Chương 56

Edit: phuong_bchii

_________________

Sau khi dỗ Bài Bài ngủ, Triều Tân nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, cầm robot nhỏ lên cùng bút màu nước phía dưới bàn, đi tới phòng khách, chuẩn bị sửa chữa một chút.

Bài Bài vẽ robot xấu quá, quả thật nhìn một cái là có thể nhìn ra không phải xuất phát từ bút tích của Triều Tân.

Cô cười cười, đeo tai nghe, vừa sửa, vừa gọi điện thoại cho Hướng Vãn.

Hơn 10 giờ, ký túc xá của nàng vẫn chưa tắt đèn, hẳn là chưa ngủ.

"Chuẩn bị ngủ chưa?" Cô hỏi Hướng Vãn.

Hướng Vãn nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra hành lang nghe điện thoại của cô.

"Chờ một chút, có bạn cùng phòng đang ngủ, để em ra ngoài."

"Có lạnh không? Khoác thêm áo vào." Triều Tân tỉ mỉ sửa chữa mũi của robot nhỏ, sửa một cái móc thẳng thành hình chữ nhật.

"Không lạnh," Hướng Vãn nói, "Bài Bài ngủ rồi ạ?"

Tiếng bước chân qua đường trong hành lang, còn có tiếng phòng vệ sinh cách đó không xa xả nước múc nước.

"Ừ, tâm sự một hồi, ngủ rồi."

Hướng Vãn đi vào thang máy, tín hiệu có chút không được tốt, vì vậy nàng bước nhanh hai bước, đi vào lối thoát an toàn.

"Sao không hỏi chị tâm sự cái gì?" Triều Tân lại hỏi.

"Tâm sự gì vậy?" Hướng Vãn mỉm cười, không biết tại sao, nàng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng ý cười tới rất khó hiểu, đổi lại là người khác nàng chỉ sợ sẽ không cảm thấy có chút thú vị.

Thích một người là một loại ma thuật, đem nhàm chán đều trở thành thứ có trò chuyện.

"Con bé nói, sợ chị và em ở bên nhau, sẽ bỏ mặc con bé." Triều Tân cũng cười cười, hơi thở từ trong ống nghe truyền tới.

"Cô bé biết rồi?" Hướng Vãn có chút kinh ngạc.

"Biết cái gì?" Âm thanh đối diện lại lười xuống.

Hướng Vãn nháy mắt mấy cái: "Biết em và chị ở bên nhau." Không phải Triều Tân vừa nói sao?

Bên kia trầm mặc hai giây, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta có ở bên nhau sao?"

Lâng lâng, Hướng Vãn cảm thấy những lời này nỉ non ở sau tai mình, làm cho nửa người nàng đều lâng lâng.

Hai người đều không nói gì, lẳng lặng nghe hơi thở của đối phương, dần dần đan vào nhau.

Vẫn là Hướng Vãn mở miệng trước: "Hôm nay chúng ta vốn hẳn là ở bên nhau, em đã đi tìm chị rồi."

Nàng lén lút thay đổi khái niệm "ở bên nhau", làm nũng tỉnh bơ.

"Xin lỗi." Triều Tân nói.

Bởi vì chính mình mời nàng ngủ lại, lại để cho nàng một mình trở về.

Nhưng Hướng Vãn cũng không muốn nghe lời xin lỗi của cô, cô quấn tóc mình, lại cầm trong tay chậm rãi vân vê.

Là có một chút mất mát, bởi vì mười bốn ngày không gặp, còn tưởng rằng buổi tối có thể trò chuyện, còn tưởng rằng...

Nhưng nàng vẫn không muốn nghe Triều Tân xin lỗi.

"Ngày mai có tiết không?" Triều Tân bắt đầu đề tài khác.

"Không có, vừa mới huấn luyện quân sự xong, không có mở lớp."

"Vậy nghỉ ngơi cho khoẻ."

Hướng Vãn muốn nói lại thôi, hỏi nàng có sắp xếp gì không, chẳng lẽ không phải muốn hẹn nàng gặp mặt sao? Sao lại là, nghỉ ngơi cho khoẻ chứ?

Nàng thở dài một hơi, giọng nói có chút buồn bực: "Vậy em ngủ đây."

Đầu kia lại cười rộ lên, thấp giọng nói, hai ba giây sau mới nói: "Được, ngủ ngon."

Hướng Vãn cắn môi dưới, Triều Tân nói  ngủ ngon quá mức dễ dàng, làm cho lòng của nàng trống rỗng.

Cúp điện thoại, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay ngay cả ánh trăng cũng chẳng có, sáng nhất chỉ là đèn đường, nhưng nàng luôn có thói quen ngửa đầu nhìn ánh trăng, bất luận đèn đường chế tạo tinh xảo sáng ngời cỡ nào.

Giấc ngủ này rất dài, ngủ thẳng đến 9 giờ sáng, Hướng Vãn không nhanh không chậm thức dậy rửa mặt, nghĩ hôm nay đi mua rèm. Ở một thời gian, vẫn cảm thấy không treo rèm giường rất bất tiện, nhất là có lúc buổi tối chợt tỉnh lại, thấy lão đại ở giường đối diện chơi điện thoại trong bóng tối, ánh sáng xanh um tùm chiếu vào mặt, vài lần sợ tới mức tim nàng đập nhanh.

Huấn luyện quân sự mặc áo thun hơn mười ngày, chán rồi, nàng cố ý tìm váy lụa trắng thay, buộc tóc đuôi ngựa, cầm điện thoại và thẻ trường xuống lầu.

Đi đến một căn tin ăn sáng trước.

Trong vườn hoa nhỏ cảnh xuân tươi đẹp, có tiếng chim hót líu ríu, đã vào thu, hoa cỏ vẫn rất tươi tốt, giống như là bám trụ được một chút đuôi giữa hè.

Hướng Vãn bước xuống bậc thang đại sảnh, ngẩng đầu, ở trong đuôi giữa hè nhìn thấy Triều Tân.

Cô mặc áo sơ mi vải voan trắng, cùng quần liền thân chân rộng màu đen, thoải mái hơn bình thường một chút, ngồi ở băng ghế chính giữa vườn hoa nhỏ, bắt chéo chân xem điện thoại.

Thỉnh thoảng vén tóc, nhìn về ký túc xá một cái, vừa vặn đợi được Hướng Vãn.

Chưa bao giờ được ai chờ đợi như vậy, Hướng Vãn tâm loạn một giây, sau đó liền khó có thể ức chế muốn kiềm chế nụ cười của nàng.

Nàng rất kiềm chế, chỉ để ý cười đến dưới mắt, môi mím lại, đề phòng khóe miệng không nghe lời.

Triều Tân đi giày cao gót đứng lên, đứng dưới ánh mặt trời cười với nàng.

"Sao chị lại tới đây?" Hướng Vãn lề mề đi tới.

Còn đang rung động, hơn nữa càng ngày càng rung động, làm sao bây giờ, nàng có một chút không biết làm sao.

Hướng Vãn đỏ mặt, Triều Tân nghiêng mặt nhìn nàng, có chút bất ngờ.

Chưa từng thấy cô gái như vậy, có thể ở trong phòng vệ sinh không kiêng nể gì mà nói tốc chiến tốc thắng, nhưng cũng sẽ vào một buổi sáng bình thường, bởi vì gặp được cô mà đỏ mặt.

Triều Tân sẽ không làm cái gì bất ngờ, nhưng ngày hôm qua đột nhiên đã muốn làm, phản ứng của Hướng Vãn làm cô cảm thấy, rất vui vẻ, lần sau còn muốn xem.

"Em không phải nói hôm nay không có tiết sao? Chị tới bầu bạn với em." Triều Tân nói.

"Vậy sao chị không nói trước với em một tiếng? Đến rồi cũng không gọi điện thoại cho em." Hướng Vãn nhìn cúc áo trên quần liền thân của cô, dịu dàng hỏi cô.

Cũng không biết cô đã chờ bao lâu, nếu như mình không xuống thì sao?

"Sao, em không muốn nhìn thấy chị à?"

Triều Tân đút tay vào trong túi, tóc xoăn vây quanh khuôn mặt xinh đẹp, hơi hơi xoã trên vai.

Lời này có chút buồn nôn, chỉ nói khi Hướng Vãn đỏ mặt.

Biết rõ còn cố hỏi, Hướng Vãn không trả lời.

"Vậy," Triều Tân nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Chị nói cho em biết sắp xếp hôm nay của chị."

"Buổi trưa muốn dẫn em đi ăn thịt bò bít tết, buổi chiều đi dạo trung tâm thương mại, xem phim, buổi tối đón em đến nhà chị, hôm nay thứ sáu, chị muốn mời em trốn khỏi phòng ngủ mà hôm qua không đi."

Cô nói một câu, tim Hướng Vãn đập hụt một nhịp, đây gọi là hẹn hò sao? Trước đây cùng cô Triều, chưa bao giờ đi ăn tiệc lớn, xem phim gì cả.

Đến câu cuối cùng, Hướng Vãn nhớ tới chuyện khác: "Đến nhà chị ở, có tiện không? Bài Bài nói thế nào?"

"Con bé sẽ không buồn vì lúc sáng chị đã nói với con bé rằng cuối tuần chị sẽ đưa con bé đến thị trấn Ô Nam Thuỷ."

Thị trấn Ô Nam Thủy ở ngoại ô Giang Thành,  rất thích hợp đi vào cuối tuần.

"Có biểu cảm gì đây?" Triều Tân nhìn nàng, lại cười, lông mi rủ xuống ở trên mặt đổ ra một chút bóng, bởi vì nụ cười mà linh hoạt lên.

"Em cũng muốn đi." Hướng Vãn nói thẳng ra.

"Hả?" Triều Tân kinh ngạc, "Chị vừa rồi không phải đang mời em sao?"

"Chị mời em lúc nào, chị nói chị dẫn Bài Bài đi mà." Hướng Vãn cắn môi.

"Vậy chị bổ sung một cái, còn kịp không?"

Hướng Vãn từ chối cho ý kiến, vòng qua cô đi đến căn tin số 1, nghe thấy Triều Tân ở phía sau  đuổi theo, nàng mới hỏi: "Thủy trấn có vui không?"

"Chị cảm thấy cũng không tệ, có thể du thuyền, thả hoa đăng, còn có đèn Khổng Minh."

Ánh mắt Hướng Vãn sáng ngời.

"Cảm giác một số cổ nhân hẳn là rất thích nhỉ?" Triều Tân nhíu mày tự nói.

Hướng Vãn cười phá băng, lại nói với cô: "Vậy em cũng trao đổi sắp xếp hôm nay với chị, em muốn đến căn tin số 1 ăn cơm trước, bánh thịt bò qua 9 giờ rưỡi sẽ không còn nữa. Sau đó em đến trung tâm thương mại mua rèm giường, rồi quay về ký túc xá lắp."

"Còn nữa không?"

"Hết rồi."

"Vừa vặn."

"Cái gì?"

"Vừa vặn, bổ sung phần buổi sáng trong kế hoạch của chị."

Hướng Vãn cong khóe mắt cười: "Hôm nay chị vô cùng hoạt bát đó cô Triều."

Triều Tân cũng thấy vậy, mình hình như hơi quá, không biết liệu nàng có không thích sắp xếp như vậy hay không, nhưng ngày hôm qua làm cho Hướng Vãn không vui, nên Triều Tân muốn tích cực hơn một chút, cô rất khó mở miệng với Hướng Vãn, nói mình ngày hôm qua sau khi cúp điện thoại, suy nghĩ bao nhiêu lần Hướng Vãn xắn người lên trở về, khóe miệng mím lại, còn có vết muỗi cắn ở trên đầu gối nàng.

Nhớ tới, Triều Tân vẫn có một chút muốn thở dài.

Cô không phải là một phụ huynh tốt, cũng không phải một người tình tốt, thường xuyên khó có thể chăm sóc tốt cảm xúc của người bên cạnh.

Hướng Vãn giống như cảm nhận được, nhét tay vào lòng bàn tay cô, dắt cô đi đến căn tin.

Bánh thịt bò vẫn còn, Hướng Vãn ăn rất thỏa mãn, lại ăn nửa bát cháo. Uống không vô, Triều Tân cầm lấy, uống hết nửa chén còn lại.

Sau đó hai người đi mua rèm giường ở tầng 4 trung tâm thương mại.

Hướng Vãn nghe ý kiến của Triều Tân, chọn một bộ màu xanh lá cây và màu trắng sữa đan xen, sau khi mua xong xuống thang máy, Triều Tân đột nhiên hắng giọng, nói với Hướng Vãn: "Có chuyện vừa mới quên thương lượng với em."

"Hả?"

"Hai ngày đi Thủy trấn chơi, chúng ta có thể, ừm, không thể quá thân mật."

Hướng Vãn nhíu mày: "Đây là ý gì?"

Triều Tân liếc nàng một cái: "Bài Bài nói em có chút giống hồ ly tinh."

Cô cười rộ lên, Hướng Vãn cũng cười, hai người ở trong thang máy quay đầu đi chỗ khác cười.

Nhưng Hướng Vãn nhanh chóng kìm lại, nghiêm túc rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Cô bé không biết ai mới giống hồ ly tinh."

Lời này rất chọc giận, rất dễ làm cho người ta nhớ tới một ít hành vi phóng đãng điên đảo chăn gối.

Người ngoài đương nhiên không biết, là ai khép hờ con ngươi vừa lạnh vừa mị, ngay cả tròng mắt cũng nhiễm tình dục, cũng đương nhiên không biết, là ai nằm dưới, tình khó tự mình nâng bắp chân phiếm hồng lên, như hồ mị nhẹ nhàng cọ eo người nằm trên.

Sau tai Triều Tân đỏ bừng, không nói tiếp nữa.

Trở lại ký túc xá, đã không còn ai, có vẻ là đều đi ra ngoài tự học hoặc là đi dạo phố, Triều Tân đá giày cao gót ra, cùng Hướng Vãn leo lên giường, hai người hợp lực treo rèm.

Có chút phức tạp, làm gần nửa tiếng mới xong, ngồi ở trên giường kéo vài cái thử xem, Triều Tân coi như hài lòng: "Tạm được, che ánh sáng rất tốt."

"Xoẹt" một tiếng rèm giường vang lên, gương mặt lạnh lùng và quyến rũ của cô bị giam trong bóng tối, như thể ngăn cách với sức sống tươi mới dưới ánh mặt trời.

Mệt nhọc nửa ngày, hai người đều có chút nóng, Hướng Vãn nhìn cô, tóc xoăn dính dính quấn mấy sợi ở cổ, vì thế nàng đưa tay thay cô vén ra, lại túm lấy mái tóc dài sau đầu cô, cầm lấy vòng tóc bên gối, buộc lại cho cô.

Khoảng cách rất gần, có thể ngửi thấy mùi thơm ẩn tỏa ra từ cơ thể Hướng Vãn.

Triều Tân ôm eo nàng, hôn lên.

Nhẹ nhàng đẩy nàng ngã, lúc này đây là tay Triều Tân nắm quyền chủ động.

Chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, ở ký túc xá vốn nên chứa thanh xuân, Triều Tân hơn 30 tuổi trốn ở trong rèm, hôn cô gái mình thích.

Giống như là đến muộn, giống như là đến muộn rất nhiều năm.

Vừa hôn, vừa tập trung nghe động tĩnh khóa cửa, hồi hộp đến rất kích thích, kích thích đến hai người đều cúi đầu thở hổn hển.

Cô đưa tay từ trong làn váy thăm dò đi vào, lại  thăm dò một tầng bên trong, bắt được thỏ chạy nhảy loạn, nhẹ nhàng vuốt ve nó, thuần phục nó, làm cho nó trở nên ngoan ngoãn, lại làm cho nó phản nghịch đến cứng rắn.

Sau đó lại trấn an eo của nàng, tinh tế mềm mại, yêu thích không buông tay.

Nhưng Triều Tân không có hành động tiếp theo, hôn qua lỗ tai, cổ, cũng không có hành động tiếp theo.

Không rửa tay, địa điểm cũng không tiện lắm.

"Buổi tối." Cô chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ này.

Sau đó buông Hướng Vãn ra. Đúng lúc, cửa mở ra, có bạn cùng phòng đã về.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro