Chương 30
Mấy ngày sau đó, cả hai đều như đang giấu những tâm sự riêng. Khi chạm mặt cũng chỉ lặng lẽ rời đi, không ai lên tiếng. Không giống như trước kia, Tiêu Ngôn Cẩn sẽ luôn bám theo phía sau Quý Vân Nặc để cố tình chọc tức Sở Lạc hay đến phòng luyện tập của họ để rủ Quý Vân Nặc đi ăn cơm, phát kẹo, tạo không khí.
Sở Lạc thì vui ra mặt, thi thoảng còn cố tình châm chọc Tiêu Ngôn Cẩn: “Liếm cẩu liếm đến cuối cùng cũng chẳng được gì ngoài hai bàn tay trắng.”
Còn Quý Vân Nặc lại càng lạnh nhạt hơn trước, tâm trạng luôn nặng nề, thái độ đối với bất kỳ Alpha nào cũng đều xa cách nhất là với Tiêu Ngôn Cẩn.
Cứ như thể họ chưa từng quen biết, đi ngang nhau cũng không nhìn, không chào.
Đến cả Giang Nam thích đẩy thuyền CP của họ cũng cảm thấy không ổn.
Hai người này đang giận dỗi nhau à? Không được rồi phải để ý thêm mới được!
Tiêu Ngôn Cẩn sau khi luyện tập xong liền cùng Giang Nam cười nói đi ra khỏi phòng tập.
Đúng lúc nhóm người trong phòng bên cạnh cũng đi ra.
Quý Vân Nặc là người cuối cùng rời phòng. Ánh mắt của nàng và Tiêu Ngôn Cẩn vô tình chạm nhau. Cả hai không nói một lời, lặng lẽ bước về hai hướng khác nhau.
“Này, trước kia không phải cậu cứ bám theo Quý đại tiểu thư à? Giờ cô ấy đang một mình đấy, mau lại rủ cô ấy đi ăn cơm đi!” Giang Nam chạm nhẹ vào tay Tiêu Ngôn Cẩn.
Tiêu Ngôn Cẩn thản nhiên đáp: “Thôi đi, người ta chê tôi còn không kịp ấy chứ. Chút nữa Hà Nhu còn dạy tôi nhảy, tôi phải tranh thủ ăn nhanh!”
Dù Tiêu Ngôn Cẩn nói với giọng bình thường nhưng Quý Vân Nặc vẫn nghe rõ từng chữ.
Hà Nhu? Nàng khẽ nhíu mày, lặp lại cái tên trong lòng.
“Hà Nhu dạy cậu nhảy á?” Giang Nam hỏi.
“Ừ, tôi nhảy tệ mà Hà Nhu lại nhảy giỏi, còn biết cách dạy nữa. Mỗi ngày cổ vũ tôi là tôi nhất định sẽ làm được. Tôi rất thích nhảy với cô ấy.” Tiêu Ngôn Cẩn cuối cùng nở một nụ cười nhẹ và nụ cười đó đã lọt vào mắt ai kia.
Bước chân Quý Vân Nặc hơi khựng lại, mãi đến khi xung quanh không còn ai, nàng mới để lộ chút cảm xúc.
Nhìn bóng lưng của Tiêu Ngôn Cẩn, nàng khẽ cụp mắt. Lời của Vệ Thấm lại vang lên trong đầu, càng nghĩ càng rối bời nàng bất giác siết chặt tay rồi giáng một cú đấm mạnh lên tường.
Nàng thật sự không hiểu. Rõ ràng đã quyết tâm rời xa Tiêu Ngôn Cẩn, tại sao mỗi lần thấy cô thì lại không kìm được mà để tâm?
Nàng bất lực ôm trán, khẽ nói: “Quý Vân Nặc, không được yêu Alpha! Không đáng đâu! Không cho phép làm như vậy!”
Đúng lúc đó, hành động của nàng bị Hà Nhu đi ngang qua nhìn thấy.
“Cậu... cậu sao thế?” Hà Nhu hỏi.
Quý Vân Nặc liếc nhìn bàn tay đỏ bừng vì cú đấm, quay đi: “Không có gì.”
“Không có gì mà tay đỏ như vậy? Gần đây mọi người đều có áp lực lớn nhưng cũng không thể hành hạ bản thân như vậy được. Tay đẹp thế này cơ mà. Đi thôi tôi đưa cậu đến phòng y tế.”
Quý Vân Nặc ngại ngùng nhưng cũng không từ chối, đi cùng Hà Nhu đến phòng y tế.
Hà Nhu tự tay bôi thuốc cho nàng vừa bôi vừa nhẹ nhàng thổi thổi, bỗng dưng trong lòng Quý Vân Nặc có một cảm giác khó gọi tên.
“Nghe nói cậu đang dạy Tiêu Ngôn Cẩn nhảy à?” Quý Vân Nặc không hiểu sao lại hỏi vậy.
“Đúng rồi, cô ấy nhảy kém quá nên tôi muốn dạy cô ấy một chút.”
“Vậy cô ấy có thích cậu dạy không?”
“Đương nhiên rồi, mỗi lần nhìn tôi thì cô ấy đều cười tít cả mắt lại ấy!”
Giống như một gáo nước lạnh, Quý Vân Nặc đột nhiên cảm thấy trái tim mình lạnh đi mấy phần.
Không thể phủ nhận, Hà Nhu đúng là rất thu hút. Cô ấy giống như một ngọn lửa rực rỡ, dễ dàng thiêu đốt những người thích mình.
Tiêu Ngôn Cẩn chỉ thân với bạn cùng phòng, ngoài ra người có quan hệ thân thiết nhất chính là với Hà Nhu.
Có khi họ còn đi cùng nhau, vai kề vai.
Một người là Beta, một người là Alpha… sao có thể thân nhau như vậy chứ?
Quý Vân Nặc vẫn không hiểu nổi, nhưng giờ nàng đã nhận ra Hà Nhu vừa tốt bụng vừa xinh đẹp, không Alpha nào mà không thích cô ấy.
------------------------------------------
Nhóm của Quý Vân Nặc cũng rất đặc biệt. Các thành viên rất tôn trọng nàng, không chỉ nhất trí bầu nàng làm đội trưởng mà thậm chí còn sẵn sàng nhường luôn vị trí Center cho nàng.
Dù Quý Vân Nặc không muốn nhận nếu bản thân không xứng đáng, nhưng sau vài vòng thi đấu với nhau thì Center vẫn được trao cho nàng một cách thuyết phục.
Sau khi luyện tập xong, Quý Vân Nặc như thường lệ đến máy pha cà phê trong phòng tập, nàng có thói quen mỗi lần tập xong đều phải uống một ly.
“Này, dạo này tôi thấy Hà Nhu với Tiêu Ngôn Cẩn thân nhau thật á.” Một thành viên khác buôn chuyện.
“Ừ, Hà Nhu xinh đẹp quyến rũ thế kia, nghe nói hồi còn là thực tập sinh đã có rất nhiều Alpha theo đuổi rồi. Tiêu Ngôn Cẩn để ý cô ấy cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”
“Tiêu Ngôn Cẩn để ý ai cơ?”
Nghe đến ba chữ “Tiêu Ngôn Cẩn”, tai Quý Vân Nặc lập tức dựng lên, không kìm được buột miệng hỏi. Lúc hỏi xong, nàng cũng tự giật mình.
Ai cũng biết Tiêu Ngôn Cẩn và Quý Vân Nặc là một couple đang rất hot nhưng người trong cuộc đều hiểu chỉ là "diễn cho vui", một người như Tiêu Ngôn Cẩn có hoàn cảnh gia đình không tốt nên muốn tìm chỗ dựa cũng là điều dễ hiểu. Quý Vân Nặc chỉ là một trong những lựa chọn ấy. Tiếc là đại tiểu thư của Quý gia không phải người dễ tiếp cận, kế hoạch thất bại nên Tiêu Ngôn Cẩn chuyển mục tiêu sang Hà Nhu cũng chẳng có gì lạ.
“Tiêu Ngôn Cẩn với Hà Nhu đó, cậu không thấy hai người đó dạo này rất thân thiết sao?”
Quý Vân Nặc thẫn thờ nghĩ đến mấy lần gần đây bắt gặp họ cười nói thân mật, nhất là lần đầu khi Tiêu Ngôn Cẩn nôn lén người nàng chính Hà Nhu và nàng đưa cô đến bệnh viện. Khi ấy, Hà Nhu còn lộ vẻ lo lắng. Quý Vân Nặc không khỏi nghi ngờ giữa hai người có gì đó mờ ám.
Lần khác, Hà Nhu còn cổ vũ Tiêu Ngôn Cẩn trước buổi diễn. Rồi còn nhiều lần hai người cười nói vui vẻ, nhìn qua đúng là rất thân thiết.
Đặc biệt là lần Hà Nhu ôm lấy Tiêu Ngôn Cẩn cười nói thì thầm, hình ảnh đó khiến Quý Vân Nặc bắt đầu nghi ngờ đủ điều.
Nàng cố gắng tự nhủ không được quan tâm đến Tiêu Ngôn Cẩn nữa.
Quý Vân Nặc, không được chú ý đến Tiêu Ngôn Cẩn nữa!
Nàng mím môi, bất lực gãi đầu: “Tôi thấy cũng bình thường thôi.”
Có người trêu: “Nhưng Hà Nhu là Beta, mà Tiêu Ngôn Cẩn thì là Alpha. Nên sẽ thu hút nhau dễ hiểu mà.”
Trình Linh hờ hững nói: “Thích thì thích thôi. Nhưng mà Hà Nhu và Thời Chính Nghĩa cũng có CP khá nổi đấy. Tiêu Ngôn Cẩn mà như vậy thì chẳng phải là phá hoại tình chị em với Thời Chính Nghĩa à?”
Mọi người thi nhau bàn tán còn Quý Vân Nặc thì từ đầu tới cuối như người mất hồn.
Tiêu Ngôn Cẩn thật sự sẽ yêu Hà Nhu sao?
Lần đó khi Hà Nhu đưa nàng đến phòng y tế, Hà Nhu đúng là dễ gần lại còn đẹp và gợi cảm đúng chuẩn kiểu Alpha thích.
“Ai chà, hồi đó Thời Chính Nghĩa với Tiêu Ngôn Cẩn thân thiết như vậy, giờ Tiêu Ngôn Cẩn lại làm chuyện này thì đúng là vô sỉ thật.”
Sắc mặt Quý Vân Nặc đanh lại, ánh mắt đầy tức giận.
Trình Linh ngạc nhiên hỏi: “Vân Nặc, sao mặt cậu tái mét vậy?”
“Không sao.” Quý Vân Nặc lạnh lùng đáp rồi đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Tiêu Ngôn Cẩn và Hà Nhu vẫn đang trò chuyện trong quán cà phê.
Hà Nhu: “Việc tôi nhờ cậu làm ổn hết rồi chứ?”
Tiêu Ngôn Cẩn: “Chuẩn bị xong từ lâu rồi, chỉ sợ cậu không hài lòng thôi.”
Hà Nhu cười quyến rũ, vừa rót nước vừa làm nũng: “Ngôn Cẩn, cậu tốt với tôi quá.”
Tiêu Ngôn Cẩn tránh ánh mắt: “Trời đất ơi, cậu đừng cười kiểu đó với tôi, tôi chịu không nổi đâu.”
Hà Nhu cười khúc khích: “Fan của tôi gọi tôi là nữ thần lạnh lùng gợi cảm đấy nhé. Tôi cười với cậu là ưu ái lâm đó, phải biết ơn đi!”
“Ừa ừa, cậu là Quý phi hả? Sang chảnh quá.”
“Quý phi? Đùa à? Tôi là Hoàng hậu mới đúng!”
Tiêu Ngôn Cẩn cười sặc sụa, những câu đùa của Beta này thật sự rất nhiều muối.
Không ngờ nụ cười ấy lại bị một người khác nhìn thấy.
Rõ ràng trong phòng tập có cà phê vậy mà Quý Vân Nặc vẫn đi đến tận đây. Có phải vì nghe người khác nói Hà Nhu và Tiêu Ngôn Cẩn đang ở đây thân mật không?
Hai người phát hiện có người tới thì lập tức dè dặt lại.
Tiêu Ngôn Cẩn liếc mắt nhìn, hóa ra là Quý Vân Nặc.
Hà Nhu chưa kịp nhìn người tới là ai, vẫn vô tư vỗ vai Tiêu Ngôn Cẩn: “Dù sao thì tôi vẫn cảm ơn cậu nhé. Lần sau để tôi mời cậu ăn cơm được không?”
Không hiểu sao, Tiêu Ngôn Cẩn lại thấy hơi lo lắng, cười gượng: “Thôi thôi, giúp cậu là chuyện nên làm mà.”
Hà Nhu tỏ vẻ không vui: “Cái gì mà thôi? Tôi mời là vì thật lòng cảm kích cậu. Chứ có Alpha nào đối xử chân thành với tôi như cậu đâu? Tôi là người có vay có trả, nhất định sẽ mời cậu ăn một bữa.”
Tiêu Ngôn Cẩn ngày càng cảm thấy căng thẳng. Rõ ràng lúc nãy còn trò chuyện vui vẻ, nhưng chỉ cần Quý Vân Nặc lại gần, cô liền giống như bị "chanh tinh" bám vào chua đến mức ê răng.
Quý Vân Nặc lặng lẽ ngồi xuống, uống một ngụm cà phê. Nhìn thì có vẻ rất bình thường, nhưng lại là kiểu bình thường một cách bất thường.
Lúc này Hà Nhu mới nhận ra người vừa đến là Quý Vân Nặc. Cô là người thẳng tính, không nhận thấy bầu không khí đang lan tỏa sự lúng túng nhàn nhạt, liền chào hỏi: “Vân Nặc, cậu đến cũng không lên tiếng, tôi còn tưởng là Thời Chính Nghĩa đấy.”
“Tôi trông giống Thời Chính Nghĩa lắm sao?” Quý Vân Nặc hỏi lại. Thực ra câu hỏi chẳng có gì sai, nhưng giọng điệu lạnh lùng khiến người nghe có cảm giác như muốn gây sự.
Hà Nhu ngẩn người. Dĩ nhiên Thời Chính Nghĩa và Quý Vân Nặc chẳng giống nhau chút nào từ ngoại hình, khí chất, cách ăn mặc cho đến độ dài tóc cũng không tương đồng.
“Tôi chỉ là nhìn nhầm thôi mà.” Hà Nhu lẩm bẩm.
Quý Vân Nặc vung nhẹ tóc dài, hương tóc phảng phất bay tới mũi Tiêu Ngôn Cẩn.
Tiêu Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy ngứa ngáy, xấu hổ đưa tay gãi mũi.
Quý Vân Nặc mỉm cười tao nhã: "Cậu nhìn nhầm tôi là Thời Chính Nghĩa, tôi đương nhiên không bận tâm. Dù sao Thời Chính Nghĩa là người rất tốt, vừa đẹp trai lại có thực lực, trong số các thí sinh Alpha có thể nói là 'hạc giữa bầy gà'.”
Tiêu Ngôn Cẩn lau mồ hôi: “Cũng không thể nói quá lên như vậy chứ.”
“Tiêu tiểu thư có ý kiến gì sao?” Giọng Quý Vân Nặc càng thêm lạnh lẽo.
Tiêu Ngôn Cẩn bặm môi, đương nhiên cô không có ý kiến gì, dù nàng có khen Alpha nào thì cô cũng không dám phản đối.
Cô nhún vai: “Chính Nghĩa tỷ đương nhiên rất tuyệt, tôi là người đầu tiên giơ hai tay đồng ý.”
Hà Nhu thì lại không nghĩ như vậy: “Cô ấy như thế nào tôi không biết, nhưng tôi thấy Tiêu Ngôn Cẩn nhà chúng ta rất tốt.”
“Nhà chúng ta?” Quý Vân Nặc nhấn mạnh từ đó, ánh mắt sắc bén.
Tiêu Ngôn Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất tốt mà. Ánh mắt của Hà Nhu cao như thế chắc chắn không nhìn nhầm đâu.”
Hà Nhu cũng gật đầu mạnh mẽ: “Hai người trước kia chẳng phải quan hệ rất tốt sao? Quý đại tiểu thư chẳng lẽ không biết nhân phẩm của Tiêu Ngôn Cẩn tốt thế nào à?”
“Không hề!” Cả hai cùng đồng thanh phủ nhận.
Quý Vân Nặc liếc Tiêu Ngôn Cẩn rất lâu, ngón tay đột nhiên siết chặt đầy tức giận.
Tiêu Ngôn Cẩn để ý thấy ánh mắt Quý Vân Nặc đang dán chặt vào mình, liền lạnh lùng cười nói: "Tôi với Quý đại tiểu thư chỉ vì một số chuyện nào đó mà bị buộc phải ở cạnh nhau. Đây là quan hệ lợi ích, nói cho cùng thì giữa tôi và cô ấy chẳng có chút thân quen nào, bây giờ lại càng không thân.”
Quý Vân Nặc giữ vững vẻ mặt, đứng dậy:
“Tôi đi tập luyện đây, tạm biệt.”
Ngay cả ly cà phê cũng không mang theo, trông nàng như rất tức giận. Tiêu Ngôn Cẩn thì vẫn giả vờ lạnh lùng, không buồn lên tiếng nhắc nhở.
“Quý đại tiểu thư! Cậu quên mang cà phê theo rồi.” Hà Nhu cầm ly cà phê chạy đến gọi với theo.
Quý Vân Nặc sững người, quay đầu lại: “Cảm ơn.”
Hà Nhu mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn đâu. Tuy tộ không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ngôn Cẩn là một Alpha rất tốt. Cô ấy không giống như những lời đồn đâu. Nếu giữa hai người có mâu thuẫn gì, hãy nhớ là phải giao tiếp với nhau nhé.”
Nhưng liệu cả hai có thể giao tiếp được không?
Quý Vân Nặc cười nhẹ: “Tôi biết rồi."
Hai người nhìn nhau trong giây lát.
“Vậy tôi đi trước đây.” Hà Nhu dè dặt nói.
“Chờ một chút!” Quý Vân Nặc đột nhiên ngẩng đầu, trên gương mặt hiện lên một tia khó hiểu.
“Gì vậy?” Hà Nhu hỏi.
“Cậu… thích Tiêu Ngôn Cẩn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro