Chương 19

Edit: phuong_bchii

_________________

"Giúp Tôi Vỗ Vỗ" phát sóng hai kỳ, danh tiếng cũng không tệ, lần đầu tiên Triều Tân "xuống biển" chiếm được tán thưởng tương đối cao, cảm giác CP và tương quan với Hướng Vãn cũng không tệ, nhất là khi cô sử dụng giọng thiếu nữ, nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người.

Vì thế Weibo của cô đột nhiên tràn vào không ít fan trong giới kịch truyền thanh, hệ sinh thái rất khác với fan trước đây của cô.

Trước kia fan của cô, sẽ nghiêm túc sắp xếp rất nhiều tác phẩm trong siêu thoại, chủ yếu là công việc tổng hợp và thu thập, hoặc thỉnh thoảng chia sẻ một bài đánh giá và cảm nhận về tác phẩm, hoặc tiện tay đăng một vài bức ảnh đời thường trong siêu thoại.

Mà fan mới thu hút tới, họ nhiệt tình, trực tiếp, phóng khoáng, sẽ thường xuyên nói đùa ở dưới Weibo của Triều Tân.

Có khi là "Chị là chị duy nhất của em", có khi là "Em lên đây chỉ để chào vợ một cái", có khi là "Chồng, chồng nói chuyện đi chồng", có khi là "Chào buổi sáng buổi trưa buổi tối, Tân Bảo".

Xưng hô là thiên biến vạn hóa.

Mà trong lúc này, Triều Tân và Hướng Vãn trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn đâu vào đấy, mua thức ăn nấu cơm, nhàn rỗi ở nhà ôm đồ ăn vặt xem một bộ phim, Hướng Vãn không quá kiên nhẫn, bình thường xem một chút là bắt đầu chơi điện thoại, sau đó lại ngẩng đầu hỏi Triều Tân, chiếu tới đâu rồi.

Thói quen này là dưỡng thành từ trước khi còn ở nhà Vu Chu, bởi vì Vu Chu có thói quen spoil trước hết tất cả tình tiết cho nàng.

Vì vậy, tổng kết quy nạp và khả năng kể chuyện của Triều Tân đã được nâng cao đáng kể.

Đương nhiên, không thể so sánh với tác giả.

Thỉnh thoảng thời gian thu âm có thể gặp nhau, Triều Tân cũng sẽ lái xe đưa Hướng Vãn một đoạn, hoặc tiện đường đi đón nàng, sau đó hai người đi dạo siêu thị.

Tài nấu nướng của Hướng Vãn cũng có tiến bộ lớn, ít nhất nấu bò kho ngon hơn Tô Xướng.

Sau khi kỳ hai được phát sóng, Triều Tân và Hướng Vãn cùng nhau nghiêm túc xem bình luận kịch, sau đó hai người ngồi trong phòng thu của nhà Triều Tân, ghi lại phúc lợi mà biên kịch mới viết xong —— Chuông báo chúc ngủ ngon của Đỗ Linh và Hứa Chi Chi.

Đây là lần đầu tiên Hướng Vãn sử dụng thiết bị của Triều Tân, mặc dù là ngồi trước máy tính thu âm, nhưng chất lượng âm thanh cực kỳ tốt, không thua gì phòng thu thật sự.

Triều Tân thu âm xong, sau đó Hướng Vãn ngồi trên ghế bập bênh ngả ra phía sau lật một quyển sách.

"Sao còn chưa ngủ? Chờ tôi từ trên trời giáng xuống nhà bạn à?" Hướng Vãn cười, "Đừng nghĩ nữa, không có khả năng đâu, đi ngủ sớm đi, có lẽ có thể gặp trong mơ đó, mọi người... ngủ ngon."

Hai chữ cuối cùng giống như chìm thuyền lẻn vào ban đêm, làm cho người nghe xong liền cảm thấy nhất định có giấc mơ đẹp.

Triều Tân giương mắt nhìn nàng, cô nhấn nút dừng thu trong phần mềm, sau đó nhấn lưu, tính cả Triều Tân, cùng nhau gửi cho Tô Xướng.

"Xong rồi." Hướng Vãn tắt máy tính, xoay người lại, ý bảo hai người có thể ra ngoài.

Nhưng Triều Tân lại không nhúc nhích, ngồi ở trên ghế nằm, đầu thoáng chống đỡ.

Bởi vì hai người các cô là tắm xong lại đây thu âm, giờ phút này tóc Triều Tân chỉ mới khô một nửa, váy ngủ cô mặt, thấm ướt một mảng nhỏ.

"Sao vậy?" Hướng Vãn nhìn ra cô có chuyện, cũng ngồi trở lại.

Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.

Triều Tân nói: "Tôi xem rất nhiều thính giả muốn tôi livestream."

Nhưng cô không có nhiều kinh nghiệm.

"Lúc trước livestream đều là tham gia FT, có MC nhắc quy trình, còn có thể thu thập câu hỏi của thính giả trước, sau đó gõ câu hỏi cho tôi."

"Nếu là livestream," Triều Tân có chút khó xử, "Tôi lo sẽ tẻ ngắt."

Hướng Vãn hiểu ra, nhón chân lên, trượt ghế về phía cô vài bước, dừng lại trước người cô.

"Livestream cá nhân em đã làm mấy lần rồi, cô Triều có gì muốn biết không?" Nàng cười cười.

"Quy trình của nền tảng, tôi biết, có lẽ không có vấn đề gì, nhưng tôi sẽ không phản ứng kịp thời với sự tương tác giữa các fan hâm mộ." Đặc biệt là một lượng fan mới đổ vào.

Tuy rằng trước đây cô từng tham gia chương trình giải trí, nhưng đều là loại cạnh tranh, hoặc là làm thí sinh, hoặc là làm giám khảo, đều liên quan đến chuyên môn, hơn nữa chuẩn bị các loại phỏng vấn, cũng có đề cương trước thời hạn.

Cô có chút lo lắng, thuần túy free talk, cô không thể hold hết.

"Vậy, em có thể ở cùng cô Triều một lúc." Hướng Vãn nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nói.

Triều Tân lắc đầu: "Như vậy đi, em hỏi tôi, mô phỏng một chút, tôi thử xem."

Nếu như chính cô không thể thích ứng, hai người livestream cũng không phải cách hay, cũng không thể để Hướng Vãn nói chuyện một mình.

Hướng Vãn gật đầu: "Được."

Vì thế nàng ngồi thẳng người, bày ra tư thế MC, nhưng Triều Tân vẫn lười biếng nghiêng người như trước, bắp chân trần trụi đặt nghiêng trên ghế nằm.

Lại theo thói quen cọ cọ mắt cá chân.

Hướng Vãn cong khóe mắt, hai tay vỗ nhẹ, sau đó dùng giọng thiếu nữ trong veo nói: "Cô Triều buổi tối tốt lành."

"Em là bình luận trôi, em chính là bình luận trôi." Nàng lại nghiêm túc giải thích một câu.

Triều Tân nhìn hai mắt trong veo như nước của nàng, cười: "Được, em là bình luận trôi."

"Vậy tôi phải nhìn chằm chằm em sao?" Cô nhìn môi Hướng Vãn, nhíu mày.

"Ừ," Hướng Vãn trong lòng lăn tăn chạy hai cái, sau đó nói, "Nên nhìn chằm chằm vào bình luận."

Một câu này âm thanh có chút thấp, có chút chậm chạp, nói xong liếm môi.

Vì thế Triều Tân liền nhìn chằm chằm đầu lưỡi nàng làm dịu môi, nửa giây liền thu hồi, không thấy rõ ràng, sau đó Triều Tân gật đầu, ý bảo đã biết.

Hướng Vãn hít hít mũi, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ phòng thu hơi cao.

"Chị còn chưa trả lời em." Nàng nhỏ giọng nói.

"Cái gì?"

"Em nói, cô Triều buổi tối tốt lành."

"À, buổi tối tốt lành." Triều Tân cười nói, đặt tay lên đầu gối.

Hướng Vãn nghĩ: "Sẽ có rất nhiều buổi tối tốt lành, như thế này: Buổi tối tốt lành, buổi tối tốt lành, cô Triều buổi tối tốt lành."

Nàng thay đổi vài giọng nói, thậm chí có cả giọng của một người đàn ông thô ráp.

Triều Tân không nhịn được muốn cười, nhưng lại giấu vào trong mắt, vẫn gật đầu, nói: "Buổi tối tốt lành."

"Cô Triều ăn cơm chưa?" Hướng Vãn cũng có chút mệt mỏi, tay phải đặt lên tay vịn ghế.

"Ăn rồi."

"Ăn cái gì?"

"Sườn xào măng khô."

Món này là Hướng Vãn làm, vì thế nàng nhai tư tâm hỏi: "Có ngon không?"

"Cũng không tệ."

Hướng Vãn hài lòng, cuối cùng trở về chủ đề chính: " Cô Triều sao lại muốn mở livestream vậy?"

"Ừm... bởi vì có bạn nhỏ nói, muốn nghe." Giọng của cô có chút trầm, Hướng Vãn suy nghĩ, thông qua phần mềm livestream tô điểm, hẳn là sẽ nhiều hơn một chút.

"Hôm nay cô Triều nghe kịch chưa?" Đề tài livestream chính là như vậy không có logic, không đầu không đuôi.

"Vẫn chưa, chưa kịp, các bạn có thấy hay không?"

Hướng Vãn tán thưởng gật đầu, biết ném vấn đề, biết tương tác với bình luận.

Vì thế nàng cắn môi, bắt đầu thả rắm cầu vồng như thông thường: "Siêu cấp ~~~ hay, cô Triều, chị là thần của em."

Triều Tân không nhịn được "xì" cười ra tiếng, Hướng Vãn có chút ấm ức: "Họ thật sự sẽ nói như vậy."

"Ừ, được."

Hướng Vãn thấy cô không tin tưởng mình lắm, quyết ý hỏi một chút liên quan đến bộ kịch: "Cô Triều, sao lại lồng tiếng cho kịch truyền thanh thế? Còn là kịch truyền thanh bách hợp nữa."

Triều Tân ngừng hai giây: "Bởi vì tiền."

"Không thể nói như vậy." Hướng Vãn nhíu mày.

"Vậy..."

"Có thể nói, chị rất thích loại hình kịch truyền thanh này, hoặc là nói, câu chuyện kịch bản đã lay động đến chị, hoặc là nói, rất muốn hợp tác với một người nào đó."

"À, muốn hợp tác với Hướng Vãn." Sau đó đòi tiền.

Hướng Vãn lắc đầu: "Tốt nhất chị nên nói là Tô Xướng."

"Tại sao?"

Hướng Vãn lặng lẽ nói: "Fan của chị ấy sẽ đến tặng quà cho chị."

Fan Tô Xướng rất giàu có, hơn nữa đối với bạn hợp tác rất nice, đây là Bành Hướng Chi ở sau lưng nói cho nàng biết.

Triều Tân hắng giọng: "Không tốt lắm."

"Hình như vậy." Thật ra kinh nghiệm livestream của Hướng Vãn cũng không nhiều.

Vì thế hai người thương lượng một chút, quyết định bỏ qua đề tài này.

"Cô Triều, chị cảm thấy thế nào đối với nhân vật Hứa Chi Chi này?" Hướng Vãn giơ tay chống thái dương, nhỏ giọng hỏi cô.

"Nhân vật Hứa Chi Chi này vô cùng thú vị, cô ấy mặc dù trông có vẻ nhát gan, nhưng thực tế rất dũng cảm, rất có trách nhiệm, cũng vô cùng lương thiện, tuy rằng chính mình nói mình là một xã súc không có bản lĩnh, nhưng chính cô ấy cũng không có phát hiện, cô ấy vẫn luôn cứu tế người khác. Cô ấy giúp đỡ Đỗ Linh không nơi nương tựa, để cho cô ấy ở xã hội hiện đại tìm được một gia đình, cô ấy là kiểu người tôi vô cùng vô cùng thích. Cô ấy giống, ngọn lửa dưới bụi cỏ."

Ngọn lửa dưới bụi cỏ... Hướng Vãn chưa từng nghĩ tới hình dung này, nhưng vô cùng đúng mức.

Nàng nhìn Triều Tân thật sâu, tuy rằng Triều Tân luôn miệng nói vì tiền, nhưng cô nói đến nhân vật là thao thao bất tuyệt, hơn nữa có thể nhìn ra, cô có nghiêm túc hiểu và đồng tình với nhân vật.

"Như vậy, lúc cô Triều lồng cho nhân vật này, đã thiết kế những gì?"

"Đầu tiên là giọng nói, tôi thiết kế một giọng nói thiên về thiếu nữ khoảng 20 tuổi, nhưng để tạo cảm giác CP với bạn diễn, cũng để cho người nghe càng dễ phân biệt giọng của hai chúng tôi, tôi thoáng duy trì một chút hạt cảm giác."

"Thứ hai, để phù hợp với lời thoại khẩu ngữ sống động và tự nhiên hơn, tôi khá ít sử dụng cộng hưởng xoang mũi, giảm bớt cảm giác hoa lệ, tận lực làm cho mình 'nói tiếng người', bởi vì tổng thể nó là một khởi đầu tương đối lơ lửng, cho nên cần diễn dịch vô cùng vững chắc hơn nữa hơi thiên về giọng trắng, sẽ càng làm cho người nghe có cảm giác tin tưởng, sẽ càng làm cho họ tin tưởng câu chuyện này."

"Sau đó về tính cách đặc biệt của nhân vật này, tôi làm một chút thiết kế nhỏ, chính là lúc cô ấy nói dối hoặc sốt ruột, tốc độ nói sẽ tăng nhanh, âm cuối sẽ phiêu một chút," Triều Tân cười cười, "Bởi vì có thể lúc mới bắt đầu, người nghe cảm thấy cô ấy có chút buồn, nghe qua cảm giác tiết tấu đối thoại không quá mạnh, cho nên tôi cần điều chỉnh tiết tấu đối thoại, để tương tác có độ căng giãn một chút."

Cô tự nói, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, làn da cô rất nhạy cảm, dễ dàng đỏ lên.

Vì thế cô lại xoa xoa, sau đó tay theo bắp chân đi xuống, đặt lên mắt cá chân mảnh khảnh.

Nói xong, cô chờ câu tiếp theo của Hướng Vãn.

Nhưng Hướng Vãn mím môi, đôi mắt sáng lung linh long lanh nâng lên, khớp ngón tay chống huyệt thái dương duỗi thẳng, dùng ngón tay chống, sau đó chậm rãi nói: "Muốn ngủ với chị."

Ngực Triều Tân đột nhiên co rụt lại, đồng tử và bắp chân cũng vậy, cô kinh ngạc nhướng mày, một hồi lâu cũng không buông xuống.

Hướng Vãn lại suy nghĩ, ngũ quan vẫn ngây thơ chân thành, nhưng môi nàng khép lại, dùng giọng nói thuần khiết như tuyết nói: "Em có thể phát sinh quan hệ với cô Triều không?"

Nhìn chằm chằm cô, lại nói một câu: "Muốn trèo lên giường của cô Triều."

Triều Tân há hốc miệng, không biết Hướng Vãn một câu lại một câu, rốt cuộc là bình luận, hay là cái khác.

Nhưng Hướng Vãn không làm cô nghi ngờ lâu, lại cười, thở dài: "Một ít bình luận, sẽ như vậy."

"Cô Triều," nàng nghiêm túc nói, "Cùng fan ở khoảng cách gần, là một con dao hai lưỡi, nó thường xuyên làm cho chị cảm thấy ấm áp, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bén nhọn mạo phạm, nó không xảy ra ở trong bất kỳ logic nào, có thể chị vừa nghe hai câu buổi tối tốt lành, liền đột nhiên xuất hiện từ ngữ như vậy, thậm chí, là một ít từ ngữ em khó nói nên lời."

"Em không cố ý làm chị sợ, chỉ là nếu chị thực sự muốn tương tác với cộng đồng mạng, bất kể là livestream hay Weibo, có thể chị sẽ phải chuẩn bị để nhận được phản hồi."

Triều Tân nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn thẳng vào nàng: "Loại quấy rối này, em từng nhận được sao?"

"Rất nhiều," Hướng Vãn nhẹ nhàng lắc đầu, "Trong tin nhắn riêng, rất nhiều."

Bởi vì danh tiếng của nàng không tốt, lại lồng tiếng cho trò chơi và kịch truyền thanh ngôn tình, các lứa tuổi, các loại thính giả đều có.

Triều Tân dùng đôi môi phun ra một hơi thuốc giải phóng một ít cảm xúc trong lòng, sau đó cô gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn em."

"Đến đây thôi, đi ngủ sớm đi."

Cô đứng dậy, làn váy lướt qua hai chân cô.

Chúc nhau ngủ ngon, hai người ai về phòng nấy, Triều Tân suy nghĩ một chút, đóng cửa lại, nhưng không khóa.

Nằm ở trên giường hai tay đan trên bụng, cô không chợp mắt được.

Rất khó chịu. Cô nhẹ nhàng buông đôi môi đang mím ra, trở mình, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, bên trong có một cái hộp nhỏ có nắp đậy trong suốt màu đen, đặt một vật nhỏ mềm mại, màu trắng, hình trứng gà.

Không sạc nên nó không rung.

Triều Tân đã rất lâu không có nhớ tới nó, vẫn là lúc 29 tuổi, thân thể muốn vượt qua ngưỡng cửa 30 tuổi, có chút không cam lòng rục rịch, đúng lúc ở trong quảng cáo Weibo phát hiện thứ này.

Vì thế liền mua.

Nhưng chỉ dùng một lần, bởi vì tần suất của nó thật sự không thích hợp với Triều Tân không có bất kỳ kinh nghiệm nào, cô đặt nó ở bên ngoài, dán lên da, cực nhanh mà tới đỉnh núi, sau đó cô bắt đầu đau.

Máy móc cũng sẽ không phân biệt cô có thỏa mãn hay không, lạnh như băng cho làm cho thân thể nhạy cảm của cô căn bản chịu không nổi.

Vì thế nó liền bị để đó không dùng, an phận mà nằm trong ngăn kéo.

Cô không biết tại sao mình đột nhiên muốn nhìn nó một cái, cũng không biết nếu nó còn pin, mình sẽ làm gì.

Triều Tân đóng ngăn kéo lại, suy nghĩ, vì sao chứ?

Nhắm mắt lại, trong đầu vô thức xuất hiện bốn chữ Hướng Vãn nói.

"Muốn ngủ với chị."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro