Chương 36

Tiêu Ngôn Cẩn cảm nhận được nàng tỏa ra một mùi hương hoa hồng theo bản năng, trong lòng cô đột nhiên dâng trào một cảm xúc khiến bản thân không thể kháng cự được.

"Quý Vân Nặc, cô từ trước đến giờ luôn là một người hoàn hảo như vậy, lần này thật sự cảm thấy áy náy sao?" Tiêu Ngôn Cẩn khẽ cười.

Quý Vân Nặc không đáp, chỉ im lặng để co ôm. Rõ ràng là tư thế đầy ám muội, vậy mà cô lại không dám tiến thêm một bước với nàng.

Chỉ cảm thấy người trong lòng ngày càng nặng nề, Tiêu Ngôn Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa lớn không dứt. Trong lòng nàng chợt dâng lên cảm giác hoang mang mơ hồ. "Quý Vân Nặc," cô khẽ gọi, "Cô không sao chứ?"

"Hửm?" Quý Vân Nặc hơi ngẩng đầu, Tiêu Ngôn Cẩn nhìn vào đôi mắt nàng, trong ánh mắt đó đầy vẻ mờ mịt và cô đơn.

Giấc mơ đêm qua cũng là một cơn mưa lớn, hình ảnh nàng đơn độc đứng trước cửa phòng thật sự khiến người ta chỉ muốn bảo vệ.

Rồi bất ngờ, đôi môi lạnh giá áp đến khiến Tiêu Ngôn Cẩn sững sờ, môi Quý Vân Nặc vừa vặn chạm lên môi cô.

"Chúng ta bỏ qua mọi hiềm khích trước kia được không? Những lời đã nói trước đây, tôi sẽ không lặp lại nữa, được không?" Quý Vân Nặc hiếm khi cầu xin, trong khoảnh khắc này, nàng và Tiêu Ngôn Cẩn lần đầu tiên thân mật như vậy, nàng theo bản năng mà hôn cô.

Tiêu Ngôn Cẩn muốn đồng ý, nhưng lại nhớ đến những lời mà Chính Nghĩa từng nói với cô. Quý Vân Nặc bây giờ hòa hoãn với cô, biết đâu chỉ là vì còn mới lạ, chơi chưa đủ? Người lý trí như nàng, đến khi phải kết hôn thật sự thì liệu Vệ Thấm và Quý Chi Diệp đồng ý sao, mà có khi nàng còn vì gia tộc mà bỏ rơi mình.

Dù sao cô cũng chỉ là một tiểu thư nhà giàu phá sản, lấy gì để xứng với đại tiểu thư nhà giàu nhất Lam Thành?

Nghĩ đến lúc trước, Quý Vân Nặc từng để lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt và ánh mắt châm chọc đó.

Tiêu Ngôn Cẩn không kìm được rùng mình. Cô không muốn lại bị tổn thương như thế nữa.

Nếu chỉ cần Quý Vân Nặc nói vài lời lấy lòng là mình chấp nhận, chẳng phải bản thân mình quá rẻ mạt rồi sao?

"Không được." Một câu lạnh lùng như nước dội khiến Quý Vân Nặc chợt sững người. Dù đang sốt, nàng vẫn không kìm được run lên.

Nàng đã bệnh mà Tiêu Ngôn Cẩn vẫn kiên quyết như thế, rõ ràng là quyết tâm không muốn hàn gắn với mình nữa.

Một người rõ ràng không quan tâm đến bất cứ điều gì, bị mắng cũng chẳng sao, vậy mà lại không chịu chấp nhận mình?

Quý Vân Nặc cảm thấy bất lực đến mức sắp vỡ òa, nàng siết chặt vai Tiêu Ngôn Cẩn.

Chưa bao giờ nàng cảm thấy bất lực như thế. Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi.

Dù vậy, Tiêu Ngôn Cẩn vẫn làm như không thấy.

Sáng hôm sau, mưa cuối cùng cũng ngớt. Thể chất Quý Vân Nặc vẫn tạm ổn, chỉ hơi cảm chứ chưa sốt chủ yếu là do tối qua Tiêu Ngôn Cẩn chăm sóc. Khi vài người đi ngang, thấy một Alpha và một Omega ôm nhau ngủ, ai nấy đều có biểu cảm kỳ lạ.

Hai người lặng lẽ trở về, trước tiên là đi tắm rửa.

Tiêu Ngôn Cẩn tắm xong bước ra, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Thời Chính Nghĩa đang nằm trên giường chơi điện thoại, cười trêu: “Hai người các cậu đi ra ngoài làm gì đấy hả?”

Tiêu Ngôn Cẩn trừng mắt liếc Thời Chính Nghĩa một cái, chẳng buồn trả lời.

Lúc này, Sở Lạc vội vã trở lại phòng ký túc. Mấy ngày nay không có việc gì, cô ta luôn lấy cớ bận rộn xin nghỉ để đi chơi. Người khác tưởng cô ta đi chụp quảng cáo, thật ra là đi hộp đêm say xỉn không về, còn ôm mỹ nữ trái phải vui vẻ trong khách sạn.

Cảm thấy tình địch đã trở lại, Tiêu Ngôn Cẩn lập tức cảnh giác. Vì lần trước Quý Vân Nặc bị Tiêu Ngôn Cẩn làm tổn thương, Sở Lạc luôn ghi hận. Vì thế, cô ta giọng điệu chua chát nói: "Có người nào đó cứ làm bộ thanh cao, làm ra vẻ cho ai xem chứ, thật ghê tởm."

Tiêu Ngôn Cẩn không đáp. Cãi nhau với đồ ngốc thì chẳng khác gì tự biến mình thành ngốc.

Thấy cô im lặng, Sở Lạc càng giận hơn.

Mắng tiếp: “Tiêu Ngôn Cẩn, cô là cái gì chứ? Trong mắt cô, Omega nào cũng là đồ chơi để cô đùa bỡn đúng không. Vân Nặc tốt bụng giúp cô mà cô còn ra vẻ kiêu căng. Chẳng lẽ cô muốn tất cả mọi người nghĩ Quý Vân Nặc theo đuổi cô, còn cô thì tự mãn vì được nàng yêu sao?! Tôi nói cho cô biết, cô và Vân Nặc không có khả năng. Cô không xứng với nàng!”

Tiêu Ngôn Cẩn bất ngờ túm lấy cổ áo cô ta: "Cô thử nói thêm một câu nữa xem?!"

Sở Lạc bật cười ha hả: "Cô nhìn lại bản thân đi? Tiêu gia của cô phá sản rồi, đến lúc đó thân thích của cô lần lượt trở về tranh giành. Lúc đó thì cô và cha mẹ cô đến cái nhà cũng không có mà ở! Cô còn mơ mộng gì nữa! Một Alpha dựa vào fan CP để mong có xuất debut, đúng là đầu óc có vấn đề! Đồ vô dụng! Đồ rác rưởi!"

Tiêu Ngôn Cẩn nắm tay, cú đấm như gió sượt qua tai cô ta "xoẹt" một tiếng, đập mạnh vào cửa phòng.

Tim Sở Lạc suýt ngừng đập.

Tiêu Ngôn Cẩn chậm rãi buông tay, mở cửa, hét lớn giữa hành lang ký túc xá:
“Các bạn thân mến, nghe cho rõ đây! Sở Lạc – vị tiểu thư cao quý đây – hôm qua còn đi múa cột cùng hai Omega nóng bỏng ở hộp đêm! Sau đó thì đi khách sạn ‘vui vẻ’ cả đêm!

Các cậu không tin? Tôi còn có video đây! Miệng thì luôn nói muốn yêu Quý Vân Nặc, không ngờ lại lăng nhăng với cả đống Omega! Thật đúng là tiểu thư cao quý, không biết chữ liêm sỉ viết thế nào!”

Không hổ danh là ca sĩ, giọng Tiêu Ngôn Cẩn vang vọng qua từng phòng ký túc, rõ ràng từng chữ từng câu mọi người đều nghe thấy.

Vài cánh cửa mở ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiêu Ngôn Cẩn, rồi lại nhìn Sở Lạc – người đang hoảng loạn bước ra.

Sở Lạc nhìn đám người xì xào bàn tán, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Sở Lạc hét: "Tiêu Ngôn Cẩn, cô câm miệng cho tôi!"

Tiêu Ngôn Cẩn vỗ tay: "Mọi người nhìn đi, bị vạch mặt thì nổi điên. Loại người như thế này, Omega nào mà yêu cô ta chẳng phải phí của trời? Cái gọi là cao quý, ưu nhã tất cả chỉ là giả tạo! Cô ta không chỉ hút thuốc, uống rượu, còn thích gây sự đánh nhau, thích đến quán bar ngắm mỹ nữ, ai biết cô ta đã lên giường với bao nhiêu người rồi!”

Một người bạn của nguyên chủ tình cờ nhìn thấy Sở Lạc ở quán bar. Biết rõ hai người vốn có mâu thuẫn, nên cô ấy đã gửi video cho Tiêu Ngôn Cẩn.

Ha ha… Sở Lạc ở đâu hay làm gì, Tiêu Ngôn Cẩn đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Sở Lạc run rẩy đuổi theo Tiêu Ngôn Cẩn, ánh mắt lướt qua đám người xung quanh. Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của họ dần chuyển thành nghi ngờ, giễu cợt, thậm chí là ghê tởm, cô ta cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, đau đến không nói thành lời.

Cô ta có cảm giác như mình đang bị xét xử trong một phiên tòa, bị giam trong ngục, không còn đường quay lại.

Tiêu Ngôn Cẩn bước vào phòng tập, Thời Chính Nghĩa và Giang Nam đang ở bên trong trò chuyện, không hề hay biết chuyện vừa xảy ra.

Tiêu Ngôn Cẩn nhìn họ chằm chằm, nhếch mép cười lạnh: “Muốn nghe tin sốt dẻo không?”

“Im miệng!!”

Sở Lạc không chịu nổi cảnh mình bị kéo xuống từ thần đàn, chỉ cần có ai nhìn về phía cô ta, cô ta đều không tự chủ mà run lên. Bị nghi ngờ, bị xem thường cảm giác này thật quá đau đớn.

Sở Lạc siết chặt tay, dồn hết quyết tâm đi theo sau Tiêu Ngôn Cẩn, thề phải quyết đấu một trận sống còn!

Sở Lạc hét lớn: “Tiêu Ngôn Cẩn, có giỏi thì đấu một trận với tôi đi!”

Thời Chính Nghĩa và Giang Nam đều quay sang nhìn Tiêu Ngôn Cẩn.

Tiêu Ngôn Cẩn hơi ngẩn ra, còn dám thách đấu công khai à?

Cô khẽ cười khổ: “Cô điên rồi à?”

“Không! Là cô hại tôi, bôi nhọ tôi! Tôi không cần nổi tiếng, không muốn debut, tôi chỉ muốn nhìn thấy cô thua thê thảm dưới tay tôi!”

Tiêu Ngôn Cẩn bất đắc dĩ nhún vai: “Cô bị tâm thần hả? Tôi không muốn đánh nhau rồi bị dân mạng chửi đâu.” Dù vừa rồi cô rất giận, nhưng vẫn còn giữ được lý trí.

Sở Lạc cười lạnh: “Sao? Cô không dám đánh à? Với kiểu yếu đuối như cô mà được Vân Nặc coi trọng thì đúng là chuyện nực cười!”

Nếu là Tiêu Ngôn Cẩn trước đây, chắc chắn cô đã rút lui. Nhưng giờ Sở Lạc lại lôi Quý Vân Nặc vào chuyện này, cô không thể để Vân Nặc thất vọng về mình.

Thời Chính Nghĩa thấy không ổn, lập tức ôm lấy cô: “Ngàn vạn lần đừng đánh nhau, hậu quả rất khó lường đó.”

Nhưng Sở Lạc vẫn cố chọc giận cô, thậm chí nói: “Cô là cái gì chứ? Vân Nặc ưu tú như thế, chỉ xứng với chính mình thôi, còn cô á? Vứt đi!”

Rầm! Tiêu Ngôn Cẩn bất ngờ đè Sở Lạc xuống đất.

Sở Lạc hoảng hốt. Cô ta không ngờ Tiêu Ngôn Cẩn lại khỏe như vậy, hoàn toàn không thể chống cự.

“Buông tôi ra!”

Tiêu Ngôn Cẩn lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không đánh cô, nhưng cũng đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi tôi. Cô mắng tôi một câu, tôi giữ cô một lúc. Cô đã muốn đấu đến cùng, vậy tôi giữ cô cả đời!”

Sở Lạc sợ hãi: “Cô bị điên rồi sao?!”

Bốp! Một cái tát giáng xuống, mặt Sở Lạc lập tức đỏ bừng. Tiêu Ngôn Cẩn thản nhiên nói: “Tôi đối xử tốt với cô như vậy, sao cô lại phải hét lên với tôi chứ? Chẳng lẽ tôi đánh chưa đủ nhẹ sao, Sở Lạc?”

“Im đi!” Sở Lạc dồn sức đẩy cô ra, định đá cô, nhưng lại bị Tiêu Ngôn Cẩn khóa chân, quật ngã xuống đất.

Thời Chính Nghĩa vỗ tay tán thưởng: “Hay lắm! A Cẩn!”

Đúng lúc đó, Quý Vân Nặc xuất hiện và chứng kiến tất cả.

Nàng đã nghe thấy lời Tiêu Ngôn Cẩn hét trong hành lang. Khi nàng đến nơi, Tiêu Ngôn Cẩn đã rời khỏi phòng từ lâu.

Nàng biết mình phải làm gì đó.

Sắc mặt Quý Vân Nặc trở nên vô cùng khó coi.

Tiêu Ngôn Cẩn vội vàng rời khỏi người Sở Lạc, theo bản năng làm vẻ mặt vô tội: “Nặc tỷ tỷ… cô ta nói tôi là người xấu, tôi không nhịn được nên đánh cô ta…”

Quý Vân Nặc liếc nhìn cô, ánh mắt đau lòng không ai có thể cảm nhận được.

Sở Lạc lập tức hét lên: “Vân Nặc! Cậu đến đúng lúc lắm! Tiêu Ngôn Cẩn vu khống tôi, hãm hại tôi, định tung video bịa đặt lên mạng! Tôi với cô ta chỉ cãi vã thôi mà cô ta đã muốn đánh người!”

Tiêu Ngôn Cẩn thầm cười lạnh, con nhỏ này đúng là toàn nói nhảm.

“Tỷ tỷ, là tôi sai rồi… Là bạn tôi thấy Sở Lạc ôm mỹ nữ trong bar nên quay video gửi cho tôi. Để xin lỗi, tôi sẵn sàng đưa video đó cho cô xem.” Tiêu Ngôn Cẩn níu tay nàng, làm ra vẻ tội nghiệp như một chú cún con, khiến người ta không nỡ trách.

Thời Chính Nghĩa nổi hết da gà, mới nãy còn đanh thép dữ dội là thế, giờ lại ngoan ngoãn nũng nịu như cô gái nhỏ.

Thời Chính Nghĩa thầm phục sát đất: Tiêu Ngôn Cẩn cậu diễn cũng quá đạt rồi đấy!

Sở Lạc bắt đầu hoảng hốt, tuyệt đối không thể để Quý Vân Nặc xem video đó.

Quý Vân Nặc nhìn cô, giọng không rõ là buồn hay thất vọng: “Nếu cô cố tình tránh xa tôi, vậy sao bây giờ còn vừa ngọt vừa nhạt với tôi làm gì?”

Tiêu Ngôn Cẩn ngẩn người.

Cô chỉ muốn xử lý Sở Lạc thôi, thật sự không có ý gì khác. Chẳng qua là đã quen với việc làm ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt Quý Vân Nặc.

Thấy thế, Sở Lạc cười lớn đầy đắc ý: “Vân Nặc, cậu nói đúng. Con nhỏ này chính là kiểu trà xanh, trước mặt cậu thì ngoan như mèo con, còn sau lưng thì chua ngoa độc địa..”

“Im miệng!” Quý Vân Nặc lạnh lùng quát.

Sở Lạc sững sờ, bật thốt: “Vì sao cậu lại nói chuyện với tôi như vậy? Chẳng lẽ là tôi làm gì sai sao?”

Quý Vân Nặc đối diện với cô ta, bao năm tu dưỡng của nàng trong khoảnh khắc này bỗng hóa thành khói súng ngùn ngụt, gương mặt lạnh lùng: “Cô làm sai điều gì, chẳng lẽ trong lòng cô không rõ ràng sao?”

Những chuyện này Tiêu Ngôn Cẩn sớm đã kể với Quý Vân Nặc, mà Quý Vân Nặc cũng không phải là người sẽ trách mắng Tiêu Ngôn Cẩn vì người ngoài. Thấy Tiêu Ngôn Cẩn hết lần này tới lần khác bị Sở Lạc làm khó, trong lòng nàng đương nhiên rất khó chịu.

Sở Lạc kinh ngạc lùi lại vài bước: “Cậu thực sự tin tưởng cô ta sao? Không phải cậu đã phát hiện ra bộ mặt thật của cô ta rồi sao? Một kẻ nói dối, giả vờ đáng yêu như cô ta mà cậu cũng giúp sao?”

Quý Vân Nặc liếc nhìn Tiêu Ngôn Cẩn, môi hơi cong lên: “Trà xanh thì sao, bạch liên hoa thì sao, chỉ cần cô ấy giả vờ ngoan ngoãn với tôi là đủ. Tôi chấp nhận.”

Rồi quay sang Sở Lạc: “Sở Lạc, người khác không biết cô là ai, chẳng lẽ tôi lại không rõ sao? Đều là con nhà giàu, cô nghĩ mình che giấu kỹ lắm à? Mấy đứa bạn heo chó của cô nói với người khác, chẳng lẽ không có ai nói với tôi sao? Tiêu Ngôn Cẩn dù có giả vờ, thì cũng được đi, tôi ghét nhất là loại người như cô ngoài mặt một kiểu, trong lòng một kiểu. Dám làm không dám nhận, cô đừng mơ, cả đời này tôi sẽ không thích cô.”

Sở Lạc vẫn không tin được: “Không thể nào, là Tiêu Ngôn Cẩn nói bậy, cô ta vu khống tôi!”

Cô ta lao tới định tát Tiêu Ngôn Cẩn, nhưng bị Quý Vân Nặc chặn lại.

Tiêu Ngôn Cẩn sững người, không ngờ nàng lại đứng ra che cho mình.

Thời Chính Nghĩa liền lên tiếng phụ họa: “Cô ta hung dữ thật đấy.”

Quý Vân Nặc lạnh lùng: “Tôi không cho phép cô đánh cô ấy, đặc biệt là trước mặt tôi.”

Sở Lạc như bị sét đánh ngang tai, nhìn Tiêu Ngôn Cẩn một cái rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Quý Vân Nặc thấy tay Tiêu Ngôn Cẩn có vết đỏ, hình như là bị thương lúc đánh Sở Lạc, liền nhíu mày: “Cô bị thương à?”

Tiêu Ngôn Cẩn lúc này mới để ý, nhẹ giọng: “Cũng không sao.”

Quý Vân Nặc nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”

Tiêu Ngôn Cẩn muốn nói là đau, nhưng chợt nhớ ra không muốn dính dáng gì đến Quý Vân Nặc nữa. Vừa rồi vì Sở Lạc mà quên mất kế hoạch. Ánh mắt Quý Vân Nặc quá dịu dàng, khiến cô không thể thoát được.

“Cô đã biết tôi giả vờ ngoan ngoãn trước mặt cô, sao còn quan tâm tôi làm gì?”

Quý Vân Nặc nhẹ giọng nhưng mắt lại đầy dịu dàng: “Tối qua tôi chưa kịp nói hết những điều muốn nói. Tôi muốn nói, nếu được quay lại, tôi cũng sẽ không thay đổi gì cả. Nếu có thể, chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau, không phải với tư cách CP hay gì cả, mà với tư cách là người yêu của nhau.”

Tiêu Ngôn Cẩn cả người run lên. Ánh mắt Quý Vân Nặc dịu dàng đến kỳ lạ, như thể có thể khiến cô tan chảy.

“Cô không biết đâu, cô thật sự không biết..”

“Tôi biết,” Quý Vân Nặc đáp, “Tôi luôn biết. Cô đối xử với tôi khác với người khác. Trong lòng cô, chẳng lẽ không rõ vì sao lại như vậy?”

Tiêu Ngôn Cẩn không ngu, cô làm sao không hiểu.

Nhưng mọi người đều nói cô không xứng với Quý Vân Nặc.

“Tôi biết.” Giọng Tiêu Ngôn Cẩn nghẹn lại, mắt đỏ hoe.

“Tôi biết từ lâu rồi.”

"Xin lỗi, chúng ta không được đâu.” Cô buông tay Quý Vân Nặc ra, chạy đi.

Quý Vân Nặc sững sờ, rồi l cũng đành bước đi.

Thời Chính Nghĩa và Giang Nam há hốc mồm.

Giang Nam: “Biết cái gì cơ?”

Thời Chính Nghĩa: “Tôi cũng muốn biết lắm.”

Tiêu Ngôn Cẩn đáng lẽ phải vui khi thấy Sở Lạc bỏ chạy thảm hại. Nhưng bị Quý Vân Nặc dịu dàng quan tâm, trong lòng cô lại dâng trào cảm xúc, mũi cay xè.

Xuyên không đến nơi này đã là quá đủ tủi thân rồi, gia đình phá sản, phải tham gia tuyển tú để kiếm tiền. Còn yêu một người không nên yêu, lại càng ủy khuất hơn.

Cô ngồi trên ghế lặng lẽ khóc nức nở.

Lúc này, Quý Vân Nặc đã tìm tới. Nàng dịu dàng dùng tay áo lau nước mắt cho Tiêu Ngôn Cẩn, không hề chê bẩn, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, tôi đưa cô đến phòng y tế.”

Tiêu Ngôn Cẩn kinh ngạc nhìn nàng: “Cô… cô làm sao biết tôi ở quán cà phê này?”

Quý Vân Nặc thành thật đáp: “Tôi tìm rất nhiều chỗ mới thấy cô ở đây.”

Tiêu Ngôn Cẩn bàng hoàng. Vì sao nàng lại đối xử tốt với mình như vậy? Đây chẳng phải là điều mình mong muốn nhất sao?

Chẳng lẽ… là vì yêu? Nhưng người như cô, làm sao xứng?

Tiêu Ngôn Cẩn cắn môi hét lớn: “Cô dựa vào cái gì mà quan tâm tôi!” Rồi lại bỏ chạy ra đồng trống.

Quý Vân Nặc siết chặt nắm tay, bước thẳng về ký túc xá, đá tung cửa phòng.

Thời Chính Nghĩa sợ tới mức trùm chăn kín người.

Thấy Quý Vân Nặc mặt lạnh như băng, đầu óc cô trống rỗng: Cô ấy đến đây làm gì?!!

Quý Vân Nặc nhìn vào trong phòng không thấy Tiêu Ngôn Cẩn, liền tức giận đóng sầm cửa lại.

Thời Chính Nghĩa hoảng hốt hét lên: “Đại tỷ, cậu… cậu đóng cửa làm gì thế?! Tôi trong sạch!”

Quý Vân Nặc bước tới, mặt đối mặt, ánh mắt lạnh như băng: “Cậu đã nói gì với Tiêu Ngôn Cẩn?”

Thái độ của Tiêu Ngôn Cẩn thay đổi quá nhanh, hoặc là tự cô ấy bị suy sụp tinh thần hoặc là có người bên cạnh gây chuyện. Mà người ở gần cô nhất chính là Thời Chính Nghĩa.

Thời Chính Nghĩa chớp chớp mắt: “Tôi nói gì cơ?”

Quý Vân Nặc lắc đầu: “Không, chắc chắn cậu đã nói gì đó không nên nói, đúng không?”

Thời Chính Nghĩa nhớ lại, hình như cô đã kể cho Tiêu Ngôn Cẩn nghe chuyện mình nghe lén được trong phòng ký túc của Quý Vân Nặc. Nếu chuyện này lộ ra, chẳng phải sẽ bị cả phòng mình đánh hội đồng sao?

Quý Vân Nặc gấp đến mức không chịu nổi, gầm lên: “Nói mau!”

Thời Chính Nghĩa thực sự bị dọa sợ, trong mắt cô, Quý Vân Nặc lúc nào cũng là một tiểu thư cao quý điềm tĩnh, đây là lần đầu tiên cô thấy gương mặt nàng tức giận đến vậy. Cô còn tưởng Tiêu Ngôn Cẩn đã làm chuyện gì quá đáng với nàng.

Cuối cùng đành thú nhận: “Xin lỗi… tôi lỡ nghe được mấy người trong phòng ký túc của cậu nói chuyện với nhau. Các cậu nói đừng nên tìm người yêu mà ‘môn không đăng, hộ không đối’, nếu không thì chính mình sẽ phải chịu khổ.”

Quý Vân Nặc khựng lại, chẳng lẽ… Tiêu Ngôn Cẩn vì câu đó mà thấy tự ti, nên mới không muốn ở bên mình sao?

Nàng đứng lặng như một pho tượng.

Thời Chính Nghĩa chỉ dám thò đầu ra khỏi chăn, thầm may mắn là Quý Vân Nặc chưa phát hiện ra video trong điện thoại mình.

Cô rón rén hỏi: “Tiêu Ngôn Cẩn… cậu ấy sao rồi?”

Quý Vân Nặc lạnh giọng đáp: “Tôi không biết.”

Giọng nói nàng lạnh như băng tuyết giữa trời đông, không chút hơi ấm chỉ có lạnh lẽo và tuyệt vọng.

Mọi người luôn nói với nàng rằng: đừng yêu Tiêu Ngôn Cẩn.

Nhưng thật ra, câu đó cũng đồng nghĩa với việc họ nói Tiêu Ngôn Cẩn không nên yêu nàng.

Thế nhưng có gì là xứng hay không xứng? Chỉ có yêu hay không yêu mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro