Chương 103
Edit: phuong_bchii
_________________
ICU có nhiều hạng mục kiểm tra và thiết bị, Triều Tân đã quẹt thêm 100 ngàn tiền thế chấp để chuẩn bị, sau đó chờ ICU hoàn tất quy trình hội chẩn, xác nhận tiếp nhận rồi người nhà ký vào giấy đồng ý. Vì tình trạng của Hướng Vãn nguy cấp mà không có người thân ở đây, chỉ có thể để Triều Tân ký thay.
Đi ngang qua văn phòng bác sĩ, nghe thấy y tá ở bên trong nhỏ giọng tám chuyện.
"Lại chuyển qua một người nữa à?"
"Ừ, sốt ba bốn ngày rồi, hoàn toàn không có ý thức."
"Thật ra thì sốt ba bốn ngày cũng không hiếm thấy, nhưng cô ấy ngất lâu như vậy có chút kỳ lạ."
"Có phải là nhiễm khuẩn không?"
"Đúng vậy."
"Tháng trước tôi đã tiếp xúc với một người chết, cũng do nhiễm khuẩn dẫn đến nhiễm trùng máu, một ông lão, suy hô hấp, suy tim, đột quỵ và một đống bệnh khác, là kiểu suốt ngày nằm trên giường ấy."
"Một cô gái hơn 20 tuổi, sức khỏe không thể kém như vậy được."
Triều Tân xoa xoa mũi, tựa vào tường bên ngoài phòng bệnh, gửi tin nhắn vào nhóm, nói có thể phải chuyển đến ICU.
Vu Chu trả lời rất nhanh: "Lập tức tới ngay."
Triều Tân không trả lời nữa, tắt WeChat, mở trình duyệt, bắt đầu tìm kiếm bên trong ICU trông như thế nào. Miêu tả đều rất đáng sợ, thậm chí có người nói là giống như địa ngục, phải trói tứ chi người bệnh vào giường bệnh, có người không thể tự hô hấp thậm chí phải cắm ống thông, hoặc làm phẫu thuật cắt khí quản.
Triều Tân nhìn mấy chữ này, lại lướt tìm một chút, trên mạng nói có khi sẽ hơi tổn thương dây thanh quản một chút, phần lớn có thể dần dần khôi phục lại giọng nói ban đầu.
Dần dần khôi phục...
Hướng Vãn là một người làm công việc âm thanh, nàng còn muốn tham gia thi đấu.
Triều Tân thở dài một hơi, cô làm cho mình không quá lo âu, cố gắng hô hấp hơn mười cái, mới mở cửa đi vào, nhìn Hướng Vãn một cái, vẫn ngủ rất an bình.
Theo thói quen sờ sờ mu bàn tay của nàng, còn đang nóng, nhưng sau khi Triều Tân khóc một hồi, đã trấn định hơn rất nhiều, cô không biết Hướng Vãn còn có thể nghe được hoặc là cảm nhận được cái gì hay không, nhưng nếu cảm xúc có thể lây lan, cô không muốn để cho Hướng Vãn nhận thấy được một chút áp suất thấp.
Cất trái cây mấy người Vu Chu đưa tới vào trong túi, đổ nước trong bình giữ nhiệt ra, còn có khăn lau người cho Hướng Vãn, cô dùng túi nilon bọc lại, đều cất vào trong túi sách.
Lại cúi xuống lấy hai cái chậu nhựa dưới giường.
Tiếng va chạm rất yếu ớt, càng yếu ớt chính là, cô nghe thấy một tiếng: "Cô Triều."
Nghi ngờ là ảo giác.
Triều Tân ngẩng đầu lên, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, thấy mí mắt Hướng Vãn dưới da từ từ chuyển động, hai mắt mở hé một chút rồi lại khép lại, như thể rất nặng nề.
Quả nhiên là ảo giác, Hướng Vãn đeo máy thở, không có khả năng nói chuyện, môi cũng không có động đậy.
Nhưng trái tim Triều Tân đập thình thịch.
Hướng Vãn không để cô chờ quá lâu, nhợt nhạt chớp mắt hai cái, liền mở mắt, không thích nghi lắm với ánh đèn phòng bệnh, nàng giống như bị thương rụt mày nheo mắt lại, Triều Tân vội vàng phủ tay của mình lên, không đụng vào ngăn cách tầm mắt của nàng.
"Vãn Vãn, tỉnh rồi sao?" Triều Tân giúp nàng che mắt, giọng nói còn mềm mại hơn hành động.
Lông mi dịu ngoan quét qua lòng bàn tay cô, lại quét qua.
Triều Tân nuốt một ngụm nước bọt, sau đó theo bản năng mím môi, cằm căng thẳng.
Có sức không? Có thể giơ tay không?
Hai tay Hướng Vãn không nhúc nhích, lông mi lại quét cô hai cái.
"Vậy chị dời tay đi, từ từ, em thích nghi một chút, được không?"
Triều Tân nói chuyện, tay kia sờ lên vách tường, ấn chuông thông báo cho nhân viên y tế.
Nói xong, năm ngón tay của cô hơi tách ra, sau đó Hướng Vãn ở khe ngón tay ném vào trong ánh sáng thấy được cô Triều của nàng.
Một bóng người mơ hồ, liều mạng chớp mắt mấy cái, liền rõ ràng, Triều Tân chuyển tay qua bên gối nàng, mượn lực chống đỡ thân thể, nghiêm túc cúi đầu nhìn nàng.
Hướng Vãn cũng nhìn cô, chỉ nhìn, không nói gì.
Thì ra lúc trước nàng cho rằng, Triều Tân bất luận mệt mỏi cỡ nào đều thần thái sáng láng là sai, cô có quầng thâm mắt, có tơ máu đỏ, môi dưới có một chút da chết, không xinh đẹp như vậy.
Hướng Vãn muốn đưa tay sờ mặt cô, nhưng ngón tay mềm nhũn, giống như bị quỷ đè lên giường, ngoại trừ ánh mắt và ý thức của nàng, cái gì cũng không cử động được.
Triều Tân cũng không dám chạm vào nàng, chỉ gật đầu với nàng, mím môi cười.
Hướng Vãn cũng muốn cười một chút, nhưng chỉ làm cho bọng mắt dưới tích tụ lại, cơ môi không nghe lời cho lắm, giống như bị chuột rút.
Triều Tân nhìn nàng, lại lắc đầu.
Hướng Vãn chớp mắt hai cái, tỏ vẻ đã biết, ngoan ngoãn, chờ bác sĩ, không lộn xộn nữa.
Nhìn nhau rất chậm, nhưng thời gian thật ra rất ngắn, y tá đi tới, hỏi Triều Tân làm sao.
"Cô ấy tỉnh rồi." Triều Tân lui người ra, khàn giọng nói.
"À để tôi xem," y tá đi tới, "Ôi thật là, mở mắt rồi hả cô nương?"
Cô ấy cười cảm thán, giống như cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nói: "Được rồi, hai người đợi một lát, tôi đi gọi bác sĩ Đỗ tới."
Triều Tân kéo ghế ra, ngồi ở bên giường lại vén ống tay áo cho Hướng Vãn.
Không bao lâu, bác sĩ mang theo hai thực tập sinh và một y tá tới.
"Tỉnh rồi à?"
"Ừ, vừa mới tỉnh, khoảng năm phút trước."
"Xem ra tinh thần cũng rất tốt, có đói không?" Bác sĩ thuận miệng hỏi một câu, nhìn thoáng qua tình trạng truyền dịch và dụng cụ của nàng.
"Vẫn chưa có sức nhỉ? Hô hấp có vấn đề không? Nếu cảm thấy ổn, tôi sẽ rút ra cho cô một lát, hôm nay đã truyền 6 tiếng, cũng đủ rồi."
Hướng Vãn nhìn bác sĩ, khẽ gật đầu.
"Ôi giỏi quá." Bác sĩ lại cười rộ lên, ngữ khí giống như nói với bạn nhỏ.
"Cô giỏi lắm đó, tự tỉnh lại, chúng ta kiểm tra nhiệt độ cơ thể trước." Cô ấy quay đầu lại nói với y tá, "Lát nữa sẽ kiểm tra máu thông thường."
Triều Tân nhìn dáng vẻ của bác sĩ, trong lòng nhẹ nhõm một chút, hỏi cô ấy: "Vậy còn chuyển qua không?"
Bác sĩ đưa nhiệt kế cho Triều Tân: "Xem tình hình của cô ấy đã, nếu ổn định sẽ không chuyển, chỉ cần cô ấy có ý thức, chỉ số cũng không giảm nữa, chúng tôi cũng sẽ không trị liệu quá độ."
Tảng đá lớn trong lòng Triều Tân rơi xuống đất, đứng dậy thò tay vào trong áo khoác, đặt nhiệt kế xuống dưới nách.
Cảm thấy Hướng Vãn có động tác kẹp chặt, Triều Tân cười cười, dịu dàng nhìn nàng một cái.
Các bác sĩ ra ngoài, và hai hoặc ba phút sau, y tá đẩy xe vào.
Thuần thục rút kim, thay dịch cho Hướng Vãn, vừa thao tác vừa đùa giỡn: "Cô gái này thật thú vị, mấy ngày hôm trước gọi thế nào cũng không tỉnh, có phải nghe nói sắp đến phòng ICU nên bị doạ cho tỉnh không?"
Thu dọn xong túi, cô ấy cảm thán: "Nhưng nhanh khoẻ lên nhé, người bạn này của cô sắp sốt ruột chết rồi."
Trên giường bệnh phát ra tiếng tích tích quen thuộc, Triều Tân lấy nhiệt kế ra, tự mình nhìn thoáng qua.
"38.4."
Cô đưa cho y tá và nói.
"À, hạ rồi." Y tá lấy sổ ra đăng ký.
"Ừm."
Triều Tân đương nhiên biết là đã hạ, nhưng cái nhìn kia của cô không dám mừng, phải đợi y tá nhìn lại một lần, nói cho cô biết hạ rồi, cô mới cảm thấy thực sự.
Cửa bị đóng lại, trong phòng lại trở lại yên tĩnh.
Triều Tân ngồi ở một bên, mười ngón đan nhau đặt ở trên giường, nhìn Hướng Vãn.
Cô tưởng tượng qua vô số lần nếu Hướng Vãn tỉnh lại, mình sẽ như thế nào, thậm chí còn mơ thấy, cho rằng sẽ kích động, sẽ vui sướng hoặc là rơi nước mắt, nhưng thế mà lại không có.
Chỉ có rất đột nhiên, rất cảm ơn Hướng Vãn.
Khi cô nghe nói Hướng Vãn hôn mê ngay cả bác sĩ cũng không tìm được nguyên nhân, liền nghĩ, nàng có thể trở lại nơi nàng đã ở hay không? Dù sao Hướng Vãn cũng là nhân vật ngoài khoa học, không thể dùng khoa học để giải thích nhất, chính là nơi cô đến.
Cho nên khoảnh khắc khi Hướng Vãn mở mắt ra, Triều Tân biết, nàng nhất định tốn sức không ít.
Nàng muốn ở lại.
"Em biết không?" Nhìn nàng trong chốc lát, Triều Tân mới nói, "Nếu vừa rồi em không tỉnh, sẽ phải đi đến một nơi rất đáng sợ, rất nhiều ống dẫn, còn có thể sẽ tiêm vào trong thân thể của em."
"Bác sĩ nói, chờ tình trạng khá hơn một chút, còn phải làm chọc dịch tuỷ em."
"Chị phải ký giấy đồng ý xuất viện tự động, đồng ý đặt ống khí quản, đặt ống tĩnh mạch sâu, còn..." cô nghẹn ngào một chút, "Giấy đồng ý cấp cứu."
"Trước khi ký tên, bác sĩ sẽ nói trước với chị về hậu quả có thể xảy ra, bao gồm cả tử vong."
Triều Tân nước mắt trào lên, nhưng cô chỉ giam cầm nó ở đáy mắt, rất bình tĩnh không có làm cảm xúc khuếch tán nữa.
"Lúc chị nghe nói, đã nghĩ, Hướng Vãn hiểu chuyện như vậy, thương chị như vậy, làm sao nỡ để chị ký mấy thứ đó chứ?"
"Cho nên nếu chị nói chị đoán được em sẽ cố gắng tỉnh lại, em nói xem, chị có lợi hại không?"
Cô nở nụ cười, hít mũi chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro