người khác qua thay thế.

Anh ta rất thận trọng, biết Nam Ca đã nhìn thấy anh ta, nếu lại chạm mặt, chắc chắn sẽ bị lộ, cần phải đổi người khác đến.

Vài phút sau, người đàn ông rời đi, lặng lẽ trở về phòng.

Như chưa có chuyện gì xảy ra, mọi thứ trở lại yên bình.

Cùng lúc đó ở trong phòng nhận được điện thoại từ bệnh viện.

Bên người nhà họ Tôn thông báo với Nam Ca, ca phẫu thuật đã kết thúc — Tôn Minh Thiên mạng lớn, vẫn còn sống.

Sau hơn 10 tiếng đồng hồ cấp cứu không ngừng, vất vả các nhân viên y tế, ông Tôn cuối cùng cũng được kéo ra khỏi cánh cổng địa ngục, hiện đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt và vẫn chưa tỉnh lại.

Coi như là mạng lớn, tai nạn như thế mà còn sống, xem như vẫn còn may.

Trong bệnh viện, nhà họ Tôn hỗn loạn, mọi người vội vàng chạy tới.

Trái tim treo lơ lửng của đám người Hoàng Duyên Niên cũng rơi xuống, cả đám người đang trên đường tới bệnh viện. Ổn định xong mới dám đi, lúc đầu cũng không dám lộ diện, sợ rước thêm phiền phức vào thân.

Người nhà họ Tôn cho biết, vợ của Tôn Minh Thiên đã tỉnh, đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ có thể phối hợp với cảnh sát khai báo.

Về phần Tôn Minh Thiên khi nào sẽ tỉnh lại, cái này cũng không biết, nhưng là Nam Ca có thể đến, bởi vì các lãnh đạo trong tập đoàn cũng sẽ đến, cô nên đi qua đó. Rốt cuộc bây giờ chỉ có cô mới có khả năng chủ trì đại cục.

Nói chuyện xong, không cần Nam Ca lên tiếng, Kỷ Sầm An đã đứng lên.

Đội lên chiếc mũ lưỡi trai và kéo vành mũ xuống, Kỷ Sầm An nhẹ nhàng nói: "Tôi không đến bệnh viện, chị đi đi. Bây giờ phải cắt đuôi người bên ngoài, giải quyết bọn chúng, có gì nói sau."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro