Edit: phuong_bchii
_________________
Triều Tân và Tô Xướng sau khi gặp mặt, lại mời Tô Xướng, Bành Hướng Chi và Vu Chu ăn một bữa cơm.
Lần này là Hướng Vãn đã khởi xướng một cuộc gọi nhóm trong nhóm, Triều Tân chủ động hỏi họ thích ăn gì.
"Vãn Vãn muốn ăn gì?" Vu Chu hỏi.
"Vãn Vãn..." Triều Tân nhìn Hướng Vãn, "Gần đây em ấy thích ăn đồ Nhật."
"Vậy thì ăn đồ Nhật đi." Giọng nói Vu Chu mang theo nụ cười.
Đầu kia cũng có một hơi thở không rõ ràng, giống như Tô Xướng đang cười.
Bữa cơm này không khí ăn không tệ, Triều Tân thậm chí hiếm khi kể chuyện cười trong một dự án. Ngoại trừ Bát Đại Cần Thái mờ mịt, bốn diễn viên lồng tiếng đều cười rất vui vẻ.
Lễ Giáng Sinh Triều Tân lại đưa Bài Bài và Hướng Vãn đi Thủy trấn chơi, bởi vì lần trước không có ngâm mình trong suối nước nóng. Lần này họ đã đặt một phòng tắm riêng, ở trong bóng tre và ánh trăng vừa ngâm nước nóng, vừa ăn bánh gừng ban ngày Hướng Vãn cùng Bài Bài làm thủ công.
Lần này Hướng Vãn không khóc, ấn tượng của Bài Bài đối với nàng tốt hơn rất nhiều, nhất là bánh gừng nàng làm vô cùng xinh đẹp, khiến Bài Bài thêm chút kính trọng nàng, người ngày càng kiên cường và khéo tay.
Buổi tối ba người ở trong phòng ngủ cho gia đình, Bài Bài một mình ngủ giường nhỏ. Triều Tân từ phía sau ôm Hướng Vãn, Hướng Vãn đối mặt với Bài Bài nằm nghiêng, kể chuyện xưa lịch sử lâu đời cho cô bé.
Giọng nàng cổ kính, Bài Bài gần như sắp nghe đến ngây dại.
"Buổi tối triều Lý chơi cái gì vậy ạ?"
"Có dạ yến, khách nhân chật kín, bạc đuốc bình phong, hồ vũ đạp ca, sáo ngọc đàn Không."
"Wow ~~~" Bài Bài nghe nàng bốn chữ bốn chữ, có chút sùng bái.
"Em cảm thấy lúc cô nói thành ngữ, rất giống một cô công chúa." Cô bé gối đầu lên mu bàn tay mình nói.
Hướng Vãn mỉm cười, nhẹ nhàng nhíu mày với cô bé, hướng về phía sau nháy mắt.
Triều Tân thế mà lại nghe đến ngủ thiếp đi, hô hấp bình yên dừng lại sau cổ nàng.
Bài Bài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Dì út này của em, từ nhỏ đã không thích học lịch sử."
"Từ nhỏ? Làm sao em biết được chị ấy khi còn bé trông như thế nào?"
"Bà ngoại em nói."
"Bà... bà ngoại?" Sao Bài Bài còn có người thân khác? Chưa bao giờ nghe cô bé và Triều Tân nhắc tới.
"Em đã rất nhiều năm rồi không gặp bà ngoại, có đôi khi, mẹ nhớ tới sinh nhật bà ngoại, sẽ bảo em gọi điện thoại cho bà ngoại." Bài Bài suy nghĩ một chút, "Từ lúc em đến Giang Thành, đã gọi ba bốn lần."
"Gọi điện thoại..." Hướng Vãn vô thức lặp lại, "Bao nhiêu năm nay, chỉ có ba bốn lần, bà ngoại em không nhớ em sao?"
"Nhớ ạ, có lần bà ngoại nói xong liền khóc, gào khóc, nói muốn gặp em, dì út nổi giận dữ lắm, sau đó không cho em gọi điện thoại cho bà ngoại nữa."
"Lần đó em nghe lén dì út cãi nhau với bà ngoại trong phòng vệ sinh, dì út rất mất kiên nhẫn, nói Bài Bài còn nhỏ, bảo bà ngoại đừng nói với em mấy thứ có hay không."
"Nhưng bà ngoại cũng không có nói gì, chỉ nói muốn gặp em."
Hướng Vãn rũ mi mắt xuống, trong lòng dao động.
"À, bà ngoại em còn nói, bà không sống được mấy năm nữa, trước khi đi dù sao cũng muốn gặp em."
"Hình như nói sắp bị đánh chết."
Bài Bài nhíu mày, cô bé lúc đó rất lo lắng, hỏi Triều Tân bà ngoại thế nào, nhưng Triều Tân lại nói bà ngoại già hồ đồ rồi, nói những điều vô lý.
Hướng Vãn như có điều suy nghĩ "Ừ" một tiếng, bảo Bài Bài đắp chăn lại, sau đó tắt đèn đầu giường, theo ánh trăng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau từ Thủy trấn trở về, nhận được điện thoại của bà Triệu.
"Bé ngoan, trường học nghỉ mấy ngày? Năm nay ăn Tết sớm, con về sớm một chút nha." Bà Triệu đăng ký lớp mỹ thanh, giọng nghe càng giống như đang hát hí khúc.
"Giữa tháng 1... thi xong," Hướng Vãn nhớ lại, "Thi xong con phải làm mấy dự án phim ảnh, chỉ sợ năm nay không về sớm được."
"À à, năm ngoái con chạy đến cuối năm mới trở về, khi đó mẹ nói với con, năm nay phải trở về sớm một chút nha." Bà Triệu có chút không hài lòng.
Hướng Vãn mỉm cười: "Con sẽ cố gắng."
Suy nghĩ một chút, nàng lại hỏi: "Mẹ nuôi, nếu con muốn..."
"Dẫn theo một người bạn." Gừng vẫn là bà Triệu cay, bà cười gian manh, năm đầu tiên Vu Chu đưa Tô Xướng về nhà, chính là giọng điệu này, ôi, giống nhau như đúc.
"Nam hay nữ?" Bà Triệu hiện tại rất có kinh nghiệm, mọi việc trước tiên hỏi giới tính, những thứ khác đều dễ nói.
"Nữ, là một cô nương." Hướng Vãn đứng trước cửa sổ sát đất ký túc xá, nhìn bóng mình phản chiếu bên trong.
"Cô nương?" Giọng bà Triệu rất khoa trương, "Dùng từ này, tuổi còn rất nhỏ?"
Thật ra bà có chút mừng thay cho Hướng Vãn, bà rất thích Hướng Vãn, tự chủ trương nhận làm con gái nuôi, nhưng dù sao cũng có Vu Chu đứng ở giữa, bà Triệu cũng sợ Hướng Vãn xấu hổ, nhưng lần này thì tốt rồi, bé ngoan cũng có người mình thích, vậy thì mọi người đều vui vẻ.
Triệu Thanh Hà bà chính là người thắng cuối cùng, thoáng cái có bốn cô con gái, thích cũng không thích hết được.
Bà thậm chí đã mặc sức tưởng tượng, lúc ăn cơm đoàn viên, mợ út của Vu Chu lại hỏi mỹ nữ này là ai, bà lại có thể vênh váo tự đắc nói —— Con gái nuôi thứ ba của chị đấy, xinh đẹp nhỉ?
Bà Triệu hoàn toàn không nghi ngờ rằng người mà Hướng Vãn thích là người xinh đẹp, vì bà đã nghĩ ra quy luật, những cô gái xinh đẹp luôn tụ tập lại với nhau, có một hai người, thì người thứ ba gia nhập gia đình này chắc chắn cũng không tệ.
"Không phải, chị ấy tuổi không còn nhỏ, 33 rồi." Hướng Vãn nói.
Bà Triệu "Ui" một tiếng.
"Lớn thế à, bé ngoan?"
Rất khéo léo, dù sao bà Triệu cũng lớn hơn hai tuổi, không có giật mình như năm đó.
"Còn lớn hơn Tô Xướng." Bà nói khẽ, giống như sợ bị ai nghe thấy.
Hướng Vãn hé miệng dịu dàng cười: "Lớn hơn Tô Xướng, mẹ nuôi không đồng ý sao?"
"Chị ấy rất tốt, rất chiều ý con, rất săn sóc con. Nhưng con còn chưa nhận lời chị ấy, chỉ muốn nhờ mẹ xem thử, nếu như mẹ cảm thấy không tốt, con liền mặc kệ."
Nàng vươn ngón trỏ miêu tả bóng người trong cửa sổ.
Bà Triệu hiểu rõ "Hừ" một tiếng, nói là từ chối, giống như còn rất dư thừa, nhưng đến cuối cùng ngữ khí đều hàm chứa nụ cười, kia rõ ràng là thích không chịu nổi.
Cô gái nhỏ Hướng Vãn này, biết dỗ người lớn vui vẻ nhất.
"Hôm qua con trò chuyện với Bài Bài, có lẽ họ sẽ không về quê ăn Tết, nên con muốn nhân lúc mọi người rảnh rỗi, mời chị ấy tới nhà ăn một bữa cơm, gặp người lớn."
Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, mặc dù Hướng Vãn ở nơi này không có cha mẹ, nhưng thỉnh thoảng cũng có một chút nghi thức mơ hồ.
"Vậy nếu họ không về nhà thì đến một chuyến cũng đừng chỉ ăn cơm, ở một hai ngày cũng được, chúng ta dù sao vẫn là gia đình nhỏ ăn Tết, không có người ngoài nào cả."
Nói xong mới nhớ ra: "Cô ấy tên Bài Bài à?"
"Cô ấy 33 rồi, con còn gọi cô ấy buồn nôn như vậy?"
Hướng Vãn sửng sốt, buồn cười: "Không phải, chị ấy tên là Triều Tân, nhật triệu tân, tân trong tân cựu (cũ mới), Bài Bài là... con gái của chị ấy."
"Ơ..." Bà Triệu lại hít sâu.
"Có, có con gái?" Bà nhanh chóng bắt đầu động não.
"Ly hôn à? Bao nhiêu tuổi rồi? Đã giải quyết sạch sẽ với chồng cũ chưa, mẹ nói cho con biết, loại chuyện này rất phiền toái. Tuy rằng rất nhiều người nói ly hôn sẽ không có quan hệ, nhưng có con đó bé ngoãn, rất nhiều người cứ lôi lôi kéo kéo, dù sao một người là ba một người là mẹ, đến lúc đó vì bạn nhỏ trưởng thành, hai bên phải cùng nhau đi chơi hoặc là hoạt động gia đình gì đó, con chính là người ngoài, hơn nữa con cũng khó mà nói gì được? Vậy dù sao cũng là ba mẹ."
"Hơn nữa mẹ nghe giọng con, đứa bé kia biết chuyện rồi đúng không, mẹ kế không dễ làm đâu, con biết lạnh biết nóng phải đối xử với nó còn tốt hơn con gái ruột, nếu không người ta nói con cay nghiệt với nó, hàng xóm láng giềng cũng sẽ nói này nói nọ. Ân cần quá cũng không tốt, người ngoài nhìn con lấy lòng như vậy, vậy chắc chắn là kẻ thứ ba lên ngôi rồi, có thẹn với lòng."
"Mẹ nói cho con biết, đồng nghiệp cũ của chú Vu, 50 tuổi cưới một mẹ kế hai mươi mấy tuổi, lớn hơn con trai út có mấy tuổi, mỗi ngày bọn họ đều truyền tin, nói sáu giờ sáng cô ấy dậy nấu canh cho con, đến tai mẹ ruột lại không thoải mái, gặp người liền nói mẹ kế này muốn thay thế vị trí của mẹ ruột."
Bà moi hết cõi lòng nêu ví dụ, cũng không nói thẳng không đồng ý, nhưng gần như muốn viết ba chữ "Suy nghĩ lại" gửi fax cho Hướng Vãn.
Hướng Vãn giáo dưỡng rất tốt, không ngắt lời bà, chờ bà nói đến khô họng, đi rót nước, mới ung dung cười, dịu dàng nói: "Không phải như vậy, cũng không phải con ruột của chị ấy, là con của chị gái chị ấy."
"À của chị gái à," bà Triệu uống một ngụm nước, "Vậy chị gái đi đâu rồi? Sao không tự dẫn theo?"
"Con..."
Hướng Vãn cũng không biết.
Bà Triệu ríu rít nói một sọt, đối lập với sự an tĩnh của Hướng Vãn, làm nổi bật sự hiểu biết đơn bạc của Hướng Vãn đối với Triều Tân.
Trải qua sự quan tâm của người nhà, Hướng Vãn mới nhận ra, thật ra có rất nhiều chuyện nên thảo luận, nhưng chưa bao giờ đề cập tới.
Trước khi bắt đầu một đoạn tình cảm, dường như nàng vốn nên giống như bà Triệu, không ngại phiền toái hỏi người trong lòng kia.
—— Cuộc sống của chị là chuyện gì xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra với chị? Em và chị thuộc về giai đoạn nào trong cuộc đời chị? Đó là một tai nạn hay là một sự mở đầu định mệnh?
Nàng còn muốn hỏi nhiều hơn, ví dụ như, trong mắt Triều Tân, có liên quan đến "pha quay chậm" đầu tiên của Hướng Vãn xuất hiện ở nơi nào.
Ở trong tai Triều Tân, có một câu "Lời thuyết minh" liên quan đến Hướng Vãn xuất hiện ở nơi nào.
Hướng Vãn chưa từng trải qua yêu đương, nhưng người nàng từng yêu, từng yêu hai người, nàng biết khi bạn chậm lại việc khép mở mi mắt của mình, dừng hình ảnh động tác nhỏ bé của một người, kéo dài thời gian cảm nhận và vầng sáng bối cảnh, vậy đại khái có nghĩa là rung động.
Nàng cũng biết, khi bạn nhìn một người, trong đầu không phải hiện tại, không phải giờ này khắc này, mà là dùng lời nói tựa như xuyên qua thời gian hoang mạc để gặp lại, một khắc kia, có thể gọi là vĩnh viễn.
Nàng luôn cảm thấy, mình và Triều Tân một đường này, vô cùng thuận lời, vô cùng nước chảy thành sông, nhưng nàng không biết loáng thoáng bất an của chính mình đến tột cùng cắm rễ ở nơi nào.
Có lẽ là do không đủ hiểu rõ.
Nàng thậm chí cũng không có đồng bộ qua với Triều Tân, trong mắt lẫn nhau, ngọn nguồn đoạn tình cảm này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro