Edit: phuong_bchii
________________
Bát Đại Cần Thái hai mặt thụ địch.
Vu Chu cười mỉa, sờ sờ mũi, nói: "Em cảm thấy nhà hàng này cũng được, khung cảnh không tệ, giá cả cũng không đắt, sau này chúng ta có thể thường xuyên đến."
Hướng Vãn buồn cười, Tô Xướng cũng bất đắc dĩ cười lắc đầu, Bành Hướng Chi cho cô nàng một ánh mắt "Đáng đời".
Hoặc dịch ra chi tiết hơn một chút, gọi là "về nhà là biết tay".
Nhưng cô ấy vẫn quyết định bênh vực lẽ phải, kéo đề tài trở lại.
"Tôi nghĩ như vầy, Vãn Vãn," Bành Hướng Chi nghiêm mặt nói, "Tuy rằng lúc trước tôi rất cảnh giác chị ấy có ý với em hay không, nhưng hiện tại em thích người ta, vậy thì lại khác."
"Hơn nữa tôi đánh giá, em thích chị ấy, có thể chị ấy còn thích em nhiều hơn một tí xíu."
"Vậy tôi cảm thấy, có thể thử xem."
Cô ấy đặt đũa ngay ngắn, cánh tay xếp chồng lên nhau cũng đặt thẳng, nghiêm túc nói: "Hiện tại người bận rộn như vậy, lại thích ru rú ở nhà, còn túng, mỗi ngày đều gọi là mẹ goá con côi, gặp được người mình có hứng thú, người khác cũng có ý tưởng, cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Tuổi cô Triều lớn thì có lớn, nhưng đó là người ngoài thấy, thực tế em cũng là người hơn một ngàn tuổi rồi, còn tinh ranh nữa, tôi cũng khó mà nói, ai mới là người chịu thiệt."
Vu Chu "Xì" một tiếng bật cười.
"Cười cái gì," Bành Hướng Chi liếc cô nàng một cái, "Chính là chuyện chị ấy mang theo đứa nhỏ thì có chút khó xử, tôi vừa nghĩ đến một cô bé 10 tuổi, muốn gọi em là mẹ kế, tôi đã nổi da gà rồi."
Hướng Vãn cũng nổi da gà, Vu Chu cũng vậy.
"Cũng không phải như thế..." Hướng Vãn yếu ớt nói, nhưng đây là chuyện riêng của Triều Tân và Bài Bài, nàng cũng không tiện tuyên truyền.
Nhưng nàng đột nhiên ý thức được, Triều Tân và Bài Bài rốt cuộc là chuyện như thế nào, ngay cả chính nàng cũng không rõ, Triều Tân chưa từng nói với nàng về phương diện này, thậm chí, dường như cũng không có ý định nói với mình về phương diện này.
Theo như lời cô nói, trong tương lai nhất định có Bài Bài, nhưng quả thật, chưa từng suy xét đến Hướng Vãn.
Rất khó miêu tả cảm giác này, cô và Bài Bài có cuộc sống kiên định bất di bất dịch, nhưng hình như không có một chút ý định nào để Hướng Vãn tham dự vào, nếu không làm sao có thể một chút ý nghĩ muốn cho nàng hiểu rõ cũng không có chứ?
Bành Hướng Chi thấy nàng đang suy nghĩ, còn tưởng rằng muốn chấp nhận Bài Bài, vì thế hít hít mũi, tiếp tục nói: "Nếu em không ngại, vậy chúng tôi cũng không có gì để nói."
"Tổng hợp lại xem, điều kiện của cô Triều vẫn là rất tốt, vào nghề nhiều năm như vậy, cũng không nghe nói thiêu thân gì, vẫn là câu nói đó, có thể thử xem."
"Nếu không được cũng chỉ khó chịu một chút, các chị đây sẽ che chở cho em." Bành Hướng Chi nói đến một thân khí chất giang hồ.
Nếu không có tác dụng thì lại đưa Hướng Vãn ra ngoài chơi một vòng, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị tổn thương tình cảm.
Sau này tới thêm vài lần, nói không chừng còn có thể chuyên tâm vào sự nghiệp giống như mình, sau đó thỉnh thoảng ở trong quán karaoke, hai người ôm đầu khóc rống.
Vu Chu và Tô Xướng bởi vì chuyện lúc trước, không dễ khuyên cũng không tiện nói nhiều, chỉ yên lặng nghe.
"Nhưng tôi cảm thấy theo xác suất mà nói, em thất bại một lần, cũng không quá khả năng thất bại liên tiếp hai lần. Dù sao tôi cảm thấy đối với em còn có thể không dao động, quả thật hiếm thấy." Bành Hướng Chi trịnh trọng nhíu mày gật đầu.
A cái này, Bát Đại Cần Thái hai mặt thụ địch x2.
Hằng Hồ Quốc Tế.
Chăm sóc bạn nhỏ làm việc và nghỉ ngơi tốt vẫn là rất bớt lo, Bài Bài kiên định chín giờ đi ngủ, đóng cửa lại cho cô bé, Triều Tân cũng tắm rửa xong, nằm ở trên giường đọc sách.
Lật hai trang sách, lại liếc nhìn điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn xem có sáng không.
Thật kỳ lạ, rõ ràng lúc trước cũng không phải mỗi ngày đều dính lấy Hướng Vãn, cũng có lúc ở nhà một mình, hôm nay mới xa nhau mấy tiếng, đã cảm thấy rất lâu rồi.
Có thể là lúc tạm biệt, cảm xúc không đúng lắm, có chút lo lắng, lại có thể đến một môi trường mới, có một chút nhọc lòng.
Nhưng Hướng Vãn còn có nhiều bạn như vậy, hiện tại hẳn là cũng còn đang tụ tập, cũng chưa chắc có thể đến lượt cô quan tâm.
Lại lật một trang, mơ hồ lại nghe thất động tĩnh khóa cửa. Đạo diễn lồng tiếng đều có một đôi tai thính, bởi vì phải dùng để phân biệt khuyết điểm trong âm thanh và cảm xúc.
Triều Tân vào nghề nhiều năm cũng không ngoại lệ, rất nhanh đã bắt được điều lạ thường.
Vì thế cô mang dép vào, đi về phía cửa.
Lối đi nhỏ không dài cũng không ngắn, từ phòng ngủ chính đến cửa cũng chỉ hơn mười giây, nhưng tinh thần Triều Tân có chút lung lay, trước kia cô nghe thấy âm thanh như vậy, là lập tức đề phòng căng thẳng và cảnh giác, hiện tại cô nghe thấy âm thanh như vậy, thậm chí có một chút chờ mong.
Bởi vì có thêm một khả năng.
Quay qua, ở hành lang quả nhiên nhìn thấy Hướng Vãn.
Nàng mặc quần áo ban ngày, tóc buộc lên, chải tóc đuôi ngựa lung tung, đỡ cửa thay giày, nhìn thấy cô, mím môi, dịu dàng nói: "Nghĩ Bài Bài chắc đã ngủ, nên em không gõ cửa."
"Em vốn dĩ cũng đâu cần gõ cửa." Triều Tân mềm mại cười cười.
"Sao lại về rồi?" Lại hỏi nàng, "Quên đồ à?"
"Không phải, em về tắm rửa." Hướng Vãn ngồi xổm xuống, xếp giày lại, sau đó đứng lên, nhìn cô.
"Trường học hiện tại tắm không được sao?" Triều Tân giơ tay, gãi gãi vành tai có chút ngứa.
Hướng Vãn lắc đầu: "Nhà tắm công cộng ở mỗi tầng, không có phòng riêng, còn có thể nhiều người cùng tắm, em... không thích nghi lắm."
Càng nói càng nhỏ giọng, nửa là thật, nửa là giả.
Quả thật không thích nghi thẳng thắn gặp gỡ nhiều cô gái xa lạ như vậy, chỉ sợ cần phải xây dựng tâm lý một chút.
Triều Tân đi về phía phòng ngủ chính, ý bảo nàng đi vào, tránh mãi nói chuyện ở phòng khách, đánh thức Bài Bài.
Chờ đóng cửa xong, Triều Tân ngồi ở trên giường, lại hỏi: "Vậy sau này em tắm rửa thế nào?"
Hướng Vãn nghĩ: "Em sẽ khắc phục từ từ, nhưng hôm nay, thật sự không muốn."
Hiểu rồi, quả thật vừa mới chuyển đến, còn đang trong thời kỳ thích nghi, giữ lại một chút không được tự nhiên, cũng không phải là không thể hiểu được.
Triều Tân gật đầu: "Đi tắm đi, đồ không mang về, dùng của tôi là được. Trong ngăn tủ phía dưới bồn rửa tay còn có đồ lót dùng một lần."
"Ừm." Hướng Vãn đi vào phòng mình, tìm quần áo sạch, sau đó vào phòng tắm.
Triều Tân vẫn tựa vào đầu giường, lật sách, nhìn thời gian, đã gần 10 giờ, ký túc xá của Hướng Vãn hình như 11 giờ rưỡi là giờ giới nghiêm, muốn nhắc nàng nhanh một chút, vừa ở ký túc xá đã về muộn hình như không tốt lắm, nhưng tiếng nước chảy ào ào bên trong, chắc cũng không nghe được tiếng của cô.
Lần này Hướng Vãn tắm không lâu, chừng 15 phút đã đi ra, tóc còn ướt, tháo mũ trùm tóc xuống, nghiêng đầu dùng khăn lông lau cẩn thận.
Triều Tân ngồi ở bên giường, chân tiếp đất, vốn muốn đứng lên tiễn nàng, thấy nàng gội đầu, nghĩ có thể còn phải lau khô một ít, vì thế không nhúc nhích nữa.
Hướng Vãn mặc áo thun rộng thùng thình đi tới, thân dưới không mặc.
Triều Tân hỏi nàng: "Quần đâu?"
"Lát nữa lúc đi lại mặc quần đùi bên ngoài vào."
Triều Tân không nói nữa, bàn tay có chút ngứa, cô gãi gãi.
Hướng Vãn lại dừng lại trước mặt cô, chờ cô gãi xong, buông hai tay xuống, sau đó chân nhấc lên, thắt lưng trầm xuống, mặt đối mặt ngồi ở trên đùi Triều Tân.
Những hạt nước vụn vặt trên tóc rơi tới xương quai xanh Triều Tân, cô có chút bất ngờ, nhưng cũng không bài xích, chỉ ngẩng đầu nhìn Hướng Vãn.
Hướng Vãn ném khăn lau tóc sang một bên, hai tay ôm cổ cô, nghiêng đầu, ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ, giọng nói cũng vậy: "Hôm nay chị không vui à?"
Đuôi tóc còn đang nhỏ nước, nhuộm ở trước ngực, áo thun màu trắng trong suốt một mảng nhỏ, sau đó, một mảng nhỏ hơn mơ hồ chuyển sang hồng.
"Không có." Giọng Triều Tân theo thói quen hơi khàn.
"Vậy làm một lần." Hướng Vãn ghé vào tai cô nói.
Tai Triều Tân đỏ lên, nhưng cô nói: "Rất mệt, Vãn Vãn."
Trên mặt Hướng Vãn cũng có mây tía nhạt màu, nhưng nàng lớn mật nhỏ giọng nói: "Hôm đó chúng ta tham gia triển lãm, đi tiệc rượu, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, trở lại khách sạn, nhưng cũng lăn lộn nửa đêm."
Chẳng qua chỉ là cái cớ. Hướng Vãn từ trước đến nay là cô gái thông minh, huống chi, nàng còn để ý Triều Tân.
Lời này nói có chút cô đơn, nhưng cũng không có oán giận, nhiều hơn là khó hiểu.
"Cô Triều sau lần đó, liền dần dần lạnh nhạt." Nàng cắn môi dưới, có chút tủi thân.
Rõ ràng nói có thể làm tất cả với nàng chính là Triều Tân, nói có thể không cần nắm tay chính là Triều Tân, nói chỉ để cho chính mình cùng một mình cô, ước hẹn lần sau, cũng là Triều Tân.
Nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần mà kiếm cớ, từ chối nàng, vẫn là Triều Tân, thậm chí đến hôn cũng không chịu.
Là nếm tủy biết vị, nhưng biết không chỉ là cùng đi Vu Sơn một lát hoan tình, càng dẫn dắt nàng, còn có Triều Tân thay đổi thất thường, tự mâu thuẫn.
Nếu không phải Triều Tân đề nghị hôn môi, đề nghị phát sinh quan hệ, Hướng Vãn cũng rất biết kiềm chế, rất nhiều thứ cũng sẽ không khí thế hung hãn như thế, cô cũng không tưởng tượng một con mèo con uyển chuyển cầu hoan, giống như nàng từ nhỏ đã mạnh mẽ như thế.
Giống như nàng sinh ra đã thích cọ xát lòng bàn tay người khác, để được âu yếm lẻ tẻ.
Cô cũng là lần đầu tiên, cô cũng không hiểu mà.
Ánh mắt Hướng Vãn khiến Triều Tân rất đau lòng, ôm eo nàng, nói: "Không phải lạnh nhạt, Vãn Vãn."
"Cũng không có kiếm cớ."
"Lúc trước nói, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn đổi ý."
"Chỉ là, hôm nay đưa em đi học, tôi cảm thấy," Triều Tân khó xử "chậc" một tiếng, rất khó tìm từ, "Vừa nghĩ tới em vừa mới học đại học, mà tôi đã lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi có chút không đành lòng với em."
"Trước đây chúng ta gặp nhau qua công việc, tôi luôn coi em là đồng nghiệp, nhưng hôm nay đi cùng em, tôi mới phát hiện, những chuyện em sắp trải qua, đối với tôi mà nói, đã qua rất lâu rất lâu."
Cô cũng có một chút buồn, lúc trước cùng Hướng Vãn ôm nhau sưởi ấm, cô cho rằng cùng xung quanh không hợp chính là hai người các cô.
Nhưng hiện tại thế giới của Hướng Vãn, cũng làm cho cô đánh mất cảm giác tham dự, làm cho cô cảm thấy, chính mình giống như người ngoài.
Cô muốn nói, cô có một chút không có cảm giác an toàn, nhưng cô không quen yếu thế, nhất là ở trước mặt Hướng Vãn.
"Chị cảm thấy, em còn nhỏ, đúng không?" Hướng Vãn nhìn cô không chớp mắt, giọng nói vẫn rất mềm mại, giống như lông vũ, nhưng tủi thân trên mặt đã không còn, cũng không có biểu cảm gì khác.
Triều Tân không có trả lời nữa, chỉ là giúp nàng gom tóc vẫn nhỏ nước lại, nhẹ giọng dỗ nàng: "Tôi sấy tóc cho em, được không?"
Hướng Vãn không trả lời.
Triều Tân ôm nàng xuống, để nàng ngồi trên giường, sau đó tìm máy sấy tóc trong phòng tắm, cắm vào ổ cắm đầu giường, trong gió nóng vù vù rung động, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng, làm tan mái tóc dài ướt át của nàng.
Bởi vì đuôi tóc ướt mà hơi cứng đánh vào trên mặt Hướng Vãn, có cảm giác đau đớn yếu ớt.
Mặc dù Triều Tân đã rất nhẹ nhàng.
Có tiếng máy sấy tóc thay thế ngôn ngữ, hai người liền không nói chuyện, Hướng Vãn ngồi ngay ngắn bên giường, xuất thần, chờ Triều Tân đặt máy sấy tóc xuống, xoa xoa mái tóc thẳng dịu ngoan của nàng, mới định thần lại.
Áo thun vẫn còn ướt, Hướng Vãn đứng lên, vào phòng mình tìm một cái quần đùi, mặc vào, lại cởi áo thun ra, mặc áo lót vào lại khoác một cái áo khác.
Triều Tân nhìn vẻ mặt bình yên của nàng, lại nhìn điện thoại, đã gần 11 giờ, liền nói: "Em chờ tôi, tôi thay quần áo, đưa em về."
"Không cần," Hướng Vãn nói, thấy Triều Tân ngẩn người, nàng lại giải thích một câu: "Nếu đưa em về, chị cũng phải tự trở về, quay qua quay lại quá muộn, nơi này đến trường học rất thuận tiện, băng qua đường liền có bảo vệ trường học, rất an toàn."
Vì thế Triều Tân cũng không kiên trì nữa, chỉ đi theo nàng đến cửa thang máy, muốn tiễn nàng ra khỏi chung cư.
Thang máy rất nhanh đã tới, nhưng Hướng Vãn không vội đi vào, đưa tay ấn nút đi xuống, giữ nó lại, rồi mới nhìn vào khe hở của cửa thang máy, nói: "Ngày đó em nói với chị, em đến từ rất lâu rất lâu trước kia, em nói nếu chị tin em, em sẽ cùng chị đi đến Vu Sơn."
"Nhưng bây giờ chị nói, em còn quá nhỏ."
Nàng tự mình nói xong, buông nút ra, vào thang máy, ngẩng đầu nhìn thẳng Triều Tân có chút luống cuống.
"Cho nên, chị căn bản chưa từng tin em, đúng không?"
Đợi hai ba giây, không nghe thấy câu trả lời, bánh lăn khẽ vang lên, cửa thang máy đóng lại, Hướng Vãn không tiếng động cười.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro