Chương 22
Edit: phuong_bchii
_________________
Bài Bài cả đêm không ngủ được, 8 giờ sáng hôm sau bị mạnh mẽ gọi dậy, làm cho cô bé không thể ngủ, thức dậy vận động một chút, Hướng Vãn cũng thức dậy vào khoảng thời gian đó, sau khi đánh răng rửa mặt đơn giản, liền bắt xe đi làm.
Cảnh này là trong một kịch truyền thanh ngôn tình Bành Hướng Chi làm chủ dịch, Hướng Vãn là khách mời, đóng vai em gái của nam chính, chẳng có mấy đoạn, bởi vậy hơn 6 giờ chiều Hướng Vãn đã kết thúc công việc.
Trên đường trở về gọi điện thoại cho Triều Tân, nghĩ ngày mai sẽ đi công viên giải trí, có phải hai người cùng đi siêu thị mua chút đồ ăn hay không, nàng chưa từng đi qua nơi như vậy, không biết có thể mang vào hay không.
Nhưng Triều Tân lại không bắt máy.
Một lát sau gọi lại cho nàng, hỏi nàng: "Tan làm rồi?"
"Vâng, không ngờ lại sớm như vậy, ăn cơm xong chưa?"
Nếu Triều Tân ăn rồi, nàng sẽ tự mình ở bên ngoài tùy tiện gọi bát mì.
"Tôi nấu cơm trước, Bài Bài đã ăn rồi, nhưng còn thừa không ít, nếu em muốn ăn, trở về hâm nóng một chút."
Hướng Vãn nhạy bén nắm bắt được tin tức mấu chốt "Bài Bài đã ăn rồi" này.
Vì thế nàng hỏi: "Còn chị?"
"Đêm nay tôi có bữa tiệc." Triều Tân nói.
"Bữa tiệc?"
Triều Tân gần như không xã giao, từ lúc ở lại đây cho tới hôm nay, đây là lần đầu tiên nghe cô nói có bữa tiệc.
"Ừ, muốn chọn địa điểm cho studio của tôi, xem trên mạng một số văn phòng đều rất đắt, một người bạn giới thiệu có một nhà đầu tư, có thể giảm giá cho tôi thuê tòa nhà thương mại của họ, tôi xem qua, khu vực và diện tích đều rất thích hợp, cũng có thể cho tôi thay đổi nội thất," Triều Tân dừng một chút, "Đêm nay hẹn ăn cơm, nói chuyện một chút."
Lời nói của cô có chút mệt mỏi, có thể, còn có một chút chán ghét.
"Vậy chị sẽ sớm trở về chứ? Em nghĩ, ngày mai nếu muốn đi giải trí công viên, cần phải xuất phát sớm." Hướng Vãn nói.
"Công viên giải trí." Triều Tân cười cười.
Cười một cái, không khí đầu dây bên kia liền linh hoạt.
"Xin lỗi, công viên giải trí." Hướng Vãn biết nghe lời chỉnh lại.
"Tôi sẽ tranh thủ." Triều Tân lười biếng nói.
"Được, vậy em cúp máy đây, bye bye."
"Bye bye."
Cúp điện thoại không bao lâu, liền đến chung cư, Hướng Vãn lên lầu mở cửa, thấy Bài Bài ngồi trên sô pha ngủ gật.
"Đừng ngủ." Giọng nói ngọt ngào của Hướng Vãn khẽ gọi cô bé.
Bài Bài mơ mơ màng màng, hình như còn tưởng Triều Tân đã trở về, dụi mắt, mở miệng kêu một tiếng: "Mẹ."
Hướng Vãn phì cười, lắc đầu: "Bài Bài."
"À, cô Hướng." Bài Bài tỉnh táo, cười với đôi mắt sưng húp của mình.
"Hiện tại còn quá sớm, em ráng đến 8-9 giờ rồi ngủ tiếp." Hướng Vãn nhớ tới Triều Tân dặn dò.
"Vậy chúng ta đánh bài một lát đi, em thật sự chịu không nổi nữa." Bài Bài ngáp dài.
"Cô không biết chơi."
"Cô Hướng... cô cũng nhàm chán quá rồi." Game cũng không biết chơi, nói với cô bé về Lý Bạch của Chu Tử Kỳ vô cùng lợi hại, cô Hướng hỏi ngược lại cô bé thuộc được bao nhiêu thơ của Lý Bạch.
"Cô," bình thường Hướng Vãn sẽ không để ý, nhưng hôm nay nàng hỏi một câu, "Rất nhàm chán sao?"
Hình như là có một ít, không được hoan nghênh.
Bài Bài thấy nàng để trong lòng, vội nói: "Không có, thật ra, dì nhỏ của em càng nhàm chán."
Cô bé nhỏ giọng nói, còn đảo mắt hai cái, cho mình thêm cảnh "Tai vách mạch rừng".
"Dì nhỏ của em không phải nhàm chán," Hướng Vãn lắc đầu, nghiêm túc nói, "Chị ấy lồng tiếng rất lợi hại, rất có kinh nghiệm, thường xuyên dạy cô, nhắc nhở cô, chị ấy lý giải và xử lý nhân vật cũng rất tỉ mỉ, chị ấy là một người, vô cùng có sức hút."
Bài Bài vẻ mặt đau khổ nhìn nàng, đây là lý do cô coi trọng mẹ? Là một người giàu nứt vách đổ tường, kim chủ mượn thuê phòng đến ở nhà các cô. Lúc trước còn trăm phương ngàn kế đến làm cô giáo của mình, cũng không thu tiền, chỉ nói ké giáo viên nước ngoài và ăn ké cơm, hiện tại cô bé hiểu được, không phải là muốn ở nhà dì nhỏ lâu một chút sao?
"Vâng," Bài Bài cúi đầu nắm chặt tay, làm ra một người thuê nhà túng quẫn, "Còn rất đẹp."
"Nấu ăn cũng rất ngon, việc nhà gọn gàng ngăn nắp, là một cô gái rất biết cách sống." Hướng Vãn lại nói.
"Vâng," Bài Bài liếc nàng một cái, "Còn rất đẹp."
Hướng Vãn cảm thấy ánh mắt Bài Bài có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, coi như là cô bé này bướng bỉnh khen ngợi, liền gật đầu tiếp lời: "Đúng vậy, rất đẹp."
Xong rồi, Bài Bài ở trong lòng vỗ trán mình một cái.
Bỗng nhiên cảm thấy rất bi thương, cô bé nhìn đồng hồ: "8 giờ 20 rồi cô Hướng."
"Ừ, tắm rửa ngủ đi, sáng mai dậy sớm." Hướng Vãn để ý hoa nhí trên váy cô bé.
"Chúc cô Hướng ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lật hai trang sách, lại ở trong nhóm tám chuyện với Vu Chu một hồi, đã gần 11 giờ, Hướng Vãn đang nghĩ Triều Tân sao còn chưa về, vừa định gửi WeChat, liền nhận được điện thoại của Triều Tân.
Giọng nói của cô rất lạnh, lạnh đến mức giống như vào mùa đông, nói chuyện cũng rất dứt khoát, không có âm lười thường ngày.
Cô hỏi: "Ngủ chưa?"
"Chưa."
"Có tiện tới đón tôi một chút không?" Lúc nói lời này, cô thoáng thở ra một hơi.
Hướng Vãn nghe ra có gì đó không ổn: "Chị ở đâu?"
Vô thức hạ thấp giọng nói.
"Số 33 đường Thành Bắc, quán karaoke Hoàng Đình, tôi ở cửa chờ em." Triều Tân như nuốt một ngụm, còn nói, "Gọi xe tới đây, dừng ven đường, bảo anh ta đừng đi."
Cúp điện thoại, Hướng Vãn nhanh chóng cởi quần áo ở nhà, nửa thân thể trần truồng chạy đến cửa, mặc áo thun và quần jean trên giá áo, cầm lấy điện thoại và ví tiền ra cửa.
Nửa đêm gọi xe rất nhanh, đợi ở cửa chung cư khoảng một phút, xe đã đến, Hướng Vãn chui vào, tiếng đóng cửa có chút gấp gáp: "Bác tài, phiền anh nhanh một chút."
Trên app bắt xe thể hiện phải mất 15 phút, tình hình giao thông tốt, nhìn chằm chằm biểu tượng chiếc xe nhỏ kia, nhìn nó giống như ốc sên bò qua con đường đan xen ngang dọc của thành phố.
Đường Thành Bắc là vũ trường xa hoa trụy lạc, tụ tập quán bar và quán karaoke, tiếng hát đinh tai nhức óc từ trong cửa tối như mực chui ra, đồng dạng chui ra còn có đèn neon muôn màu muôn vẻ, cùng với thỉnh thoảng mấy người đàn ông trung niên đỏ mặt kẹp thuốc lá, ngoéo vai khoác lưng kéo dài giọng nói, lớn tiếng khoác lác với đàn em khúm núm.
Cách đó không xa trên bậc thang còn có mấy nam nữ thanh niên ném tàn thuốc xuống đất, ôm ôm hôn môi, sau đó liền bắt đầu xoa ngực.
Ở đầu ngõ tối bên kia bậc thang, một người đàn ông say rượu nằm trên mặt đất, vai trần, gần như muốn hít thở không thông nôn mửa.
Có người đi ngang qua nhìn không được, giúp hắn trở mình, sau đó hắn liền nằm sấp nôn, cuối cùng sẽ không bị bãi nôn của mình nghẹn chết.
Triều Tân đứng bên phải bậc thang, mặc áo sơ mi trắng và quần tây vô cùng chuyên nghiệp, tóc hơi rối, mặt cũng hồng nhạt, nhưng cô đứng thẳng tắp.
Cho dù gót giày cao gót giống như đinh đâm vào gót chân của cô, cho dù đầu gối của cô đã mềm nhũn có chút run rẩy, cho dù cô mở mắt nhắm mắt, đèn neon đã mơ hồ thành một mảnh.
Nhưng nàng biết cô phải tỏ ra bình tĩnh và có lý trí, nếu cô ngủ ở đây, không quá 10 phút, có thể sẽ có "người tốt bụng" ngụy trang tiến lên, sau đó "nhặt xác".
Tốt một chút, cô sẽ tỉnh lại ở một khách sạn giá rẻ nào đó trên chăn đều có vết bẩn, xấu một chút, cô có thể sẽ bị cởi sạch ném vào nhà vệ sinh nào đó.
Hô hấp của cô rất nặng nề, cô biết rõ, chính mình bị rót rất nhiều, rất nhiều rượu.
Trong thế giới ồn ào, đột nhiên có một tiếng vang "ầm", như là đánh vào tâm trí rối bời của cô, tầm mắt mơ hồ cũng rõ ràng hơn một chút.
Sau đó cô liền nhìn thấy một cô gái đục ngầu xung quanh, mặc áo thun trắng đơn giản, tóc trong suốt xõa tung, từ trên xe bước xuống, trực tiếp chạy đến trước mặt cô.
"Cô Triều."
Giọng của Hướng Vãn, quá êm tai, chẳng trách nàng hot nhanh như vậy, chẳng trách, nàng là bảng hiệu sống của SC Studio.
Triều Tân cầm tay nàng, cồn trong mạch máu như bị độ qua, lại như bốc hơi, cô có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình đang cấp tốc giảm xuống, làm cô rùng mình một cái.
Hướng Vãn đỡ lấy vai cô, ôm lấy cô, hai người cùng nhau lên xe.
"Bác tài, về Hằng Hồ Quốc Tế." Hướng Vãn tay trái ôm Triều Tân, tay phải đóng cửa, sau đó vuốt vuốt tóc cô.
Triều Tân không có tựa vào trên người Hướng Vãn, mà là theo thói quen ngửa đầu về phía sau, gân mỹ nhân cũng nhuộm lên màu hồng nhạt, đường cong hàm dưới với cổ rất đẹp, phối hợp với hô hấp phập phồng hơi lớn của cô, thì càng đẹp hơn.
Cô nhắm hai mắt lại, bởi vì xe khởi động mà nhíu nhíu mày, lại rất nhanh buông ra, nốt ruồi trên mặt bằng phẳng, lại bởi vì mùi rượu mà càng hoạt sắc sinh hương.
Cô ngồi rất ngay ngắn, duy chỉ có tay phải vẫn nắm chặt Hướng Vãn, nắm chặt lấy, dường như không sợ nàng đau.
Cần dùng một chút lực, mới có thể phóng thích run rẩy mơ hồ ra ngoài.
Hướng Vãn sợ cô ngủ, lát nữa không tiện lên lầu, nói chuyện với cô: "Không phải ăn cơm sao? Sao lại đứng một mình ở cửa quán karaoke."
"Ăn cơm hát karaoke, tôi uống nhiều quá, nói đi vệ sinh, chuồn đi." Giọng Triều Tân vẫn rất lạnh, mị thái lộ ra ánh mắt cũng rất lạnh.
Trong lòng Hướng Vãn vừa căng vừa đau, muốn nói gì đó, cuối cùng nói: "Được, sắp tới rồi, chị đừng ngủ."
"Tôi không ngủ." Triều Tân nhìn nàng, hữu khí vô lực cười cười, "Tôi không ngủ."
Rất nhanh đã đến chung cư, Triều Tân hành động vẫn tương đối lưu loát, hai người cùng nhau lên thang máy, mở cửa một mảnh tối đen, trong nhà rất yên tĩnh, Bài Bài hẳn là đã ngủ say.
Không muốn đánh thức Bài Bài, vì thế Hướng Vãn không bật đèn.
Triều Tân vịn vách tường thay giày, lúc chân chạm vào dép lê, cô ổn định thân hình, nhẹ giọng hỏi Hướng Vãn: "Về đến nhà chưa?"
"Về đến nhà rồi." Hướng Vãn ngồi xổm xuống, đặt giày cao gót của cô sang một bên.
"Ừ." Triều Tân gật gật đầu, mờ mịt nhìn bài trí trong nhà một vòng, sau đó đi vào phòng ngủ.
Vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Hướng Vãn mới mở một cái đèn bàn nhỏ, vừa khom lưng sạc điện thoại cho cô, vừa nói: "Đồ ngủ ở trên giường, chị thay đi, đừng tắm, trực tiếp nghỉ ngơi, ngày mai lại tắm."
Nàng cố ý chậm động tác lại một chút, quay lưng về phía Triều Tân.
Triều Tân "Ừ" một tiếng, ngồi ở bên giường, đầu tiên là thay quần, sau đó mặc hai tay áo ngủ, sau đó, liền không có động tĩnh.
Quay đầu nhìn, phát hiện Triều Tân cúi đầu, hai bên áo mở rộng một khe nhỏ, nàng kéo cổ áo lại, muốn cài cúc áo lại, nhưng làm thế nào cũng không dùng được lực.
Hướng Vãn thở dài một hơi, đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, đưa tay cài cúc áo cho cô.
Triều Tân trước ngực và bụng dưới đều lộ ra hơn một nửa, trắng đến rất rêu rao, lúc cài cúc áo, đầu ngón tay thường thường lướt qua thân thể lành lạnh, sau đó cổ Triều Tân liền nổi lên hạt dẻ nhỏ.
Cài đến rốn, Triều Tân rụt người lại, khàn giọng nói: "Ngứa."
Hướng Vãn ngước mắt nhìn cô một cái, không nói gì, tay tiếp tục động tác.
Triều Tân đối với ánh mắt của nàng, lại rụt người lại một chút.
Tay dừng ở bụng, chỉ một hai giây, sau đó kéo thẳng người lên, nói: "Được rồi, ngủ đi."
Triều Tân muốn ngả ra phía sau, nhưng vừa động, đầu óc liền trời đất quay cuồng, cô cong cánh tay chống đỡ thân thể của mình, khó nhịn ngửa cổ, thở ra một hơi.
Cô muốn hút thuốc, rất muốn hút thuốc.
Hướng Vãn nuốt nước bọt, cúi người xuống, đỡ lấy gáy của cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Triều Tân lại thở hổn hển hai hơi, sau đó hô hấp dần dần bằng phẳng.
Cô nhắm mắt lại, ý thức còn đang giãy dụa, lại hỏi Hướng Vãn: "Tôi về đến nhà chưa?"
"Đến rồi, về đến nhà rồi." Hướng Vãn nhỏ giọng nói với cô, lấy tư thế ôm.
Triều Tân nhíu mày, đưa tay sờ soạng đi xuống, sờ đến bên cạnh quần chính mình, lại miệng lưỡi rõ ràng hỏi: "Quần, mặc chưa?"
"Mặc rồi."
"Bên trong thì sao?"
Mùi rượu phun lên mặt Hướng Vãn, nàng nhìn thấy ngón tay Triều Tân bất an tìm kiếm.
Vì thế nàng nắm lấy tay Triều Tân, từ trong quần ngủ thò vào, chỉ dẫn cô sờ đến mép quần lót, nhẹ giọng nói: "Mặc rồi."
"Triều Tân."
Cô thì thầm tên mình, xoa dịu sự căng thẳng của mình.
Qua một hai phút, Triều Tân rút tay ra, gật gật đầu, ổn định suy nghĩ, một lát mới mở mắt, nói: "Không sao, đi ngủ đi."
Hướng Vãn không nhúc nhích, nàng cau mày, không nhịn được, hỏi: "Chị, đã trải qua chuyện gì sao?"
"Không có," Triều Tân thở ra một hơi, cười, "Tôi chỉ là... có chút sợ."
Chưa từng trải qua, nhưng từng nghe nói, cô không có chỗ dựa, cô có chút sợ.
Hướng Vãn cũng thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh sau lưng dày đặc toát ra.
Nàng cũng sợ.
Thời điểm men say hỗn loạn nhất trôi qua, Triều Tân cũng đổ mồ hôi, cô giơ tay, sờ sờ mặt Hướng Vãn, nói: "Không sao, Vãn Vãn."
"Cảm ơn em."
Hướng Vãn mím môi, ngồi ở bên giường, nhìn mặt đất ngẩn ngơ một hồi lâu, sau đó giơ tay kéo chăn cho Triều Tân, nói: "Em đi ngủ đây."
"Ngày mai gặp." Triều Tân nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro