Chương 96

Edit: phuong_bchii

_________________

"Hai vết xước nắp ca pô phía trước và cửa hông xe cô Triều, cửa hông của tôi ba vết, tôi tính một chút nhé, phí sửa chữa đại khái phải 180 ngàn."

Một lần nữa thuê một phòng, Tô Xướng ngồi đối diện Tôn Nhị, dùng giọng nói thanh quý nhẹ nhàng nói.

Tôn Long đứng ở bên chân tường chà xát bùn đen trên tay, người phụ nữ lớn miệng, theo bản năng liền vươn tay kéo cổ áo Tôn Nhị, Tôn Nhị bị cô ta kéo phiền, trở tay hất ra, giờ phút này trong lòng đã mơ hồ có dự cảm không lành, nhưng vẫn mạnh miệng: "Mấy, mấy vết thôi, cần nhiều tiền vậy à, tôi, tôi có thể kiện cô lừa đảo."

Nói xong nhanh chóng dài dòng một ngụm trà, cùng với hơi nóng hừng hực lao xuống.

"Đây là tin tức vừa mới cho anh xem, giá của chiếc xe này là 1,5 triệu, phí sửa chữa vết xước 120 nghìn, đây là tình trạng xe bị hư hỏng, anh có thể so sánh với tình hình xe bên ngoài một chút." Tô Xướng không nhanh không chậm đưa ảnh chụp màn hình cho anh ta xem.

"Tin tức trên đài truyền hình." Vu Chu nhịn không được đưa tay chỉ chỉ tiêu đề, nhắc nhở anh ta xem.

Tôn Nhị mở mắt, cẩn thận với đầu tới nhìn.

"Sao lại, sao lại tốn nhiều vậy?" Không biết là khó tin, hay là chi phí sửa chữa cao ngất làm đầu óc anh ta trở nên mụ mị, tổng cộng chỉ hỏi được một câu bằng giọng như ruồi muỗi.

Triều Tân ở một bên cười châm chọc, từ lúc vào cửa đã không nói gì.

Mà Hướng Vãn ở bên cạnh nắm tay cô, cũng không nhiều lời.

May mắn có Tô Xướng các cô hỗ trợ. Bởi vì chuyện của Triều Vọng và Bài Bài, Triều Tân không thể bình tĩnh đàm phán với nhà họ Tôn như vậy, mà chính mình lại chưa từng giao tiếp với lưu manh như vậy, nếu quả thật giao cho hai cô xử lý, sợ cũng không thể trấn định tự nhiên như thế.

Mà quan hệ của người thứ ba, mang theo xa lạ không liên quan đến đau khổ, luôn có thể khiến Tôn Nhị kiêng dè một chút.

"Đây là tôi xem qua cho anh, giá xe của cô Triều và xe của tôi, không thể so với chiếc vừa rồi." Tô Xướng cười nhàn nhạt, "Anh có thể, đơn giản mà đổi lại một chút, suy nghĩ xem tôi có nói chuyện giật gân hay không."

"Nói chuyện giật gân nghĩa là, anh nghĩ thử chúng tôi có phải cố ý hù dọa anh hay không, có tư cách bảo anh bồi thường nhiều tiền như vậy hay không." Bành Hướng Chi đúng lúc đưa ra một câu, sợ anh ta không có văn hóa nghe không hiểu.

"Không thể nào," Tôn Nhị lùi người về phía sau, "Vẽ có hai đường đó, cũng không phải cố ý."

"Anh có thể nói với xưởng sửa chữa như vậy không? Tôi không cố ý, anh sửa miễn phí cho tôi đi?"

"Các người, các người," Tôn Nhị nửa ngày nói không nên lời, nhanh chóng chớp mắt vài cái, nói, "Các người muốn đi thành phố lớn sửa, vậy chắc chắn sẽ thu phí đắt, ở chỗ chúng tôi không mắc như vậy."

Tôn Nhị ấp úng, trán toát ra mồ hôi lạnh.

180 ngàn... 180 ngàn, đầu lưỡi của anh ta đều muốn thẳng.

"Không phải chúng tôi muốn đi Giang Thành sửa, mà là chỉ có salon ô tô 4S mới có thể khôi phục vết xước của chúng tôi. Nước sơn nhìn như mỏng, thật ra có vài lớp, thậm chí có lớp không thể sửa, chỉ có thể thay cửa. Cụ thể tới mức nào, còn cần công ty bảo hiểm định tổn thất. Bên sửa chữa báo giá sửa chữa. Sau khi công ty bảo hiểm bồi thường, sẽ hỏi các người bồi thường."

"Cho nên cũng không phải chúng tôi nói bao nhiêu thì là bao nhiêu, 180 ngàn chỉ sợ chỉ là một cái giá quy định, anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý cho tốt đi."

"Còn nữa, sau khi đi bảo hiểm vết xước, phí bảo hiểm năm sau của tôi sẽ tăng lên, xe sơn lại sẽ giảm giá trị đáng kể, chi phí khấu hao của xe cũng đáng được nhắc tới. Cùng với chi phí lỡ công do xử lý loại tai nạn này và kết hợp với việc đưa xe đi sửa chữa, tôi và cô Triều, chắc anh không biết nhiều về thù lao mỗi giờ của chúng tôi."

Tô Xướng nói không nhanh không chậm, nhưng cũng rất có kỹ xảo nói.

Triều Tân nhạy bén phát hiện cô dùng kỹ thuật biểu diễn của studio âm thanh, tầng tầng tăng thêm áp lực âm thanh, từng câu từng chữ siết chặt tốc độ, dùng một diễn viên lồng tiếng đắn đo tiết tấu và nền tảng thổi phồng cảm xúc, nhẹ nhàng liền quen thuộc tạo ra một bầu không khí dần dần căng thẳng.

Tô Xướng vừa dứt lời, người phụ nữ "oa" một tiếng liền khóc, khóc đến thảm thương, vừa khóc vừa dùng sức đánh Tôn Long.

Tôn Long khóc nức nở, tay bôi lên mặt một vệt bùn đen vàng.

Tôn Nhị lau mồ hôi, quay đầu lớn tiếng mắng: "Khóc! Mày khóc cái gì mà khóc! Ông đây giết chết cả tổ tiên nhà mày!

Anh ta thở hổn hển mắng chửi, Hướng Vãn nghe vậy nhíu mày, lại có chút tò mò, mở to mắt trong trẻo ném về phía Triều Tân, giống như đang hỏi —— đây là ý gì?

Triều Tân vươn cánh tay, ôm vai của nàng, sau đó đưa tay che lỗ trái của nàng, lại điềm tĩnh buông xuống, xoa xoa vành tai của nàng.

Không muốn những lời này vấy bẩn tai của nàng, không muốn những lời này vấy bẩn Hướng Vãn của cô.

Người phụ nữ không dám gào nữa, ôm Tôn Long lau nước mắt, Tôn Long bị quát cũng chỉ dám khóc nức nở.

Tôn Nhị thở hổn hển, đập bàn: "Vậy thì sao! Ông đây không có tiền! Một đồng cũng không có! Cô cũng chỉ trừng mắt nhìn tôi thôi."

Anh ta cứng cổ, như một con ngỗng già sẵn sàng bị cắt cổ.

Chiêu lưu manh quen dùng, lại, đòi tiền một xu cũng không có.

"Đoán được rồi." Tô Xướng thở dài.

"Vì vậy, ban đầu tôi định, trực tiếp báo án là được. Bây giờ tôi chỉ cần một cuộc gọi, có thể đồng thời thông báo đến đồn công an trong trấn và công ty bảo hiểm gần nhất, công ty bảo hiểm sẽ đến xác định sự cố và định giá thiệt hại, dựa vào số tiền bồi thường để đòi lại từ anh, nếu anh không thể bồi thường, sẽ phải đối mặt với việc bị khởi tố, tức là ra tòa, sau khi có phán quyết, cho dù anh nói anh không có tài sản, chúng tôi vẫn có thể yêu cầu thi hành án, lúc đó tất cả tài sản của anh, bao gồm nhà cửa, xe máy, cá trong ao, và hoa màu của anh, có thể sẽ phải đối mặt với việc bị bán đấu giá."

"Tôi đoán là vẫn chưa đủ, vậy thì anh sẽ bị liệt vào danh sách đen, ừm, mỗi khoản tiền anh kiếm được đều phải ưu tiên trả nợ, cho đến khi trả hết, anh có thể suy nghĩ xem gia đình mình sẽ sống những ngày như thế nào."

"Đây là một mặt thôi đấy." Tô Xướng cười.

"Gọi điện báo án là vì tôi muốn thu thập chứng cứ, tôi sẽ kiện Tôn Long ra tòa với tội danh cố ý làm hư hỏng tài sản, tôi vừa tham khảo ý kiến pháp vụ của mình, loại hư hỏng này thuộc 'số lượng rất lớn', ngoài bồi thường dân sự ra, còn có thể liên quan đến trách nhiệm hình sự, tức là mức án tù có thời hạn từ ba năm đến dưới bảy năm."

Tô Xướng nói xong, chuyển đoạn ghi âm pháp vụ gửi tới, thành văn bản đặt trước mặt Tôn Nhị.

Anh ta đã hoàn toàn ỉu xìu, ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình, cũng không biết có nhìn vào hay không.

Tô Xướng nói rất dễ hiểu, thậm chí "thêm mắm dặm muối" không chỉ một chút, nhưng đối với người chưa trải qua chuyện lớn gì như Tôn Nhị mà nói, những thứ này cũng đủ khiến anh ta đầu óc choáng váng rồi.

"Đương nhiên, Tôn Long là trẻ vị thành niên, nếu cấu thành tội phạm, cũng sẽ xử phạt nhẹ."

"Nhưng... số tiền lớn còn phải đi học, phải có tiền đồ tốt, các người mong con thành rồng, đúng không?"

Ngón tay của cô ấy bên cạnh điện thoại nhẹ nhàng gõ, giống như đang nói, cô bất cứ lúc nào đều có thể gọi hai cuộc điện thoại này.

Sau đó có thể làm cho gà chó nhà Tôn Nhị không yên.

"Nhưng."

Chờ Tôn Nhị đã bắt đầu run rẩy, cô ấy đúng lúc đưa lên bậc thang.

"Mục đích chúng tôi tới đây anh cũng biết rất rõ, chúng ta chỉ cần Bài Bài, nếu như chúng tôi có thể đưa Bài Bài đi và anh cam đoan về sau không còn liên quan gì đến con bé nữa, vậy những thứ khác đều dễ nói."

Tôn Nhị vừa nghe nói đến "Bài Bài", nhớ tới trên tay vẫn còn lá bài này, trong nháy mắt run rẩy lông mày, muốn kiên cường nói chuyện một chút.

Nhưng Tô Xướng lắc đầu.

"Thật ra đưa Bài Bài đi và lấy lại quyền giám hộ là chuyện sớm muộn."

"Nếu như anh kiên trì không buông, sau khi trở về anh có thể sẽ gặp phải cái thứ hai tố tụng, cô Triều sẽ kiện anh với tư cách là người nuôi dưỡng thực tế, cung cấp các bằng chứng trong những năm qua và chi tiết về tình hình nuôi dưỡng và giáo dục của Triều Bắc, có thể dễ dàng kiện anh về việc thiếu trách nhiệm nuôi dưỡng, không làm tròn trách nhiệm giám hộ."

"Nhất là, anh còn có hành động làm gián đoạn việc học tập của cô bé."

"Và những khoản bồi thường khổng lồ mà anh phải đối mặt cùng với các vụ tố tụng dân sự và hình sự, đúng lúc có thể chứng minh rằng sau này anh không có điều kiện giám hộ tốt hơn, kết hợp với lời khai của cô bé, cô Triều có thể yêu cầu tòa án thay đổi người giám hộ."

"Anh có thể đi hỏi luật sư xem chúng tôi có thể làm được hay không."

Tô Xướng bắt chéo chân, thu tay về.

Vu Chu nhìn sườn mặt của cô ấy, cực kỳ kinh ngạc, sao cô ấy lại cố vấn những thứ này trong thời gian ngắn như vậy? Giống như họ có chuẩn bị mà đến vậy.

Tô Xướng nhếch khóe miệng, thật ra cô ấy không có, cô ấy cũng không hiểu, chỉ là vừa rồi lúc các cô nói chuyện, cô ấy nhàn rỗi không có việc gì lên mạng tìm một chút về thay đổi quyền giám hộ.

Có tính khả thi hay không, cô ấy cũng không nắm chắc.

Nhưng cô ấy có thể thể hiện 100%.

Huống chi, Tôn Nhị không mời được luật sư nào tử tế.

Tôn Nhị lại ỉu xìu, làm sao cũng nghĩ không ra, sao trông một lúc ngắn ngủi trên người hình như chỉ có ba bốn vụ kiện?

"Sở dĩ không có lựa chọn trực tiếp tố tụng, là bởi vì mọi người sợ phiền, một vụ kiện tụng, hao tổn hơn nửa năm của hai bên, là chuyện rất thường thấy. Cho nên chúng tôi đương nhiên hy vọng có thể thương lượng giải quyết, anh cảm thấy thế nào?"

Giọng của cô ấy lại nhẹ xuống, nhìn Tôn Nhị.

Tôn Nhị nửa ngày không nói chuyện, vây quanh mấy người phụ nữ trước mặt, như là ngồi ở phòng thẩm vấn.

"Vậy, vậy cô nói muốn thế nào sao?"

Tô Xướng không nói gì, nhìn về phía Triều Tân.

Triều Tân lấy giấy và bút ra, mặt không chút thay đổi nói: "50 ngàn tôi đưa, nhưng khấu trừ từ phí sửa chữa, như vậy anh còn nợ chúng tôi 130 ngàn, anh viết một tờ giấy nợ, tôi đưa Bài Bài đi, chỉ cần sau này anh không tìm tới nữa, tôi cũng sẽ không đòi tiền anh, phí sửa chữa tôi tự mình trả, của Tô Xướng tôi cũng trả thay anh, sẽ không có bất kỳ gì sau đó nữa."

Lại mở mực đóng dấu ra, mang lên.

"Viết một tờ khác tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con, ký tên, điểm chỉ."

Cô biết cái này cũng không có hiệu lực pháp luật gì, nhưng cô đồng thời cũng rất hiểu loại người như Tôn Nhị này, đối với người mù pháp luật như anh ta mà nói, có lẽ việc điểm chỉ còn có sức ràng buộc hơn cả bản án giấy trắng mực đen.

Tôn Nhị không lên tiếng, chỉ móc điếu thuốc ra bắt đầu hút.

Nhưng Triều Tân nhìn phản ứng của anh ta, biết rằng nói đến đây là đủ rồi, Tôn Nhị vốn dĩ không có tình cảm gì với Bài Bài, lúc đầu ném đi như rác, giờ động chút tâm tư lệch lạc, cũng chỉ là lấy giỏ trúc múc nước, không thể nói là tổn thất gì với anh ta, cũng không có đau lòng như cắt thịt.

Dù sao, đứa con trai của anh ta mới là phần thịt trong lòng kia.

Triều Tân vừa viết chữ, vừa cười lạnh trong lòng.

Viết xong đứng trước mặt anh ta.

Tôn Nhị bình tĩnh xem, kẹp điếu thuốc ở mép bàn búng hai cái, lại hít một hơi, cuối cùng hít mũi, dập thuốc vào chén trà.

"Sau này chắc chắn sẽ không kêu tôi bồi thường nữa?" Giọng anh ta khàn khàn híp mắt nhìn tờ giấy nợ.

"Chắc anh biết, tôi có bao nhiêu không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh." Triều Tân nhìn anh ta, chậm rãi nói.

Tôn Nhị cà lơ phất phơ gật đầu, lập tức điểm chỉ xuống.

Điểm chỉ xong nhanh chóng lau hai cái trên áo, phun mạnh ra một ngụm đờm.

"Đi, đón Bài Bài."

Triều Tân đứng dậy, quay lưng về phía Tôn Nhị, thở phào nhẹ nhõm.

Cổ họng nuốt rồi lại nuốt, chua xót bên trong làm thế nào cũng nuốt không hết, kéo tay nàng, cùng nàng chậm rãi đi ra ngoài.

Mở cửa xe, Hướng Vãn ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, bọn Tôn Nhị còn chưa lên xe, vì thế nàng có thể rảnh rỗi nói hai câu với Triều Tân.

"Vừa rồi lên xe, thấy vết xước này, vẫn có chút đau lòng." Hướng Vãn dịu dàng nói.

Triều Tân một tay vịn tay lái, tay kia vén tóc.

"Nhưng, chỉ cần có thể đổi lại Bài Bài, tiền bạc gì cùng lắm chỉ là vật ngoài thân, em có thể giao kho bạc nhỏ của em cho chị, chúng ta gom lại, bồi thường cho Tô Xướng." Hướng Vãn nghiêm túc nói.

Triều Tân liếc nhìn nàng: "Kho bạc nhỏ?"

Trong mắt rốt cuộc cũng có ý cười rải rác.

Cô thực sự thấy có lỗi vì đã bày ra môi trường sống của mình như vậy với Hướng Vãn, nhưng Hướng Vãn cũng có thể hiểu, tại sao trước đây cô không nói.

Quá khó mở miệng, khó đến mức không biết bắt đầu từ đâu.

Hướng Vãn sờ mu bàn tay cô, nói: "Rồi sẽ ổn thôi."

"Sẽ ổn thôi, Triều Tân."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro