Chương 8

Edit: phuong_bchii

_________________

Sau khi quyết định, Hướng Vãn liền mở phó bản mới làm giáo viên dạy cổ cầm, vốn dĩ Triều Tân nói tới đón nàng, nhưng Hướng Vãn cảm thấy quá phiền toái nên tự mình chen chúc trên tàu điện ngầm.

Mỗi lần tàu điện ngầm đóng cửa bắt đầu khởi động, nàng nhìn cửa sổ xe tối như mực phản chiếu ra mặt mình, luôn cảm thấy rất hoảng hốt.

Tiểu thư Tướng phủ trước kia ở trong kiệu đều phải thả rèm xuống, hiện giờ đứng ở không gian chật hẹp ô nhiễm, cùng tất cả mọi người đi làm tan làm không có gì khác biệt, cuộc sống giống như bánh mì nướng đè chặt bọn họ cùng một chỗ, ngay cả kháng cự cũng trở nên chết lặng.

Cho đến khi ra khỏi cửa xe, mới thở phào nhẹ nhõm.

Xã hội hiện đại, ngay cả một mét vuông không khí độc hưởng, cũng xem như là xa xỉ.

Cho nên nàng cũng nhớ tới cổ cầm của mình, tới nơi này một hai năm, còn không có lúc thư giãn tiếng đàn vòng lương giống như trước.

Hướng Vãn thỉnh cầu Triều Tân cho nàng thời gian một tháng để chuẩn bị, bởi vì cầm phổ hiện tại là giảm tự phổ* cùng khuông nhạc sử dụng hỗn hợp, giảm tự phổ với cổ cầm phổ trước kia của nàng khác biệt không lớn, có điều khuông nhạc cần phải học lại từ đầu, cũng may cái này cũng không phức tạp, đối với âm chuẩn đếm mấy vị trí, sau vài ngày là nàng có thể nhớ.

*Giảm tự phổ (减字谱) là một loại ký phổ đặc trưng của Trung Quốc cổ đại, chỉ dùng để ghi chép cổ cầm khúc. Nó thuộc về một loại chỉ pháp phổ, phát triển từ văn tự phổ sớm hơn. Nó xuất hiện vào đời Đường, "Thần Kỳ Bí Phổ" đời Minh là tập sách in giảm tự sớm nhất được biết đến.

Lại tìm một ít video dạy cổ cầm, lần mò một bộ phương pháp nhập môn đơn giản, chuẩn bị mấy quyển giáo trình, chính thức bắt đầu kiếp sống cô giáo.

Sau khi tới nhà vài lần, Hướng Vãn phát hiện Triều Tân thật sự không quá bận rộn, so với thời gian của mình còn nhàn hạ hơn một chút, thứ bảy trên cơ bản đều ở nhà cùng các cô học bổ túc, sau đó tỉ mỉ chuẩn bị một bữa cơm tối.

Cho nên Hướng Vãn suy nghĩ, trong giới nghe đồn cô rất khó hẹn, không biết có phải do cô dành thời gian chăm sóc Bài Bài hay không.

Nhưng rất nhanh, Hướng Vãn đã lật đổ suy đoán này.

Bởi vì vào một bữa tối cuối tháng năm sau giờ học, Triều Tân vừa gắp gà Cung Bảo, vừa hỏi nàng: "Em bình thường có livestream không?"

"Không có livestream." Hướng Vãn nói.

"Ừ." Triều Tân vùi đầu lùa một miếng cơm.

Vốn tưởng chỉ là ngẫu nhiên nhắc tới, không ngờ cô lại nói: "Tôi còn tưởng rằng, các em như vậy, đều sẽ livestream."

"Các em như vậy" ý là, Hướng Vãn và Tô Xướng như vậy.

Sau khi tiếp xúc, Hướng Vãn phát hiện Triều Tân với các cô đúng là có khác biệt, trong giới sẽ vô hình chia các đại lão làm hai loại, một loại có địa vị với độ quốc dân, như Triều Tân. Một loại có lưu lượng và fan trung thành như Tô Xướng.

Khác biệt trực quan nhất có thể là, lúc về nhà nói chuyện với cô bảy dì tám, họ không biết Triều Tân, nhưng sẽ biết —— À, người đó à, lồng tiếng cho nữ chính "Thanh Hạc", đúng không? Ồ, bộ phim hoạt hình này là cô ấy lồng tiếng à, vậy tôi phải đi mua vé xem.

Mà nói đến Tô Xướng, các tiểu bối sẽ nói —— Vợ của mình còn có người không biết sao? Sofia trong "Thần Chiến Đỉnh", đã nạp 78 lần mới rút được giọng nói ẩn của cô ấy, kịch truyền thanh gần đây của cô ấy bạn đã nghe chưa? Tin phát sóng phá trăm triệu lên hot search, ngầu chết tôi rồi.

Nói trắng ra một chút khác biệt chính là, Tô Xướng một lần livestream sinh nhật, sau nhiều lần nhấn mạnh đừng tặng quà, tiền donate trên một nền tảng có thể lên tới sáu con số, mà mấy chục ngàn của Triều Tân, cần tích góp trong mấy lần FT mới có được.

Tin tức Triều Tân "xuống biển" lồng tiếng kịch truyền thanh bách hợp xuất hiện trên diễn đàn vài ngày, thính giả bất ngờ cũng không ngoài ý muốn, bởi vì cuối cùng bọn họ trêu chọc thế này —— Kim chủ ba ba cho thật sự quá nhiều.

Thật ra chỉ là giá bình thường, Triều Tân biết.

Nhưng cô nhận bộ kịch này một là bởi vì chuyện donate của Hướng Vãn, hai là thù lao của kịch truyền thanh quả thật cao hơn so với cô lồng tiếng cho một bộ phim truyền hình có lượng công việc ngang nhau.

Triều Tân là một người không giỏi giao tiếp, Tô Xướng thì ngược lại, giống như trong toàn giới cô ấy đều có thể thành thạo.

Cô ấy có thể lồng tiếng cho phim ảnh và tiết mục mừng năm mới, trở thành đỉnh lưu trong giới kịch truyền thanh, còn có game, gần như tất cả các nhân vật nổi tiếng trong những game quốc dân đều có giọng của cô ấy, cô ấy không cần đổi giọng nói, thính giả đã thích giọng nói thanh quý đến không có bữa ăn thay thế của cô ấy.

Triều Tân không có bao nhiêu tài nguyên trong ngành game, có thể giọng nói của cô cũng không hoa lệ không thích hợp với thế giới giả tưởng, cũng có thể do địa vị của cô, công ty game cảm thấy tỷ lệ chất lượng - giá cả không cao lắm.

Bọn họ thích dùng lưu lượng thế hệ mới hơn.

Bởi vậy lần này hợp tác với Tô Xướng, cô cũng không phải là không có lòng riêng, muốn tìm hiểu mô hình phát triển của "một kiểu người khác", cũng muốn quan sát con đường hoàn toàn khác này được khai thác như thế nào.

Khi tin tức Tô Xướng kết thúc kiếp sống người tự do được lan truyền trong giới, Triều Tân còn muốn đi xem "củ cải" cô ấy mang theo.

"Củ cải" là "tiếng lóng" trong nghề, chỉ người mới dựa lưng vào studio nổi tiếng, Hướng Vãn chính là củ cải nhỏ phát triển tốt nhất trong studio của Tô Xướng.

"Studio của các em, tôi có thể tiện thể hiểu một chút về cách tuyển dụng không?" Triều Tân bưng chén cơm thấy đáy, có chút chần chờ hỏi Hướng Vãn.

"Em và bà chủ quen nhau ở lớp đào tạo của Tam Thanh Studio, khi đó chị ấy là giảng viên hướng dẫn của em, em bởi vì vấn đề bằng cấp nên không ký hợp đồng với Tam Thanh, bà  chủ tìm được em, ký hợp đồng với em." Hướng Vãn nói.

"Về phần những người khác thì em không biết."

"Ừ." Triều Tân nhếch khóe miệng.

"Sao lại hỏi cái này?" Hướng Vãn tò mò.

"Mẹ em cũng muốn mở studio." Bài Bài lắc trái lắc phải trên ghế.

"Cô Triều kết thúc hợp đồng, không phải vẫn luôn là người tự do sao?" Hướng Vãn nhíu mày.

Triều Tân thở ra một hơi: "Trong giới có tin đồn, nói quy định mới của ngành phim ảnh năm nay sẽ được ban hành, ngoại trừ diễn viên nước ngoài, không cho phép lồng tiếng nữa."

Hơn nữa bởi vì nhân vật của cô nổi tiếng đã nhiều năm, rất nhiều phim truyền hình tìm cô lồng tiếng, mặc cho cô có đổi giọng, cũng chỉ là một giọng nói, người ta đã nghe đến mức quen thuộc, mơ hồ có xu thế nghe thấy chán.

Thỉnh thoảng sẽ có những bình luận trong phần bình luận của trailer phim mới của cô nói rằng rất tụt hứng.

Những bình luận linh tinh này là núi băng ẩn giấu dưới địa vị vững chắc của Triều Tân, chỉ có cô thực sự đi thuyền mới biết được, mình đã sắp đâm vào đá ngầm.

Nhưng cô không biết gì ngoài lồng tiếng.

Là muốn chuyển sang làm đoàn đội âm thanh, nhận một số công việc linh tinh như chỉ đạo đối thoại hoặc đạo diễn lồng tiếng. Bởi vì hiện tại ngành phim ảnh thu tiếng trực tiếp cùng lúc với khi quay không nhiều lắm, vì đẩy nhanh tốc độ quay phim, đoàn phim hơn phân nửa sẽ không thu tiếng tại hiện trường, cho nên cho dù là diễn viên trong phim sử dụng giọng gốc, cũng cần hậu kỳ bổ sung, như vậy đoàn đội âm thanh liền vô cùng cần thiết, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi quy định lồng tiếng mới ban hành.

Chỉ là, công việc như vậy, Triều Tân một mình kham không nổi.

Thành lập một studio nói dễ hơn làm, cho dù Triều Tân là một tấm biển chữ vàng, cũng cần lôi kéo đầu tư, huống chi cô muốn quyền khống chế tuyệt đối, cô không thích cảm giác bị nhà đầu tư nắm giữ.

Bởi vậy cô đang xoay sở tiền, có thể còn cần mượn một chút.

Mỗi tháng tiền vay mua nhà có hơn ba mươi ngàn, tiền vay mua xe hơn mười ngàn, tiêu tiền như nước chảy.

Nghĩ tới đây, cô lại có chút toát mồ hôi, nhưng cô cũng không nói gì, theo thói quen cắn cắn răng sau, lại nhẹ nhàng buông ra, hỏi Hướng Vãn: "Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao? Sao thấy em ăn ít vậy?"

"Không có, trước khi tới em có mua cái bánh mì, bởi vậy không đói lắm."

"Nếu cô Triều muốn biết về chuyện studio, em sẽ hỏi bà chủ giúp chị." Nàng còn nói.

Triều Tân muốn nói lại thôi, một lát sau mới nói: "Được."

Vừa hay ngày hôm sau Bành Hướng Chi hẹn bốn người bọn họ uống cà phê, tìm một góc yên tĩnh, ở lầu hai.

Hướng Vãn ngồi nghiêng, thân thể thoáng đối diện với cửa sổ sát đất bóng cây lay động bên ngoài, ngón tay đặt ở đáy cốc cà phê, chậm rãi nói chuyện này.

Ngón trỏ Bành Hướng Chi quấn quanh lọn tóc xoăn dài, nửa nằm ở trong sô pha, đôi môi đỏ mọng màu lửa cháy mở ra: "Cô Triều mở studio? Trong giới đâu có nghe chị ấy kéo đầu tư đâu, chị ấy đầu tư toàn bộ à?"

Hướng Vãn lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tiếp xúc qua, em cảm thấy cô Triều cũng không giàu có như chị nghĩ."

Lúc nói chuyện, đôi lông mày thanh tú của nàng nhíu lên.

Bành Hướng Chi liếc nàng một cái: "Em làm gì vậy, sao tôi nghe ra có xíu xíu đau lòng vậy? Hình như còn có chút ý dỗi tôi?"

Cô ấy hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), sao, đi dạy cổ cầm vài lần, liền đứng về phía Triều Tân rồi?

Đứa nhỏ này, hoang dã thật sự, đi đến gần ai, liền chơi tốt với người đó, cô ấy xem như đã nhìn ra.

Hướng Vãn rũ mắt xuống, không để ý đến cô ấy.

Ái chà, thái độ này, Bành Hướng Chi chua chát: "Nếu em nhìn không nổi nữa, bảo Tô Xướng đầu tư cho chị ấy đi."

Tay chỉ về phía đối diện, giống như đang nói, đó, người coi tiền như rác có sẵn rồi đó.

"Đạo diễn Bành." Vu Chu nhỏ giọng gọi cô ấy, lắc đầu.

Ngửi thấy mùi thuốc súng.

Bành Hướng Chi thật ra chính là có chút ghen, Hướng Vãn gần đây thời gian ra ngoài chơi không nhiều lắm, có rảnh thì đều đi học, hơn nữa nàng nói "Cũng không có như chị nghĩ", giống như đang nhớ lần trước Bành Hướng Chi nói mấy chục ngàn tệ đối với Triều Tân mà nói không tính là gì.

Bành Hướng Chi ghét nhất là nhắc lại chuyện cũ.

Cũng ghét nhất lúc nào cũng cảm thấy cô ấy là người địa phương, gia cảnh cũng không tệ, giống như rất không biết nhân gian khó khăn thế nào.

Ai mà không tự mình chạy đi hết cái phòng thu này đến cái phòng thu khác chứ.

Cô ấy nằm ngửa ra sau, chiếc thìa nhỏ ném bên cạnh cốc cà phê, vang lên một tiếng trong trẻo.

Mẹ ơi, Vu Chu chân tay luống cuống: "Đây là làm gì vậy."

Lời nói tiếp lời nói sao lại đến mức này chứ?

"Vãn Vãn chắc chắn không có dỗi chị đâu mà," Sứ giả hòa bình Vu Chu lại online, "Chúng ta có quan hệ gì chứ, hơn nữa cô Triều chúng ta quả thật cũng không hiểu biết, có thể thật sự có cái gì khó xử."

"Chị ấy trước mắt hẳn là không được tốt lắm." Tô Xướng nhẹ giọng nói, nhưng đến nơi liền dừng, không định nghị luận sau lưng tình cảnh của người khác.

Triều Tân huỷ hợp đồng với công ty lúc trước, chính là bởi vì công ty đó lấy cô làm chiêu bài đi kéo đầu tư đầu tư dự án cho người khác, kết quả còn nói cô bận rộn không nhận được, qua loa tắc trách lướt qua. Nhiều lần, ngay cả Triều Tân cũng không biết.

Hủy hợp đồng không vui vẻ lắm, cô kéo đầu tư hẳn là cũng không tốt lắm, việc này trước kia Tô Xướng cũng không có biết, hiện tại mở studio, sẽ giao tiếp với một số nhà đầu tư, mới mơ hồ nghe nói đến.

Bành Hướng Chi không rõ lắm, cũng có thể hiểu được.

Nghe Tô Xướng nói như vậy, trong lòng biết có nội tình, thần sắc Bành Hướng Chi mềm xuống, cầm lấy thìa thưởng thức, lắc đầu hạ bậc thang: "Cũng không biết lần này lồng kịch truyền thanh, chị ấy có hứng thú với cái này hay không, tôi cũng có mấy bộ kịch, còn chưa mời được chủ dịch đây."

Danh tiếng Triều Tân quá vang dội, trước kia nào dám tùy ý lôi kéo đại thần, với cái thâm niên đó, cô ấy cũng không dễ xuống tay chỉ đạo. Ai chỉ đạo ai còn không biết chừng đâu.

Hướng Vãn nhìn cô ấy một cái.

Bành Hướng Chi không nhìn nàng.

"Quay lại em hỏi thử." Hướng Vãn nói với Bành Hướng Chi.

"Tự tôi không biết nhắn à?" Bành Hướng Chi mạnh miệng.

"Chị bận, em san sẻ cho chị nha." Hướng Vãn cười nói.

Hứ, Bành Hướng Chi cười nhạo một tiếng, tiểu nha đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro