Chương 18

Edit: phuong_bchii

_________________

Triều Tân tỉnh lại, có một chút ảo não.

Hình như cô... nói sai rồi.

Cũng không biết, có mạo phạm Hướng Vãn hay không.

Xử lý quan hệ giao tiếp là điểm yếu lớn nhất của cô, "không mặc áo lót" ngày hôm qua thẳng thắn gặp nhau bất ngờ không kịp đề phòng, cực nhanh thu hẹp khoảng cách giữa cô và Hướng Vãn, cộng thêm ảnh hưởng của rượu, cô có thể không suy nghĩ kỹ càng.

Hướng Vãn có lẽ rất nhanh sẽ phát hiện, giáo dưỡng của mình cũng không tốt lắm. Triều Tân nghĩ như vậy.

Cô nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ sáng, để tiện cho Hướng Vãn vào dùng nhà vệ sinh, cô không đóng cửa phòng. Tuy rằng hiện tại Bài Bài ở nước ngoài, các cô có thể mỗi người dùng một cái, nhưng nghĩ sau đó vẫn phải quen, Triều Tân liền sớm thích nghi với cuộc sống không đóng cửa phòng.

Nhưng cô ngủ ngon lạ thường, rất kỳ lạ.

Sau khi rửa mặt đơn giản, Triều Tân thức dậy nấu bữa sáng, không biết Hướng Vãn thích ăn gì, vì thế lấy điện thoại nhắn tin WeChat cho nàng.

"Muốn ăn gì?"

Không trả lời, có lẽ nàng vẫn chưa dậy.

Vì thế Triều Tân liền nấu cháo kê, luộc hai quả trứng gà, trong tủ lạnh còn có dưa muối cô làm, lát nữa đặt lên đĩa là được.

Bận bịu xong, Triều Tân trở lại phòng ngủ, muốn ngủ lại một giấc, trả lời mấy tin nhắn WeChat, xốc chăn nằm lên, lại phát hiện bên trong có người.

Ấm áp, mềm mại, nằm nghiêng trên một cái gối khác, quay lưng về phía cô, mái tóc dài kéo dài qua khoảng cách giữa hai cái gối, xâm chiếm một chút không gian bên này.

Triều Tân ngồi dậy, nhìn mặt đất bên này của mình, lại nhìn một chút bên kia, có dép lê màu hồng nhạt, theo hướng dép lê và trình độ sắp xếp lung tung xem ra, hẳn là lúc mình nấu cơm, Hướng Vãn Vãn đi ra, mơ mơ màng màng không tỉnh táo, nhìn thấy giường không có ai, liền nằm lên.

Trước kia Bài Bài cũng từng làm chuyện như vậy, để tiện đến phòng ngủ chính của cô đi vệ sinh, sau đó liền chui vào chăn ôm Triều Tân không buông tay.

Sau đó Triều Tân liền khóa cửa.

Cô cảm thấy có chút buồn cười, thói quen của cô gái nhỏ cũng giống như vậy.

Đắp chăn cho Hướng Vãn, Triều Tân rón rén xuống giường, sau đó cầm điện thoại đi tới phòng khách, xếp bằng ngồi trên sô pha.

Nhỏ giọng trả lời mấy tin nhắn, không có chuyện gì làm, cô mở Weibo ra, bắt đầu tìm kiếm "Triều Tân".

Thật ra cũng không có nhiều tin tức, đại khái là tuyên truyền của một số bộ phim, còn có bình luận về tình huống cô tham gia lồng tiếng một số bộ phim truyền hình.

Cô suy nghĩ một chút, lại nhập vào "Cô Triều".

Nhấn vào "Thời gian thực" theo thao tác hôm qua của Hướng Vãn.

Đại khái cũng bình thường, lúc tay lại lướt lên trên, thể hiện có một tin mới, cô thuận tay liền mở ra.

Người kia nói: "Hi ha hi ha cô Triều chị thật sự rất biết thở em muốn làm con chó của chị, vợ ơi moah moah moah moah moah hôn chết chị."

Triều Tân trong lòng căng thẳng, muốn tố cáo chàng trai đáng kinh này, cau mày nhấn vào trang chủ của người đó, giới tính lại điền là "Nữ".

Vì thế cô có chút do dự, lại tiếp tục lướt xuống Weibo của người đó.

Là một nữ sinh viên, từng chụp thẻ sinh viên của cô ấy, còn oán giận cơm ở căn tin không ngon.

Nhưng cứ cách năm ba ngày lại có một câu: "Nếu tôi không ngủ được với Triều Tân, cuộc đời tôi còn ý nghĩa gì nữa."

"Triều Tân" là cố ý dùng chữ đồng âm, có thể là sợ bị tìm thấy.

"Nếu gợi cảm là một cái tội, Triều Tân chị đã bị em phán quyết tù chung thân, sao lại có thể có một cô gái làm mình lặp đi lặp lại cao trào khi xem trailer vậy chứ. Hi ha hi ha.jpg"

Trailer? Triều Tân suy nghĩ một chút, trailer gần đây, cũng chính là kịch truyền thanh này.

Đặt điện thoại xuống, cô đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua tại sao mình lại thốt ra chữ "ngủ" này, là bởi vì ở quán lẩu, nhìn thấy bạn bè Hướng Vãn nói như vậy, cô cho rằng, mình và Hướng Vãn cũng có thể nói trắng ra như vậy.

Nhưng cô quên mất hai người bọn họ còn chưa thân đến mức đó, Hướng Vãn nghe cô nói như vậy, liệu có giống như mình nhìn thấy người xa lạ này, giống như một con quái vật hay không.

Sau đó hình như nàng không nói gì, liền vào phòng ngủ.

Triều Tân đột nhiên có chút ngồi không yên.

Nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ, cô do dự đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.

Không phản ứng, cô lại gọi một tiếng: "Hướng Vãn."

Người trên giường cúi đầu phát ra âm "ưm" lười biếng.

Triều Tân đi tới: "Dậy đi."

Hướng Vãn lúc này mới xoay người lại, mở mắt, kèm theo một chút nước mắt sinh lý, nhìn cô.

Sau đó nói: "Cô Triều, xin lỗi, tôi có chút lười, xin cho phép em ngủ nướng thêm mười phút."

Rất khắc chế nói xong, lại ngã vào trong gối.

Triều Tân ngồi ở bên giường, kìm lòng không được bật tiếng.

Nàng rất ngoan, rất đáng yêu, càng tiếp xúc càng thấy vậy.

Đáng yêu không giống với Bài Bài, Bài Bài sẽ khiến Triều Tân muốn vỗ về cái thân hình nhỏ bé của cô bé, nói với cô bé rằng trẻ con mông phơi nắng không dậy sẽ bị sói xám ăn thịt đầu tiên.

Còn Hướng Vãn... làm cho người ta muốn dịu dàng nói với nàng, vậy thì ngủ thêm một lát nữa, tốt nhất là ở trong lòng tôi.

Triều Tân nghĩ, nếu như cô là bạn trai Hướng Vãn, đoán chừng sẽ nói ra câu trên.

Sau đó lại đột nhiên ý thức được, Hướng Vãn là cong, vì thế Triều Tân liền có chút xấu hổ, đứng lên, đóng cửa phòng cho nàng.

Quét dọn nhà cửa một lát, chợt nghe thấy tiếng dép lê lạo xạo, Triều Tân đang mặc đồ ở nhà, quỳ xuống đất dọn dẹp thảm dưới bàn trà.

Đang muốn ngẩng đầu chào hỏi, lại nghe Hướng Vãn nói: "Cô Triều, buổi sáng chị chơi Weibo sao?"

Giọng nói có chút nghiêm trọng, cách biệt một trời một vực với giọng nói lười biếng vừa rồi.

"Đúng vậy." Triều Tân đứng dậy.

"Chị trượt tay, theo dõi một cái..." Hướng Vãn nhìn ảnh chụp màn hình trong nhóm WeChat của bốn người, khó có thể tin được.

"Không phải là..." Triều Tân trong lòng giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh mở Weibo ra, quả nhiên, trang đầu của mình xuất hiện một số thứ khó coi.

Cũng may CV không lưu lượng như cô, theo dõi ai cũng sẽ không nhanh chóng dẫn tới thảo luận, vẫn là hôm nay Vu Chu muốn làm tác giả nguyên tác đi theo dõi chủ dịch, mới phát hiện lạ thường.

Triều Tân lập tức bỏ theo dõi, trong tin nhắn riêng xuất hiện đối phương gửi tới lời xin lỗi: "DBQ* Cô Triều!!! Thật sự rất xin lỗi!!! Vô tình mạo phạm!!! Em chỉ là vô cùng vô cùng thích chị, em quá không lựa lời, cô Triều xin chị tha thứ cho em, thật sự DBQ!!!"

*DBQ từ viết tắt 对不起 (duìbuqǐ), có nghĩa là xin lỗi.

Liên tục gửi mấy cái, còn có mấy cái biểu cảm sụp đổ khóc lớn. Triều Tân chưa bao giờ xử lý qua sự việc tương tự, trọng điểm là tình trạng tinh thần đối phương hình như không tốt, cho nên cô cau mày, nhất thời không biết trả lời cái gì.

Hướng Vãn lại gần, nói: "Chị cứ trả lời biểu cảm mỉm cười là được."

Sau đó nàng vươn ngón tay, mở ra gói biểu cảm, thay Triều Tân gửi "Ha ha.jpg" qua.

Cao nhã như vậy lại không mất lễ nghi, có vẻ rất rộng lượng.

Biểu cảm này... Triều Tân thần sắc phức tạp liếc nhìn nàng một cái: "Em trước kia, cùng fan đều gửi cái này sao?"

"Thỉnh thoảng gửi." Hướng Vãn nói.

"Sau đó thì sao?"

"Hiệu quả rất tốt, thông thường bọn họ sẽ hối cải thay đổi, sẽ không tìm em nữa."

Triều Tân rất hoài nghi, biểu cảm này hiện tại là thuộc về phạm trù âm dương quái khí, nhưng nếu Hướng Vãn gửi, cô cũng liền không nói gì.

Thấy Triều Tân xử lý xong, Hướng Vãn mới nói: "Xin lỗi, vừa rồi ngủ trên giường của chị, em còn chưa quen lắm, em sẽ ghi nhớ lại."

"Không sao. Cơm nấu xong rồi, đi ăn thôi."

Hướng Vãn chắp tay trước ngực, nhắm mắt, làm một động tác cảm ơn.

Mái tóc dài màu đen mềm mại bao bọc lấy nàng, hai bên vén sau tai, lộ ra toàn bộ khuôn mặt thuần khiết, tôn lên động tác thành kính của nàng, giống như đang chờ đợi một nụ hôn.

Sau đó nàng cong cong khóe miệng, xoay người đi xới cơm.

Triều Tân đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, lúc xem phim "Tây Du Hàng Ma Thiên", nữ chính nói: "Con gái nhắm mắt lại chính là muốn ngươi hôn cô ấy."

Nhưng lúc ấy cô nghĩ, cách cắn chữ và trọng âm của nữ diễn viên kia rất độc đáo, nghe rất có ý nhị.

Nhiều năm sau, cô mới đột nhiên nhớ lại những lời này.

Triều Tân thu hồi suy nghĩ, quyết định đi phơi quần áo, hôm nay chắc là quá nhàn rỗi, lúc thất thần có hơi nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro