Chương 88

Edit: phuong_bchii

_________________

Hướng Vãn nhẹ nhàng thở hổn hển, Triều Tân cũng vậy, các cô đều có một chút vội vàng, nhưng tay Triều Tân đặt ở ngực Hướng Vãn, vừa cảm nhận nhịp tim rối bời bằng mười ngón tay, vừa dùng lý trí chỉ huy đôi môi mở miệng.

"Em... làm gì vậy?"

Còn muốn bắt nạt cô sao? Theo cách tồi tệ nhất.

"Em nhịn không được." Hướng Vãn ở bên tai cô, có chút tủi thân, "Cô Triều."

"Nhưng chúng ta..."

Hướng Vãn dãn ra khoảng cách, ôm cổ cô:

"Em xin chị, có thể cùng em làm một lần không? Nếu chị vẫn không muốn bàn luận về quan hệ của chúng ta, chúng ta trở lại lúc ban đầu, làm bạn tốt thân mật khăng khít, làm bạn giường, làm..."

Hướng Vãn chưa bao giờ hèn mọn như vậy, nhưng nàng bị tra tấn đến không còn cách nào.

Tiến tiến lùi lùi, lặp đi lặp lại, tình yêu bất lực của nàng, người yêu như gần như xa của nàng, sự nghiệp biến đổi bất ngờ của nàng, bản thân ngây thơ giãy dụa của nàng.

"Bạn giường?" Triều Tân bị đặt ở dưới thân nàng, bởi vì cái từ này ẩn ẩn đau đớn, cũng rục rịch.

Mọi thứ đã đổi chiều, cô nhớ lại những gì mình đã nói khi mời Hướng Vãn cùng đi đến Vu Sơn, cô đã nói, cô càng không thích thế giới này, thì càng thích Hướng Vãn.

Hiện tại cô gái đơn thuần không tì vết này không tự tin nửa đêm gõ cửa phòng cô, đến đòi một viên thuốc an thần "Nàng không có kém như vậy".

Sao có thể không cho? Triều Tân trước giờ cái gì cũng có thể cho nàng.

"Đi lên giường, Vãn Vãn." Cô vén tóc Hướng Vãn ra sau tai, vuốt ve gương mặt nàng, giống như lúc đầu.

Sau khi rời xa Hướng Vãn, thật ra Triều Tân đã xem qua rất nhiều thứ tốt, studio phát triển không ngừng, sắp xếp công việc càng thêm chặt chẽ, dự án đáng giá toàn lực ứng phó, còn có sân khấu cao cấp của chương trình giải trí.

Những thứ tốt đẹp này đôi khi sẽ làm cho cô cảm thấy, cô có một chút thích thế giới này, nhưng kỳ lạ chính là, nửa câu sau trăm sông đổ về một biển.

Cô càng thích thế giới này, cũng càng thích Hướng Vãn.

Bởi vì cô cảm thấy, nếu như Hướng Vãn ở bên cạnh cô, thứ tốt có thể tốt hơn một chút, thế giới thanh sắc, sẽ càng đập vào mắt một chút.

Cô nhớ Hướng Vãn biết bao, đứng thẳng mềm mại sẽ thay cô nói, ướt át tình ý sẽ thay cô nói, không nỡ buông ra ngón tay chặt chẽ sẽ thay cô nói, mày nhíu lại, hỗn loạn hô hấp, đều sẽ thay cô nói.

Hướng Vãn ôm cô, thậm chí có chút muốn khóc.

Như là mất mà được, như là cẩn thận từng li từng tí.

Có một loại mộng đẹp, chỉ dùng một ngón tay là có thể phác thảo, thêm một mộng cảnh liền trướng, thật sợ căng quá.

Mây và mưa ở Vu Sơn đều ngủ mê, núi non nằm nghiêng, giống như nữ thần ác mộng.

Hướng Vãn ôm Triều Tân, vùi đầu vào cổ cô, lại rụt về như mèo con.

Nhưng Triều Tân bình tĩnh lại cũng không ôm lại nàng, chỉ đứng dậy cầm áo ngủ, mặc vào.

Hướng Vãn ngồi dậy, còn có một chút sững sờ.

"Chị đi tắm, em về trước đi." Triều Tân nói.

"Chị, chị nói cái gì?" Ngón tay còn có một chút nhăn, nhưng Triều Tân nói, bảo nàng đi về trước đi.

Hướng Vãn không thích nghi lắm với thái độ này.

Triều Tân tóc xoăn dính ở bên cổ, đuôi mắt còn có một chút đỏ, nhưng cô chống lấy thân thể từng bị Hướng Vãn chiếm hữu này, thấp giọng nói: "Về trước đi, sáng mai camera sẽ mở rất sớm, nếu như bị quay thấy..."

Cô nói chuyện âm cuối vẫn mang theo kiểu thở dốc dụ dỗ, nhưng cô nhìn Hướng Vãn ngồi ở trên giường, trong lòng không ngừng tự nói với mình.

Nếu như Hướng Vãn trước mắt chỉ muốn làm bạn giường, vậy ngàn vạn lần đừng lún vào quá nhiều, ngàn vạn lần đừng giẫm vào vết xe đổ nữa.

"Nếu như em muốn, chị lại qua tìm em."

Triều Tân nghiến chặt răng, như là đang mài hai chữ "bạn giường" mà Hướng Vãn nói.

Khó lòng kiềm chế được là lỗi của mình, nhưng không muốn lại đầu nhập làm cho hai bên đều lòng tham không đáy, tham lam luôn làm cho mặt mũi người ta khả ố, dừng bước vui thích chưa chắc không tốt.

Hướng Vãn cẩn thận nghe cô nói những lời này, ở trong lòng quanh quẩn ba lần, sau đó mở to  hai mắt tinh khiết lung linh trong suốt hỏi cô: "Tìm em... Lời này của chị, coi em là cái gì?"

Coi bản thân mình là gì?

Không thể tin được, thậm chí sau khi nàng nói xong, cũng không có ngậm miệng lại.

"Là bạn giường." Triều Tân rũ mắt, dùng lời Hướng Vãn đáp nàng.

"... Vãn Vãn."

Thật ra bạn giường không phải như chúng ta lúc trước, Triều Tân muốn nói, nhưng vừa ngẩng đầu, cô nhìn thấy Hướng Vãn khóc.

Cứ như vậy ngồi ở bên giường, đầu vai run rẩy, khóc không tiếng động lại tuyệt vọng.

Thậm chí nàng còn không ngẩng đầu lên, chỉ từng giọt từng giọt rơi nước mắt, rơi xuống chăn gối nàng và Triều Tân bị sóng đỏ lật lên, lâm vào từng sợi từng sợi chằng chịt.

"Hướng Vãn."

Triều Tân luống cuống, hoang mang không biết làm sao, nhẹ nhàng ngồi xuống giường ôm lấy nàng. Thân thể Hướng Vãn thon gầy run lên, cho đến khi Triều Tân giơ tay, vuốt tóc nàng vài cái, nàng mới nức nở bật khóc.

"Xin lỗi, là chị không tốt." Triều Tân đỏ mắt nói.

Cô rất khó chịu, cũng không biết mình và Hướng Vãn tại sao lại đến mức hiện tại, giống như làm thế nào cũng không đúng, giống như cô làm cái gì, đều đang tổn thương Hướng Vãn.

Cô không có cách nào, có phải thuận theo Hướng Vãn, mới là đường ra duy nhất hay không?

Đáy lòng thở dài, Triều Tân nâng cằm lên, bắt đầu hôn nàng.

Hôn một chút nước mắt, có chút mặn, Triều Tân nghẹn ngào, tiếp tục an ủi nàng.

Cuối cùng đè nàng dưới thân,vừa nhìn nàng khóc đến quay mặt đi, cổ hơi co rúm, vừa tỉ mỉ kiểm kê mỗi một bộ phận thân thể nàng.

Thiên lôi câu địa hỏa, Triều Tân lôi là dòng điện tê tê, hỏa là từng đám từng đám lửa nhỏ.

Hướng Vãn nổi lên phản ứng, nhưng nàng vẫn kiên cường, nàng cảm thấy Triều Tân cũng không muốn tiến thêm một bước, chỉ ở bên ngoài vòng vo.

Vì thế nàng chớp mắt nhìn Triều Tân, nghẹn ngào nói: "Vào đi, nếu không đừng chạm vào em."

Triều Tân trong lòng trì trệ, bủn rủn đến kỳ cục.

Nhưng cô vẫn kiềm chế hôn lên khóe mắt và môi nàng, vẫn đi vòng quanh bên ngoài.

Hướng Vãn phóng thích rất nhanh, nhưng phóng thích rất không cam lòng, lúc này nàng bị Triều Tân nhốt vào trong ngực.

Cả người như cánh chim được thu gọn lại, nàng vẫn hỏi: "Cái này thì tính là gì?"

Triều Tân trên dưới vuốt ve da gà của nàng, giống như đang vuốt ve tâm tình hỗn loạn của nàng.

Trầm ngâm trong chốc lát, người lớn tuổi mở miệng trước.

"Em căng chặt quá, Vãn Vãn, từ khi cuộc thi này bắt đầu, em vẫn luôn rất căng chặt."

"Có thể là đối mặt với chị, cũng có thể là bởi vì không thích nghi với hình thức thi đấu."

Hướng Vãn lúc trước thoải mái lại tự nhiên, làm sao có thể rõ ràng nói không nói chuyện tình cảm chỉ cầu niềm vui, lại im lặng không lên tiếng ngồi ở bên giường khóc?

Triều Tân dùng cằm nhẹ nhàng cọ trán: "Muốn cho em thoải mái một chút, muốn cho em thả lỏng một chút."

Thả lỏng?

Lời này đau đớn Hướng Vãn, nàng nhíu mày hỏi Triều Tân: "Chị chính là giúp học viên của chị thả lỏng như vậy sao?"

Triều Tân sửng sốt, khó có thể tin hỏi ngược lại: "Em nói cái gì vậy?"

"Rõ ràng không phải, chị sẽ không làm chuyện như vậy với người khác." Hướng Vãn buồn bã thở ra một hơi.

Cần gì phải tìm lý do đường hoàng chứ? Chúng ta rõ ràng đều vì tình mà khốn đốn.

"Chị chỉ vì thích em, chị lại không chịu nói."

Không chịu nói bởi vì thích, cho nên muốn, không chịu nói không cam lòng làm bạn giường, ngược lại muốn đuổi nàng đi.

Triều Tân không nói tiếp, im lặng ngồi dậy, vén tóc ra sau.

Chờ kim giây trôi qua gần nửa vòng, mới dùng giọng nén lại nói: "Chị không có không chịu nói."

"Cũng chưa từng không thừa nhận."

Váy ngủ của cô rất mỏng, giờ phút này phần lưng căng chặt, thậm chí có thể nhìn thấy xương bướm và đường cong cột sống.

"Chị vẫn luôn rất thích rất thích em, nhưng vậy thì sao, Hướng Vãn, em vẫn không thể chấp nhận gia đình chị."

Cái thích của chị, chẳng là gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro