Chương 37

Edit: phuong_bchii

_________________

Triều Tân đứng ở bên cạnh nàng, cố ý bỏ trống công việc hôm nay cùng nàng đi nhập học, cô còn nghe thấy Hướng Vãn gọi điện thoại với bọn Vu Chu, nói "Không cần đến, cô Triều đi cùng em", nhưng nàng lại điền Vu Chu.

Triều Tân từng ngủ với nàng, đều là lần đầu tiên, nhưng nàng lại điền Vu Chu.

Nghe thầy hướng dẫn nói, bạn bè thân thiết quen thuộc nhất, hạ bút không do dự, viết Vu Chu.

Mười một chữ số kia cũng viết rất gọn lẹ, cũng không biết, Hướng Vãn có nhớ số điện thoại của mình hay không.

Cô đột nhiên phát hiện, mình đã quên hỏi, Hướng Vãn có luyến tiếc cô hay không.

Giống như vẫn chỉ có chính mình đang nói không nỡ.

Nhưng Triều Tân không nói gì nữa, yên lặng nhìn nàng điền xong tờ đơn, lại hỏi nàng: "Đóng học phí chưa?"

Hướng Vãn lắc đầu, vì thế Triều Tân hỏi vị trí của căn tin số 1, cùng Hướng Vãn kéo hành lý đến đối diện căn tin đóng học phí.

"Không quẹt được thẻ tín dụng." Cô tài vụ ngồi sau chiếc bàn làm việc màu đen, nhìn Hướng Vãn qua kính mắt.

"Vậy em dùng WeChat, Alipay." Hướng Vãn lấy di động ra.

"Wechat Alipay vậy trước đó em nên nộp trực tuyến, chỗ tôi chỉ quẹt thẻ." Cô ấy nói.

Hướng Vãn có chút khó xử, nàng chỉ mang theo cái thẻ này, phía sau còn đang xếp hàng.

"Quẹt của tôi đi." Triều Tân lấy ví tiền ra, tìm thẻ.

"Của chị gái em được không?" Hướng Vãn hỏi, bởi vì nàng không chắc có phải cần thẻ thẻ ngân hàng của bản thân hay không, nghe nói tân sinh viên là thống nhất gửi thẻ ngân hàng, có thể trực tiếp khấu trừ tiền bên trong, nhưng nàng tự thi nên không có.

Nghe thấy hai chữ "chị gái", ánh mắt Triều Tân dừng lại.

"Có thể." Cô ấy nhận lấy, quẹt lên máy POS, sau đó xé biên lai đưa cho Hướng Vãn.

Cầm biên lai đi ra, Hướng Vãn cẩn thận cất kỹ, liền muốn ở cửa bên cạnh phía trước chuyển tiền cho Triều Tân: "WeChat hay Alipay?"

Triều Tân không nhúc nhích.

"Chị gửi mã QR cho em đi." Hướng Vãn lại nói.

Triều Tân cuối cùng cũng ngẩng đầu, híp mắt hỏi nàng: "Gấp gáp như vậy sao?"

Gấp gáp như vậy sao? Đứng ở trước phòng không có bất kỳ vật che chắn nào, đứng ở dưới ánh mặt trời, trên đầu đều đổ mồ hôi, lông mày cũng không chịu nổi ánh sáng nhíu lại, sau đó muốn lấy điện thoại ra lập tức chuyển tiền cho cô.

"Em..." Hướng Vãn chớp mắt mấy cái, không rõ tại sao cô lại đột nhiên bực bội.

"Không phải gấp gáp, hôm nay hơi nhiều việc, lại hơi phức tạp, em sợ quên mất." Nàng kiên nhẫn giải thích.

"Quên mất, thì thế nào chứ?" Triều Tân vén tóc xoăn ra sau tai, hơi nghiêng đầu, hỏi nàng.

Hướng Vãn ngẩn ra, nàng nhìn thấy Triều Tân trên đầu cũng đổ mồ hôi, nhớ tới mùa đông lần đầu tiên các cô uống cà phê, Triều Tân vì mấy chục ngàn, rất khó xử chu toàn với nàng.

Nàng vừa rồi quẹt của Triều Tân 12 ngàn, cũng rất muốn nhanh chóng chuyển cho cô, sợ mình ném ra sau đầu, Triều Tân ngại quan hệ đặc thù với mình, lại không tiện mở miệng.

Không nợ cô, mới có thể an tâm cùng cô đòi đồ, mới để cho Triều Tân thoải mái ở bên mình, không phải sao?

Hướng Vãn có chút không chắc chắn, vì thế cất điện thoại, thử mềm giọng nói: "Vậy không vội, chúng ta trước tiên phải chỉnh đốn cái khác, lúc này nắng hơi gắt, có phải không? Đứng không thoải mái lắm."

Ánh mắt nhìn xuống, Triều Tân còn mang giày cao gót.

Nàng lại có chút ảo não, thật sự là không nên đứng ở chỗ này, vội vàng xử lý sự tình, còn người đến người đi.

Đúng là rất khó xử.

Nàng nắm ngón tay nhỏ của Triều Tân.

Triều Tân nhìn nàng rất ngoan ngoãn, tâm phiền ý loạn lại bị vuốt phẳng, bình tĩnh đến chính mình cũng cảm thấy tâm trạng vừa rồi có chút khó hiểu.

Vì thế hai người lại đi đến ký túc xá.

Hiện tại ký túc xá đại học đều tu sửa rất tốt, 20-30 tầng, giống như khách sạn cao tầng, dưới lầu còn có vườn hoa nhỏ có đài phun nước.

Đại sảnh cũng sáng sủa sạch sẽ, dì quản lý ký túc xá mặc đồng phục ngồi trong phòng nhỏ, hai bên đại sảnh còn có hai nhân viên an ninh nữ.

Bởi vì hôm nay là ngày báo danh, quản lý thoải mái hơn một tí, không có đăng ký, chỉ nhìn thẻ sinh viên, liền để cho các cô vào lầu.

Cùng các tân sinh viên khác chờ thang máy, bên cạnh đều là phụ huynh, ký túc xá nữ, phụ huynh nam không được đi vào, vì thế đều là các mẹ, rất cẩn thận dặn dò con gái những điều cần chú ý.

Triều Tân và Hướng Vãn im lặng có chút không hợp nhau.

Ký túc xá của Hướng Vãn là 1618, ra thang máy đi về bên phải, đi qua phòng thứ hai của ký túc xá giáo viên hướng dẫn, cửa đã mở, đã có đồ đạc của một bạn học ở bên trong, nhưng không thấy người, chỉ có hành lý và một cái chậu đặt ở trên bàn.

Triều Tân đánh giá ký túc xá này, hoàn cảnh cũng không tệ, ban công có cửa sổ sát đất, sáu người, nhưng ký túc xá này chỉ ở năm người. Trên là giường dưới là bàn, mỗi người một tủ quần áo và một quầy thu nạp, mỗi ký túc xá có nhà vệ sinh, Triều Tân đẩy cửa nhìn một chút, chỉ là nhà vệ sinh, không có vòi sen, hình như cũng không có nước nóng.

Triều Tân sợ nóng nhất lại cố ý nhìn lên, có điều hòa, so với cô khi đó tốt hơn nhiều.

Cô nhớ tới ký túc xá năm đó chỉ có quạt điện, gió thổi tới đều giống như bị nấu chín, cô ngủ ở trên chiếu, không khác gì ở trong lồng hấp.

Làn da của cô vẫn rất nhạy cảm, thậm chí bị nóng rôm sảy, còn đi mua phấn rôm cho trẻ em.

Liếc mắt nhìn Hướng Vãn da mịn màng, nàng có thể cho tới bây giờ cũng không biết rôm sảy là cái gì.

Trước tiên dựa theo tên tìm được giường của Hướng Vãn, đẩy mạnh hành lý xuống gầm bàn, nhường ra lối đi nhỏ đến, sau đó Triều Tân quét mắt nhìn giá giường trống rỗng, nhanh chóng phán đoán: "Mua nệm, đệm giường, ba cái chậu, một cái rửa mặt, một cái rửa chân, một cái..."

Cô có chút xấu hổ, chống lại ánh mắt Hướng Vãn, biết nàng hiểu: "Cái đó phải dùng nước nóng để khử trùng."

"Mua hai cái khóa mật khẩu, rèm giường khoan hãy mua, tôi sợ em buồn, em ngủ thử có cần thiết hay không, nếu có thì tự đo kích thước."

"Mới vừa ra cửa nhìn, nước nóng hẳn là ở nhà vệ sinh lớn trên hành lang, mua hai cái ấm đun nước, chuẩn bị một chút, lỡ như thẻ nước hết tiền, cũng có tác dụng."

Khăn mặt ga giường gì gì đó, đều mang từ nhà đến, tốt hơn nhiều so với việc mua ở trường.

"Hello." Nữ sinh tóc dài cao gầy bước vào cửa, cười chào hỏi.

"Xin chào." Hướng Vãn cũng cong cong mí mắt.

Đi qua giường Hướng Vãn, cô ấy ngó nhìn tên: "Hướng Vãn?"

"Phải."

"Đàm Tiểu Bách." Cô ấy cũng chỉ vào tên của mình.

Hướng Vãn cúi người nhìn một chút, gật đầu tỏ vẻ đã nhớ, lại nhìn cô ấy đã múc nước xong, liền hỏi cô ấy: "Một mình cậu đến báo danh sao?"

"Mẹ tôi đến nhìn thoáng qua, đi rồi, giường cái gì đó tôi đều sẽ trải, bà ấy không có gì phải lo lắng." Đàm Tiểu Bách lại hỏi, "Người bản địa?"

"Ừ."

"Chị... cậu cùng cậu tới?" Lúc nói đến "chị" có chút do dự, Triều Tân hoài nghi cô ấy có phải muốn nói "Mẹ" bảo dưỡng rất tốt hay không.

May mắn Triều Tân và Hướng Vãn trông chẳng giống chút nào, không giống ngay cả nói chị em cũng gượng ép.

Hướng Vãn nhìn Triều Tân một cái: "Đúng vậy."

Đàm Tiểu Bách cười cười, ngồi trên ghế lau bàn, hai đùi trắng nõn sáng ngời dưới ánh mặt trời.

Áo thun quần đùi, nhìn cũng rất thanh xuân, giống như Hướng Vãn.

Triều Tân liếm môi, hỏi cô nàng: "Bình của em là tự mình mang đến sao?"

"Em mua dưới lầu, phía nam dưới lầu có một siêu thị nhỏ, chậu, bình gì cũng có."

Hướng Vãn quay đầu: "Vậy chúng ta cũng xuống lầu mua đi."

"Ừ."

Đi giày cao gót, Triều Tân đong đưa đi ra ngoài, vén tóc.

Mua đồ xong, lại xách túi lớn túi nhỏ lên lầu, trải giường đặt đồ dùng hàng ngày lên bàn, lại lần lượt có mấy người bạn cùng phòng tới.

Lâu Bình Bình đại mỹ nữ rất biết ăn diện, Lưu Y học sinh giỏi đeo mắt kính, còn có "Lão đại" La Mộng lớn tuổi nhất đã 27.

Các cô gái nói hai câu liền quen thuộc, Lâu Bình Bình rất biết social, mẹ trải giường ở phía trên, cô ấy ngồi ở trên ghế líu ríu hỏi tuổi một vòng, xếp hàng lớn nhỏ cho mấy người.

Nghe các cô kinh hô đến La Mộng một người lớn tuổi, tôn xưng "Lão đại", Triều Tân có một chút đâm tim.

Theo lý thuyết cô cũng không phải là một người rất để ý tuổi tác của mình, những thứ này đều là kinh nghiệm của cô, hơn nữa cô cũng không phụ những năm tháng khắc dấu ấn như vòng tuổi của mình.

Bất luận là từ độ cao sự nghiệp, hay là từ phong thái chín chắn.

Điều đâm tim có thể là, cô đã được cho thấy cụ thể như thế nào đối với những người cùng lứa tuổi thật sự.

Không phải Tô Xướng, Bành Hướng Chi 30+, cũng không phải Vu Chu 27 tuổi.

Thu dọn xong, hai người đã đổ đầy mồ hôi, Hướng Vãn và Triều Tân đi tới quán cà phê bên cạnh căn tin, ngồi bật điều hòa, uống latte lạnh.

Hướng Vãn cắn ống hút, tay phải nâng hai má, hỏi Triều Tân đang ngẩn người ngoài cửa sổ: "Đang nghĩ gì vậy?"

Khí lạnh rất mát, nhưng Triều Tân vẫn có chút nóng, xách cổ áo sơ mi quạt gió, ánh mắt thu hồi lại: "Không có gì."

Cô chỉ là rất đột nhiên, đối với Hướng Vãn đánh mất dục vọng trêu chọc tiếng lòng lúc trước.

Trước kia các cô, giống như ở trong một không gian kín hai người, trong mắt chỉ có nhau, có thể rõ ràng thấy khát vọng của đối phương, thậm chí có thể chạm đến mập mờ lưu động mạch lạc.

Họ muốn hôn thì hôn, muốn làm tình thì làm tình.

Nhưng khi đặt mình vào hoàn cảnh này, trả lại Hướng Vãn cho tuổi thanh xuân thuộc về nàng, cũng đưa Hướng Vãn đến với giới xã giao mới của nàng, Triều Tân từ bên ngoài cửa sổ nhìn các sinh viên đến, cảm thấy náo nhiệt, nhưng cũng cảm thấy ồn ào.

Cô không muốn để cơn sóng nhỏ thình lình của mình ảnh hưởng đến Hướng Vãn, nhất là ảnh hưởng đến hy vọng của nàng đối với cuộc sống mới.

Cho nên cô không nói nhiều.

Ngồi một lát, Hướng Vãn nhận được tin nhắn của Tô Xướng.

Nói các cô bận xong rồi, đến đón Vu Chu, tới tìm nàng ăn cơm, xem thử trường của nàng.

"Chờ các chị ấy tới, chúng ta cùng đi ăn cơm, ăn căn tin hay xem nhà hàng gần đây?" Hướng Vãn ngậm cười hỏi nàng.

Nhưng Triều Tân đưa tay nhìn đồng hồ: "Các em ăn đi, tôi ngồi một lát rồi về, còn có công việc."

Hướng Vãn sửng sốt, đây hình như là lần từ chối hiếm hoi của Triều Tân.

Hiếm đến nỗi dường như bản thân đã quên mất cô còn rất nhiều công việc, còn cần hẹn trước thời gian.

Hướng Vãn có chút mất mát, nhưng nàng rất hiểu chuyện, vì thế gật đầu nói: "Được, lát nữa em tiễn chị lên xe."

Trong lòng trì trệ, có một chút không nghĩ nhanh như vậy đã tạm biệt Triều Tân.

Nhưng Triều Tân biểu tình thờ ơ, giống như thật sự rất mệt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro