Chương 90
Edit: phuong_bchii
________________
Trái tim Hướng Vãn tràn đầy vô hạn, giống như có chút không chịu nổi hoài niệm sông cuộn biến gầm như thế, thể hiện ra ngoài chỉ có bản năng co rúm.
Nhảy dựng lên, giống như mí mắt không biết là báo tin vui hay báo tin buồn.
Sau đó nàng ôm Triều Tân hôn môi, lần này là vì bình tĩnh.
Nàng từ đáy lòng chiếm được yên tĩnh, giống như có người nói với nàng, không phải giờ này khắc này chỉ có hai người như vậy, mà là từ lúc khai thiên lập địa tới nay, trong hành lang năm tháng mấy ngàn năm, chỉ có hai người như vậy.
Gặp nhau vào mùa xuân, gặp nhau vào mùa đông.
Da Hướng Vãn rất lạnh, Triều Tân sờ soạng hai cái, ở bên môi nói với nàng: "Mặc quần áo vào, được không?"
"Không được." Khóe mắt Hướng Vãn đỏ hoe.
Mặc vào lại phải đi về, nàng không thể ở lại đây lâu.
Triều Tân cũng không có miễn cưỡng nàng, chỉ nhấc chăn lên, bọc nàng lại.
Sợi tóc hỗn độn ôm chăn mỏng, khuôn mặt như ngọc môi hồng răng trắng, Triều Tân lại một lần nữa cảm thấy nàng giống như mỹ nhân ngư vừa được giải cứu, không biết mặc quần áo như thế nào, chỉ có thể ngây thơ bọc vải che đậy xấu hổ.
Xương quai xanh và ngực loả lồ ra, giống như sự đối kháng giữa thiên nhiên và văn minh.
Triều Tân vươn tay lau khóe mắt đỏ hoe cho Hướng Vãn, nghe thấy Hướng Vãn hỏi: "Vậy chị nói gia đình của chị, lại là có chuyện gì?"
Triều Tân cái gì cũng không nói, chỉ thở dài một hơi nhỏ.
"Chị chẳng bao giờ nói cho em biết, làm sao em biết được gia đình chị, quá khứ của chị chứ?" Hướng Vãn có chút giẫn dỗi.
"Muốn nói với em nhưng không biết bắt đầu từ đâu," Triều Tân vẫn cảm thấy có chút khó khăn, "Bởi vì rời khỏi nơi đó, chính là vì không muốn nhắc tới nó nữa."
Vì không muốn trải qua nữa, vì không muốn nhớ lại nữa, vì làm một người hoàn toàn mới.
"Nhà chị ở một..."
Triều Tân vừa nhớ lại, vừa tìm từ.
"Trước mắt nó có ảnh hưởng gì tới chị không?" Hướng Vãn đột nhiên ngắt lời cô, hỏi.
Triều Tân ngước mắt, suy nghĩ một chút: "Tạm thời không có."
"Vậy chị đừng nói nữa," Hướng Vãn nhếch khóe miệng, "Bao giờ chị muốn thì hãy nói với em."
"Không phải em muốn biết sao?" Triều Tân liếm môi trên.
"Nhưng em cảm thấy chị rất buồn."
Hướng Vãn suy nghĩ, nếu tất cả nỗ lực của Triều Tân là để thoát khỏi, vậy nàng không muốn trở thành người khiến Triều Tân quay lại quá khứ.
Gia đình của cô có lẽ không giống với Hướng Vãn, Hướng Vãn nhớ cha mẹ cùng huynh đệ tỷ muội của nàng, Triều Tân nhắc tới, không có quyến luyến, chỉ có nặng nề.
"Triều Tân." Hướng Vãn vừa mềm như bông gọi cô.
"Hửm?"
"Chị muốn em tin chị, vậy chị có tin em không?" Hướng Vãn ôm lấy chăn, giật giật xương quai xanh tinh tế, hỏi cô.
Triều Tân lẳng lặng chờ nàng nói tiếp.
"Chị chấp nhận quá khứ của em, làm sao lại cảm thấy, em không thể chấp nhận của chị chứ?"
Trong con ngươi của nàng có hơi nước, có vầng sáng, trông như viên ngọc dưới biển sâu, sống động, từ vỏ sò mở ra.
"Em có thể hứa với chị, bất luận là quá khứ như thế nào, chỉ cần Triều Tân vẫn là Triều Tân, em cũng sẽ giống như chị đối với em, em..."
Một lần lại một lần, không do dự mà yêu đối phương.
Hai gò má Hướng Vãn có chút ửng hồng, không nói tiếp.
Sao lại tâm sự với nhau ở chỗ này? Không phải nhà Triều Tân, cũng không phải căn nhà nhỏ nàng mới chuyển, mà là ở trong một ký túc xá gần như là khách sạn, chăn không phải chăn thường dùng, trên gối ôm in logo chương trình, trước khi nói chuyện còn phải xác nhận camera đã tắt hay không.
Tai Triều Tân cũng đỏ, dời ánh mắt đi, nhìn ánh trăng phía dưới rèm cửa sổ, nói: "Ừ."
"Nếu chị không yên tâm, cứ nói trước với em một chút." Hướng Vãn thò người ra.
"Là... nghèo khó sao?" Nàng thử hỏi.
Triều Tân không được tự nhiên nhíu mày, âm thanh có chút khàn: "Gần gần vậy."
Hướng Vãn nhíu mày, ngồi trở lại: "Nghèo khó, liền khiến chị, cảm thấy em..."
Cảm thấy nàng không thể chấp nhận, cảm thấy nàng không muốn thích Triều Tân nữa, cô chính là nhìn mình như vậy sao?
"Không, Vãn Vãn," Triều Tân nhìn nàng, nghiêm túc nói, "Em không hiểu nghèo khó."
Nghèo khó thực sự, không phải là khó khăn về kinh tế, mà là cằn cỗi về tư tưởng, là cằn cỗi sinh ra rất nhiều rất nhiều xấu xa và tội ác, là thâm căn cố đế mà cá thể không thể lung lay.
Nếu có thể, cô hy vọng Hướng Vãn vĩnh viễn không hiểu được nghèo khó thật sự.
Vì thế Triều Tân không nói thêm gì nữa, chỉ chọn một vài thứ không quan trọng.
"Hơn nữa, chị còn có Bài Bài, chị muốn gánh vác cuộc đời của Bài Bài," cô hắng giọng, có chút không được tự nhiên, "Sau khi chia tay em, chị... chị có lên mạng tìm kiếm một chút, ừm."
"Rất nhiều người nói rằng đừng tìm gia đình có con nhỏ, đừng tìm những 'phượng hoàng nam' nhà nghèo, những người có gánh nặng sẽ phân chia tiền bạc và sự quan tâm đáng lẽ phải đầu tư vào gia đình của họ cho những nơi khác, hơn nữa, tính cách cũng không tốt lắm."
Triều Tân mím môi, giọng rất nhẹ.
"Phượng hoàng nam, là gì?" Hướng Vãn chớp mắt hỏi nàng.
"Đại khái là...... Xuất thân không được tốt," Triều Tân gãi gãi lông mày, "Là kiểu người tự mình cố gắng đứng vững."
"Hàn môn quý tử, rất lợi hại." Hướng Vãn nghiêng đầu nói.
"Không giống lắm."
"Vả lại, chị cũng không phải nam, chị là cô nương, chị là Triều Tân." Hướng Vãn cười, nói một câu, đôi môi mỏng liền nhẹ nhàng chạm một cái.
Vành tai Triều Tân cũng đỏ, nghiêng đầu không nói gì.
"Cô Triều." Hướng Vãn lại sâu kín nhìn nàng.
"Hửm?"
"Chị mà cũng lên mạng tìm kiếm mấy thứ này?" Hướng Vãn có chút vui vẻ, chớp chớp mắt.
Triều Tân giơ tay, vân vê vành tai của mình.
Trước đây không có tìm.
"Em cũng có tìm," Hướng Vãn nhỏ giọng nói, "Trên mạng nói với em, sau khi chia tay nhất định không được quấy rầy, nếu không sẽ khiến người ta chán ghét."
Hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời bật cười.
Hướng Vãn có chút ảo não, nếu không tuân thủ nghiêm ngặt thể diện như vậy, sớm nói rõ với Triều Tân một chút, e là cũng sẽ không xa nhau mấy tháng trời.
Một trăm ngày đêm, nàng cảm thấy tiếc nuối.
Nghĩ đến đây, lại buồn.
Triều Tân nhìn hàng mi nàng rủ xuống, bóng đổ phủ lên khuôn mặt xinh đẹp, có vẻ cực kỳ động lòng người.
Cô thò người ra, đưa môi đến tai Hướng Vãn, nhẹ giọng nói một câu.
Khóe mắt Hướng Vãn đỏ ửng thoáng chốc liền tiến vào đáy mắt, giọng nói của Triều Tân vốn đã gợi cảm, lại còn nói như vậy.
Khiến cho nàng theo bản năng muốn từ chối, bởi vì gặp phải thứ hấp dẫn quá lớn, phản ứng bản năng của con người giống như là tự bảo vệ mình, quá dễ dàng rơi vào bẫy.
Vì thế nàng lắc đầu.
Triều Tân hé miệng, lại buông ra, trước mắt nốt ruồi lệ khẽ động, nói: "Chị đi súc miệng lần nữa, sẽ súc miệng thật kỹ."
"Không phải vì chuyện này." Hướng Vãn nhỏ giọng nói, hai má sắp đỏ bừng.
Không phải vì thế mới từ chối.
"Em không muốn?" Triều Tân dùng ánh mắt trêu chọc nàng.
Rõ ràng lần trước rất thoải mái.
Da đầu Hướng Vãn tê dại, nhưng nàng nhìn Triều Tân nói: "Muốn, lại muốn nói điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Hướng Vãn ăn miếng trả miếng, cũng tiến lại gần, nhẹ giọng nói một câu.
Sau đó nhấp nhấp vành tai Triều Tân.
Cổ Triều Tân cũng đỏ, hạt dẻ nhỏ nhanh chóng trải ra.
Sau đó cô mỉm cười nhìn Hướng Vãn, đuôi mày khẽ động: "Có thể."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro