Chương 57

Edit: phuong_bchii

_________________

Không phải Lâu Bình Bình, cũng không phải Đàm Tiểu Bách, là học sinh giỏi Lưu Y, cô ấy không để ý ký túc xá có người hay không, chỉ cầm mấy quyển sách lại vội vã chạy về thư viện.

Hướng Vãn và Triều Tân từ trên giường bước xuống, hai người chỉnh lại tóc với quần áo, xuống lầu lái xe đi ăn trưa.

Nhà hàng Triều Tân đặt ở trung tâm thành phố, thật ra cô rất không biết cách hưởng thụ, vẫn là đêm qua sau khi làm xong robot, ở trên đánh giá đại chúng tìm kiếm một chút, từ mức giá trung bình cao nhất xuống, cảm thấy có chút phóng đại, rồi lại từ môi trường tốt nhất xuống.

Môi trường tốt phần lớn đều là nhà hàng Pháp, rất nhiều người cần đặt chỗ trước một ngày, buổi sáng lần lượt gọi mấy cuộc điện thoại, đặt ở đường Nam Tân này, bởi vì là ngày làm việc, còn là buổi trưa, người không nhiều nên chỗ ngồi có thể thoải mái đặt.

Một nhà hàng không lớn, ở tầng 24 của tòa nhà, cửa sổ sát đất 270 độ, phơi bày ánh mặt trời rất đẹp. Tới gần cửa sổ sát đất dùng tấm ván gỗ chất thành một tầng bậc thang nhỏ, có ba bốn chỗ riêng tư, chính giữa là một quầy bar, ly thủy tinh treo ngược cùng các loại rượu tây trong tủ kính lấp lánh ánh sáng.

Theo tiếng nhạc nhẹ dễ chịu, bồi bàn dẫn hai người vào, đến một góc tương đối yên tĩnh trong đại sảnh.

Triều Tân nhìn nhân viên phục vụ kéo ghế cho Hướng Vãn, hai người ngồi vào chỗ, cô mới đưa thực đơn cho Hướng Vãn, nói: "Đặt chỗ hơi muộn, không đặt được chỗ gần cửa sổ, ăn trước xem thử, nếu cảm thấy ngon, lần sau chị sẽ đặt trước."

Thật ra cô không hay ăn đồ Pháp, nhưng hình như hẹn hò đều thích hợp đến nơi như vậy, yên tĩnh lại có tình cảm, cô gái nhỏ hẳn là rất thích.

Một câu "lần sau" khiến Hướng Vãn cảm thấy rất hưởng thụ, nhưng lật thực đơn, nàng lại gặp khó khăn.

Nàng hơi khép thực đơn lại, liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ ở xa xa, lặng lẽ nói với Triều Tân: "Đây là món ăn chính sao?"

"Sao vậy?" Triều Tân khó hiểu.

"Em lật trang thứ hai, tất cả đều là ốc sên." Hướng Vãn nhíu mày, lại nhìn thực đơn.

Ốc sên... cũng có thể ăn sao?

Triều Tân phì cười, nói với nàng: "Ốc sên hấp đúng không? Sợ thì đừng gọi, gọi thịt bò bít tết hay gì đó."

Hướng Vãn vuốt cằm, lại lật ra sau, thịt bò bít tết nàng từng ăn qua, nhưng không thường xuyên ăn, luôn luôn có một chút cảm giác ăn tươi nuốt sống.

Gọi món xong, hai người không gọi rượu, bởi vì lát nữa còn lái xe, Triều Tân gọi thêm cho Hướng Vãn một phần tráng miệng và một ly đồ uống, hai người nói chuyện một lúc, món chính liền mang lên.

Hướng Vãn không có mặt mũi nói, nàng cảm thấy bánh mì trước bữa ăn rất ngon, ăn nhiều một chút, lại uống một chén canh nấm bơ, nàng đã suýt chút nữa no rồi.

Món chính hai người đều gọi thịt bò bít tết, đều chín bảy phần, Hướng Vãn không quen dùng dao nĩa, từng miếng từng miếng chậm rãi cắt, Triều Tân rất thuần thục, hai ba cái đã chia thịt bò bít tết thành từng miếng nhỏ, sau đó vươn tay đưa thịt bò bít tết đã chia xong cho Hướng Vãn, rồi lấy phần nàng đã cắt loạn xà ngầu lại.

Hướng Vãn sửng sốt, nhấc mí mắt mềm mại nhìn cô một cái.

Triều Tân cười: "Trước kia Bài Bài cũng lười cắt, chị có thói quen cắt cho con bé."

"Hay là nói," cô nhìn Hướng Vãn không có phản ứng, lại thử hỏi nàng, "Em muốn tự cắt?"

"Như vậy là tốt rồi." Hướng Vãn cúi đầu, xiên một miếng thịt bò Triều Tân đã chia xong.

Nàng vô cùng hưởng thụ được Triều Tân cưng chiều, nhưng có lúc cũng có một tia lo sợ, giống như nàng bởi vì sợ chia xa mà không dám nuôi mèo, nàng cũng sợ nếu là thói quen, về sau không có phần săn sóc chu đáo này, bản thân có thể không thích nghi hay không.

Bài Bài có Triều Tân chăm sóc không rời, mình và Triều Tân không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì, chiếm được tất cả cũng chẳng qua là cô thích.

Lúc này thích.

Nhưng nàng cũng không phải là cô gái hay làm ra vẻ, lo sợ không nhiều lắm, vẫn có thể bỏ qua.

Hai người an tĩnh mà ăn một bữa cơm, không có tán gẫu cái gì, đến lúc xuống lầu lấy xe, Triều Tân mới hỏi nàng: "Thế nào, có thấy ngon sao?"

"Món ăn như vậy, rất đắt, có phải không?" Hướng Vãn hỏi.

"Có một chút." Triều Tân nói.

"Vậy sau này đừng tốn kém vậy nữa, em ăn quen những thứ chị nấu hơn." Hướng Vãn thành thật đáp.

Triều Tân lại cười, tuy rằng chưa từng yêu đương, nhưng cũng xem qua không ít, bình thường kiểu hẹn hò thế này, đối phương đều cho chút mặt mũi, nhưng Hướng Vãn rất thẳng thắn, hơn nữa bởi vì khen tài nấu nướng của mình, làm cho Triều Tân cũng không cảm thấy mình tiêu tiền uổng phí.

Ăn qua món đắt tiền, tốt, vẫn nhớ tay nghề không đáng tiền của mình, cảm giác thỏa mãn như vậy so với được nàng tán thưởng về bữa cơm này, hình như còn nhiều hơn một chút.

"Còn chị thì sao?" Hướng Vãn ngồi ở ghế phụ hỏi cô.

"Chị cũng không thích ăn món Pháp." Triều Tân nhếch khóe miệng.

Hướng Vãn có chút hài lòng, các cô lại đạt thành nhận thức chung.

Rạp chiếu phim cách tòa nhà này 2km, đạp chân ga là tới, hai người vừa vặn quẹt thẻ, trực tiếp lên lầu đổi vé, Triều Tân lại dẫn nàng đi mua bỏng ngô.

Nắm tay nhau ôm bỏng ngô, đi dạo một hồi nhìn người bên cạnh gắp thú, Hướng Vãn cảm thấy hơi nóng, lại đi mua một ly cà phê Cream Top.

Hai giờ rưỡi, bộ phim chính thức mở màn, là một bộ phim hài tình cảm nhẹ nhàng, diễn ra ở Thượng Hải, đại khái nói về một thanh niên lớn tuổi cùng với mấy người crush khác giới.

Lời thoại kinh điển ùn ùn không dứt, trong rạp chiếu phim cũng cười không ngừng, Hướng Vãn vớt bỏng ngô, thỉnh thoảng cười theo.

Lúc Triều Tân không nói chuyện với Hướng Vãn thì không thích cười lắm, chỉ mím môi nhìn màn ảnh nhấp nháy, ngay cả cong khóe miệng cũng có chút muộn màng, hình như là bị bầu không khí kéo theo.

"Nếu chị không muốn cười thì đừng cười." Hướng Vãn nhỏ giọng nói với cô.

"Mọi người đều cười xong, chị bỗng nhiên a một tiếng, thật là đáng sợ."

Triều Tân lúc này thật lòng mở rộng ý cười, nói: "Biết rồi. Chị không thường đến rạp chiếu phim."

Trước kia cũng là lúc lễ Tết mới cùng Bài Bài đến xem "Những chú gấu Boonie" gì đó, Bài Bài chán cô không có phản ứng, cho nên cô cũng thường cười theo hai tiếng, dần dần tạo thành thói quen, trên thực tế, cô chẳng cảm thấy buồn cười chút nào.

Lại diễn một hồi, các nhân vật chính bắt đầu trữ tình, rạp chiếu phim yên tĩnh lại.

Hướng Vãn cảm thấy tay vịn bên trái bị đẩy lên, Triều Tân dựa vào, duỗi tay ôm eo nàng, sau đó tựa đầu vào vai nàng, tìm một vị trí thoải mái.

"Chị ngủ một lát." Cô thấp giọng nói.

"Được."

Trong tiếng nhạc saxophone du dương, Triều Tân ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều rơi xuống bên cổ Hướng Vãn.

Cô biết như vậy rất không lịch sự, nhưng cô thật sự rất mệt, làm giảng viên, theo dõi tiến độ trang trí, phải nấu cơm cho Bài Bài, còn có công việc của mình. Ngày hôm qua dỗ Bài Bài xong, nói chuyện điện thoại với Hướng Vãn xong, một mình cô sửa robot đến hơn hai giờ sáng, muốn làm cho tác phẩm của Bài Bài tinh xảo một chút, lấy ra được một chút.

Sau đó liền bắt đầu nghĩ hôm nay làm thế nào để Hướng Vãn vui vẻ.

Thật ra làm bạn giường, cô không có nghĩa vụ làm những thứ này, nhưng cô không bởi vì bất kỳ thân phận nào, đơn giản chỉ là đối phương là Hướng Vãn.

Đơn giản là muốn làm Hướng Vãn vui vẻ.

Chưa đến 6 giờ sáng đã thức dậy, lật xem địa điểm xung quanh, tìm được một chỗ không tệ, lúc ăn sáng cùng Bài Bài cô đã nói với cô bé, cũng nói cho cô bé biết có thể sẽ mời cô Hướng. Dù sao là trẻ con, có thể đi du lịch cũng rất vui vẻ, huống chi đã rất lâu không có đi chơi cùng Triều Tân, Bài Bài đương nhiên rất phấn khích.

Vì thế Triều Tân liền tìm kiếm khách sạn, sau khi đặt xong bắt đầu lên đánh giá đại chúng tìm kiếm nhà hàng ăn trưa, rất nhiều nhà hàng sẽ không mở cửa sớm như vậy, cô đợi đến 8 giờ 15 phút, gọi vài cuộc điện thoại, sau khi xác định, liền thay quần áo đến trường chờ Hướng Vãn.

Hướng Vãn ở nhà cô hình thành thói quen ăn sáng, bình thường là khoảng 9 giờ.

Hướng Vãn vừa mới huấn luyện quân sự xong đã tới tìm cô, hẳn là rất nhớ cô, nhưng ngày hôm qua im bặt, còn chưa kịp nghe Triều Tân nói nhìn thấy nàng, thật ra cũng rất bất ngờ.

Hướng Vãn đặt bỏng ngô xuống, động tĩnh rất nhỏ tháo một túi khăn giấy ướt ra, lau sạch ngón tay dính dính, lại nghiêng đầu, nhìn sườn mặt Triều Tân một hồi.

Đưa tay chạm vào khóe miệng cô.

Đột nhiên cảm thấy phim không hay nữa.

Triều Tân ngủ rất nhẹ, cảm nhận được hành động của nàng, liền mở mắt, hỏi nàng: "Chiếu xong rồi?"

Hướng Vãn lắc đầu, sợi tóc quét trên mặt Triều Tân.

"Vậy, chị đè nặng em à?" Triều Tân đứng dậy, nhìn bả vai của nàng.

"Chúng ta đi thôi." Hướng Vãn nói.

"Hả? Không xem nữa sao?"

"Em không đợi được đến tối."

Triều Tân ngủ đến chết lặng lại trì độn trái tim bỗng nhiên bị lôi kéo, nhẹ nhàng nhảy lên nhìn Hướng Vãn trong bóng tối, ánh mắt của nàng đang nói muốn hôn Triều Tân, lần thứ hai nói, còn muốn càng nhiều hơn.

"Đi." Triều Tân cúi đầu, vén tóc, cùng Hướng Vãn khom người rời khỏi rạp chiếu phim.

Dọc theo đường đi ai cũng không nói gì, Triều Tân mím môi lái xe, Hướng Vãn an tĩnh quay đầu nhìn cây cối biến mất về phía sau.

Về đến nhà, đầu tiên là tắm rửa, hai người tắm ở hai phòng, Hướng Vãn mặc áo ngủ đón hơi nước đi ra, Triều Tân đã ngồi ở mép giường, rèm cửa sổ kéo rất kín, khó thấy sắc trời, vì thế Hướng Vãn đi qua, cong một chân gác ở bên cạnh Triều Tân, cánh tay đi xuống, ấn điện thoại trên tủ đầu giường, xem thời gian.

"Sắp 4 giờ rồi, 5 giờ rưỡi đi đón Bài Bài, phải không?" Nàng hỏi.

Triều Tân lắc đầu: "Học kỳ này mỗi thứ sáu con bé sẽ học thêm Olympic toán, sẽ đón muộn một chút."

Hướng Vãn từ trên màn hình điện thoại quay lại, đặt tay lên cổ Triều Tân.

Triều Tân ôm eo nàng, ngửa đầu hôn nàng.

Cô có một chút gấp gáp, lúc cắn thứ mềm mại, giống như thưởng thức cà phê Cream Top vừa mới làm xong, ngụm đỉnh cao nhất kia, ngọt ngào, thấm người, trong miệng đều có một chút run rẩy.

Hướng Vãn nằm ở trên giường, rất ngoan ngoãn, thế cho nên Triều Tân cảm thấy, cả người nàng đều giống như độ dày kem vừa vặn, bạn chỉ dùng ánh mắt và vị giác liền biết nàng ngọt, nhưng nếm một ngụm, nhiệt độ thấp vẫn làm cho bạn cảm thấy kích thích, bạn không thể ăn quá nhiều, nàng sẽ làm cho bạn chịu không nổi, đặc biệt là, khi bạn cũng không có trẻ tuổi như vậy.

Vị của nàng lạnh lẽo, giải nhiệt, thấm vào ruột gan, lại kích thích đến không dám tham nhiều.

Triều Tân đột nhiên nhớ tới bộ truyện đồng nhân trước đó đã xem qua, nó nói ——

"Hướng Vãn có một giọng nói được thượng đế hôn, cũng có một cơ thể được thượng đế yêu thích, ông trời ngưng đỉnh tuyết đẹp nhất ở trước ngực nàng, lại tự tay trồng nụ hoa thù du, dãy núi nhấp nhô là thắt lưng của nàng, phải tự mình đi tới thung lũng, nàng mới cam lòng mở rộng cho bạn nhìn thoáng qua bình nguyên không còn sót lại."

"Sâu trong bình nguyên nhất định có nguồn nước, nhất định có thể tẩm bổ trái tim của lữ khách."

Triều Tân nghiệm chứng từng cái một, bằng môi.

Cô đưa tay lấy bịt mắt trên đầu giường, đeo lên cho Hướng Vãn, sau đó lại đi xuống.

"Chơi một trò chơi." Cô nói.

"Cái gì?" Tầm mắt Hướng Vãn bị ngăn cách, có chút luống cuống.

"Lát nữa, chị làm cái gì, em nói cho chị biết, rõ ràng, nguyên bản." Triều Tân làm động tác, "Trước thử xem."

"Cô Triều, hôn đùi của em." Giọng Hướng Vãn không quá thanh thúy, mang theo một chút run rẩy.

"Chỗ nào trên đùi?"

"Phía trên đầu gối."

"Chân trái hay chân phải?"

"... Chân trái."

Triều Tân cười cười: "Mức độ chi tiết này, thì có thể."

Hy vọng lát nữa, nàng cũng có thể nói rõ ràng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro