Edit: phuong_bchii
_________________
Một tháng gió êm sóng lặng trôi qua, Triều Tân cho rằng cầm nghệ Bài Bài hẳn là có chút thành tựu, nhưng Bài Bài khó khăn nói cho cô biết, cô bé thoát fan rồi.
Con đường học tập của Bài Bài thành thật lạ thường, sau giờ học không có si mê Hướng Vãn, cũng không nhắc tới mình là fan bạn gái nữa, Triều Tân cho rằng cô bé say mê nghiên cứu, cải tà quy chính, nhưng mấy tháng sau cô bé nói cho Triều Tân biết, cô bé thoát fan rồi.
Vào một ngày thứ sáu nắng đẹp, Bài Bài tan học sớm, về đến nhà, trong mùi cơm dần dần nồng nàng, bưng ly nước trên bàn trà lên uống một hơi cạn sạch.
"Dì nhỏ, con thương lượng với mẹ một chút, lớp cổ cầm của con, có thể ngừng không ạ?" Giọng nói nhỏ nhắn bị nước làm ướt, nhưng vẫn không đủ.
"Tại sao?" Triều Tân bưng cá lên nồi hấp, không quá coi trọng.
"Con chịu không nổi nữa rồi." Bài Bài ngồi ngửa ra ghế, tay đẩy lưng ghế.
"Hửm?"
"Mẹ không biết à, cô Hướng..." Bài Bài do dự một chút.
Sau đó bắt đầu kể lể.
"Ngay từ đầu, cô ấy vẫn bình thường, ngồi dạy đàn, chỉ pháp cầm phổ gì đó, cũng rất kiên nhẫn."
"Bắt đầu từ tuần thứ ba." Bài Bài đi tới bên cạnh Triều Tân, hạ giọng, dùng ngữ khí phim hồi hộp.
"Cô ấy rất không thích hợp." Cô bé lắc đầu.
"Không thích hợp?" Triều Tân nhíu mày.
"Có một ngày con bắt chéo chân, chân lắc lư, cô ấy không vui, cô ấy nói con không tôn trọng cô ấy, còn rất nghiêm túc nói với con, 'Một ngày làm thầy cả đời làm cha', bảo con coi cô ấy là cha."
"Cô ấy nói như vậy," Bài Bài hắng giọng, "Khụ ừ, cô đã làm sư phụ của em, em nên nghe lời cô, hành sự không thể phản nghịch, phải tôn sư trọng đạo."
Cổ họng nho nhã trầm bổng du dương, Bài Bài sắp khóc rồi, oán Triều Tân nói: "Mẹ biết không? Giống như Tiểu Long Nữ vậy."
Triều Tân khó có thể tin, nhưng suy nghĩ một chút, khóe miệng lại mơ hồ giương lên.
"Tuần thứ năm, cô ấy cầm thước trong suốt của con, làm thước, tay để sau lưng đi qua đi lại, con đàn sai một cái, cô ấy bảo con đưa tay, đánh lên tay tôi." Tiếng thở của Bài Bài khuếch đại đến lớn nhất, nức nở online.
"Con nói với cô ấy đây là trừng phạt thể xác! Đây là trừng phạt thể xác!"
"Cô ấy nói, nghe không hiểu!"
Bài Bài tức đến nghẹn lời, lau nước mắt, muốn rót thêm chút nước uống.
Triều Tân an ủi cô bé: "Cô Hướng... Không giống người sẽ trừng phạt thể xác."
Trông rất dịu dàng.
"Cứu mạng! Mọi người đều bị bề ngoài của cô ấy lừa rồi!" Bài Bài thật sự rơi lệ, nắm tay nhỏ ấm ức siết chặt hai mắt, "Tuần thứ tám, cô ấy bảo con học thuộc 'Sư Thuyết*'."
*"Sư Thuyết" là một bài luận do nhà văn Hàn Dũ thời Đường sáng tác. Bài viết giải thích lý do và đạo lý khi học phải theo thầy, đồng thời châm biếm xã hội thời bấy giờ xấu hổ khi học hỏi từ thầy, giáo dục thế hệ trẻ và góp phần thay đổi khí thế xã hội.
Cô bé khóc sướt mướt khàn giọng: "Con học cổ cầm, còn phải thuộc 'Sư Thuyết', con mới có mười tuổi..."
Cổ họng run rẩy, âm rung run nửa ngày.
Không đợi được cái ôm ấm áp như trong tưởng tượng của mình, cô bé nghe thấy một tiếng hít thở không kiềm chế được, sau đó cô bé đỏ mắt ngẩng đầu, thấy Triều Tân quay lưng về phía cô bé, hai tay chống ở bàn bếp, bả vai liên tiếp nhấp nhô, cuối cùng tần số cao run lên.
Cô đang cười, hơn nữa còn đang cười to.
"Triều Tân, mẹ thật sự quá đáng." Bài Bài hung hăng lấy mu bàn tay lau nước mắt, không bao giờ tin tưởng thế giới này nữa.
"Con nhất định sẽ bỏ nhà đi, con nhất định sẽ." Cô bé khóc rất đau lòng, thút thít nói.
"Đừng." Bóng lưng run rẩy kia, chia một hơi cho cô bé, từ trong cổ họng nặn ra chữ này, còn mang theo nụ cười.
Triều Tân đưa tay đỡ trán, trong tiếng khóc hu hu hu của Bài Bài, lại hữu khí vô lực bổ sung một tiếng: "Đừng."
"Mẹ... mẹ nói chuyện với cô ấy một chút." Âm thanh biến dạng.
"Con, phụt, con đi ra ngoài trước."
Bài Bài "oa" gào một tiếng, đỏ mặt, nước mắt giàn giụa đi ra ngoài.
Miệng đã khóc khô, cô bé vừa nặn nước mắt vừa rót nước cho mình.
Chờ hai người bình tĩnh lại, nhìn nhau không nói gì ăn một bữa cơm, sau đó Triều Tân gọi điện thoại cho Hướng Vãn.
"Alo, Vãn Vãn."
Từ tháng trước, cô đã bắt đầu gọi nàng là Vãn Vãn.
Hướng Vãn bên kia hình như đang rửa chén, dùng đầu kẹp lấy điện thoại, động tác này âm thanh không quá giòn, có chút dính: "Cô Triều, sao vậy?"
"Ừ," Triều Tân không quen nói dối, đưa tay che miệng, "Ngày mai trường Bài Bài có việc, chương trình học hủy bỏ đi."
"Được." Hướng Vãn nhớ kỹ, trong đầu đang tính toán thời gian ngày mai làm chút gì đó.
Triều Tân lại không cúp điện thoại, có thể bởi vì tạm thời biến động có chút ngượng ngùng, liền hỏi nàng: "Ngày mai em có sắp xếp gì không?"
"Em... có lẽ sẽ hẹn người môi giới một chút."
"Người môi giới?"
"Tháng chín em nhập học, bây giờ đã là tháng sau, vừa vặn hết hạn thuê nhà, em không muốn gia hạn nữa." Hướng Vãn xắn tay rửa sạch, lau khô, cầm điện thoại đi vào phòng khách.
Triều Tân nghe tiếng dép lê nhẹ nhàng của nàng, chờ nàng ngồi ở trên sô pha, mới hỏi: "Sao lại không muốn gia hạn nữa?"
"Khai giảng em phải đến đại học Giang Thành học, nhưng em không muốn ở ký túc xá, bởi vì em còn có công việc, thường xuyên về nhà vào ban đêm, chỉ sợ sẽ quấy rầy bạn cùng phòng nghỉ ngơi, hơn nữa em còn thường xuyên làm khách mời trong một số bộ kịch không thu ở phòng thu, thỉnh thoảng ở nhà thu âm vài bản, hoàn cảnh ký túc xá không tiện lắm."
"Nhà em cách đại học Giang Thành quá xa, nếu đi tàu điện ngầm, phải mất một tiếng, còn phải đổi trạm ba lần."
Đại học Giang Thành ở gần nhà Triều Tân, cô biết khoảng cách, lần trước tự mình lái xe đón Hướng Vãn, một chiều đã mất hơn 40 phút.
"Vậy em định thuê một căn ở gần Đại học Giang Thanh sao?"
"Vâng. Nhưng mà..." Hướng Vãn có chút chần chừ.
"Gần Đại học Giang Thành, tiền thuê nhà rất cao." Triều Tân nói như vậy.
Thật ra ở chung với Triều Tân rất thoải mái, bởi vì cô không giỏi giao tiếp, bình thường thẳng tới thẳng lui, sẽ không có quá nhiều thời điểm muốn nói lại thôi.
Cũng sẽ không suy xét Hướng Vãn có túng quẫn hay không, có nên giữ mặt mũi cho nàng hay không.
"Đúng vậy," Hướng Vãn cũng biết nghe lời phải mà nói, "Em là người tự thi, học phí không có trợ cấp giáo dục, đã là tốn một khoản không nhỏ, hiện giờ trong túi em quả thật khó khăn, có lẽ, em có thể thuê chung với người khác."
Triều Tân bên kia cười, ngừng trong chốc lát, hình như là đi rót một ly nước.
Sau đó ở trong tiếng nước chảy tinh tế nói: "Thuê chung với người khác, không bằng ở nhà tôi."
Hướng Vãn biết, Hằng Hồ Quốc Tế là mua phòng khu học cho Bài Bài, bởi vì cách Đại học Giang Thành rất gần, cho nên cách Đại học Giang Thành cũng chỉ có hai con phố, hơn nữa nhà Triều Tân có phòng thu âm loại nhỏ lắp bông cách âm, thậm chí còn có phòng chỉnh âm nho nhỏ, Hướng Vãn đã từng đi xem qua, còn cảm thấy rất hứng thú.
Hoàn cảnh gia đình Triều Tân rất thích hợp đi học, cũng rất thích hợp thu âm.
Hơn nữa nàng bây giờ làm cô giáo của Bài Bài, lại cùng nhau học ngoại ngữ, cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Nhưng... mọi thứ đều quá mức thuận nước đẩy thuyền, ân tình của cô, có chút không qua được.
Hướng Vãn đối với loại cơ hội thuận lợi này giống như "Trời cao an bài" hoặc là "Ngủ gà ngủ gật gặp được gối đầu" thật ra không chút do dự, tựa như lúc trước chấp nhận sự giúp đỡ của Tô Xướng và Vu Chu.
Chỉ là lúc nàng dọn ra khỏi nhà Vu Chu, đã trải qua một quá trình giải mẫn cảm mười phần, nàng không muốn ở chung với bạn bè nữa.
Nàng cũng có thói hư tật xấu, bởi vì nàng ở thế giới này chính là kẻ lang thang, nàng quá dễ dàng tham luyến ấm áp của gia đình, nàng sợ hãi, sợ sau khi trải qua náo nhiệt tự cho là vững chắc, lại bị ép chia lìa.
Ngay cả mèo cũng không dám nuôi.
Nghe Hướng Vãn vẫn không nói chuyện, Triều Tân còn nói: "Không phải để cho em ở không, em có thể dựa theo giá cả tiền thuê nhà hiện tại, hoặc là lấy dự toán thuê chung của em trả tiền thuê nhà cho tôi, tôi cũng..."
Cô cũng trợ cấp một chút khoản vay mua nhà.
Nhà mua rất lớn, bởi vì khu chung cư này không có hộ nhỏ, nhưng bởi vì dẫn theo Bài Bài, cô cũng không tiện cho người lạ thuê phòng ngủ trống.
Bởi vậy, nếu Hướng Vãn vào ở, xem như nhất cử lưỡng tiện.
Hướng Vãn nghe ra ngụ ý của cô, giọng điệu của Triều Tân, cực kỳ giống Hướng Vãn nói dùng cổ cầm trao đổi với giáo viên nước ngoài.
Họ đều cần tiền như nhau.
Hướng Vãn nói: "Em suy nghĩ đã, hoặc là, em đi chung cư xung quanh xem một chút."
"Vậy, tôi đi với em, đúng lúc ngày mai tôi rảnh." Triều Tân nói.
"Ừ."
"Ngày mai muốn đi buổi sáng hay buổi chiều?"
"Buổi sáng đi, em muốn xem nhiều một chút."
"Vậy tôi..." Triều Tân lại giơ cổ tay lên, theo thói quen nhìn đồng hồ, thật ra không cần, cô chỉ là lúc suy nghĩ thời gian sẽ có một hành động theo bản năng như vậy.
"Vậy 9 giờ rưỡi tôi đến dưới lầu nhà em, em hẹn người môi giới trước đi."
"Được, cảm ơn cô Triều."
"Khách sáo rồi." Triều Tân cười cười, Hướng Vãn giúp cô không ít, bộ kịch truyền thanh của Bành Hướng Chi mà cô nhận, hơn nữa biết là Hướng Vãn dắt dây. Cho nên người nên nói cảm ơn chính là bản thân cô.
"Ngủ sớm một chút, ngày mai gặp." Triều Tân còn nói.
"Được, ngày mai gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro