Chương 14

Khi các cô vào phòng tập nhảy thì không thấy ai ở đó.

Quý Vân Nặc nhanh chóng sắp xếp lại đội hình cho họ.

Tiêu Ngôn Cẩn ngồi bệt xuống sàn, ngơ ngác.

Quý Vân Nặc nhẹ nhàng đá cô một cái.

"Đứng dậy ngay."

"Dạy bọn họ trước đi"

"Đứng dậy."

"Tôi mệt lắm rồi..."

Ánh mắt lạnh lùng của Quý Vân Nặc quét qua, khiến Tiêu Ngôn Cẩn cảm thấy như mình vừa rơi vào vùng Nam Cực, lập tức bật dậy.

"Các cậu xem lại video nhảy đi, tôi sẽ xem các cậu tập luyện thế nào."

Giang Nam và Tằng Di Thư tập loạn cả lên, may mà Tằng Di Thư có chút nền tảng vũ đạo, nên trông khá hơn hai người Giang Nam và Tiêu Ngôn Cẩn một chút.

Tiêu Ngôn Cẩn nhìn mà không dám tin vào mắt mình.

Cô nghĩ: "Đây thật sự là lớp C sao?"

Sau ba tiếng, Quý Vân Nặc giúp Giang Nam và Tằng Di Thư chỉnh sửa vài động tác, dựa vào độ mềm dẻo và khả năng ghi nhớ của họ, còn bảo họ đặc biệt tăng cường luyện tập.

Chỉ trong thời gian ngắn, động tác của hai người đã tiến bộ đáng kể.

Nhưng Tiêu Ngôn Cẩn chỉ muốn sớm được loại khỏi danh sách khi đứng bét bảng, bởi vì cô không muốn nghiêm túc luyện tập chút nào. Nhưng ánh mắt của Quý Vân Nặc thật sự quá đáng sợ, nên cô chỉ có thể giả vờ chăm chỉ. May mà Quý Vân Nặc bận để ý hai người kia, không có thời gian chú ý đến cô.

"Vân Nặc tỷ tỷ, cảm ơn cậu đã dạy chúng tôi!" Đến sáu giờ tối, Giang Nam và Tằng Di Thư vô cùng cảm kích.

Quý Vân Nặc uống một ngụm nước, cổ thon dài lấp lánh vài giọt mồ hôi.

Tiêu Ngôn Cẩn ngồi dưới đất nhìn theo đường cong mềm mại của nàng, trong lòng bỗng nhiên có chút rung động.

"Người ta chỉ lớn hơn các cậu có vài tháng, gọi tỷ tỷ nghe không hợp lắm đâu?" Tiêu Ngôn Cẩn nhướng mày, giọng điệu nửa đùa nửa thật. "Tôi còn nhỏ hơn Nặc tỷ tỷ ba tuổi đấy, chỉ có tôi mới được gọi nàng là tỷ tỷ."

"Các cậu đi ăn cơm đi, có vấn đề gì thì cứ tìm tôi." Quý Vân Nặc chẳng buồn để ý đến cô.

Giang Nam và Tằng Di Thư rời đi. Tiêu Ngôn Cẩn phủi mông đứng dậy, cười nói: "Tỷ tỷ, vậy tôi cũng đi đây."

"Khoan đã." Quý Vân Nặc thản nhiên lên tiếng.

"Hả, sao thế?" Tiêu Ngôn Cẩn cảm giác có gì đó không ổn.

"Các cậu ấy có thể đi, cô thì không." Giọng Quý Vân Nặc lạnh lùng.

"Vì sao?"

"Cô còn phải tập nhảy ca khúc chủ đề."

"Không phải chứ, lúc trước cô không dạy tôi, giờ lại bắt tôi tập sao? Hơn nữa đã mấy tiếng trôi qua, cô không mệt à?"

Quý Vân Nặc nhếch môi cười, ánh mắt lấp lánh: "Không mệt."

Tiêu Ngôn Cẩn: "..."

"Vậy sao cô không dạy chúng tôi một lần luôn?"

"Vì cô là người nhảy tệ nhất. Nếu tôi dạy chung một lần, hai người kia chắc chắn không thể hoàn thành trong thời gian ngắn vì bị cô kéo chân."

"Tỷ tỷ tốt của tôi ơi, thật ra tôi đến tìm cô là để giúp họ tìm một cao thủ dạy nhảy mà thôi. Tôi không muốn nhảy đâu, tha cho tôi đi." Tiêu Ngôn Cẩn giả vờ đáng thương.

Quý Vân Nặc lắc đầu: "Không được."

Tiêu Ngôn Cẩn hừ nhẹ, nói thầm: "Cô không cho tôi đi, tôi lại càng không nghe cô!"

Vừa định xoay người chạy đi, cô đã bị Quý Vân Nặc dễ dàng tóm lại.

"Muốn chạy sao?" Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

"Tỷ tỷ, chân tôi mềm nhũn rồi..." Tiêu Ngôn Cẩn sắp khóc.

Quý Vân Nặc nhìn đồng hồ: "10 giờ rưỡi cô có thể đi."

"Nhưng tôi chưa ăn cơm!"

"Vậy cô đi ăn đi, 11 giờ hãy quay lại."

Tiêu Ngôn Cẩn: "..."

"Cô không đi theo tôi à? Không sợ tôi không quay lại sao?"

"Tôi tin cô."

Đại tiểu thư lòng dạ hiểm độc mà có thể nói những lời chân thành như vậy sao? Tiêu Ngôn Cẩn không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Hừ! Cô chạy ra ngoài.

Nhưng vừa bước vào ký túc xá, lòng lại rối bời.

Lỡ nàng chờ mình thật lâu thì sao?

Rõ ràng là mình mời nàng đến dạy Giang Nam và Tằng Di Thư, vốn dĩ đã nợ một nhân tình, không thể cứ thế biến mất được, đúng không?

Hơn nữa, nàng còn nói tin tưởng mình! Đáng ghét!

Tiêu Ngôn Cẩn vội vã chạy về phòng tập, thấy Quý Vân Nặc vẫn ngồi xếp bằng dưới đất, tóc buông xõa, mùi hương thoang thoảng. Nàng lười biếng nhìn đồng hồ.

"Cô đi ăn 36 phút, vậy 11 giờ 6 phút mới được về."

Tiêu Ngôn Cẩn giật giật khóe miệng, giờ cô có thể hối hận mà quay trở về ký túc xá được không?

Cuối cùng, cô tập cho đến khi động tác của mình giống với động tác Giang Nam đã nhảy trước đó.

Nhìn lại bản thân, cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao lúc trước mình chê cười Giang Nam và Tằng Di Thư nhảy giống thỏ.

Bây giờ, chính cô cũng nhảy y hệt một con thỏ!

"Chân cô để kiểu gì vậy?" Quý Vân Nặc khoanh tay, dùng chân chạm nhẹ vào bắp chân cô.

Tiêu Ngôn Cẩn suýt nữa khuỵu xuống.

"A.... Nặc tỷ tỷ, chân tôi đau!" Tiêu Ngôn Cẩn nghiến răng nói.

“Nhảy vốn dĩ yêu cầu toàn thân vận động, đau là chuyện bình thường.” Quý Vân Nặc thản nhiên nói.

“Vậy tôi hiện tại luyện thế nào rồi?”

“Cô muốn tôi nói thật sao?” Quý Vân Nặc chống cằm, suy nghĩ sâu xa.

“Kém, cực kỳ kém, vô cùng kém.”

“Cô đang đọc rap diss sao?”

“Tôi chỉ đang thuật lại sự thật, so với hai người bọn họ cô còn tệ hơn nhiều.”

“Tôi vẫn cảm thấy mình có chút tiến bộ mà!”

“Vậy thì đừng quá tự tin mà hỏi tôi.”

“Tôi không có!”

Sau hai tiếng rưỡi tập luyện, Tiêu Ngôn Cẩn mồ hôi ướt đẫm. Trước đây cô từng học nhảy đường phố, nhưng vì để tạo ấn tượng rằng bản thân chẳng biết gì, cô đành giả vờ bắt đầu từ con số 0. Tập xong một lượt, cô phát hiện thân thể nguyên chủ cứng đờ kinh khủng! Nhưng dường như Quý Vân Nặc cũng nhận ra cô có chút nền tảng, chỉ là không hỏi, không hỏi thì càng tốt, cô cũng chẳng muốn giải thích.

“Còn nửa tiếng nữa tôi có thể về rồi…” Tiêu Ngôn Cẩn nằm vật ra sàn, thở hổn hển. So với ca hát, cô thực sự ghét nhảy.

Quý Vân Nặc bước đến, cúi đầu nhìn cô. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, gương mặt lạnh lùng của nàng lại thoáng xuất hiện chút ôn nhu.

Tiêu Ngôn Cẩn nhìn xuống dưới, phát hiện Quý Vân Nặc cao 1m72, nhưng tỉ lệ cơ thể lại hoàn hảo, đôi chân còn dài hơn cả Thời Chính Nghĩa. Dáng người nàng tuy gầy nhưng không phải gầy trơ xương, mà vừa vặn cân đối.

Một Omega như thế sẽ thích kiểu Alpha nào nhỉ?

Khoan đã, tại sao cô lại nghĩ về chuyện này?? Việc Quý Vân Nặc thích Alpha hay Omega thì có liên quan gì đến cô đâu!!

“Nhìn đủ chưa?” Quý Vân Nặc lạnh lùng lên tiếng.

“Hả?”

“Đứng lên, tiếp tục tập luyện.”

“À…” Khóc trong lòng.

------------------------------------

Hai ngày trôi qua, Giang Nam và Tằng Di Thư cơ bản đã ghép được cả bài hát và vũ đạo.

Mỗi ngày, hai người họ đều tự cổ vũ bản thân: “Nhất định phải vào top 15, vì công ty giành lấy vinh quang!”

Tiêu Ngôn Cẩn đứng cạnh nghe mà muốn chui xuống đất để trốn. Hai kẻ ngốc này!

Khi lớp C gần rời đi hết, có hai bóng dáng xuất hiện ngoài cửa là Quý Vân Nặc và Lan Nguyện Nịnh.

Phong cách của hai người khá giống nhau nhưng vẫn có nét khác biệt.

Lan Nguyện Nịnh thuộc kiểu thanh lãnh ôn nhu, còn Quý Vân Nặc lại mang khí chất nữ vương lạnh lùng. Nếu chọn người để làm quen nói chuyện, chắc chắn ai cũng chọn Lan Nguyện Nịnh trước, bởi vì từ đầu đến cuối, Quý Vân Nặc luôn giữ vẻ mặt xa cách.

Tiêu Ngôn Cẩn cười hì hì: “Ui chà, hai vị đại thần đến rồi.”

Quý Vân Nặc lười nhìn đến cô, chỉ nói: “Tôi gọi Nguyện Nịnh đến để giúp các cậu tập luyện.”

“Tôi cũng vừa hoàn thành vũ đạo bài hát, hy vọng không làm chậm trễ việc tập luyện của các cậu.” Lan Nguyện Nịnh cười nhẹ.

Lúc đầu ai cũng nghĩ Lan Nguyện Nịnh lạnh lùng khó gần, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện cô ấy là một tỷ tỷ dịu dàng, dễ ngại ngùng.

Tiêu Ngôn Cẩn cũng cười: “Vậy Nguyện Nịnh tỷ giúp tôi tập luyện chút đi.”

“Ai nói cô ấy sẽ giúp cô?” Quý Vân Nặc lạnh nhạt liếc nhìn cô. “Nguyện Nịnh giúp Giang Nam và Tằng Di Thư, tôi giúp cô.”

Tiêu Ngôn Cẩn ngẩn người: “Vì sao?”

Quý Vân Nặc không chút khách khí đáp: “Vì cô yếu nhất, họ đã có thể nhảy được cả bài còn cô thì không.”

Tiêu Ngôn Cẩn: “……”

Bên kia, Lan Nguyện Nịnh dịu dàng chỉ dẫn cho hai người. Bên này, Quý Vân Nặc vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

Tiêu Ngôn Cẩn cười gượng: “Được rồi, được rồi, tôi nhảy, không phải tôi nhảy là được sao.” Cố gắng đứng dậy, nhưng cả người đau nhức không chịu nổi.

Hai ngày qua cô cố tình lười biếng một chút, nhưng dù sao kinh nghiệm không thể giấu mãi, sớm muộn cũng bị phát hiện.

Tiêu Ngôn Cẩn nhảy vài động tác, trong khi Giang Nam và Tằng Di Thư đã hoàn thành xong phần của mình.

Giang Nam ngạc nhiên: “Ngôn Cẩn, sao cậu vẫn còn tập nhảy vậy?” Tính cách Giang Nam vốn hiền lành, nên cô ấy không có ý châm chọc.

Tiêu Ngôn Cẩn nghiến răng, với cái cơ thể tàn tạ này có thể nhảy nổi sao!!

Lan Nguyện Nịnh nhẹ nhàng hỏi: “Tiêu Ngôn Cẩn, có phải lần đầu cậu tập nhảy nên bị đau cơ không?”

Quý Vân Nặc vẫn dửng dưng: “Không sao đâu, cô ấy chỉ đang diễn thôi.”

Tiêu Ngôn Cẩn trợn tròn mắt. Ai lại diễn đến mức đau đớn tột cùng thế này chứ!!

Sau khi nhảy xong, Tiêu Ngôn Cẩn đổ mồ hôi đầy đầu, ngồi xuống cũng thấy đau.

Tằng Di Thư đưa cho cô một chai nước: “Ngôn Cẩn, uống nước đi.”

Tiêu Ngôn Cẩn uống một ngụm, nhưng bất cẩn mất thăng bằng, ngã vào người Quý Vân Nặc.

“Ah, xin lỗi.” Cô chỉ cảm thấy cơ thể Quý Vân Nặc rất mềm mại, còn có một mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng khiến cô vô thức hít sâu thêm.

Cô cố tình tiến sát hơn một chút. Mùi hương ấy càng rõ ràng hơn.

Bỗng nhiên, Tiêu Ngôn Cẩn nghĩ, nếu được nằm trong vòng tay của nàng, có phải sẽ rất hạnh phúc không?

Quý Vân Nặc không nói gì, chỉ phủi nhẹ bụi trên quần áo.

Giang Nam vui vẻ nói: “Bà nội tôi gửi ít khoai lang sấy, mọi người cùng ăn đi!” Rồi vội vàng lấy ra một túi khoai lang sấy, chia cho mọi người.

Tiêu Ngôn Cẩn cắn một miếng, trong miệng tràn ngập vị khoai lang ngọt bùi. Cô lén nhìn Quý Vân Nặc một cái.

Quý Vân Nặc dường như chưa từng ăn khoai lang sấy, nhìn miếng khoai một cách tò mò, nhưng vẫn ăn thử. Dù sao cũng là quà bà nội người ta gửi đến.

Lan Nguyện Nịnh là người đầu tiên khen: “Khoai lang sấy thơm quá, bà nội cậu thật có tâm.”

Giang Nam ngượng ngùng cười: “Đây là lần đầu tiên tôi rời quê nhà, bà nội biết tôi sắp lên TV thì kích động lắm.”

Lan Nguyện Nịnh dịu dàng hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”

“Nghiệp Thành.”

“Trùng hợp thật, nhà tôi cũng ở Nghiệp Thành.”

“Thật sao!” Giang Nam nở nụ cười tươi như một chú cún con ngoan ngoãn, “Vậy Nguyện Nịnh tỷ tỷ với tôi chính là đồng hương rồi.”

“Sau này về quê, chúng ta còn có thể cùng nhau trở về nữa.”

Tiêu Ngôn Cẩn bỗng nhiên cảm thấy Giang Nam trông rất ngoan ngoãn, rất phù hợp với tiêu chuẩn tìm bạn đời của Omega thời đại này, đặc biệt là chiêu thức "lấy lòng các chị gái".

Nói vài câu, Lan Nguyện Nịnh lập tức có thiện cảm hơn với cô ấy.

Tiêu Ngôn Cẩn đột nhiên quay sang Quý Vân Nặc hỏi: “Tỷ tỷ, cô nói xem tôi có phải là kiểu Alpha khiến các tỷ tỷ Omega yêu thích không?”

Quý Vân Nặc không hiểu vì sao cô lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời theo sự thật: “Không phải.”

“Tại sao?”

“Bởi vì các Omega ở đây không mấy ai có hứng thú với cô.”

Tiêu Ngôn Cẩn: “……”

“Vậy cô có hứng thú với tôi không?” Tiêu Ngôn Cẩn ghé sát tai nàng hỏi, chỉ để có thể ngửi hương thơm lạnh lùng trên người nàng.

“Tôi không có hứng thú với bất kỳ Alpha nào.”

Tiêu Ngôn Cẩn bực bội, giật lấy khoai lang sấy trên tay Quý Vân Nặc, lầm bầm tức giận: “Không cho cô ăn!” Tiện thể còn cắn một miếng, đúng ngay chỗ Quý Vân Nặc vừa cắn.

Quý Vân Nặc nhìn thoáng qua, im lặng cúi đầu.

Nàng không thể không thừa nhận, sự “ngoan ngoãn” của Tiêu Ngôn Cẩn và Giang Nam hoàn toàn khác nhau.

Giang Nam ngoan theo kiểu vô hại, khiến người khác không kìm được mà muốn cưng chiều, còn Tiêu Ngôn Cẩn thì lại mang theo chút nguy hiểm giống như một chú cún nhỏ đáng yêu nhưng chạm vào là có thể cắn ngay. Cảm giác như một bên là cún con ngoan hiền, còn bên kia là một con chó săn nhỏ bướng bỉnh, trêu chọc cô một chút, cô sẽ lập tức cắn trả, vừa đáng yêu lại vừa dữ dằn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro