Edit: phuong_bchii
________________
Hướng Vãn không có rửa tay, nhưng nàng cũng không định dùng tay vào thời khắc mấu chốt.
Trêu chọc đẫy đà một hồi, sau đó liền rút tay ra, nói với Triều Tân: "Tự chị che đi."
Bởi vì nàng đang đi xuống.
Tiểu thư nhà Thừa tướng, trời sinh thông minh, tài trí hơn người, đương nhiên có năng lực học tập nhất đẳng.
Lồng tiếng kịch truyền thanh bách hợp vài lần, liền biết nụ hôn có thể xâm nhập đến nơi khác.
Triều Tân bị tước vũ khí đầu hàng, lấy bàn tay khó có thể che giấu nức nở, trả giá cho hôm nay làm Hướng thị A Tịch tức giận.
Nhưng còn chưa đủ, cẩn thận nghe hai cánh cửa không có chút động tĩnh nào, lá gan Hướng Vãn lớn hơn một chút.
Nàng đứng dậy rửa tay cẩn thận, lại trở lại bên giường, Triều Tân mồ hôi đầm đìa.
Nàng ở trên người Triều Tân chưa ổn định lại nổi sóng, sau đó ở bên tai nhẹ giọng nói: "Lần đầu gặp mặt, cô Triều dạy em lồng tiếng nhịp thở như thế nào, bốp, bốp, bốp, khi vỗ xuống phải kiềm chế, lúc nâng lên phải khát vọng, em vẫn luôn muốn biết, tiết tấu lúc trước, đúng hay không."
Âm cuối trầm xuống, rên rỉ một tiếng, ngón tay thò vào.
Tay kia của Hướng Vãn, nhẹ nhàng vỗ bên gối, bốp, bốp, bốp.
Khi hạ chưởng thì tiến công, giơ tay thì rút lui, cẩn thận nghe tiết tấu của Triều Tân, có lẽ là đúng, có điều thỉnh thoảng chạy ra ưm ưm rất loạn.
Ý loạn tình mê.
Hướng Vãn hài lòng, mềm mại ghé vào trên người cô, mũi chân nhẹ nhàng nâng lên, cổ chân xoay một vòng.
Hành động nhỏ cảm thấy mỹ mãn.
Lại chui vào trong lòng cô, ngủ thiếp đi.
Bởi vì là trừng phạt, cho nên nàng không cần Triều Tân đút ăn, chính mình ăn no là được.
Ngày hôm sau, rất sớm liền tỉnh lại, Triều Tân vẫn ngủ say, Hướng Vãn chống tay nhìn cô, nhìn trong chốc lát, cũng không thấy tỉnh, liền tự mình xuống giường, mặc quần áo vào, rửa mặt xong, búi tóc củ tỏi.
Cửa phòng Bài Bài vẫn đóng chặt, Hướng Vãn đi vào phòng bếp, lấy ra ba quả trứng gà chiên lên, lại cắt một hộp thịt cơm trưa nhỏ, lại hâm nóng bằng một cái chảo khác, cũng chiên hai mặt đến hơi cháy.
Phía sau có tiếng bước chân, Triều Tân lười biếng đi tới, thấy nàng đang bận rộn, cười cười, trở tay cũng đem tóc buộc lên: "Sớm vậy?"
"Bài Bài đã dậy chưa?"
"Vẫn chưa, ngày mai cũng phải khai giảng, hôm nay để con bé ngủ thêm một lát."
Triều Tân nói, mở máy hút khói ra.
"Thế nào, vẫn chưa biết dùng à?"
"Luôn quên mất." Hướng Vãn gắp trứng gà lên.
Triều Tân tựa vào một bên, thấp giọng cười: "Các em không có, đúng không?"
Giống như đang nói một bí mật trong lòng ngầm hiểu.
Từ sau khi thẳng thắn, cô và Hướng Vãn lại gần nhau hơn một chút, ham muốn thăm dò nông cạn được thỏa mãn, nhưng nghi vấn chi tiết nhỏ càng sâu dần xuất hiện. Có lẽ cũng không thể gọi là nghi vấn, chỉ muốn quen thuộc hơn một chút, muốn Hướng Vãn nói với cô nhiều hơn một chút.
Tốt nhất là biết nhiều hơn tất cả bạn bè của nàng.
Hướng Vãn chỉ chỉ bếp đã tắt lửa: "Chị múc thịt cơm trưa ra đi."
Triều Tân nhìn thoáng qua, đĩa nàng đã chuẩn bị xong, xẻng cũng trong tay Hướng Vãn, nhưng nàng không muốn làm nữa, muốn để mình làm.
"Ba phút nhiệt độ." Triều Tân cười cười nhận lấy.
"Không phải," Hướng Vãn ôm cô từ phía sau, nói, "Chỉ là muốn ôm chị một cái."
Ôm cô từ sau lưng là thích nhất, cho nên phải tìm cho Triều Tân một chút chuyện để làm.
Cằm đặt ở cổ Triều Tân, có thể ngửi được mùi toner và kem dưỡng ẩm trên mặt cô vừa mới vỗ xong, lúc này là thơm nhất.
Triều Tân bày bàn xong, Hướng Vãn buông cô ra, lại cầm bát đũa lên, hai người đi về phía phòng ăn.
"Chị đột nhiên nghĩ đến, em chưa tiêm vắc xin nào phải không?" Triều Tân vừa bày bàn, vừa hỏi nàng.
"Không có."
"Chị có hơi lo lắng." Triều Tân nói.
"Sao vậy?"
"Lúc trước em ở nhà, hoặc là nói môi trường làm việc, đều tương đối khép kín, không nhiều người. Nhưng cuộc sống tập thể như trường học, căn tin, nhà tắm, huấn luyện quân sự gì đó, đám đông tụ tập, em không tiêm vắc xin phòng bệnh, có phải hơi nguy hiểm không?"
Triều Tân cũng không rõ lắm, chỉ là mấy năm trước trường học luôn tổ chức tiêm vắc xin phòng bệnh, nên cô đã tự nhiên nhớ đến chuyện này của Hướng Vãn.
"Sẽ có bệnh gì?"
"Không chắc lắm, chị giúp em hỏi thử, xem có thể bổ sung gì không, có thể cần đi kiểm tra kháng thể trước."
Triều Tân vừa nói, vừa ăn, lại rót cho Hướng Vãn một ly sữa.
Nhìn đồng hồ, 9 giờ 10 phút.
"Phải ăn nhanh lên, chị nhớ hình như mười giờ em có buổi tọa đàm nhập học của tân sinh viên."
Trong lòng Hướng Vãn có chút ngọt ngào: "Hôm qua nhìn lướt qua, mà chị nhớ rõ như vậy."
"Bài Bài khai giảng đều là chị đưa đi, tương đối có kinh nghiệm." Triều Tân uống một ngụm nước ấm.
Nhưng Hướng Vãn không đáp lời, cắn môi nhìn cô.
Triều Tân nhướng mày, trong dự liệu cười rộ lên: "Dáng vẻ giận dỗi, cũng có chút giống Bài Bài."
Hướng Vãn dỗi, híp mắt, quai hàm cũng phồng lên.
"Càng nhìn càng giống."
"Không ăn nữa," Hướng Vãn buông đũa, "Em đi một mình."
"Không cần chị đi cùng?"
"Không cần."
Triều Tân gật đầu: "Vậy chị ăn thêm hai miếng, lát nữa thu dọn xong đi làm."
"Đi làm?" Hướng Vãn nhíu mày, "Hôm qua chị nói muốn đi cùng em, sao còn có thể có việc làm?"
"Bởi vì em rất độc lập, hiện tại chị lại rảnh rỗi, chuẩn bị đến phòng mới xem thử."
Khóe miệng mơ hồ mỉm cười.
Hướng Vãn đứng ở một bên, sâu kín nhìn cô, ngược lại không vội.
"Nếu chị lại làm em giận."
Sau đó nàng từ trên xuống dưới, cực kỳ chậm rãi quét mắt nhìn Triều Tân một cái.
Triều Tân dời ánh mắt, hắng giọng, đứng lên: "Ăn xong rồi, chị đến Đại học Giang Thành đi dạo."
Hướng Vãn bật cười, dùng dấu ngoặc nhỏ bên môi hỏi cô: "Đến Đại học Giang Thành làm gì?"
"Xanh hóa tốt, tiêu cơm."
Quả nhiên là tiêu cơm bình thường mà áp đường cái, đi đến Đại học Giang Thành đã là 9 giờ 35 phút, Hướng Vãn không có ý định trở về ký túc xá, cả hai trực tiếp đi đến hội trường ở tầng một của tòa nhà dạy học số hai.
Hôm nay Triều Tân mặc áo thun và quần jean, giày thể thao, lại thắt bím tóc xương cá lỏng lẻo, chỉ trang điểm nhẹ nhàng một lớp, trông như một chị khóa trên đáng chú ý.
Chị khóa trên đưa em khóa dưới đến trước tòa nhà dạy học, trong bóng cây có một hàng xe đạp, một số sinh viên đeo cặp sách đến phòng tự học sớm chiếm chỗ, Triều Tân dừng bước, ý bảo Hướng Vãn đi vào, Hướng Vãn có chút buồn rầu: "Làm sao bây giờ?"
"Hửm?"
"Hình như em càng ngày càng không bỏ được chị."
Dù hiện giờ là đi làm việc liên quan đến học tập, nàng cũng không muốn bước lên bậc thang.
Có chút ảo não, nàng giơ tay sờ sờ đầu củ tỏi của mình.
Triều Tân không chịu nổi sự thẳng thắn của Hướng Vãn, dừng một chút, tim mơ hồ tăng tốc, cô ở trong bóng cây nhỏ vụn ánh mặt trời nói: "Chị hình như, cũng có một chút."
"Ồ." Hướng Vãn cũng có chút hài lòng, cảm thấy được trao đổi đồng giá.
"Vậy em đi vào nhé."
"Ừ."
Lên một bậc thang, Hướng Vãn lại quay lại: "Buổi tối, cùng nhau ăn cơm?"
Tai Triều Tân có chút nóng, bởi vì lúc Hướng Vãn xoay người thoáng nhảy nhảy, tươi đẹp vô cùng.
"Nếu em muốn, buổi trưa cũng được." Cô cười, rất gần mà.
"Ưm... Buổi tối đi, trưa em phải làm quen với bạn học." Hướng Vãn ngoắc chân, lùi lại một bước.
"Được, buổi tối gặp."
"Buổi tối gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro