Chương 84
Edit: phuong_bchii
________________
Hướng Vãn chưa bao giờ biết, do dự của mình, Triều Tân lại phát hiện sớm như thế, cũng không phải bởi vì hơi dao động, đã bị Triều Tân dứt khoát từ bỏ.
Thì ra Triều Tân nghĩ như vậy.
Càng giải thích một câu, Hướng Vãn lại càng chua xót.
Ngày Tết Nguyên Tiêu, là sau khi nàng bàn luận với Triều Tân, lại nhớ tới Triều Vọng. Nguyên Tiêu là ngày cả nhà đoàn tụ, ngay cả hai chữ "bánh trôi" cũng hàm chứa "đoàn viên", lúc muốn về nhà, không biết tại sao, nhớ tới Bài Bài đã nói với nàng, trước đây Triều Vọng cũng ôm cô bé như vậy, Hướng Vãn chần chờ một chút, lững thững đi dạo hội chùa, nhìn chằm chằm pháo hoa sắt, ngẩn ngơ rất lâu.
Nhưng Triều Vọng đã qua đời, ngay cả nhắc lại tên của chị ấy, Hướng Vãn cũng không đành lòng.
Vì vậy, thay vì giải thích về lễ hội đèn lồng, nàng chỉ cắn môi dưới và nói, "Ngày lễ Tình Nhân... trước đây em không biết và chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại quan trọng như vậy."
Là mở màn hình nhìn thấy quảng cáo ở trong điện thoại, nhưng cũng không có để ở trong lòng.
Hướng Vãn có chút gấp gáp ngẩng đầu, nói: "Trước kia, chúng em chỉ đón đêm Thất Tịch."
Triều Tân há miệng, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Bởi vì cô đột nhiên lại cảm thấy, Hướng Vãn ở dáng vẻ này rất ngoan, ngoan đến mức ngọn lửa đã được chôn vùi lại bùng cháy trở lại.
Hướng Vãn nhìn tay Triều Tân rũ xuống bên hông, trước kia có thể trêu đùa ở trên người Triều Tân không kiêng nể gì, mà hôm nay đến cả nắm tay cũng phải kiềm chế.
"Em làm tổn thương chị, phải không?" Nàng nhìn chằm chằm đầu ngón tay Triều Tân, có chút hoảng hốt.
Triều Tân nhíu mày, lắc đầu: "Không tính là tổn thương."
"Nhưng lúc đó em chỉ muốn bình tĩnh một chút, bởi vì trong lòng rất loạn," Hướng Vãn thì thào, "Liên lạc với chị, chị liền nói, đừng gặp nhau nữa."
Nàng thậm chí không nghĩ thông suốt, trước kia Triều Tân chịu chặn thang máy xuống, kéo tay nàng muốn nói rõ ràng, nhưng lúc ấy tại sao ngay cả nói với nàng thêm một câu cũng không chịu.
Tự nhiên nghĩ đến việc mình ở bên Triều Tân, không còn quan trọng như vậy nữa.
Trăng sao vây quanh, cành vàng lá ngọc, ở trước mặt người yêu không xác định, cũng không tự tin đến mức khiến người ta bất ngờ.
"Sau đó, em nghĩ, phải làm như trên mạng nói, làm người yêu cũ hoàn hảo, phải làm như bản thân đã chết mới được, cho nên..."
"Hướng Vãn." Triều Tân nhíu mày.
Hướng Vãn ngẩng mặt nhìn cô.
"Không thể đặt chữ đó với em được." Cô nghiêm túc nói.
Trong lòng Hướng Vãn cay đắng, lại có chút ngọt ngào, nàng thấp giọng nói: "Chỉ là một phép ẩn dụ."
Triều Tân vẫn lắc đầu.
Hướng Vãn không biết tiếp tục tiến hành như thế nào, hai người đứng ở dưới đèn đường, có những con thiêu thân lượn rơi xuống tạo thành bóng đổ.
Yên tĩnh tiếp tục đi về phía trước, đi tới trước cửa biệt thự, bước lên bậc thang, Hướng Vãn quay đầu nhìn qua, trầm mặc trong chốc lát, quyết định mở miệng.
"Nếu em lạnh nhạt với chị, em sẽ bồi thường cho chị, lần đầu tiên em kết bạn với người mình thích, làm không tốt lắm."
Nàng vừa xin lỗi, trong lòng Triều Tân lại mềm nhũn, cô bình tĩnh nhìn Hướng Vãn, sau đó thở dài một hơi.
"Chị nói với em những lời này, không phải muốn bàn đúng sai, trong chuyện tình cảm không có đúng sai, Hướng Vãn ở trong mắt chị cũng không có."
Không phải "không có", mà là "không cần nói", bởi vì cho tới bây giờ cô đều lấy thái độ thua cuộc để yêu, bởi vậy không ngại đối phương có đúng hay không.
"Chị chỉ muốn nói cho em biết, chị vẫn rất thích em. Bởi vì chuyện em để ý, chúng ta không có cách nào ở bên nhau, nhưng nếu em còn cần chị, chị sẽ đối tốt với em không chút giới hạn, chị vẫn có thể cho em mọi thứ em muốn."
"Về điểm này, chị cũng không thể khống chế được, nhưng chị biết em là một cô gái rất lương thiện, bây giờ chị nói, em sẽ không muốn cần chị nữa, nếu không, em sẽ cảm thấy đang bắt nạt chị."
"Cho nên chị nói cho em biết, Vãn Vãn." Triều Tân rất hiếm khi, cũng cắn khóe miệng một cái.
Cô cũng rất tàn nhẫn, giao cho Hướng Vãn làm người chủ động giữ khoảng cách, giống như nói trắng ra "Em đừng tới đây".
Đôi mắt hạnh nhân cổ xưa của Hướng Vãn hơi khép lại, lần đầu tiên ở trên người Triều Tân cảm nhận được cảm giác yếu đuối không hề che giấu như thế.
Điều này làm cho nàng trước nay chưa từng có muốn có được Triều Tân.
"Triều Tân." Cánh mũi Hướng Vãn khéo léo co rụt lại, bởi vì đứng ở trên bậc thang mà cao hơn Triều Tiên nửa cái đầu, nàng kiềm chế giữ khoảng cách giữa hai người, không thể tiến thêm một bước, nhưng cũng không muốn lui một bước.
Triều Tân bởi vì xưng hô này trong lòng khẽ động, ngẩng mặt nhìn Hướng Vãn.
Hướng Vãn suy nghĩ chừng mười giây, sau đó dùng giọng nói thuần khiết như tuyết mùa đông nói: "Em, Hướng A Tịch, cho tới bây giờ thẳng thắn vô tư, cuộc đời này chưa bao giờ làm một chuyện xấu, chưa bao giờ."
Hai mắt xinh đẹp của nàng chớp chớp, trong con ngươi trong suốt tất cả đều là Triều Tân.
Đáy mắt có sóng nước ướt át, khiến trong chuyện trịnh trọng của nàng mang theo vạn phần nhu tình.
"Cái 'chưa bao giờ' này chỉ sợ phải hết hạn ở chỗ chị."
Đáy lòng Triều Tân rung động, không hiểu lắm ý của nàng.
"Chị nói nếu chị nói cho em biết, em sẽ không khi bắt nạt chị nữa, nhưng em cẩn thận suy nghĩ một chút, hơn phân nửa là em làm không được. Em có thể sẽ muốn làm một số chuyện xấu với chị, bắt nguồn từ tâm địa không tốt của em, bắt nguồn từ em không bỏ được chị."
"Em..."
"Nhưng em sẽ không lừa gạt chị, chuyện em để ý đối với chị, em trước đây quả thật không nghĩ rõ ràng, nếu chị đồng ý, cho em một ít thời gian, em điều chỉnh lại."
"Em không cần điều chỉnh..." Triều Tân cắt ngang lời nàng.
Nàng căn bản không cần chịu thiệt về mình.
"Em muốn, em muốn." Sự kiêu căng trong lòng Hướng Vãn lại hiện ra, khiến ánh mắt nàng mơ hồ có tính xâm lược.
"Tiếp xúc với chị mới có một ngày, em đã không còn cách nào, lực hấp dẫn của chị đối với em chỉ sợ còn lớn hơn em dự đoán."
Mà nàng lại xác nhận Triều Tân đối với nàng cũng như thế, bởi vậy cảm thấy đáng tiếc, bởi vậy muốn cố gắng một lần nữa.
Nàng thẳng thắn nói, xoa loạn không khí trong lồng ngực Triều Tân.
Nàng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh trăng và ánh đèn cùng nhuộm màu, ánh mắt đang lùi bước, lời nói đang đi tới, nàng dùng ngữ điệu dịu dàng đến gần như thì thầm hỏi Triều Tân: "Em có thể, bắt nạt chị một chút không?"
"Loại không quá đáng lắm." Lại nhẹ giọng nhỏ nhẹ bổ sung.
Triều Tân cảm thấy vành tai của mình đỏ lên, nhưng may mắn tóc xoã ra, có thể che giấu, không cần phải lộ ra lúc này cô không thể chống đỡ nổi Hướng Vãn cỡ nào.
"Loại nào?" Có chút khàn khàn.
Hướng Vãn suy nghĩ, nói: "Ngày mai em đến phòng chị chạy bộ, vẫn muốn chị đưa em về."
Triều Tân không gặp quá nhiều cô gái, hoặc là nói tiếp xúc không nhiều lắm, không biết thế gian còn có người thứ hai hay không, có thể trực tiếp báo cho cô biết được voi đòi tiên như thế.
Nhưng nàng thông minh như thế, tiến lùi có độ đưa ra một yêu cầu không tính là quá đáng, bài binh bố trận công thành đoạt đất tự nhiên mà thành, khiến người ta mặc dù bị tấn công, cũng rất thoải mái.
"Có thể." Triều Tân nói.
Bị tước vũ khí.
Hướng Vãn hé miệng, ngăn chặn ý muốn hơi nhếch mép: "Ừm."
Đường viền môi hơi cử động, Triều Tân quen thuộc đến mức biết nàng suýt nữa thì đã nói cảm ơn.
Vì thế hơi thở khẽ động, ngắn ngủi nở nụ cười một tiếng, sau đó cũng mím lại, vén một nắm tóc.
"Két" một tiếng, sau lưng ngọn đèn sáng ngời, cửa bất ngờ mở ra, Tiền Chi Nam thò đầu ra.
"Cái kia, bà chủ hỏi hai người, còn muốn ở cửa nói chuyện bao lâu nữa."
?
Hướng Vãn đi vào nửa người, lại thu hồi: "Mọi, mọi người ở bên trong nghe?"
Mày khẽ nhíu lại, cùng Triều Tân hai mắt nhìn nhau.
Tiền Chi Nam lắc đầu: "Bà chủ thấy hai người ở lầu hai, sau đó bảo tôi xuống gọi hai người."
Nói xong nhìn Triều Tân nịnh nọt cười, lại nhìn Hướng Vãn run rẩy lông mày.
"Vào trong đi." Triều Tân nói.
Hướng Vãn gật đầu, nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon nhé cô Triều." Tiền Chi Nam nắm tay nắm cửa, cũng nói.
"Ngủ ngon." Triều Tân quay đầu trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro