Chương 2

Edit: phuong_bchii

__________________

Lần đầu tiên gặp Triều Tân, là hợp tác kịch truyền thanh "Giúp Tôi Vỗ Vỗ".

Khi đó cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng bó sát người, chân váy màu xám, đi giày cao gót, uyển chuyển đi tới, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, khoác một chiếc áo vest xám nhẹ nhàng trên cánh tay.

Vô cùng chuyên nghiệp, lại rất có phong thái.

Đầu tiên cô nhìn về phía Tô Xướng, nắm nhẹ đầu ngón tay, nói đã lâu không gặp.

Sau đó mới quay sang Hướng Vãn đã đứng lên, gọi tên nhân vật trong kịch: "Đỗ Linh, xin chào."

Lông mày hoang dại được cắt tỉa tinh tế, khoảng cách giữa hai lông mày không quá gần, có vẻ thong dong lại khí chất. Đôi mắt của cô rất đẹp, đuôi mắt vểnh lên, lông mi lại đi xuống, hơi lộ ra mắt tam bạch, trông có vẻ có một chút cao ngạo và khó gần, cho dù là cười rộ lên, cũng không có chút linh động.

Mũi và miệng trông không phải rất xuất sắc, nhưng bởi vì có đôi mắt này, mọi người cũng chỉ cần nhớ kỹ ánh mắt của cô.

Mà ấn tượng đầu tiên về Hướng Vãn, đối với Triều Tân mà nói, là —— chẳng trách.

Chẳng trách Bài Bài thích nàng.

Không phải nghe thấy giọng nói, mà là nhìn thấy ảnh của nàng, liền thích nàng như một fan hâm mộ.

Trong trẻo là ấn tượng đầu tiên của cô, không phải rất cao, chiều cao khoảng 1m68 - 1m70, khung xương nhỏ, trông có chút yếu đuối. Hướng Vãn rất xinh đẹp, nhưng hấp dẫn nhất chính là khí chất, trí thức hiểu lễ nghĩa, cười rộ lên mắt ngọc mày ngài mi mắt cong cong, mang theo mùi hương ngọt ngào tuổi không lớn lắm.

Giống như là nho đông lạnh, hoa sương từ trên vỏ mỏng lộ ra, ngay cả trong cái nắng nóng bức của mùa hè, vẫn mang lại cảm giác mát mẻ.

Nho mát lạnh đi theo sau cô, mấy người cùng nhau đi vào phòng thu âm.

Vu Chu là tác giả cũng là biên kịch quyển sách này, cùng đạo diễn là Tô Xướng đứng ở bên ngoài cửa kính cách âm của phòng quan sát, sau khi đơn giản nói qua cốt truyện và thiết lập nhân vật, sẽ bắt đầu ghi âm.

Triều Tân và Hướng Vãn đi vào phòng thu âm, đóng cửa lại, Hướng Vãn lui trước một bước nhỏ, chờ Triều Tân đứng ở một vị trí thoải mái.

Triều Tân nhìn xung quanh một vòng, hỏi Hướng Vãn: "Ngồi hay đứng?"

"Em sao cũng được, xem cô Triều thuận tiện."

"Đứng đi, cho tỉnh giọng." Triều Tân vịn vách tường, nhấc gót chân cởi giày cao gót ra, đặt sang một bên, chân trần giẫm lên thảm.

Trên tay còn xách theo áo khoác, cô có chút chần chờ, Hướng Vãn vươn tay, nhận lấy áo khoác, mở cửa đưa cho Vu Chu ở bên ngoài.

Hướng Vãn rũ mắt nhìn cổ chân cô, trao đổi ánh mắt với Vu Chu đang nhiều chuyện bên ngoài.

Đại lão đều có chút thói quen —— Vu Chu nhướng mày nói với nàng như vậy.

Hướng Vãn "phụt" cười, đứng ở bên cạnh Triều Tân, duy trì khoảng cách không quá một nắm tay, sau đó hai người hướng vào micro, đeo tai nghe, hắng giọng một cái.

Trong tai nghe truyền đến giọng Tô Xướng: "Có nghe được không?"

Hai người đồng thời quay đầu, đối diện với cửa kính thủ thế OK.

"'Giúp Tôi Vỗ Vỗ', màn một kỳ hai."

Tô Xướng ra hiệu cho kỹ thuật viên thu âm bắt đầu chuẩn bị, cũng nhẹ giọng gõ tên, lấy tiêu đề đầy đủ đặt tên cho bản ghi này.

Hướng Vãn có chút căng thẳng, bởi vì trong không gian kín, nàng có thể dễ dàng ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên cổ Triều Tân. Nước hoa hiện đại không giống với phấn thơm của triều Lý, túi thơm của triều Lý có thể khiến người ta ngửi thấy chất phấn, giống như phấn hoa rơi xuống khi nụ hoa bị hái.

Mà nước hoa ướt sũng, mang theo hương liệu đã được điều chế, trước giữa sau điều chế không giống nhau, giống như là một giai đoạn chỉnh tề thỉnh quân nhập hũ.

Hướng Vãn không có nghiên cứu về nước hoa hiện đại, nhưng nàng ngửi ra Triều Tân dùng chính là mùi trái cây, hình như có phật thủ, còn có húng quế.

Cũng không hoàn toàn là bởi vì mùi thơm của cô, còn có đôi môi nghiêm túc của cô khi xem kịch bản, răng trên cắn môi dưới một chút, lại rất nhanh buông ra, cùng lúc đó mi tâm liền nhăn lại, giống như ngũ quan của cô khi cô nghiêm túc phải tra tấn.

Lần đầu hợp tác với tiền bối lớn hàng đầu trong giới, Hướng Vãn thấp thỏm không nói cũng hiểu, nàng lại quay đầu nhìn Vu Chu một cái.

Vu Chu cũng theo ánh mắt của nàng nhìn về phía Triều Tân, tay chống ở trên lưng, cổ áo sơ mi đã bị kéo ra một chút, cô dường như hơi nóng, vén tóc xoăn rơi ở cổ áo ra sau, sau đó ánh mắt lãnh đạm liếc qua: "Bắt đầu đi."

Chậc, khí chất thật sự rất mạnh.

"Giúp Tôi Vỗ Vỗ" là một cái bánh ngọt đề tài ABO hiện đại, nhân vật chính Hứa Chi Chi và Đỗ Linh, Hứa Chi Chi là một thiếu nữ xã súc, còn Đỗ Linh lại là Omega từ xã hội tương lai xuyên không tới, giọng nói thiên hướng ngự tỷ.

Hướng Vãn và Triều Tân kết hợp, có thể rất nhiều người đều sẽ đoán, thiếu nữ Hứa Chi Chi là Hướng Vãn, nhưng hoàn toàn ngược lại, nàng lựa chọn Đỗ Linh.

Toàn bộ tiết tấu kịch truyền thanh rất nhanh, kỳ một là trời giáng, kỳ hai Omega liền tiến vào kỳ động dục.

Bởi vậy lần đầu tiên Hướng Vãn và Triều Tân hợp tác, đã gặp phải tiêu chuẩn lớn.

Sau giờ ngọ một tháng ở chung, Đỗ Linh ngồi ở phòng ngủ, cảm nhận thay đổi trong cơ thể mình, Hứa Chi Chi đẩy cửa đi vào, cô ấy kinh ngạc hít một hơi.

Chữ trên kịch bản lướt qua mắt hai người, Hướng Vãn đối với micro, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Dừng." Tô Xướng ngắt lời nàng, "Cố tình quá, thả lỏng một chút."

Hướng Vãn gật đầu, sau khi chờ Tô Xướng nghiêng mặt nói với kỹ thuật viên thu âm "Làm lại", lại thu lại một chút cảm xúc, khẽ hô một tiếng.

Nàng nghe thấy trong tai nghe truyền đến tiếng cười khẽ, quay đầu, Tô Xướng hai tay chống bàn điều khiển, khẽ cười.

"Có một chút, phim cung đấu." Cô ấy uyển chuyển nói.

Vu Chu cũng vui vẻ, tiếng vừa rồi của Hướng Vãn, giống như cung nữ vô tội bắt gặp gian tình của hoàng hậu và vương gia.

Hướng Vãn có chút ảo não, phồng má thổi khí, trước mắt nhoáng lên một cái, một ngón tay bên cạnh vươn tới, chạm nhẹ vào trước chóp mũi nàng.

"Tới gần đây." Triều Tân nói.

Hướng Vãn nhìn cô một cái, theo lời đứng lại.

Sau đó đột nhiên bên hông bị siết chặt, nàng theo bản năng hít vào một hơi.

Triều Tân buông tay ôm nàng ra: "Chính là cảm giác này."

Úi...

Vu Chu ở bên ngoài nhìn không chớp mắt, đại lão nâng đỡ, là như vậy sao?

Cô nàng liếc nhìn Tô Xướng, bình thường cô ấy thu âm, cũng ra tay như thế?

Nhưng Tô Xướng không để ý, chỉ gật đầu: "Đúng, như vậy rất đúng, đừng quá cố tình, hơi thở tiết chế một chút."

Hướng Vãn hít hít mũi, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét vào bên trong môi, gật đầu: "Biết rồi."

Nàng trở tay đỡ lưng của mình, sau khi bắt đầu thu âm, hơi xoa một cái, sau đó một hơi thở không quá đáng.

"Được." Tô Xướng ra hiệu có thể nói tiếp.

Nhưng tay Hướng Vãn đặt ở bên hông không lấy xuống nữa, hình như là đang phòng bị lần tập kích tiếp theo.

Cảnh phân hóa là do một mình Hướng Vãn thu, Tô Xướng và Vu Chu cùng nhau điều chỉnh vài lần. Triều Tân không có cảnh, ngồi ở một bên chân trần bắt chéo xem kịch bản, thỉnh thoảng vén tóc một hồi, giương mắt nhìn trạng thái của Hướng Vãn.

Cuối cùng cũng thu xong một đoạn kịch đau khổ mà dồn nén, cảnh tiếp theo là Hứa Chi Chi giúp Đỗ Linh nhẹ vỗ mông, giảm bớt dục vọng.

Làm biên kịch, Vu Chu có chút xấu hổ, thật sự là không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt phải thu loại cảnh này, cô nàng rất sợ diễn viên lồng tiếng cảm thấy mình không phải người đứng đắn, nhưng Triều Tân trông bình thường, đối với kịch bản vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang xem.

Hướng Vãn cũng rất chuyên nghiệp, dù sao cũng không phải lần đầu tiên quay cảnh kích tình, rất tự nhiên liền thở dốc mấy cái.

Nhưng Triều Tân lắc đầu, ý bảo nàng dừng lại.

"Tôi sẽ là tiết tấu này." Triều Tân buông kịch bản xuống, giơ tay lên, dựng thẳng ở trước ngực, nhẹ nhàng vỗ lòng bàn tay.

"Bang, bang, bang."

"Cho nên em thở dốc phải theo tiết tấu của tôi, không giống như hơi thở trong các cảnh kích tình thông thường."

"Khi tôi vỗ đến em, tốt nhất em nên phát một âm thanh áp lực, từ đây đi ra." Triều Tân lãnh đạm nhắm đôi mắt lại nhìn nàng, đầu ngón trỏ từ xương quai xanh của mình đẩy lên, đi qua cổ, thẳng đến cằm.

Hướng Vãn hiểu, khi dục vọng bị đánh thẳng, bình thường sẽ không trực tiếp biểu đạt, phản ứng đầu tiên ngược lại là chịu đựng.

"Khi tôi giơ tay lên, em lại cho tôi một hơi thở tương tự, phải nhanh."

Giống như cá trồi lên mặt nước, hưởng thụ một giây hít thở không thông, lại khẩn cấp muốn lặn xuống.

Trong tai nghe, Tô Xướng nhẹ nhàng nói tiếp: "Đoạn này tôi sẽ giữ lại khoảng 20 giây, năm giây cuối tôi cần một cái ending."

Vu Chu chột dạ, bởi vì Tô Xướng nói rất khéo léo, nhưng thực chất là đã thỏa mãn.

"Hình tượng Đỗ Linh trước giờ nhẫn nhịn," Hướng Vãn cầm kịch bản hỏi đạo diễn và biên kịch, "Có phải chỉ cần một giọng mũi là được rồi không?"

"Gần là vậy." Tô Xướng gật đầu.

Hướng Vãn ý bảo có thể bắt đầu, nghẹn ở cổ họng hai ba giây, sau đó môi thả lỏng, một tiếng than nhẹ ngắn ngủi lại lưu lại dư vị từ xoang mũi và răng môi tràn ra.

Ui... Vu Chu nổi da gà.

Mọi người rất chuyên nghiệp, nhưng Vu Chu thì không, cô nàng và Hướng Vãn quá quen thuộc, thật sự chịu không nổi cái này.

Vì thế cô nàng buông kịch bản xuống, chơi điện thoại dời đi sự chú ý. Trong phòng nhất thời không có động tĩnh, một lát sau, nghe Tô Xướng nói: "Cô Triều, có thể vào thoại rồi."

Vu Chu nhìn qua, thấy Triều Tân ngừng ba bốn giây, mới nâng mắt lên khỏi kịch bản, chớp mắt hai cái, khẽ nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro