Chương 16
Edit: phuong_bchii
_________________
"Giúp Tôi Vỗ Vỗ" được ấn định vào ngày 6 tháng 7, thứ bảy, tiểu thử*.
* Tiểu thử (tiếng Hán: 小暑) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 7 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 105° (kinh độ Mặt Trời bằng 105°).
Mà ngày Hướng Vãn chuyển nhà định trước một ngày.
Trước đó, nàng và Triều Tân nói chuyện câu được câu không, nói xem trong nhà có cái gì, nàng cần mua thêm cái gì mang qua các loại.
Cũng cùng tiểu đoàn bốn người nói chuyện câu được câu không, Bành Hướng Chi gọi điện thoại với nàng mấy lần đêm khuya, nghe nàng không tiết lộ chuyện riêng tư mà nói một ít tình huống của Triều Tân, biết cô là một người không tệ, dẫn theo bạn nhỏ cũng rất không dễ dàng, địch ý khó hiểu đối với Triều Tân "ngấp nghé cải trắng" liền ít đi rất nhiều.
Cuối tháng sáu, Triều Tân đưa Bài Bài đến trường học, sau khi hội hợp ở sân thể dục, giao hành lý dán tên xong cho giáo viên, sau đó ngồi xổm xuống, Bài Bài ôm lấy cổ cô.
Giống như bất cứ lần chia tay ngắn ngủi nào trước đây, Bài Bài lại hu hu bập bẹ tủi thân, ôm cô muốn khóc.
Rất luyến tiếc.
Triều Tân cũng vậy, nhưng cô vỗ vỗ eo Bài Bài, nói: "Chơi vui vẻ nhé."
Triều Tân lại nhỏ giọng kêu một câu: "Dì nhỏ, mẹ phải nhớ nhớ con, con viết thư cho mẹ, rùa con của con phải nhớ mỗi ngày để nó bò lên "Nơi cao" phơi nắng, cứ ngâm mình trong nước, chân sẽ thối rữa."
"Biết rồi. Nhưng viết thư thì không cần, hai mươi ngày là trở về rồi." Triều Tân cười.
Sau đó lặng lẽ nói: "Mẹ vừa thấy, tiểu thiên tài toán học con thích cũng đăng ký."
Bài Bài đột nhiên cong khoé miệng.
"Con tốt nhất đừng đổi ý định viết thư cho mẹ thành viết thư tình cho bạn ấy," Triều Tân sửa lại cặp sách cho cô bé, "Phải rụt rè, con mới mười tuổi."
"Chúng ta đã có giao kèo, mối tình đầu tốt nhất là trên 14 tuổi."
"Ồ." Bài Bài đá đá cục đá nhỏ.
Tiễn Bài Bài đi, Triều Tân có một chút không thích nghi, về nhà dọn dẹp lại phòng của cô bé một lần, quần áo nên giặt đều đã giặt. Lập tức lại đi vào phòng Hướng Vãn, quét dọn trong ngoài một lượt, các góc, ngay cả khe hở bệ cửa sổ đều dùng nước khử trùng lau qua, sau đó lấy nệm cao su trong tủ quần áo ra, trải lên, lại phủ lên ga trải giường mới mua.
Không chắc Hướng Vãn có mang ga trải giường các thứ tới hay không, nếu như mang tới, thì tháo ga trải giường ra.
Hơn mười giờ thứ bảy, chuông cửa liền vang lên, Triều Tân đi mở cửa, mấy người mang theo hành lý Hướng Vãn, túi lớn túi nhỏ chờ ở cửa.
Triều Tân ngồi xổm người xuống, mở chốt cửa nhỏ cố định ở một bên khác ra, như vậy chuyển đồ càng thuận tiện hơn.
Sau đó mấy cô gái hợp lực chuyển đồ Hướng Vãn vào, trước tiên vận chuyển đến phòng khách, hỏi Hướng Vãn ở phòng nào, lại thu dọn từng thứ một vào phòng, Vu Chu dùng túi trống bỏ rác vào, để ở ngoài cửa.
Đồ Hướng Vãn không nhiều lắm, sắp xếp lại cũng xấp xỉ một tiếng, nhưng mặc dù thời gian không dài, mấy người dậy sớm làm việc cũng đau lưng mỏi eo, ngồi liệt trên sô pha như một cái xác.
Triều Tân thu dọn những thứ vụn vặt trên bàn trà, hỏi các cô: "Uống chút đồ uống không?"
Bởi vì Bài Bài, trong tủ lạnh thường chuẩn bị đồ uống, tuy rằng bình thường cô không cho cô bé uống.
"Có cà phê không?" Nếu đã về đến nhà, Bành Hướng Chi cũng không quá khách sáo, đêm qua cô ấy đi chợ đêm, về đến nhà cũng đã qua ba giờ, thật sự rất buồn ngủ.
"Không có, nhưng dưới lầu có Costa, đặt mang về nhé?"
"Để em đặt cho, em biết mọi người muốn uống cái gì." Vu Chu cầm lấy di động, "Cô Triều thì sao? Chị thích cái gì?"
Triều Tân vốn định nói không cần, nhưng dừng một chút, nói: "Latte, ấm, cám ơn."
Quán cà phê ngay dưới lầu, rất nhanh đã đến, mấy người nghỉ ngơi một chút, lại uống cà phê, thần thái rất nhanh liền sáng láng, Vu Chu lướt Weibo, vừa nhìn đã hơn 11 giờ, liền nói ra ngoài ăn cơm.
Nhưng Triều Tân nói: "Ở nhà ăn đi, tôi nghe Hướng Vãn nói, trước khi chuyển nhà, mọi người cùng nhau nấu cơm khai bếp."
"Tôi có thể nấu. Tôi nấu cơm, ăn cũng được." Cô vẫn nói một câu như vậy.
Thật ra căn nhà này vẫn có người ở, đương nhiên không cần phải khai bếp, nhưng cô Triều đề nghị, những người khác tất nhiên cũng không có ý kiến.
Hướng Vãn cũng nói: "Cô Triều nấu cơm rất ngon." Không chỉ là ăn cũng được.
Vu Chu nhìn nàng, cười tà ác: "Sao tôi lại nghe ra một chút, chung vinh dự vậy ta?"
Bởi vì lập trường ngôn ngữ của Hướng Vãn rất kỳ lạ, giống như nàng và Triều Tân là người một nước, hiện tại đang giới thiệu cô với bạn bè. Loại cảm giác vi diệu này làm cho khóe môi Triều Tân cũng mang theo độ cong không rõ ràng, lại có một chút không được tự nhiên, bởi vì cô chưa từng có trải nghiệm tương tự.
Một người bạn rất thân, tự nhiên nói ưu điểm của cô cho người bạn không quá thân.
"Nhưng... Hôm nay bọn em tới nhà làm phiền, còn để cô Triều vất vả thì ngại lắm," Vu Chu vỗ vỗ sô pha, rồi nói với Bành Hướng Chi, "Chúng ta nấu đi?"
Lại đối mặt Hướng Vãn: "Sau này em có thể thường xuyên ăn cơm cô Triều nấu, cũng không biết lúc nào có thể ăn được của chúng tôi. Tôi khuyên em nên quý trọng cơ hội trước mắt."
"Được, quý trọng. Vậy... phòng bếp các chị dùng?" Hướng Vãn mỉm cười, nhìn Triều Tân.
Triều Tân gật đầu: "Ừ, bên này băng qua là được, đồ ăn đều ở trong tủ lạnh, ngăn đông lạnh có thịt gân bò, thịt thăn còn có thịt bắp bò, hai người xem thử còn muốn ăn cái gì, tôi xuống lầu mua."
Cô nói xong, dẫn mấy người đi vào, mở tủ lạnh cho các cô xem.
Vu Chu liếc mắt một cái liền biết: "Đủ rồi, đủ rồi, cô Triều, tủ lạnh của chị thật phong phú."
Hơn nữa phân loại, còn tự mình chuẩn bị ngăn chứa đồ cùng hộp kín.
Vu Chu cực kỳ ngưỡng mộ người có tủ lạnh sạch sẽ, rất biết cách sống.
Vu Chu lại nhìn vị trí thớt và dụng cụ nhà bếp, sau đó lại hỏi tạp dề của cô có thể dùng không, sau khi được cho phép cô nàng lấy tạp dề trên tường xuống, mặc vào, đi tới trước mặt Tô Xướng, đưa lưng cho cô ấy, Tô Xướng đưa tay, thuần thục giúp cô nàng thắt dây.
Sau đó liền đi qua một bên, mở vòi nước rửa tay, chuẩn bị trợ thủ.
"Ơ," Bành Hướng Chi vừa cầm nguyên liệu nấu ăn vừa chế nhạo cô nàng, "Em thật sự đã thay đổi hoàn toàn, làm lại cuộc đời rồi."
Mấy người trẻ tuổi vô cùng náo nhiệt, trước tiên củi lửa sưởi ấm phòng bếp lên.
Triều Tân tựa vào cửa nhìn một lát, cẩn thận nhớ lại lần trước có bầu không khí như vậy là khi nào.
Không thể nhớ được.
Cô không muốn nhìn nữa, đi đến trước tủ bên cạnh, mở cửa tủ phía trên, nghiêng đầu chọn ly rượu.
Cô nghĩ lát nữa các cô nên uống chút rượu, hoặc là đồ uống gì đó, rửa vài cái ly chuẩn bị.
Nhưng lưỡng lự, nên lấy ly thủy tinh tốt, hay ly rượu vang tốt.
Bóng đen dịu dàng bao lấy cô, phía sau Hướng Vãn duỗi tay, bả vai nhẹ nhàng kề lưng Triều Tân, ngón trỏ chỉ chỉ mấy cái ly chân cao bên phải: "Mấy cái này đẹp."
Nàng nhẹ nhàng nói, âm thanh rơi vào bên tai Triều Tân.
Mà độ cong đẹp đẽ của cánh tay nàng vòng qua mặt Triều Tân, trông giống như một cái ôm không gần không xa.
Nàng nói xong, liền lui ra, không có lại dừng lại một giây, Triều Tân vươn tay lấy mấy cái ly kia xuống: "Làm sao em biết tôi đang chọn ly?"
"Thấy được."
Đầu kia bạn thân của nàng rất náo nhiệt, nhưng nàng nhìn thấy Triều Tân.
Triều Tân buông ly, vén tóc, nói: "Chúng ta xuống lầu mua chút trái cây đi."
Hai người cùng nhau xuống lầu, mua dưa hấu, nho với một ít quýt, lúc trở về cơm của các cô đã nấu sắp xong, Triều Tân đi qua lấy đĩa hỗ trợ xếp đĩa, trong phòng bếp lại chỉ còn lại một người Bành Hướng Chi.
"Các chị ấy đâu?" Hướng Vãn hỏi.
"Đi vệ sinh."
Triều Tân rửa tay, cảm thấy có chút nóng, muốn đi đóng cửa phòng ngủ lại, mở điều hòa phòng khách.
Cửa phòng vệ sinh không đóng, một khe nhỏ không lớn, lộ ra ánh vàng ấm áp.
Triều Tân đang muốn nhắc nhở người bên trong một chút, mắt thoáng nhìn, lại thấy Vu Chu và Tô Xướng đang hôn nhau.
Tô Xướng dựa lưng vào bồn rửa tay, bàn tay đeo nhẫn kia trở tay chống mặt bàn, tay kia ôm eo Vu Chu, Vu Chu vòng cổ Tô Xướng, khẽ liếm khóe miệng cô ấy.
Triều Tân dời ánh mắt, tiếp tục đi đến phòng ngủ của mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy người quen hôn môi, còn là hai cô gái, Triều Tân lạnh nhạt ánh mắt quơ quơ, nhưng cô cũng không bài xích, cũng không có bất kỳ phản cảm nào trước đây nhìn thấy nam nữ xa lạ tiết dục, có thể là ánh đèn phòng tắm quá mức ấm áp, làm cô cảm thấy còn... rất đẹp.
Đến bàn ngồi vào chỗ của mình, Tô Xướng và Vu Chu sắc mặt như thường đi ra, mặt không đỏ, môi cũng nhìn không ra bất kỳ khác thường gì, Vu Chu cúi đầu im lặng không lên tiếng rót rượu.
Tô Xướng ở phía sau đỡ eo cô nàng, nhận lấy chai rượu, thay cô nàng rót mấy ly còn lại.
Bốn ly, đủ rồi, Tô Xướng lái xe nên không uống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro