Chương 98
Thị trấn Cao Kiều cách đó hơn 100 km, mất khoảng hai giờ đi ô tô.
Lúc rời khỏi làng đã hơn năm giờ chiều, đến thị trấn Cao Kiều thì trời đã tối hẳn.
Đỗ chiếc Volkswagen màu trắng bên ngoài thị trấn, Kỷ Sầm An đi bộ vào trong đó tìm nhà họ Chu nằm ở phía sau con phố cổ ở phía đông thị trấn.
Một căn nhà thấp một tầng, tường đã bong tróc gần hết, bề ngoài mục nát như một ngôi nhà đổ nát chờ phá dỡ nhưng bên trong vẫn ổn và rất sạch sẽ, so với căn nhà thuê khác trong thôn vẫn ổn hơn nhiều.
Kỷ Sầm An đường đột đến mà không báo trước, đến cả một cuộc điện thoại cũng không.
Giờ giấc làm việc của thị trấn khác với thành phố, trời vừa sập tối đã ngừng hoạt động, màn đêm buông xuống, gần nhà họ Chu cũng không có đèn đường, chỉ có thể nhanh chân tới trước khi màn đêm buông xuống.
Khi Kỷ Sầm An gõ cửa, hai bà cháu đã đi nghỉ ngơi, lúc mở cửa nhìn thấy cô, một già một trẻ giật mình, không biết tại sao cô lại tìm đến, còn tưởng đâu A Xung làm việc ở thành phố hay Trần Khải Duệ xảy ra chuyện. Đột nhiên hoảng sợ, vươn cổ nhìn ra ngoài, không tìm thấy ai nữa, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Tiểu Vũ đứng sau cửa nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy Kỷ Sầm An, lập tức mở to mắt, vừa khó hiểu vừa tò mò nhìn cô một lúc, chạy tới trước rồi hô lên: "Dì." Sau đó liền lao tới ôm đùi cô, nhao nhao đòi cô ôm vào lòng.
Lúc này không còn sợ người lạ nữa, một khoảng thời gian không gặp, vẫn còn tò mò về Kỷ Sầm An.
Kỷ Sầm An dùng một tay bế Tiểu Vũ lên, gọi: "Dì."
Rồi sau đó giải thích mục đích của chuyến đến thăm này.
Đến thăm chỉ là do đột nhiên nhớ đến, sự thật đằng sau đó không thể nói thẳng ra.
Bịa một cái cớ, lúc trên đường tới đã nghĩ xong —- có việc ở thị trấn, sẵn tiện đến thăm hai bà cháu.
Mẹ A Xung thở phào nhẹ nhõm, hiếu khách mời Kỷ Sầm An vào nhà.
Hai bên là người quen, việc tìm hiểu lại chuyện quá khứ hơn 20 năm trước không khó, so với việc tìm lại bà lão kia còn dễ hơn.
Đi vào, hỏi han nhau một hồi, sau đó mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
Mẹ A Xung không hề đề phòng Kỷ Sầm An, không nghi ngờ lời cô nói là thật hay giả, vừa nghe cô nói nhân dịp trung thu đi tảo mộ, cho nên mới đến đây, bà ấy cũng tin.
Kỷ Sầm An nói dối: "Cháu không lớn lên ở đây, cho nên không biết nhiều nơi, đến nơi mới biết là chỗ này."
Cũng không nghe ra có gì không ổn, mẹ A Xung hỏi thăm hai câu, còn vội vàng xuống bếp mang bánh trôi nếp lên, chiêu đãi cô nhiệt tình.
Kỷ Sầm An là khách, huống chi lúc ở bệnh viện cũng chăm sóc bà và con gái.
Bánh trôi nếp đã nấu xong, nhân lúc còn nóng bưng lên, mẹ a Xung vui vẻ hói: "Tiểu Cần, cháu là nhà nào?"
Thắc mắc cô đến tảo mộ cho ai, vì trước giờ chưa từng thấy.
Kỷ Sầm An lập tức nói, "Nhà nhị gia."
Lạch cạch——
Cái chén rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Không nói rõ họ tên, cũng chưa nói là hộ gia đình nào, chẳng qua là một cái gọi chung chung.
Nhưng ba chữ này đủ làm mẹ A Xung ngạc nhiên, sững sốt tại chỗ.
Nhìn những mảnh sứ trắng vỡ vụn trên mặt đất, Kỷ Sầm An ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của mẹ A Xung, không chút ngạc nhiên nói: "Dì, cháu đến hỏi dì một tin tức."
......
Thị trấn xa xôi yên tĩnh sau khi màn đêm buông xuống, xung quanh tối đen như mực.
Nhà họ Chu có năm phòng, phòng khách ở giữa, hai bên là phòng ngủ với các phòng khác.
Nơi nhỏ thế này Kỷ Sầm An cũng không quá kén chọn, được sắp xếp đến phòng từng được làm phòng tân hôn cho A Xung.
Sau khi dỗ Tiểu Vũ đi ngủ, dọn dẹp phòng khác, mẹ A Xung mới đi vào trong, tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn Kỷ Sầm An bằng đôi mắt đục ngầu một lúc, bất lực thở dài, đem sự thật nói ra hết một lần.
Không nhớ rõ chi tiết, chỉ chọn những gì còn nhớ nói sơ lược qua.
"Lúc đó, A Xung còn chưa được sinh ra, ba con bé mới đến nơi này, Trần Khải Duệ chỉ mới lớn."
"Một năm nọ, ba của Trần Khải Duệ làm việc trong công trường xây dựng ở Quảng Đông, leo lên trên không cẩn thận rơi xuống chết ngay tại chỗ, mẹ của cậu ấy.... Trước đây có nhiều người không đăng ký kết hôn đã sống chung với nhau, không hợp thì đường ai nấy đi, nên tìm được người đàn ông khác thì đi theo người ta."
"Nhà họ Trần không có người lớn trong nhà, không nuôi được đứa nhỏ."
"Nhị gia... chính là đứa con trai thứ hai nhà họ Trần, lúc đó quay về."
....
"Cậu ta tên là Trần Triển Trung, không phải là ruột thịt trong nhà họ Trần."
"Là đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, được bà nội Trần Khải Duệ nhặt về nuôi."
"Nhỏ hơn ba Khải Duệ một tuổi."
....
"Thời đó không giống như thời bây giờ, việc nuôi trẻ con bị bỏ rơi rất khó, mà ở trong thị trấn cũng không có trại mồ côi nào."
"Không biết đứa nhỏ là con nhà ai, bà nội Khải Duệ không đành lòng, sợ bỏ mặc thì đứa nhỏ sẽ chết đói, cho nên giữ lại làm con nuôi, coi như cũng cho ba Khải Duệ một người bạn."
"Nhưng đứa nhỏ là một đứa cứng đầu, hay quậy phá, có đánh cũng không nghe lời, luôn gây đủ thứ chuyện, lớn lên chút nữa thì phạm tội ngồi tù."
"Nhà họ Trần từ mặt cậu ta, đuổi cậu ta ra ngoài."
......
Là một cái chuyện xưa sáo rỗng, nói đơn giản thì là được nhặt bên ngoài về làm con nuôi, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà, biết ăn năn hối cải, ở bên ngoài làm ăn kiếm được tiền mới quay về nhà.
Tiếc là thời đó bị ngồi tù là chuyện lớn, nhất là ở một cái thị trấn nhỏ, lời ra tiếng vào bàn tán xôn xao thành kiến, cho dù Trần Triển Trung có thành công đến thế nào, thì bà nội của Trần Khải Duệ cũng không tha thứ chấp nhận.
"Nghe nói đâu cậu ta đi nước ngoài, ở bên đó làm ăn phát đạt."
"Hình như đầu tư gì đó, kiếm không ít tiền."
"Lần đầu, cậu ta quay về có mang theo một cô gái, xinh đẹp trắng trẻo, khoảng 18 tuổi gì đó, trông vẻ bề ngoài như một cô tiểu thư nhà giàu, ở trong thành phố."
"Ý định về đến đây là muốn kết hôn, muốn để bà nội Trần Khải Duệ là chủ hôn."
"Nhưng mà cậu ta lại chọc giận bà ấy...."
Trần Triển Trung hành động quá tùy tiện, không để ý đến hoàn cảnh của người khác, nghĩ gì là muốn làm đó, vốn dĩ chuyện ngồi tù đã làm hai thế hệ có rào cản, sau đó lại làm ra chuyện kéo con gái nhà người ta bỏ trốn rồi kết hôn, chuyện đó không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Hơn nữa, cái gia đình giàu có ở thành phố cũng không đồng ý hôn sự này, họ không đồng ý cô con gái nhỏ ngây thơ của họ kết hôn với một tên xã hội đen từng vào tù, cho rằng làm như thế sẽ làm ô uế thanh danh của gia đình, nhất định là Trần Triển Trung thao túng tâm lý lừa con gái người ta, cho nên phản đối vô cùng.
Kết quả không ngờ, Trần Triển Trung trực tiếp ôm con gái họ bỏ trốn, định tổ chức tiệc và kết hôn dưới sự chứng kiến của mẹ nuôi, sau đó đưa vợ ra ngước ngoài sinh sống.
Kể từ đó, nhà họ Trần không còn có thể dung thứ cho Trần Triển Trung nữa, bà nội Trần Khải Duệ có tư tưởng bảo thủ không thể ép được đôi tình nhân chia tay nên lại đuổi Trần Triển Trung đi, rất dứt khoát để mắt không thấy tâm không phiền, càng không cần đến lòng hiếu thảo của Trần Triển Trung.
Sau đó vào khoảng mùa đông năm thứ hai, bà của Trần Khải Duệ qua đời.
Cũng vì thế mà ba của Trần Khải Duệ oán hận Trần Triển Trung, cho rằng lão phu nhân cả đời có tấm lòng nhân hậu, nhưng lại bị con trai thứ hai chọc giận, làm lụng vất bả mấy mươi năm nuôi Trần Triển Trung lớn lên, đến chết cũng chưa nhận được lòng hiếu thảo của đứa con nuôi này, cho nên lúc đến viếng mộ cũng không cho Trần Triển Trung đến, ngay cả khi ông ta đột nhiên qua đời trong vụ tai nạn thì vẫn chưa chịu tha thứ cho đứa em này.
Nhà họ Trần không có ai khác nên chỉ có thể giao Trần Khải Duệ cho Trần Triển Trung, thế nên Trần Triển Trung ở nước ngoài lập tức cùng với vợ về nước, định đưa Trần Khải Duệ ra nước ngoài sống chung để tỏ lòng biết ơn nuôi nấng.
Về phần tại sao bọn họ lại ở khách sạn của nhà họ Giang, là vì khi đó người vợ mới sinh con xong, trong đội đi cùng còn có những phụ nữ mang thai khác, nhà họ Trần có người trẻ tuổi đột ngột qua đời, tục lệ xưa cho rằng người chết không may mắn nên không tốt cho trẻ em và phụ nữ có thai, cho nên sắp xếp nhóm người này nghỉ ở khách sạn nhà họ Giang.
"Lúc đó người đến nhiều lắm, toàn xe không là xe."
"Sau tang lễ, phần lớn đều rời đi, chỉ còn lại mấy người Trần Triển Trung."
.....
"Còn người phụ nữ mang thai kia thì đêm thứ hai sau đám tang trở dạ sinh, nhưng tiếc là đứa bé kia đã chết non."
"Haizz."
"Này coi như cũng số phận, thật đáng thương."
"Dì cũng không xem tận mắt, không biết có phải là do ám ảnh tai nạn của ba Khải Duệ hay không, mà khi đó bệnh nặng không đi ra khỏi cửa, toàn chồng của dì với ông A Xung chạy tới lui làm bên đó."
"Ngày hôm sau, ba A Xung không qua đó, đưa dì đến bệnh viện truyền nước, không biết tại sao bên đó lại xảy ra hoả hoạn."
"Không cứu được ai hết, tất cả đều mắc kẹt bên trong."
"Lửa cháy lan nhanh quá, không cứu kịp."
......
"Sau đó thì những người nhà trong thành phố đến giải quyết hậu sự, cũng không mang tro cốt về, đều chôn hết ở đây. Chuyện xảy ra như vậy, bên cảnh sát cũng đến lấy lời khai gia đình dì với mấy người khác, sau đó có hỏi nhà ông Giang, rồi sau đó không phát hiện được manh mối gì, cứ vậy mà kết án."
Kỷ Sầm An trầm mặc, một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi: "Sau đó Trần Khải Duệ và Giang Thiên thế nào?"
"Không đi đâu hết, đều ở lại nơi này." Mẹ A Xung xua tay, có chút xúc động, "Tiểu Thiên còn có ông bà nội, có người chăm lo cho, cho nên không đi đâu. Khải Duệ.... Khải Duệ thì cứ ở vậy với mọi người. Đứa nhỏ kia có thể tự đi lại, nuôi cũng không khó, chẳng qua tốn thêm chén cơm đôi đũa, không tốn gì mấy. Với lại sau khi học cấp hai xong thì cũng được nhà nước hỗ trợ, cấp tiền cho học tiếp, coi như cũng còn được."
Gia đình giàu có trong thành phố không bao giờ xuất hiện nữa chứ đừng nói đến việc đưa Trần Khải Duệ đi nuôi dưỡng, kể từ đó không thấy được hình bóng đâu luôn.
Không ai biết Trần Triển Trung bề ngoài như thế nào chứ đừng nói đến những phương diện khác, một trận hỏa hoạn đã cuốn đi tất cả, không để lại gì.
Đã nhiều năm như vậy, bi kịch của nhà họ Trần đã không còn là chuyện trà dư tửu hậu, không ai quan tâm có cái gì không.
Người chết đã chết, người nằm trong nấm mồ không thể sống lại, quan trọng là bọn trẻ sống như thế nào?
Sự tiến triển tiếp theo giống như nước sôi để nguội, thời gian trôi qua, bi kịch đã bị gió cuốn trôi đi.
Sau đó Trần Khải Duệ rời khỏi thị trấn, không quay về.
A Xung sinh ra lớn lên, nhưng không có năng khiếu học tập, cộng thêm trong nhà không có tiền, mẹ thì bệnh suốt, tiền ba kiếm được không đủ tiền chữa bệnh, cho nên bỏ học đi làm thuê, cũng yêu đương rồi có con.
Giang Thiên là người nhất khiến người lớn không phải lo lắng, sống đúng như những gì người lớn mong đợi, nhưng thật không may, vào năm thứ hai cấp ba, ông Giang mắc bệnh ung thư, vì chuyện này mà cậu ta bất chấp tất cả, bỏ học để đi làm thuê, dù thầy cô giáo cố gắng hết sức thuyết phục nhưng phải đến khi ông Giang qua đời, cậu mới quay lại trường, học lại cấp 3, đến năm 23 tuổi mới vào đại học.
"Ung thư đâu phải dễ chữa khỏi, không có khả năng." Mẹ A Xung nói, nói đến đây không ngừng thở dài, "Nhà Tiểu Thiên cũng không có tiền, cậu ấy đi làm thuê cũng không đủ, vẫn phải dựa vào quyên góp mới điều trị được. Đứa nhỏ này lòng tự trọng rất cao, không muốn phiền người ta, làm sao cũng không chịu đi học lại. Ông nội đã mất, vẫn là người có lòng tốt giúp nó học tiếp, giúp nhiều lắm."
Kỷ Sầm An hỏi: "Là người nào?"
"Dì không biết, chưa từng gặp. Chồng dì chịu trách nhiệm xử lý hồ sơ cho nhà bên đó, ông ấy lo mấy cái này, dì không biết gì, có biết cũng không làm được, dì không biết chữ, xem không hiểu. Với lại người giúp đỡ kia không muốn lộ mặt, mọi người cũng chưa từng thấy qua." Mẹ A Xung lắc đầu, về việc này bà chỉ biết được chút ít, "Nhưng mà đợi đến khi Tiểu Thiên học đại học, bên kia không hỗ trợ nữa, không thấy liên lạc với bên này. Tiểu Thiên phải đi vay tiền để có tiền đi học đại học, cậu ấy cố gắng lắm, tự nuôi bản thân."
Giang Thiên cùng tuổi với Kỷ Sầm An, cậu ta học đại học năm 23 tuổi, giờ đã là năm ba, tính toán kỹ lại thì thi đậu đại học 3 năm trước.
Mà trùng hợp thay là người giúp đỡ kia lại ngừng hỗ trợ vào ba năm trước, khớp đúng thời gian nhà họ Kỷ xảy ra chuyện.
Miệng Kỷ Sầm An khô khốc, môi đỏ đã sớm biến mất, chỉ còn lại một tầng nhợt nhạt.
Nghe được đến mức này, không cần nghĩ đến nguyên nhân hậu quả, cũng đã hiểu rõ.
Gia đình giàu có trong thành phố chính là nhà họ Trình, cô tiểu thư trong miệng bà lão lúc chiều là Ngọc Lạc, người phụ nữ mang thai đến làm tang lễ chính là "mẹ ruột" Trình Ngọc Châu.
Câu chuyện hoàn chỉnh như sau, một tên xã hội đen Trần Triển Trung làm ăn phát đạt, không biết thế nào đã mê hoặc cô ba ngây thơ chưa hiểu sự đời của nhà họ Trình, nhưng nhà họ Trình không đồng ý, thế cho nên cô ba bỏ trốn cùng với Trần Triển Trung. Rồi gạo nấu thành cơm, đợi đến khi họ xuất hiện thì đã có một đứa con. Có lẽ khi đó nhà họ Trình vẫn chưa chấp nhận, cho nên Trình Ngọc Châu mới viện cớ đi dưỡng thai đến thị trấn Cao Kiều thăm em gái, lừa người nhà họ Trình.
Không ai biết tại sao lại xảy ra hoả hoạn, Trình Ngọc Châu đã ở đâu khi xảy ra chuyện, rời đi lúc nào, có người đi cùng không, không ai biết hết được.
Nếu như 25 năm trước, Trình Ngọc Châu sinh một đứa bé chết non, thế thì tại sao cô vẫn còn tồn tại?
Kỷ Sầm An mím môi, cau mày.
Mẹ của A Xung lại thở dài, cảm thấy rất tiếc.
Im lặng nửa phút, Kỷ Sầm An do dự, nhìn về phía trước, hỏi: "Ba của A Xung... chuyện của chú và mấy người họ là sao?"
Mẹ A Xung không ngại kể lại cho Kỷ Sầm An biết: "Đi chở hàng bị xe tông trúng, không cứu được. Khi đó ông ấy với Tuấn Hạo làm thuê trong một quán bar, hôm đó đi ra ngoài lấy hàng, ở ngã tư thì bị tai nạn."
Tuấn Hạo, bạn trai A Xung, ba của Tiểu Vũ.
Mẹ A Xung với nét mặt buồn bã nhớ lại: "Lúc đó chúng tôi vẫn ở căn nhà mà cháu từng đến. Ba con bé cả ngày vui vẻ, biết được Tiểu Thiên đi học đại học, vừa đi vừa gọi điện thoại cho dì, kêu tối về sẽ nói chi tiết, chắc là nói cho dì biết Tiểu Thiên học trường nào, nhưng ai nào ngờ... haizz..."
Đầu ngón tay của Kỷ Sầm An vô thức giật giật: "Đã tìm được tài xế gây ra vụ tai nạn chưa?"
Mẹ A Xung tỏ ra cay đắng, lại lắc đầu: "Không, hắn bỏ chạy cũng không có ai bắt được".
Người lái xe gây ra vụ tai nạn là người đơn độc, có tiền án, bỏ trốn ngay đêm xảy ra vụ việc. Cuối cùng, vụ án chỉ có thể tạm khép lại và gia đình họ Chu vẫn chưa nhận được một xu bồi thường nào từ tài xế.
Sau một thời gian dài như vậy, cuối cùng A Xung và mẹ cũng đã buông xuôi, nhưng không thể tránh khỏi việc nhắc lại chuyện cũ vẫn sẽ đau buồn.
Mẹ A Xung là người thất học, cũng không phải kẻ ngốc, nếu Kỷ Sầm An tự nói người nhà nhị gia, vậy thì chắc cô có quan hệ họ hàng với gia đình giàu có ở trong thành phố.
Không thể là họ hàng của nhà họ Trần, nhà họ Trần không có họ hàng như vậy.
Nhưng bà ấy cũng không nghĩ nhiều, trước giờ vẫn luôn nghĩ gia cảnh nhà Kỷ Sầm An khó khăn, chỉ coi cô như họ hàng xa của cô tiểu thư kia, nghĩ cô đến đây là vì cô tiểu thư đó.
Bà có dò hỏi xem quan hệ cụ thể thế nào.
Kỷ Sầm An nói qua loa, bảo là họ hàng xa.
Coi đó là thật, cũng không hỏi nữa, bà gật đầu, nhìn chằm chằm Kỷ Sầm An, vừa thở dài vừa chỉ mộ của hai người kia ở đâu. Thật ra cũng không muốn nói đến, không thoải mái.
"Khải Duệ không thường xuyên về, cũng không có người chăm sóc. Năm ngoái Tiểu Thiên giúp đỡ lo liệu phần mộ của cha mẹ cậu ấy, không biết năm nay ra sao. Nếu cháu không yên tâm, có thể đến nhìn xem, dì đi với cháu."
Kỷ Sầm An không có phản ứng lại câu này, thấp giọng nói: "Được."
Mẹ A Xung đứng dậy, không ngồi nữa.
"Có muốn lấy chén trôi nước khác không, mới nãy chưa ăn, hay là ăn cái khác?" Bà ân cần hỏi.
Kỷ Sầm An từ chối: "Không cần đâu dì, cháu không đói, có ăn trên xe rồi."
Mẹ A Xung: "Vậy có gì cần thì gọi dì."
Không làm phiền cô nữa, bà đi ra ngoài.
Đóng cửa phòng lại, căn phòng thanh tịnh.
Kỷ Sầm An ngồi ở mép giường, nhìn xung quanh rồi dựa lưng vào tường.
Khoảng một giờ sau, khi màn đêm đã bao phủ hoàn toàn, chờ hai bà cháu ngủ say, Kỷ Sầm An đứng dậy. Mặt vô cảm, lấy hết số tiền mặt có trong người đặt lên bàn, nhân lúc trời tối đi ra ngoài, bỏ đi không nói lời nào.
Xe không vào thị trấn mà lặng lẽ rời đi.
.
Sớm ngày hôm sau.
Khi mở cửa ra và nhìn thấy chồng tiền giấy màu đỏ, mẹ của A Xung tỏ ra có chút cô đơn nhưng bà không nói một lời cũng không gọi điện cho con gái.
Tiểu Vũ thò đầu ra ngoài, lúc tỉnh dậy không thấy bóng dáng Kỷ Sầm An, bối rối ngẩng đầu lên hỏi người lớn: "Dì đâu ạ, sao không thấy?"
Mẹ A Xung vuốt đầu đứa trẻ, không giải thích gì.
.
Trong thành phố, tại một quán bar.
Kỳ nghỉ hè đã kết thúc, trường học cũng đã khai giảng, khách khứa đông đúc trở lại, làm ăn khấm khá, doanh thu quán bar đêm qua rất cao.
Lúc này quán bar đã đóng cửa, công việc dọn dẹp đã hoàn thành, ban ngày dành cho việc bốc xếp và di chuyển đồ đạc.
Tâm trạng Trương Lâm Vinh vui vẻ, vừa hát vừa chất hàng lên, bưng từng đồ uống lên.
Quán bar gần đây không tuyển đủ nhân viên, ban ngày thân là ông chủ nhưng ông ta phải tự làm mấy cái này, không thể sai người khác làm thay.
Dọn hàng xong, Trương Lâm Vinh mệt đến đổ mồ hôi đầm đìa, thân hình mập mạp không chịu được lao động cường độ cao, chỉ làm một công việc nhỏ như vậy đã gần chết, ngồi trên ghế thở hổn hển.
Tên mập này kiêu ngạo, thích chửi đổng, dù chỉ có một mình cũng chửi đổng cả lên, tính khí rất khó coi.
Nghỉ ngơi đủ rồi, đi ra bếp lấy nước đá uống, lúc quay đầu đi ra.
Chỉ trong chốc lát trong quán thay đổi rất nhanh, có một vị khách không mời mà đến.
Lúc đi ra liền đụng phải nhau, Trương Lâm Vinh sợ đến mức đôi mắt khốn nạn đậu xanh đột nhiên mở to, mỡ toàn thân run lên dữ dội.
Đối phương đứng ở đó, giống như Diêm Vương đến đoạt mạng.
Cả người Trương Lâm Vinh cứng đờ, đầu óc quay cuồn, vẫn còn nhớ lần trước bị đánh, lắp bắp nói: "Cô, cô đến đây làm gì...."
Kỷ Sầm An đưa tay ra, đưa ra tấm ảnh của ba mẹ và anh trai, trầm giọng hỏi: "Có nhìn thấy ba người này không?"
Tên béo chết tiệt như sắp thăng thiên: "Không, không... chưa thấy bao giờ..."
Kỷ Sầm An: "Ba năm trước, nơi này có chuyện gì kỳ quái xảy ra, hay là có người không thuộc về nơi này tới tìm ông?"
"Chuyện kỳ lạ... Tôi không biết," Trương Lâm Vinh làm vẻ mặt sầu thảm, "Tôi mở quán bar, không phải suốt ngày đi tán dóc, cũng không biết cái gì mà người không thuộc nơi này."
Kỷ Sầm An vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ nhắc nhở: "Giống như lần trước đến tìm tôi."
"Hình như... hình như, có lẽ..." Trương Lâm Vinh ấp úng, ánh mắt lảng tránh, khi thấy ôn thần trước mặt vung một cây sắt lên, ông ta lập tức hét lên: "Có có có! Có một người, có! Có!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro