Chương 33

Edit: phuong_bchii

_________________

"Tốt hơn tôi" ...

Hướng Vãn suy nghĩ mấy phút đồng hồ ý của những lời này, nhưng nàng không phải người chôn ở trong lòng, vì vậy lập tức hỏi ra: "Chị không vui?"

Triều Tân cười: "Không có."

"Chỉ là cảm thấy..." Cô thở dài, "Có phải tôi rất khó ở chung không?"

Không biết đùa, cũng không thể thể hiện ra thân thiết, người duy nhất thử thân thiết là Hướng Vãn, bởi vì nàng giống như cùng mình, lỗ mãng.

Lỗ mãng, cô thích cái từ này.

"Không khó ở chung, ở chung với chị, thoải mái hơn em ở cùng với người khác."

Bởi vì Triều Tân rất bao dung, cảm giác từng trải của cô làm nàng có thể thừa nhận giới hạn rất thấp, giống như chỉ cần bạn tiến vào vòng vây của cô, thì bạn làm cái gì cũng được.

"Sao sáng nay em không nói chuyện với tôi?"

"Lúc ăn cơm cũng không."

"Em mắc cỡ." Hướng Vãn nói.

Triều Tân "xì" một tiếng cười, cười nhăn trán: "Em còn biết mắc cỡ à?"

Ngày hôm qua không nhìn ra, còn mang theo phản lực.

Hướng Vãn mím môi, nhẹ giọng nói nhỏ: "Em vừa nhìn chị, luôn nhớ dáng vẻ không mặc quần áo của chị, có lẽ em còn chưa điều chỉnh tốt."

Xe dừng lại, bay hai ba giây, mới trở lại tốc độ bình thường, cũng may đường cao tốc giờ này cũng coi như trống trải.

Triều Tân có chút xấu hổ: "Không thể lái xe trong lúc lái xe."

"Hả?"

"Không thể nói những lời này khi lái xe." Triều Tân tìm từ lần nữa.

"À." Hướng Vãn gật đầu.

Nhìn một hồi ngoài cửa sổ nhanh chóng xẹt qua bóng cây, nàng lại hỏi Triều Tân: "Chúng ta, tính là cái gì đâu?"

"Tính là ở bên nhau chưa?"

Triều Tân lắc đầu: "Không tính."

Hướng Vãn muốn nói lại thôi.

Triều Tân vuốt ve vô lăng và kiên nhẫn nói với nàng, "Em nghe tôi nói, tôi không phải vô trách nhiệm, hay không thích em. Chỉ là tôi cảm thấy tình dục không thể được sử dụng như một chất xúc tác cho một mối quan hệ, hoặc là... sự khởi đầu? Trước khi làm điều đó với tôi, em không nghĩ về nó và không thể nghĩ về nó sau một lần, vì vậy không vội."

"Tôi rất thích ở bên em, có thể em cũng cảm thấy tôi cũng không tệ, nhưng nếu muốn xác định quan hệ thì không đơn giản như vậy."

"Nó có thể yêu cầu đối phương lên kế hoạch cho cuộc sống sau này, nhưng tôi không cảm thấy em hay tôi, đã chuẩn bị sẵn sàng."

Triều Tân dừng một chút, lại nói: "Em sắp khai giảng rồi, sắp đối mặt với môi trường hoàn toàn khác, có thể, em còn có thể có nhiều lựa chọn hơn."

Cô nói rất khéo léo, nhưng Hướng Vãn nhạy cảm ý thức được, Triều Tân có chút không tự tin, giống như là không cho rằng Hướng Vãn sẽ lựa chọn cô sau khi tiếp xúc với nhiều bạn cùng lứa tuổi.

"Tôi có thể cùng em làm một số việc em thích, nhưng nếu muốn bắt đầu một mối quan hệ, em hãy suy nghĩ lại, thận trọng một chút."

Triều Tân nói.

Hướng Vãn nhìn cô chằm chằm, suy tư: "Tại sao chị cứ nói mãi, để em suy nghĩ lại, chị thì sao? Suy nghĩ của chị thì sao?"

"Tôi..."

"Có phải nếu em suy nghĩ kỹ, chị sẽ đồng ý em không?" Hướng Vãn tò mò.

"Tôi cũng không có nói như vậy." Triều Tân cười lắc đầu.

"Như vậy, chị băn khoăn cái gì? Chị nói hết cho em biết đi. Em xem thử, có hợp lý hay không." Hướng Vãn ngồi nghiêng người, chớp mắt.

Tiều Tân trầm mặc trong chốc lát.

Hướng Vãn nhìn cô, rất thờ ơ, lại nhớ tới dáng vẻ buổi sáng cô ăn quýt.

"Chị biết không? Thái độ của chị như vậy, ở chỗ chúng em, sẽ bị nhốt trong rọ heo." Hướng Vãn cũng chưa từng thấy qua, chỉ mơ hồ nghe bà vú nói.

Triều Tân nhướng mày nhìn nàng.

"Ít nhất cũng phải quỳ gối trong từ đường, ba ngày ba đêm."

Hướng Vãn vậy mà lại đang giận dỗi, Triều Tân lại cười: "Cho nên ngày hôm qua lúc tôi mời em, lúc em lăn lộn ở trên giường, có nghĩ tới chính mình sẽ quỳ vài ngày không?"

Hướng Vãn hai tay ôm mặt, không để ý tới cô nữa.

Tại sao lại cáu kỉnh? Triều Tân không hiểu lắm, ngày hôm qua rõ ràng nói rất rõ ràng rồi mà nhỉ, lúc hôn môi, nàng cũng thể hiện rất tiêu sái, cho nên mình mới có ý nghĩ cùng nàng thử một lần nữa.

"Em cũng không biết, em có lúc thẳng thắn, có lúc lại cổ hủ." Hướng Vãn tiếp tục ôm mặt.

"Nhìn ra rồi."

"Hôm qua em cũng không cảm thấy không ổn, hôm nay chị mặc quần áo vào, em ngược lại khó có thể tự xử."

"Em có thể đừng nói mặc quần áo cởi quần áo không?" Triều Tân bất đắc dĩ.

"Xin lỗi."

"Loại chuyện này, tôi không có nhiều kinh nghiệm." Cô tổng kết.

"Chị không cần phải có nhiều kinh nghiệm."

"Lời này bắt đầu từ đâu?"

"Tôi đề nghị," Triều Tân hắng giọng, "Tôi đề nghị, em chỉ cần cùng tôi là đủ rồi."

Hướng Vãn khoanh tay, suy tư logic trong lời nói của cô. Đã muốn tùy tính ở chung, lại muốn từ đầu đến cuối.

"À, cũng không phải yêu cầu gì, là bởi vì thật ra chuyện này rất loạn, hai chúng ta, ít nhất đều khỏe mạnh." Triều Tân nói, tai vậy mà lại đỏ lên.

"Hơn nữa em hẳn là chưa có tiêm phòng vắc-xin HPV, em lại không thể dùng cái kia, rất nguy hiểm." Triều Tân nói rất có lý.

"Vậy hôn môi thì sao?" Hướng Vãn hỏi.

"Ừm... bây giờ mức độ nhiễm H. pylori rất cao, em có biết điều đó không? Cũng lây lan qua nụ hôn, sẽ dẫn đến nguy cơ ung thư dạ dày lớn hơn. Tôi không có." Triều Tân nói.

"Cho nên, cũng là cùng chị là an toàn nhất." Hướng Vãn cong khóe miệng.

"Ừ."

"Vậy nếu em bảo đối phương đưa ra báo cáo kiểm tra sức khỏe thì sao?"

"Chắc chắn sẽ không làm giả chứ?"

"Nếu em đưa cô ấy đi kiểm tra sức khỏe thì sao?"

"Vậy, lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe về tôi xem giúp em. Sợ em không hiểu."

Triều Tân suy nghĩ một chút, trong lòng liền có chút trướng. Em tới tôi đi, trong lòng Hướng Vãn cũng có chút trướng.

Vì thế nàng không nói, chỉ kêu một câu: "Cô Triều."

"Sao vậy?"

"Buổi trưa Chúc Chúc các chị ấy hẹn em ăn cơm, chị đi không?"

"Tôi được mời?"

"Không. Cô Triều có đi không?"

"Vậy em mời tôi đi."

"Tại sao em phải mời chị?"

"Em nói như vậy, không phải muốn tôi đi cùng em sao?" Chẳng lẽ cô hiểu lầm?

"Em chỉ tôn trọng chị, kính trọng chị."

Triều Tân không biết nhớ tới cái gì, khuỷu tay gác lên cửa xe, ung dung cười.

"Thế nào?" Hướng Vãn nhìn cô.

"Thật ra em không muốn tôi đi, nhưng muốn tôi lái xe đưa em đi, cho nên hỏi lịch sự một chút, phải không?"

Ngủ với nhau chính là không giống nhau, bởi vì cất giấu một bí mật không có người thứ ba biết, Triều Tân cảm thấy mình học được một chút trắng trợn táo bạo.

"Em đâu có nghĩ đến mấy chuyện này?" Hướng Vãn kinh ngạc.

"Bởi vì tôi vừa mới nhớ tới, đó là 'Chúc Chúc' hẹn em."

"Vậy thì sao?"

"Chị không thích Vu Chu?" Hướng Vãn hoang mang, Vu Chu tính cách hiền hòa lại dễ ở chung, người quen hầu như không có ai là không thích cô nàng.

"Không có. Tác giả Đại Đại, tôi cũng rất... tôn trọng."

"Tôn trọng thì đi đi, em mời chị." Hướng Vãn ngồi thẳng người, gửi giọng nói cho Vu Chu, "Chúc Chúc, em đưa cô Triều tới, xin hỏi có tiện không?"

Vu Chu cũng trả lời, cười: "Em đừng nói với tôi bây giờ chị ấy đang ở bên cạnh em, sau đó em hỏi tôi ngay trước mặt người ta."

"Làm sao chị biết?"

"Em đừng nói với tôi, em đã công khai giọng nói của tôi cho chị ấy nghe rồi."

"Đúng là như thế."

"Vậy em hỏi tôi cái rắm à! Hai người mấy giờ đến?"

Hướng Vãn liếc nhìn Triều Tân, Triều Tân ý bảo nàng nhìn về phía hướng dẫn.

"Còn 40 phút nữa đến Giang Thành, chị gửi địa chỉ tới, bọn em trực tiếp qua đó."

Đợi một hai phút, liếc mắt nhìn điện thoại, nói với Triều Tân: "Lẩu bò Triều Châu Tiên Ngưu Phẩm ở đường Bắc Thể Dục, làm phiền."

Lại coi cô là phu xe, Triều Tân liếc nhìn nàng một cái, đổi lại vị trí đến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro