Chương 53
Edit: phuong_bchii
_________________
Triều Tân mở video kia ra, xem tận ba lần.
Nhìn mà cười.
Bởi vì Hướng Vãn thong thả lau tay, sau đó hỏi đối phương tên là gì.
Lần nữa gọi cho Hướng Vãn, sau khi vang lên bảy tám tiếng, nàng bắt máy, nghe thấy tiếng Hướng Vãn, Triều Tân đột nhiên trầm tĩnh lại, hỏi nàng: "Sao vừa rồi không nghe máy?"
Biết rõ còn cố hỏi, muốn nghe Hướng Vãn thẳng thắn.
"Mới vừa tắm xong, có bạn học nói giáo viên hướng dẫn gọi tôi qua, nên tôi không mang điện thoại theo." Tín hiệu ở bên Hướng Vãn không được tốt lắm, giọng nói đứt đoạn.
"Giáo viên hướng dẫn sao?" Triều Tân nhìn gara tối đen như mực, hỏi nàng.
Hướng Vãn đang muốn mở miệng, lại nghe Triều Tân nói một câu: "Nghĩ kỹ rồi hãy nói."
Hướng Vãn trong lòng rung động, sao cô giống như, có một chút giọng điệu "Hưng sư vấn tội", sao chính mình lại giống như rất thích giọng điệu "Hưng sư vấn tội" này.
Vì vậy nàng mỉm cười nói: "Đến bên kia, phát hiện là một bạn học nam, nói muốn làm quen với em, em làm quen, sau đó liền trở lại."
Vô cùng rõ ràng, đầu đuôi ngọn ngành, biết gì nói nấy, không hề giấu giếm.
Triều Tân cười một cái: "Cậu ta thích em."
"Có lẽ vậy."
"Không rụt rè một chút sao?" Đến cả thẹn thùng cũng không có.
"Vậy còn chị?" Hướng Vãn cúi đầu nhìn đóa hoa nhỏ ướt sũng trong bồn hoa.
"Chị cái gì?"
"Không ghen sao?"
Triều Tân bên kia dừng lại một hai giây, dùng giọng nói giống như tưới hoa nói: "Một chút."
Từ trong điện thoại truyền tới, ngay cả hơi thở cũng làm cho tinh thần người ta mơ màng, Hướng Vãn thu cằm lại, cúi người trêu đùa đóa hoa nhỏ kia: "Một chút cũng được."
Lại muốn nói cảm ơn Triều Tân, bởi vì cô ở trong đêm không quá tuyệt vời này làm cho mình nhẹ nhàng sung sướng.
Nhưng Hướng Vãn không nói ra, chỉ bảo Triều Tân lái xe về nhà chú ý an toàn, sau đó hai người chúc nhau ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
Triều Tân có một chút kỳ lạ, bởi vì Hướng Vãn không có báo cáo với cô mấy giờ chính mình đến trường học, cũng không có khẩn cấp hẹn cô ngày mai gặp mặt, ngày mốt, ngày kia, cũng không có, thậm chí không có đề cập tới chuyện này.
Cho đến buổi chiều ngày hôm sau, dạy xong, cũng không nhận được tin nhắn của Hướng Vãn.
Triều Tân mang giày cao gót chập chờn đi ra, cúi đầu lấy điện thoại ra, đang muốn hỏi Hướng Vãn có thuận lợi không, lại chợt nghe thấy một tiếng đã lâu không gặp: "Cô Triều."
Triều Tân ngẩng đầu, thấy Hướng Vãn đứng ở đối diện, gầy đi một chút, còn trắng hơn trước khi huấn luyện quân sự một chút, mặc áo thun và quần đùi cao bồi, chân dài trắng như tuyết tinh tế mà thẳng tắp, đầu gối chân phải có hơi đỏ.
Giống như một vết bị muỗi cắn.
Nhìn rất nghiêm túc, bởi vì hai tuần không gặp.
Cô đột nhiên nhận ra mình trước đây đã nói những điều hiển nhiên với Hướng Vãn, lúc đó cô nói, chỉ mười mấy ngày thôi, cũng vẫn ổn.
Ừ... Không ổn lắm.
Hướng Vãn đứng dưới ánh mặt trời trong phòng khách nhìn Triều Tân, mái tóc xoăn dài vẫn tản mạn lại tinh xảo, áo sơ mi trắng cùng váy nửa người màu đen, áo sơ mi không được chỉnh tề lắm, cổ áo hơi xệ một chút, lộ ra xương quai xanh bên phải.
Nhưng hấp dẫn người ta nhất chính là kính gọng vàng trên mặt Triều Tân, vừa tan học, còn chưa nhớ ra tháo xuống, rất nhã nhặn, cũng rất cấm dục.
Người ta thường nói "Tiểu biệt thắng tân hôn", nhưng khiến tim người ta đập nhanh nhất giống như là chơi một trò chơi "Tìm điểm tương đồng và khác biệt" với người quen thuộc, điểm tương đồng là sự hiểu biết sâu sắc của bạn về cô ấy, điểm khác biệt là cô ấy tự do phát triển bên ngoài tầm mắt của bạn.
Rồi lại thu hồi chút cảm giác xa lạ đó về lòng bàn tay, như thu hồi lại mảnh đất đã mất.
Quá trình như vậy, thật sự quá mức tuyệt vời.
Triều Tân đi tới, nhìn chân Hướng Vãn, nói: "Bị mũi cắn à?"
Hướng Vãn không ngờ câu đầu tiên là như vậy, cũng theo tầm mắt cô dời xuống: "Hình như là vậy."
"Ngứa không? Còn rất lớn nữa."
Hướng Vãn lắc đầu, suy nghĩ một chút, lại nghiêng lưng gãi một cái: "Có một ít."
Triều Tân bật cười, sao lại ngoan như vậy chứ? Còn phải tự mình nghiệm chứng một chút.
"Đến studio, là có dự án sao?" Triều Tân vén tóc, hỏi nàng.
"Không có." Chỉ là muốn đến thăm chị.
Triều Tân nhận được ý của nàng, mím môi gật đầu, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Vậy đi uống cà phê? Chị mời em."
Hướng Vãn không nhúc nhích: "Chị còn lớp không?"
"Tiết tiếp theo là của tôi, ghi chép thực tế trong phòng thu."
Hướng Vãn nhẹ hít thở hai cái, chớp mi một cái, lại một cái, nói: "Vậy không uống cà phê nữa."
"Ừm... Vậy ngồi một lát?"
Hướng Vãn lắc đầu: "Muốn đi toilet."
"Cô Triều đi cùng em."
Vừa mới gặp mặt, cô gái nhỏ có chút bám người, Triều Tân cười cười, nói: "Vậy em đợi lát nữa đi, chị đến quầy lễ tân hỏi xem có nước xịt chống muỗi không."
Hướng Vãn không quen mặc quần chẽn, hai chân dài sáng loáng, sợ là một chút xịt chống muỗi cũng không xịt.
"Không có thứ đó," Hướng Vãn ngăn cô lại, "Studio của bọn em, em biết."
"Vậy được, đi thôi."
Triều Tân cùng Hướng Vãn đi toilet.
Toilet của SC Studio nằm ở tầng ngoài khu làm việc, toà nhà được trang trí thống nhất, trung tâm thời đại Giang Thành rất cao cấp, từ toilet cũng có thể thấy rõ.
Mặt bàn đá cẩm thạch trắng ariston rất sạch sẽ, mùi thơm cũng không cay mũi, một cái gương lớn bóng loáng sáng ngời, đèn chiếu trên đỉnh chiếu vào mặt người nhu hòa mà tinh xảo.
Studio của Tô Xướng bao trọn một tầng, bình thường không cần xếp hàng.
Hướng Vãn đi vào một gian phòng tận cùng bên trong, không cho Triều Tân cơ hội chờ ở bên ngoài, ngoắc tay kéo cô vào.
Vừa khóa trái cửa lại, vừa vòng qua cổ Triều Tân, bắt đầu hôn cô.
Triều Tân đương nhiên có dự cảm, cũng không có từ chối, mà là nâng cằm Hướng Vãn, làm thêm nụ hôn này thêm sâu.
Rất có cảm giác, dù sao cũng coi như một cuộc gặp lại nho nhỏ.
Triều Tân cười bên khoé miệng Hướng Vãn: "Ăn kẹo cao su sao?"
"Ăn trên đường tới."
"Ừm, có một chút ngọt."
Nói xong lại tiếp tục hôn nàng, không chỉ là đầu lưỡi có chút ngọt, Hướng Vãn đáp lại càng ngọt, điều này thể hiện cho một chút chuẩn bị "Trăm phương ngàn kế".
Hướng Vãn bị hôn đến ngứa ngáy khó chịu, đỏ bừng từ gò má đi vào trong mắt, hỏi cô: "Cô Triều."
"Hả?"
"Làm một chút, cô Triều."
Nói đến ý loạn tình mê, nhỏ giọng như là thở dài ra.
"Không được." Triều Tân hôn da thịt hạt dẻ dưới tai nàng, "Chị còn có tiết."
"Chúng ta tốc chiến tốc thắng." Hướng Vãn kéo dài cổ, vẫn như đang thở dài.
Triều Tân không nói gì, tùy ý đưa tay về phía Hướng Vãn, tháo mắt kính của cô xuống, đặt lên giá đặt đồ bên cạnh, sau đó để cho nàng chống vào vách tường bằng gỗ, dịu dàng mút cằm của nàng.
"Trước đó chờ chị, thật ra có đi vệ sinh một lần, rửa tay rồi."
So với kẹo cao su vừa rồi càng tiến thêm một bước "Trăm phương ngàn kế", quá dễ dàng làm cho nhân tình khó kiềm chế được.
Vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy Triều Tân, nghĩ chính là, thế mà lại là mặc váy, ý nghĩ thứ hai chính là vui vẻ.
Bàn tay thăm dò vào trong, chưa kịp trêu chọc mấy cái đã nhận được phản hồi mạnh mẽ, nhưng Hướng Vãn vẫn không thỏa mãn, nàng lại báo cáo với Triều Tân: "Cô Triều, thực ra vị ngọt vừa rồi không chỉ là kẹo cao su, còn có nước súc miệng bên ngoài toilet."
Một câu nói không quá thẳng thắn, làm cho Triều Tân có cảm giác muốn mạng.
Cô nâng cái đầu sắp chìm xuống, kháng cự: "Không được." Chưa có tắm rửa.
Nhưng Hướng Vãn tuổi còn trẻ lúc này đây quyết định "Dĩ hạ phạm thượng*", bác bỏ cô.
*Dĩ hạ phạm thượng, ý là người có địa vị thấp va chạm với người có địa vị cao hơn mình, thuộc về ngỗ nghịch, không tôn trọng.
Thật sự là tốc chiến tốc thắng, nhanh đến mức Triều Tân cũng hoảng hốt mà kinh ngạc.
Không biết có phải bởi vì muốn khống chế âm lượng hay không, hoặc là sợ lỡ như có học viên đi vào, cơ thể vô cùng căng thẳng.
Sau đó cô ôm Hướng Vãn để bình tĩnh lại, nhưng lúc này đây không giống lắm, cô muốn "Trả thù" ngược lại cảm tình đặc biệt mãnh liệt, đương nhiên, cái này cũng có thể là bởi vì xa nhau mười bốn ngày, cũng có thể bởi vì, ngày hôm qua thẳng thắn với Hướng Vãn "một chút" kia.
Vì thế cô cũng ngồi xổm xuống, tay khoát lên ống quần, lại do dự. Cô suy nghĩ một chút, không muốn ở chỗ này, không muốn vội vàng như vậy.
Triều Tân cúi đầu, hôn lên vết muỗi cắn phía trên đầu gối, nhẹ nhàng hít một hơi.
"Như vậy hình như cũng có thể bớt ngứa."
Cô nói với sự kiềm chế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro