Chương 43

Edit: phuong_bchii

________________

Cơm nước xong, sắc trời đã tối xuống, Triều Tân đưa Hướng Vãn về ký túc xá.

Chậm rãi đi trên con đường rợp bóng cây, tốc độ nhanh nhất cũng chỉ là xe đạp leng keng, có người mặc đồ thể thao muốn chạy bộ ở sân thể dục, cũng có người mang theo một phần tư quả dưa hấu, ăn kem từ quầy bán đồ ăn vặt đi ra.

Hướng Vãn bị que xiên dưa lưới thu hút ánh mắt, đi tới quầy bán đồ ăn vặt, đi dạo một lát.

Đồ ăn vặt cũng không có gì mới mẻ, nhưng nàng thấy rất nhiều đàn anh đàn chị thành thạo lấy sinh tố đậu xanh từ trong tủ lạnh, nên cũng xếp hàng theo.

Cầm hai ly, lại lấy hai ống hút, đi tới quầy thu ngân quét mã thanh toán, sau đó đưa một ly cho Triều Tân.

"Muộn quá rồi." Muộn như vậy ăn đồ ngọt, còn lạnh như vậy, Triều Tân theo bản năng muốn từ chối.

"Nếm thử chút đi, nhiều người xếp hàng như vậy, chắc là rất ngon."

Triều Tân nhận lấy, không vội uống: "Em coi chị là bạn học à?"

"?"

"Ở tuổi của chị, dạ dày không được tốt, buổi tối uống đá dễ bị cảm."

"À." Hướng Vãn không ngờ đến cái này, đưa tay định lấy lại.

Triều Tân nhìn nàng có chút mất mát, cắm ống hút vào, uống một ngụm: "Nhưng thỉnh thoảng uống một lần chắc không sao."

"Thật sự có thể sao?"

Triều Tân đột nhiên phát hiện, ánh mắt Hướng Vãn nhìn cô, giống như nhìn một bà lão. Đột nhiên cảm thấy mình có chút tự làm tự chịu.

Vì thế không nói gì, hút sinh tố đi về phía trước.

Đến dưới lầu, các cặp tình nhân đứng xung quanh khó bỏ khó phân, Triều Tân nhai miếng đá vụn, cử động ngón tay: "Lên đi."

Bên cạnh có đôi tình nhân ôm nhau trên băng ghế trong vườn hoa.

"Xe chị đỗ ở đâu?" Hướng Vãn hỏi.

Bên cạnh có đôi tình nhân đang hôn nhau.

"Cổng trường, ven đường."

Bên cạnh có đôi tình nhân nắm tay nhẹ nhàng lắc lư.

"Hay là, em đi cùng chị?"

Bên cạnh có đôi tình nhân đang xoa tóc đối phương.

Triều Tân suy nghĩ một chút: "Không được, lát nữa em còn phải tự trở về."

"Em ra cổng trường mua một túi giấy cuộn."

"Vừa rồi ở quầy bán đồ ăn vặt sao em không mua?"

"Em quên."

"Vậy, đi thôi." Triều Tân lại thuận theo bím tóc xương cá, cúi đầu hút sinh tố và cùng Hướng Vãn đi ra cổng trường.

Đến trước xe, vừa vặn uống xong, Triều Tân thuận tay ném vào thùng rác, lấy chìa khóa mở khóa: "Chị đi đây."

"Ừ, bye bye."

"Bye bye." Mở cửa lên xe, Triều Tân muốn nói gì đó, lại không có, bật đèn lên lập tức lái đi.

Trong gương chiếu hậu nhìn thấy Hướng Vãn đứng một lát, nhưng không xoay người đi siêu thị, mà đi ngược lại về phía cổng chính.

Lại băng qua trong đám tình nhân, Hướng Vãn không nhanh không chậm mà lên lầu, trở lại ký túc xá, chào hỏi với bạn cùng phòng, ngoại trừ Lâu Bình Bình nằm ở trên giường lướt điện thoại, còn lại đều ở dưới, ôm đầu gối chơi máy tính.

"Về rồi à?" Lão đại đang thu dọn quần áo bẩn.

"Ừ."

"Đi tắm sớm đi."

"Sao vậy?"

"Hôm qua không phải cậu nói, nhiều người không thoải mái sao? Tạm thời chạy về nhà. Giờ này mới 8 giờ, ít người, phần lớn đều vào 9-10 giờ, cậu muốn đi thì nhanh đi." Lão đại bưng chậu lên.

Hướng Vãn có chút cảm kích: "Cảm ơn."

Nghỉ ngơi vài phút, liền cầm đồ ngủ và giỏ đựng đồ tắm đi tắm.

Quả thật không có nhiều người, Hướng Vãn nhanh chóng cởi quần áo, khóa vào ngăn tủ, sau đó đối diện vách tường, trong lòng hơi run sợ tắm rửa xong, quấn khăn tắm đi ra, mặc đồ lộn xộn, liền đỏ mặt trở về ký túc xá.

Nàng nhớ Triều Tân nói mình là "Dã lai dã khứ" trên người cô, nhưng thật ra không phải. Da mặt nàng rất mỏng, cũng không biết tại sao chỉ có Triều Tân là không giống.

Luôn có chút muốn làm càn muốn làm gì thì làm.

Nhớ tới Triều Tân, lại gửi WeChat cho cô: "Về đến nhà chưa?"

"Đến rồi." Trả lời rất nhanh.

"Đang làm gì vậy?"

"Dỗ Bài Bài."

"?"

"Con bé nói, gần đây chị luôn đi ra ngoài với em, bỏ mặc nó."

"Vậy... ngày mai đưa cô bé theo?"

"Để chị xem, sáng mai sau khi con bé báo danh ở trường có chuyện gì không, nếu không có thì trưa đi cùng chúng ta."

Hướng Vãn nghe thấy phía sau có lời nói vụn vặt, quay đầu lại, thấy lão đại đang gọi video với người nhà, giới thiệu với mẹ cô ấy về tình hình trường học.

Lại nhìn giường bên cạnh, Đàm Tiểu Bách cũng vẫy vẫy tay với điện thoại, sau đó xoay camera một vòng trong ký túc xá.

Hướng Vãn liền cúi đầu, hai tay cầm di động, gõ tiếp một câu: "Em có thể gọi video với chị không?"

Đầu kia yên tĩnh gần 30 giây, tên Triều Tân biến thành "Đang nhập..." sau đó lại biến trở về tên.

Ngay sau đó, nhận được yêu cầu video của Triều Tân.

"Tại sao lại muốn gọi video?"

Sau khi kết nối, Triều Tân cụp mắt nhìn màn hình một cái, chính là câu nói không nóng không lạnh này. Lúc nói chuyện đang tháo bím tóc, giống như là ngồi ở trước bàn trang điểm của phòng ngủ chính, điện thoại dựng đứng ở bên cạnh gương.

"Bạn cùng phòng của em đều đang gọi video, em cũng muốn." Hướng Vãn ghé sát lại, nhỏ giọng nói.

Bởi vì cách gần, mặt của nàng chỉ hiện một nửa, đột nhiên phóng đại, có thể nhìn thấy rõ ràng phần đuôi lông mi và ánh mắt không trang điểm của nàng, làm cho tim Triều Tân đập hẫng một nhịp.

Ngậm môi lại, cổ khẽ động, Triều Tân nhắc nhở nàng: "Đeo tai nghe vào."

"Ồ."

Hướng Vãn cúi đầu, nghiêm túc tìm tai nghe trong ngăn kéo, lại vuốt vuốt dây tai nghe, lông mi run lên, giống như đang chờ đợi một phần chạm vào.

Triều Tân xoa bím tóc đã mở ra, ngửa đầu vén mái tóc xoăn lộn xộn.

Đeo tai nghe vào tai, Hướng Vãn ngẩng đầu lên: "Được rồi."

"Đeo tai nghe vào, là muốn nói gì?" Nàng hỏi.

Triều Tân trầm ngâm: "Hình như nói xong rồi, không thì cúp máy nhé."

"Chị bảo em tìm tai nghe," Hướng Vãn không đồng ý, "Ít nhất cũng phải nói với em ba phút chứ."

Triều Tân lại không nói chuyện, nhìn chằm chằm Hướng Vãn trong video, nghiêng đầu sang phải, híp mắt lại.

"Nhìn em làm cái gì?"

Triều Tân cười nhỏ một cái: "Đột nhiên cảm thấy em trong video rất khác."

"Khác chỗ nào?"

"Đồng tử đen một chút, lóe lên một chút ánh sáng, cái rãnh nhỏ trên cằm rõ ràng hơn."

Hơn nữa khuôn mặt của nàng có chút mơ hồ, trông rất gần lại rất xa.

"Mặt sao lại đỏ thế, tắm rồi à?"

"Đúng vậy, nhân lúc không có ai, tắm nhanh."

"Ừ." Triều Tân ngắm chai nước hoa trên bàn.

"Cô Triều." Hướng Vãn đột nhiên trịnh trọng gọi cô.

"Sao vậy?"

Hướng Vãn nhíu mày: "Chị có cảm thấy, em phiền phức không?"

"Sao lại nói như vậy?"

"Đêm qua em chạy đi tìm chị, hôm nay muốn chị cùng em đến trường, trưa lại hẹn chị ăn cơm, cơm nước xong muốn cùng chị đi lấy xe, lúc này mới buổi tối, chưa tới 9 giờ, chị lại cùng em gọi video." Đỉnh mày của nàng nhíu lại, như hai cái đồi nhỏ không bằng phẳng.

Nàng cũng rất bối rối, có chút không biết chừng mực.

"Hoá ra gặp nhiều lần như vậy à." Triều Tân nhẹ nhàng nhướng mày, hàm chứa ý cười ôn hòa.

"Cho nên, tại sao lại như vậy?" Cô lại hỏi.

"Không biết," Hướng Vãn lắc đầu, "Chỉ là muốn."

"Ừ," Triều Tân không chút để ý gật đầu, "Muốn thì cứ làm."

Ý của lời này, hình như là cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Thậm chí còn mang theo ý khích lệ.

Hướng Vãn mím môi cười, đan hai tay ở trên bàn, ngồi thẳng người, còn chưa mở miệng, lại nghe Triều Tân lười giọng nói: "Lại muốn nói cảm ơn?"

"Sao chị biết?" Mỉm cười.

Triều Tân không trả lời, cong ngón tay lên, lòng bàn tay chống cằm, an tĩnh nhìn nàng.

Sau đó đưa ngón tay út vào khe hở môi, nhẹ nhàng ấn môi dưới.

Động tác này vô cùng nhỏ, lại vô cùng chuẩn xác chọc tới trái tim Hướng Vãn, nàng nhìn đôi môi bị đè, nói: "Em cũng muốn chạm vào."

"Cái gì?"

"Ở đây." Nàng vươn ngón trỏ, chỉ vào màn hình.

Nàng biết rõ hương vị nơi đó nhất, rất mềm, so với Triều Tân dung túng nàng còn mềm hơn.

Có điều nàng hơi buồn ngủ, quyết định nợ trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro