Chương 61

Edit: phuong_bchii

_________________

Khách sạn cũng là kiến trúc giống như đình viện Giang Nam, nói là phòng suite, thật ra là bao một cái sân nhỏ, một phòng khách kiểu Trung Quốc thật to, bên ngoài bóng cây đong đưa, có mùi thơm ngát của hoa hồng cùng một cái bàn thấp làm bằng rễ gỗ già. Cái giá đu dây lượn lờ trong góc, kẽo kẹt kẽo kẹt giống như đang nhàn rỗi ngắm trăng.

Hai phòng ngủ song song ở phía nam, một bên lớn, trang trí bên trong cũng không kém nhiều lắm, nhìn rất sạch sẽ, cũng rất cao cấp.

Bài Bài vốn ngủ một mình còn có chút tủi thân, nhưng nhìn thấy phòng ngủ xinh đẹp như vậy, trong nháy mắt muốn độc chiếm.

Cô bé ngồi bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ lụa mỏng, bên ngoài là dòng suối cuồn cuộn, cô bé vươn cánh tay dựa vào, cảm thấy mình giống như một tiểu thư cổ đại, nếu sáng sớm ngày mai có thể nghe được tiếng rao hàng, cô bé liền hai tay từ từ đẩy cửa sổ ra, lộ ra dung nhan mỹ mạo, vừa chải đầu, vừa thẹn thùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Diễn hơi nhiều, cô bé không muốn cho Triều Tân xem, sợ Triều Tân thay đổi lại đề nghị ngủ cùng mình, vì thế nói buồn ngủ rồi, thúc giục hai người lớn đi tắm rửa.

Triều Tân muốn thu dọn đồ đạc cho Bài Bài, nên bảo Hướng Vãn đi trước.

Thoải mái mà tắm rửa một cái, Hướng Vãn chưa gội đầu, nghĩ máy sấy tóc của khách sạn hẳn là dùng không được tốt, lại nghĩ mệt mỏi cả một ngày, muốn nhanh cùng Triều Tân ngủ một chút.

Mặc váy ngủ đi ra, thoa mỹ phẩm dưỡng da còn lại lên cổ, nàng đang muốn đi đến phòng Bài Bài gọi Triều Tân, lại nghe thấy bên trong có cô gái nhỏ đang cúi đầu nói chuyện.

"... Đúng là có chút yếu ớt, dù sao con cũng cảm thấy." Bài Bài như là người lớn, "Cô ấy hình như còn không kiên cường bằng con."

"Chuyện của người lớn ít nghị luận lại, hơn nữa mẹ đã dạy con, không được nói xấu sau lưng người khác." Triều Tân đang tìm quần áo ngày mai cho cô bé mặc.

"Đây không phải là nói xấu, con là người thân của mẹ đó, con có thể cho một chút ý kiến hay không?" Bài Bài vắt óc tìm từ.

Triều Tân cười, không phản ứng với cô bé.

Bài Bài ở trên giường khoanh chân: "Ừ... Con không nói xấu, dù sao con cảm thấy, con thích Thư Tần hơn."

"Thư Tần?" Triều Tân nhấn mạnh âm cuối.

Trong lòng Hướng Vãn cũng nhấn mạnh âm cuối. Bài Bài sao lại biết Thư Tần?

Hơn nữa, tại sao lại cùng mình đặt ở trên cân của Bài Bài.

"Mẹ quên à, cuối tuần trước mẹ đi dạy, cũng dẫn con đi, sau đó mẹ đi tìm cô Tô, Thư Tần tới phòng nghỉ, còn giảng bài cho con."

"Chỉ bởi vì giảng bài cho con?" Triều Tân lắc đầu cười.

Bài Bài hừ một tiếng: "Khi đó con không biết cô ấy, cô ấy nói là bạn của mẹ."

"So?"

"Mẹ là giáo viên của cô ấy, cô ấy nói là bạn mẹ." Bài Bài rầm rì, lão thần ở đây. Sophia nói với Jessica trong 'Chị em nghèo khó', khi một người đàn ông rõ ràng có quan hệ công việc với bạn, nhưng lại tự cho mình là bạn bè, vậy anh ta nhất định là muốn tán tỉnh bạn.

Lý luận này cô bé đã từng thực hành, Chu Tử Kỳ và mình rõ ràng là bạn học, lúc tặng quà cho cô bé, ngẩng đầu là: Bạn tốt Triều Bắc của mình.

"Quần áo để trên sô pha, đi tắm đi." Triều Tân ra ngoài, trước cửa có mùi sữa tắm, Hướng Vãn thế mà đã ra rồi, cô liếc mắt nhìn, trên giường chất một gò núi nho nhỏ, xem ra là trực tiếp đi vào ngủ.

Vì thế cô ngồi trên sô pha, chờ Bài Bài tắm xong trước, nói ngủ ngon với cô bé xong thì đóng cửa lại, sau đó tự mình đi vào nhanh chóng dội nước lạnh, tắm đi một thân mệt mỏi, lại trở lại phòng ngủ thời gian đã không còn sớm.

Đóng cửa lên giường, vốn tưởng rằng Hướng Vãn đã ngủ say, không ngờ vừa nằm xuống, nàng liền ôm chầm lấy.

"Vẫn chưa ngủ sao?" Triều Tân thấp giọng hỏi nàng.

Hướng Vãn không trả lời, trực tiếp thò tay vào.

Không bắt đầu từ hôn môi, trực tiếp đánh vào dục vọng, Triều Tân có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của nàng.

Chờ Triều Tân ý loạn tình mê, Hướng Vãn mới hỏi cô: "Cô Triều, chị sẽ cùng người khác như vậy sao?"

"Cái gì?"

Hướng Vãn nhớ tới tiết dự thính kia, Triều Tân tựa vào bàn Thư Tần, nói với cô ấy, em không cần rút đề, tôi đã chuẩn bị cho em.

Hướng Vãn lúc ấy lòng tràn đầy đều là Triều Tân, quên để ý một màn này.

Nàng không thích Triều Tân đối xử đặc biệt với bất kỳ ai, ngoại trừ mình.

"Lúc trước chị nói với em, đề nghị em đừng tìm người khác nữa, nhưng chị chưa bao giờ hứa với em, chị chỉ có một mình em." Hướng Vãn rút tay ra, nặng nhẹ xoa bóp sự mềm mại của cô.

"Nếu là bạn của chị, hoặc là đồng nghiệp của chị, học viên của chị cũng đưa ra lời mời với chị?", Hướng Vãn quấn tóc dài trên người cô, cùng hơi thở của cô co rúm lại.

"Chị không có người khác." Những lời này của Triều Tân là giọng thì thào, nói có chút loạn.

"Nhưng lần trước em đến lớp đào tạo của chị, chị đối với Thư Tần rất khác, chị coi trọng cô ấy." Hướng Vãn hơi nhíu mày.

Tay lại vươn xuống.

"Là coi trọng."

Nhấn vào điểm cuối nhạy cảm nhất.

Triều Tân hít một hơi: "Nhưng không có gì khác."

Hướng Vãn có một chút buồn, nàng đột nhiên phát hiện, mình ngay cả lập trường chất vấn cũng không có, không biết Triều Tân sẽ đối đãi với nàng như thế nào, tính là một người bạn giường được voi đòi tiên, hay là tình nhân cố tình gây sự?

Nàng hỏi cô: "Hôm nay em khóc, chị đang suy nghĩ cái gì?"

Lời nói mềm nhũn, lại bắt đầu yếu thế.

"Chị..."

"Cảm thấy em yếu đuối, nhạy cảm, hay là có chút đau lòng?" Nàng nhìn thẳng người dưới thân.

Triều Tân khó chịu nhắm mắt, lại mở ra, nuốt nước bọt, lắc đầu: "Muốn ở bên em."

Trong đầu Hướng Vãn ầm ầm nổ tung, giống như nghe thấy tiếng chuông đầu tiên khi đèn Khổng Minh bay lên.

"Vậy tại sao chị lại không?" Ngón tay và lời nói của Hướng Vãn cùng nhau tấn công, hốc mắt có chút ẩm ướt.

Triều Tân ôm mặt nàng, nói: "Vãn Vãn, chị cũng chờ không kịp."

Những lời này vừa động lòng người vừa áp lực, ngay cả động tác vuốt ve Hướng Vãn của cô cũng rất kiềm chế.

"Một học kỳ, được không?" Triều Tân nói.

"Gần đây chị thật sự rất mệt, cũng không biết em nghĩ như thế nào, có chuẩn bị sẵn sàng hay không. Chúng ta cho nhau thời gian một học kỳ duy trì quan hệ, em đi học cho tốt, chị bận rộn qua khoảng thời gian này, nếu như đến cuối kỳ, em vẫn muốn ở bên chị, không phải bởi vì quan hệ thuê chung, không cảm thấy chị trải qua nhiều chuyện, không cảm thấy chị không hiểu tình thú, không cảm thấy không có gì để nói với chị, cũng không ngại... chị, chị có Bài Bài."

"Em lại nói cho chị biết."

Cô cắn môi dưới, không thường xuyên làm động tác này, tựa như cô không thường để cho mình được lựa chọn.

"Nếu em muốn, chị sẽ đồng ý chứ?"

"Chị sẽ."

Nước mắt Hướng Vãn rơi xuống, Triều Tân cẩn thận lau đi cho nàng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, làm tình đối với các cô mà nói không chỉ là niềm vui, trở nên càng ngày càng trịnh trọng, kéo càng ngày càng nhiều sợi dây tình cảm, mỗi một động tác cũng không chỉ là động tác, giống như đang thay thế cho nói chuyện.

Khi cô nhận ra này, cô liền phát hiện, trong lòng mình thật sự có Hướng Vãn.

Trong lòng Hướng Vãn tràn đầy vô hạn, nàng chưa từng được người khác chờ đợi như vậy, giống như có thứ gì đó, nói với nàng, bản thân thuộc về nàng, chỉ chờ nàng nghĩ kỹ rồi tới lấy.

Cô sẽ không đi, cũng sẽ không bị người khác mua mất, cô sẽ chỉ ở một ngày nắng đẹp, chờ mình thu dọn xong tới cửa.

Hướng Vãn vùi vào cổ Triều Tân, nói: "Cô Triều, hai ngón tay, có thể không?"

Muốn chiếm hữu nhiều hơn một chút.

Triều Tân ôm nàng: "Hình như chị chưa từng nói với em là không thể."

Gì cũng có thể.

Nàng giống như nghe thấy tiếng Triều Tân cau mày, cũng nghe thấy âm thanh chấp nhận.

Triều Tân nhẹ nhàng run rẩy, nói: "Hướng Vãn, em cho rằng chị rất dịu dàng, phải không? Thật ra tính tình chị rất không tốt, lúc chị còn nhỏ không chỉ hút thuốc, cũng uống rượu, chị đối với một số người, rất nóng nảy, sẽ nghiến răng nghiến lợi nói tục, có thể em chưa từng nghe qua loại này. Chị không biết nếu như em nhìn thấy mặt đó của chị, còn có thể thích chị hay không."

Cô nghiêm túc đếm kỹ khuyết điểm của mình, đối kháng với tiết tấu Hướng Vãn giao cho cô.

Nhưng cô cũng không biết lúc này mình có bao nhiêu gợi cảm.

Hướng Vãn cúi người, nhỏ giọng, dồn dập nói: "Cô Triều, em không chịu nổi nữa."

Khó có thể ngăn cản âm thanh Triều Tân lúc này, nàng không chịu nổi nữa.

"Sờ em một chút, cô Triều." Hướng Vãn ghé vào tai cô, hơi thở thấm ướt.

Triều Tân thở hổn hển, vươn tay ra.

"Đừng gấp." Triều Tân có chút đau lòng, ôm Hướng Vãn hôn lên tai nàng, "Đừng gấp, bảo bối."

Cô nỉ non nói.

Không biết tại sao lại dùng cái xưng hô này, nhưng giờ phút này cô thật sự cảm thấy Hướng Vãn như báu vật.

Hướng Vãn cũng bị hai chữ này đánh cho đầu óc choáng váng, kiềm chế phát ra một tiếng rên khẽ.

"Cô Triều." Nàng ôm chặt Triều Tân.

Điều ước của nàng sẽ thành hiện thực, đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro