Chương 81

Edit: phuong_bchii

________________

Buổi đọc kịch bản rất đơn giản, cơ bản chỉ là đọc qua lời thoại một lần, xem có khó đọc hay không. Thông thường trong kịch truyền thanh, khi đọc cùng nhau sẽ cân nhắc đến việc thính giả có thể nghe hiểu hay không, nhưng chương trình giải trí này thì không cần.

Bởi vì cân nhắc đến tính khả quan, chương trình giải trí này cũng không giống như chương trình giải trí lồng tiếng bình thường, sử dụng các tài liệu phim ảnh có sẵn, do CV lồng tiếng lại.

Dù sao, khán giả thường có ấn tượng mạnh với cái ban đầu, việc tái hiện lại những tác phẩm kinh điển quen thuộc rất khó khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên, vì vậy tổ chương trình đã lớn gan lên kế hoạch cho cả mùa bằng kịch bản gốc, điều động độ chú ý của khán giả ở mức lớn nhất.

Mà kịch bản gốc có nghĩa là không có hình ảnh, cho nên trong quá trình cạnh tranh, cũng sẽ có cảnh trí, ánh đèn cùng với diễn viên lồng tiếng biểu diễn, tuy rằng tính chất không mạnh như kịch nói, cũng di chuyển không nhiều như vậy, nhưng biểu cảm khuôn mặt và động tác tứ chi cũng rất quan trọng.

Thật ra thì đây cũng không phải là chuyện công việc lồng tiếng hàng ngày các cô phải làm, lúc lồng tiếng để cho âm thanh và biểu diễn đạt tới trạng thái tốt nhất, có lúc ngũ quan thậm chí là dữ tợn.

Nhưng trong chương trình thực tế cải tiến này, họ cũng phải quản lý biểu cảm.

Hướng Vãn và Thư Tần không cần lo lắng, một người từ trước đến nay luôn tự phụ tao nhã, một người thành thạo trên sân khấu kịch nói.

Phùng Quả thì chịu thiệt một chút, cho nên Triều Tân cố ý nhấn mạnh một chút, sau đó cầm kịch bản đứng dậy, ý bảo các cô có thể bắt đầu diễn thử.

"Mạnh Thiến, tối nay mình ra ngoài ăn cơm, cậu có cần mang gì về không?"

Trong điện thoại, giọng nói của Trần Tấn truyền đến, mở màn dịu dàng như nước.

"Dừng."

Triều Tân lại hô dừng.

"Trạng thái giọng của em không đúng." Cô nói với Thư Tần đối diện.

"Có phải có một chút, phiêu?" Thư Tần giơ tay, sờ sờ cổ họng của mình.

Triều Tân nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Tôi cảm thấy hơi giả, hơi gượng ép quá, vị trí phát ra tiếng quá gần."

Thư Tần hắng giọng, ngắn ngủi thử mấy giọng nói.

Bản thân giọng của cô ấy hơi dày, nếu không nâng cao một chút, có thể sẽ không thể hiện được trạng thái dịu dàng hơn người ngay từ đầu.

Triều Tân đều lắc đầu.

Đặt kịch bản lên đàn dương cầm, cô đi qua, đứng bên cạnh Thư Tần, giơ tay: "Ngẩng đầu."

Thư Tần vươn cổ, đầu ngón tay hơi lạnh của Triều Tân nhẹ nhàng ấn vào yết hầu cô ấy.

"Nuốt nước bọt." Triều Tân nói.

Thư Tần nghe lời nuốt xuống.

"Lại nuốt."

Lần thứ hai.

Lặp lại ba bốn lần, lúc nuốt lần thứ năm, Triều Tân thấp giọng nói: "Dừng."

Thư Tần duy trì trạng thái cổ họng trầm xuống.

"Ngay vị trí này, lên tiếng đi."

"Mạnh Thiến, tối nay mình ra ngoài ăn cơm, cậu cần mang gì về không?"

Triều Tân hài lòng chỉ chỉ cổ họng của cô ấy, nói: "Em tự sờ đi, lúc nói chuyện chỗ này rung, thì đúng rồi đấy."

Thư Tần nghiêm túc gật đầu, giơ tay đỡ yết hầu mình, cảm nhân dây thanh quản rung.

Hai người đối diện trò chuyện như thầy trò nghiêm túc, không ai nhận ra áp suất không khí bên cạnh đã giảm xuống.

Hướng Vãn nắm kịch bản, mắt hạnh nhân như nước nhìn hành động của Triều Tân.

Nàng nhớ tới lần đầu tiên hợp tác với Triều Tân, cô cũng sử dụng động tác giúp mình tìm trạng thái như vậy.

Khi đó Hướng Vãn nghĩ như thế nào? Cảm kích, tôn trọng, được lợi không nhỏ.

Có lẽ Thư Tần cũng cảm thấy như vậy.

Triều Tân dạy học trò của cô như vậy sao? Đúng vậy, đây hình như là thói quen của cô, lúc trước hợp tác cũng ôm lấy mình như vậy.

Thế nhưng, lúc ấy Triều Tân cũng chưa phát sinh quan hệ với phụ nữ, bởi vậy thẳng thắn vô tư.

Bây giờ thì sao, cô vẫn không hề kiêng dè?

Tiếp xúc với Hướng Vãn, không mang đến cho cô bất kỳ thay đổi nào sao?

Mi tâm Hướng Vãn hơi nhíu lại, ham muốn chiếm hữu quấy phá, ham muốn khống chế cũng không cam lòng yếu thế, nàng bắt đầu cảm thấy mình bị xúc phạm, đã quan tâm nàng như vậy, nếu có thể trước tiên phát hiện thảm yoga cao su, nếu không quan tâm kéo mình đi trước ống kính, nếu không chê chút nào ngồi xổm rửa chân cho nàng, nếu từng chuyện từng chuyện đều khiến Hướng Vãn tâm tư rối bời.

Như vậy Triều Tân dựa vào cái gì coi như chưa bao giờ trêu chọc chính mình, lại vô tư hướng tình cảm với một người khác chứ?

Một khi trong lòng toát ra "Dựa vào cái gì", ý nghĩa là "Không cam lòng" đã chiếm thế thượng phong.

Hướng Vãn không cam lòng, muốn làm độc nhất vô nhị, muốn làm độc nhất vô nhị của Triều Tân.

Nếu như có bóng dáng của Triều Vọng, nàng bất lực, nhưng Thư Tần là người đến sau, tất cả mọi người, đều là người đến sau.

Hướng Vãn thầm nghĩ, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Đến nỗi kịch bản đến cảnh nàng phải khắc khẩu, nàng... ỉu xìu.

"9 năm rồi, chúng ta cùng nhau dốc sức làm việc 9 năm rồi, Trần Tấn, cmn cậu nhìn tôi như vậy đúng không?"

"Nham hiểm, xảo trá, hám lợi là âm mưu mọi việc đều thuận lợi lục đục với nhau, cậu nói như vậy với tên chó kia đúng không?!"

"Cậu lại đây, cậu nói lại mấy chữ này trước mặt tôi đi, nói xem người vô dụng như tôi lúc đó nham hiểm, xảo trá đào từ ruộng ngô ra sao, hám lợi cõng cậu đến bệnh viện như thế nào, nói với mẹ cậu đến khàn cả cổ nói phải cho cậu đi học, dùng số tiền đầu tiên chính mình kiếm được để mua bánh sinh nhật cho cậu như thế nào, cậu nói đi! Nói rõ ràng ra!"

Hướng Vãn nuốt cái ực.

"Trần Tấn, cậu..."

Hướng Vãn thở dài.

"Cậu nói như vậy với tên chó kia..."

Phùng Quả và Thư Tần nhìn nhau, Triều Tân ôm cánh tay chống cánh tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm chóp mũi.

"Có chút," Hướng Vãn đỏ mặt, nhìn Triều Tân, "Quá thô tục."

Triều Tân nhíu mày: "Không phải em muốn nhân vật này sao?"

"Em chỉ đang suy nghĩ, có thể phát sóng không?" Hướng Vãn lại nhìn cô một cái.

"Đây là chương trình chiếu mạng, phân cấp sẽ cao hơn một chút, hơn nữa thường dưới logo của đài sẽ có ghi 'Nội dung kịch bản xin đừng bắt chước', trong phụ đề cũng sẽ không xuất hiện từ ngữ nhục mạ."

"Nói tục không phải đề xướng, kịch bản dùng ở chỗ này chỉ là vì biểu hiện nhân vật phẫn nộ đến cực hạn sau đó nói không lựa lời, bản thân Mạnh Thiến có trình độ văn hóa thấp, người khá đanh đá táo bạo, cho nên khi tức giận sẽ..." Triều Tân lắc lắc ngón tay, làm động tác tay, "Ừm."

Cô vốn cũng không muốn đưa nhân vật có hoàn cảnh sống khác biệt lớn này cho nàng, chính là vì tránh xuất hiện kiểu khó xử này.

Đoạn nửa sau còn chưa nói xong, là vì cô đã lơ đãng, cô nghĩ về chính mình tuổi trẻ không hiểu chuyện, tình huống còn tồi tệ hơn nhân vật này, cũng đã từng thốt ra những lời thô tục, trong khi Hướng Vãn thậm chí còn cần người khác giải thích về sự tồn tại của từ thô tục.

"Nếu như không thể chấp nhận..." Triều Tân dừng một chút.

Suy nghĩ có muốn đổi vai hay không.

"Em có thể." Hướng Vãn cắn môi.

Thư Tần có thể làm được thì nàng cũng làm được.

Hướng Vãn hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, phẫn nộ nói ra đoạn thoại này.

Nói xong, nàng giương mắt nhìn Triều Tân, có hơi hồi hộp chờ phản hồi của cô.

"Ừm..."

Triều Tân vốn định nói thẳng, nhìn lại ánh mắt của nàng, giống như nhận ra cái gì, vì thế nuốt lời trở lại, cúi đầu gọi nàng một tiếng: "Vãn Vãn."

Hai chữ này quấy nhiễu trái tim cô, cũng quấy nhiễu trái tim Hướng Vãn đang động.

Triều Tân cảm thấy trạng thái của Hướng Vãn không tốt, nghĩ đến một mình nàng tiến vào Thính Triều Studio, hơn phân nửa có một chút bất an, cho nên muốn trấn an nàng.

"Cô Triều." Hướng Vãn đáp ngắn gọn, có chút khàn khàn.

Thật dễ khiến người ta nhớ lại một số khoảnh khắc.

Nàng luôn thích gọi Triều Tân là "cô Triều", hai người cũng không nghĩ tới, những tiếng "cô Triều" này vào hôm nay sẽ làm cho hai bên tâm hoảng ý loạn.

"Phần thể hiện của em OK, nhưng tôi không cảm thấy em đang thực sự tức giận, em hiểu không?"

"Tìm trạng thái tức giận của em đi."

Hướng Vãn im lặng ba bốn giây, hai mắt long lanh, bình tĩnh nói: "Em chưa từng đỏ mặt với ai."

Chị biết rõ nhất, không phải sao?

Triều Tân có chút xấu hổ, ánh mắt né tránh, cúi đầu nhìn kịch bản: "Vậy..."

"Tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút." Cô ngẩng đầu ra hiệu cho PD, thuận tay tắt mic.

"Được được." PD kêu tổ chương trình dừng lại.

Triều Tân quay đầu nhìn Hướng Vãn một cái: "Đi không?"

Ngụ ý rất rõ ràng, Hướng Vãn cũng tắt mic, cùng cô đi vào nhà vệ sinh.

Đóng cửa lại, trong phòng cũng đều trống không, Hướng Vãn biết Triều Tân có chuyện muốn nói với mình, liền chờ ở bên cạnh bồn rửa tay.

Quả nhiên, Triều Tân không trì hoãn chút nào, trực tiếp nói với nàng: "Em không thể như vậy."

"Chị không biết em nghĩ như thế nào, nhưng ở trong phòng luyện tập kia, nhất cử nhất động của chúng ta đều sẽ bị ghi lại làm tư liệu thực tế, nếu như hôm nay cảnh này hoàn toàn phát sóng ra, em với tư cách người xem, sẽ nghĩ diễn viên này như thế nào?"

Triều Tân bắt chéo chân, tựa vào mép bồn rửa tay, giọng trầm thấp.

Thật ra không nên để cô nói những chuyện này, nhưng hiện tại Hướng Vãn đang ở trong lớp của cô, ngoại trừ chính mình, không biết còn ai có thể nhắc nhở nàng.

"Muốn nhân vật, lại đọc không nổi lời thoại, điều này chứng tỏ lúc em muốn nhân vật căn bản không có hiểu biết cơ bản về nội dung, cũng không nghĩ rõ ràng. Tìm trạng thái tức giận, em nói với chị chưa từng đỏ mặt, vậy em sẽ diễn thế nào đây Hướng Vãn?"

"Chúng ta là người biểu diễn, không phải người trải nghiệm, diễn bị thương chẳng lẽ thật sự phải bị thương sao? Khả năng quan sát, suy nghĩ và đồng cảm của em đâu?"

"Chị và em từng hợp tác, em không phải người không chuyên nghiệp như vậy, là cái gì ảnh hưởng em? Là camera sao? Em quay chương trình, chưa thích nghi?"

Triều Tân lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của nàng.

Hướng Vãn rũ mi mắt, chậm rãi chớp, sau đó nàng nâng lên, nhìn Triều Tân dưới ánh đèn nói.

"Là chị."

Chị thật sự không biết sao? Lời đồn đãi nhảm nhí cùng vạn tiễn xuyên tâm đều chưa từng ảnh hưởng đến em, cùng lắm cũng chỉ có một mình Triều Tân chị.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro