Chương 53

Nàng vốn đã có khí chất lạnh lùng, hiện tại lại càng giống như vừa bước ra từ Nam Cực, mang theo hơi lạnh ba thước đủ để khiến người bên cạnh cũng phải đóng băng.

Tiêu Ngôn Cẩn không hiểu sao lại cảm thấy sợ, cô chợt nghĩ có lẽ sau này khi mình kết hôn thì mình sẽ trở thành kiểu người sợ vợ mất thôi.

Tiêu Ngôn Cẩn run run, lắp bắp hỏi:
“Nặc… Nặc tỷ tỷ, chắc là chị không nghe thấy gì chứ?”

Gương mặt Quý Vân Nặc lạnh như băng, không chút cảm xúc: “Đương nhiên là chị không nghe thấy chuyện em bị cha mẹ bắt đi xem mắt rồi.”

Tiêu Ngôn Cẩn ôm trán, thở dài: “Nặc tỷ tỷ, em thật sự không muốn đi xem mắt đâu.”

Quý Vân Nặc không đáp lời, thay vào đó tiến đến gần, ép cho Tiêu Ngôn Cẩn lùi liên tục ra sau.

Mùi hương hoa hồng trên người nàng thoang thoảng tỏa ra, như thể đang chủ động… tán tỉnh cô vậy.

Tiêu Ngôn Cẩn vội nhắm mắt lại, hoảng loạn nói: “Nặc tỷ tỷ, chị muốn làm gì vậy? Nếu mấy người kia mà vào rồi thấy thì không hay đâu!”

Giọng lạnh lẽo của Quý Vân Nặc thì thầm bên tai cô: “Không sao, chị đã khóa cửa rồi.”

Tiêu Ngôn Cẩn tròn mắt: “Vậy… vậy họ thấy chúng ta, một Alpha một Omega ở trong này quá lâu thì cũng kỳ lắm đó…”

Quý Vân Nặc khẽ bật cười như thể chẳng quan tâm: “Chị không quan tâm họ nghĩ gì.”

Tiêu Ngôn Cẩn mở mắt, đúng là phong thái đại tiểu thư.

Khoan đã, đây không phải lúc cảm thán! Vấn đề là nàng suy nghĩ gì về vụ xem mắt của cô?

Ánh mắt Quý Vân Nặc có chút mỏi mệt, nhưng lại lóe lên tia sắc lạnh:
“Nếu ba em đã sắp xếp rồi, chắc chắn không muốn phụ lòng người bạn tốt của ông ấy. Vậy thì… em cứ thuận theo ông ấy đi xem mắt đi.”

Tiêu Ngôn Cẩn sững người như nghe nhầm. Đó chẳng phải bạn gái mình sao? Sao lại bảo mình đi xem mắt? Có hơi quá đáng không?

“Nặc tỷ tỷ…” Tiêu Ngôn Cẩn cắn môi, “Chị đang đùa với em đúng không?”

Quý Vân Nặc rất nghiêm túc: “Không, chị không đùa. Chuyện liên hôn như vậy, đâu thể để người ta chờ rồi mất mặt được.”

Tiêu Ngôn Cẩn ngẩng đầu, mắt đã đỏ hoe. Cơn giận dữ không thể kiềm nén bùng lên, cô nghiến răng: “Em nói rồi, dù có đi xem mắt thì cũng chỉ với chị! Những người khác, không xứng!”

“Tiêu Ngôn Cẩn!” Quý Vân Nặc xưa nay luôn trầm tĩnh, nay bỗng lớn tiếng. Khiến Tiêu Ngôn Cẩn nghĩ nàng thật sự nổi giận.

Nhưng... đang là bạn gái mà lại bảo mình đi xem mắt, đáng ra phải nổi giận là mình mới đúng chứ!

Quý Vân Nặc lại bước đến gần, mặt đối mặt với cô.

“Nếu em thật sự để tâm đến lời chị nói, thì cứ đi xem mắt đi.” giọng Quý Vân Nặc bình tĩnh lại, nhưng vẫn lạnh lẽo như băng. “Đừng trẻ con nữa, người trưởng thành rồi, đừng biến tình cảm thành trò con nít.”

Nàng mở cửa, ánh mắt lạnh lùng đến mức xa cách như thể Tiêu Ngôn Cẩn chẳng phải bạn gái mình, mà chỉ là một thành viên trong nhóm cần được "giáo huấn": “Lát nữa có phần thi bắn cung, hy vọng em sẽ tham gia.”

Chỉ để lại câu nói sắc lạnh ấy, Quý Vân Nặc bỏ đi.

Tiêu Ngôn Cẩn ngây người. Cô bắt đầu hoài nghi rằng Quý Vân Nặc có thật sự thích mình không? Vì sao ngay cả chút ghen tuông nàng cũng chẳng thể hiện? Tại sao? Tại sao chứ?!

Tiêu Ngôn Cẩn bực dọc bước ra sân bắn cung.

Thời Chính Nghĩa và Giang Nam chạy lại ôm lấy cô: “Bảo bối, sao cậu đến muộn thế, sắp đến lượt cậu rồi đó!”

Tiêu Ngôn Cẩn đeo bảng số, lén liếc sang Quý Vân Nặc đang ngồi trên ghế, chăm chú nhìn người khác bắn cung.

Đến lượt thành viên trong nhóm lên thi mà còn chẳng thèm nhìn.

Tiêu Ngôn Cẩn càng tức hơn.

Hai đội cùng thi bắn cung.

Thẩm Nhã và Hà Nhu bắn cực tệ, lần lượt chỉ được 24 và 26 điểm. Đối thủ có vẻ mạnh hơn nhiều, vậy nên muốn dựa vào Tiêu Ngôn Cẩn để lật kèo thì khó lắm.

Hà Nhu ấm ức suýt khóc: “Tiêu Ngôn Cẩn, lần này trông chờ cả vào cậu, tụi mình sẽ cố hết sức!”

Tiêu Ngôn Cẩn cười ha ha: “Yên tâm đi!”

Đối thủ là một Alpha trẻ nữ diễn viên tên là Lô Mộc Củng (cái tên mò từ QT là Lá Cây Cũng á, ai rành vụ này cứu tui với) nghe đâu rất thân với Sở Lạc.
Hiển nhiên đã nghe được tin đồn gì đó, bày ra bộ mặt kiêu căng ngạo mạn.

Tiêu Ngôn Cẩn lịch sự cúi chào nhưng đối phương càng ra vẻ khinh thường.

Lô Mộc Củng lạnh giọng: “Không ngờ Tiêu Ngôn Cẩn cô cũng có thể debut đấy nhỉ?”

Tiêu Ngôn Cẩn vốn đã sẵn bực trong lòng, bị mỉa như vậy liền buột miệng:
“Ít ra tôi còn debut được, không giống ai đó đến giờ vẫn không có thành tích gì.”

Mặt Lô Mộc Củng tái nhợt, cười khẩy: “Cô chẳng biết làm gì cho ra hồn, lát nữa thử xem cảm giác thua cuộc thế nào!”

Tiêu Ngôn Cẩn lập tức nổi máu thi đấu: “Bắn cung à? Cô cũng xứng đòi đấu với tôi?”

Lô Mộc Củng hừ một tiếng: “Tôi chơi bắn cung từ nhỏ, chắc chắn là hơn loại người như cô!”

Các fan của Tiêu Ngôn Cẩn - Hoa dâm bụt thấy idol ra sân, hò hét cổ vũ nhiệt tình.

Một vài fan đối thủ cười nhạo: “Idol nhà các cô hôm nay gây bao nhiêu chuyện rồi, tỉnh táo lại đi. Còn ai fan cô ta nữa chứ?”

Fan Tiêu Ngôn Cẩn bị chặn họng, không biết cãi làm sao, chỉ có thể hy vọng cô bắn cung xuất sắc.

Thi đấu bắt đầu.

Lô Mộc Củng có lẽ bị Tiêu Ngôn Cẩn chọc tức, tâm lý rối loạn, chỉ bắn được 10 điểm.

Tiêu Ngôn Cẩn cong mày cười nhạt: “Cái này gọi là ‘chơi từ nhỏ’ của cô đấy à?”

Lô Mộc Củng tức tối: “Đồng đội cô còn kém hơn tôi, cô nghĩ cô cứu nổi cả đội chắc?”

Tiêu Ngôn Cẩn nâng cung, nhắm mắt, tập trung vào bia ngắm trước mặt, hình ảnh hồng tâm hiện rõ trong đầu.

Cô khẽ cười: “Lô Mộc Củng, nhìn cho kỹ.”

Vút — mũi tên bay vút đi, trúng ngay hồng tâm.

Hoa dâm bụt hoa vỗ tay hoan hô.

Toàn bộ trường quay đều kinh ngạc!

Lô Mộc Củng giận dữ, cái gì thế này, sao có thể như vậy!

Tiêu Ngôn Cẩn vỗ tay: "Đến lượt cô."

Lô Mộc Củng không phục, nhất định phải bắn được mười điểm.

Tiêu Ngôn Cẩn lại bắn trúng mười điểm.

Trình Trung: "Nhiều năm qua, đây là người thứ 5 có thể hai lần liên tiếp bắn được mười điểm."

Lô Mộc Củng không cam tâm, lại bắn trúng mười điểm.

Nhưng Tiêu Ngôn Cẩn vẫn bắn trúng mười điểm, phá vỡ kỷ lục ba lần liên tiếp đạt mười điểm.

Lô Mộc Củng tức giận: "Đừng nói là cô có kỹ thuật gian lận nhé."

Tiêu Ngôn Cẩn lạnh lùng cười: "Chỉ khi bản thân không thắng, mới cảm thấy người khác gian lận, Lô Mộc Củng, cô thật là hèn nhát!"

Hai đội thua kém nhau 3 điểm, Lô Mộc Củng cần phải bắn từ 7 điểm trở lên.

Nhưng tâm lý cô ta quá yếu, bắn trúng 6 điểm.

Tiêu Ngôn Cẩn đứng thẳng người, kéo cung, bắn mũi tên theo kỹ thuật tiêu chuẩn.

Mười điểm!!!

Trình Trung: "Tiêu Ngôn Cẩn bốn lần liên tiếp bắn được mười điểm, phá vỡ kỷ lục 10 năm của Siêu cấp đại hội thể thao!"

Fan Tiêu Ngôn Cẩn hưng phấn khóc thét: "Không hổ là idol của chúng ta aaaa!"

Các nàng không biết, Tiêu Ngôn Cẩn đã dành nhiều ngày luyện tập bắn tên, luyện tập một ngày lại một ngày, không chịu nghỉ ngơi, trong mắt mọi người, cô vẫn chỉ là một người ăn chơi trác táng.

Nhưng thời đại thay đổi, con người cũng sẽ không thay đổi.

Người duy nhất nhận ra sự thay đổi của cô chỉ có Quý Vân Nặc.

Bởi vì khi Tiêu Ngôn Cẩn luyện tập bắn tên, Quý Vân Nặc luôn ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát cô, chăm chú nhìn cô, khi cô bắn trật thì động viên cô, không bao giờ trách mắng, không có nhục nhã, trong mắt nàng, Tiêu Ngôn Cẩn là người tuyệt vời nhất.

Bách Lí Chiếu Yên ngồi cạnh Quý Vân Nặc, luôn chú ý đến ánh mắt Quý Vân Nặc nhìn Tiêu Ngôn Cẩn không rời.

Quý Vân Nặc nói: "Các cô đều cảm thấy Tiêu Ngôn Cẩn không xứng với tôi, nhưng thực tế không có ai là không xứng với ai. Tôi có tốt của tôi, cô ấy có tốt của cô ấy. Cô ấy vì luyện bắn tên mà không ăn không uống, luôn muốn bắn được thành tích tốt, cô ấy không phải loại người chỉ biết ăn chơi trác táng."

Bách Lí Chiếu Yên im lặng vài giây, hơi áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không phải người hiểu chuyện. Nặc tỷ tỷ, cô nói như vậy, có phải là đã biết tôi phát hiện bí mật của các cô không?"

Quý Vân Nặc nhàn nhạt nói: "Chiếu Yên, cô luôn là người kín đáo, quan sát rất tinh tế. Tất cả hành động của mọi người đều có thể bị cô phát hiện, tôi không có gì phải giấu giếm. Tôi tin cô sẽ không nói cho ai biết."

Bách Lí Chiếu Yên nghe ra giọng nói có chút đe dọa của nàng, thở dài: "Cuối cùng thì môn đăng hộ đối là rất quan trọng, Vân Nặc tỷ tỷ, cô phải suy nghĩ cho kỹ."

Quý Vân Nặc cười: "Cô ấy là người đầu tiên mà tôi coi trọng, đương nhiên tôi không bỏ rơi cô ấy. Tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy sự lựa chọn của tôi là đúng. À, cô và Tần Quân Ngâm của Tần gia chắc là rất quen thuộc phải không?"

Bách Lí Chiếu Yên không hiểu: "Tỷ tỷ hỏi vậy làm gì?"

"Cho tôi xem tư liệu của cô ta." Quý Vân Nặc ánh mắt sáng lên, lộ ra vẻ khôn khéo.

Các thành viên khác tiến đến ôm Tiêu Ngôn Cẩn, Bách Lí Chiếu Yên chỉ đành im lặng tránh đi. Quý Vân Nặc đứng dậy: "Chúc mừng."

Tiêu Ngôn Cẩn nhấp nhấp miệng, đợi mọi người tránh ra rồi nói với Quý Vân Nặc: "Chị đừng giận nữa được không?"

Quý Vân Nặc nhướng mày: "Chị giận chuyện gì chứ?"

Tiêu Ngôn Cẩn hừ hừ hai tiếng: "Em đã đồng ý với ba đi xem mắt, nếu xem mắt thành công, chị đừng khóc nhé."

Quý Vân Nặc cười: "Sẽ không thành công đâu."

Tiêu Ngôn Cẩn chống nạnh: "Chị cho rằng em không đủ hấp dẫn sao?"

Quý Vân Nặc nhẹ nhàng cúi mắt, trong lòng mắng nhỏ ngốc này.

Tiêu Ngôn Cẩn kéo nàng vào một góc khuất để tránh camera, mồ hôi lấm tấm trên trán: "Muốn tỷ tỷ lau mồ hôi cho em."

Quý Vân Nặc không nhúc nhích, sau đó hôn nhẹ lên trán cô. Tiêu Ngôn Cẩn hoảng hốt: "Chị không phải rất thích sạch sẽ sao?"

Quý Vân Nặc nở nụ cười nhẹ: "Chị làm sao ghét bỏ em được?"

---------------------------------------------

Mặc dù trụ sở chính của Tần gia không ở Lam Thành, nhưng gia tộc này rất có uy tín và danh tiếng. Trước đây, Tần gia và Tiêu gia từng hợp tác.

Tiêu Lương Mộc nóng ruột tuyên bố chuyện xem mắt vì lo sợ Tiêu Nhược Hoa và những người khác sẽ một lần nữa chiếm đoạt căn nhà.

Không có căn nhà, cũng không có nội lực của Tiêu gia, thì đừng nói đến việc Đông Sơn tái khởi!

Trong quán cà phê sang trọng, hương cà phê nồng đậm tràn ngập không gian, Tiêu Ngôn Cẩn như đang uống nước sát trùng, sắc mặt tái nhợt, khó chịu đến cực điểm.

Tiêu Lương Mộc hừ một tiếng, mắng: "Mệt cho con vẫn là thành viên nhóm nhạc nữ, thế mà còn không biết trang điểm, lần trước xem mắt cùng Quý gia cũng là bộ dạng này."

Tiêu Ngôn Cẩn như có như không đáp: "Nếu ba lại bắt con cùng Quý gia xem mắt, có lẽ 3 ngày cũng không đủ để con trang điểm."

"Con nói gì?" Tiêu Lương Mộc cảm thấy Tiêu Ngôn Cẩn càng ngày càng kỳ quái, có lúc ông còn thấy Tiêu Ngôn Cẩn ngây ngô cười với điện thoại, thậm chí còn mua những món quà kỳ lạ không biết tặng cho ai.

Sau chuyện này, ông nhận ra Tiêu Ngôn Cẩn có thể đang thích ai đó, nhưng người đó có lẽ không phải là người có gia cảnh tốt, không đủ để làm một đám cưới liên hôn.

Aizz, ông chỉ còn cách hy sinh hạnh phúc của con gái để phục vụ cho sự phát triển của Tiêu gia.

Nhưng Tiêu Ngôn Cẩn không hề biết điều này.

Trong một quán bar đầy mùi thuốc lá và rượu, vài phú nhị đại đang chơi bài và xúc xắc.

"Mày nói, Tiêu Ngôn Cẩn đã gia nhập làng giải trí, có phải sẽ trả lại tiền cho mày không?" Một nam Alpha hỏi, gia đình hắn làm chuỗi siêu thị, tên là Phó Thừa.

Nữ Alpha gật đầu: "Tiền thì vẫn còn, nhưng tôi cảm thấy cô ta thay đổi rồi, đã gia nhập làng giải trí trở thành ngôi sao, mà còn không chịu ra ngoài ăn cơm với chúng ta." Gia đình cô ta làm ngư nghiệp, tên là Vi Phồn.

Phó Thừa cười: "Tiêu gia đã phá sản rồi, mày còn muốn cô ta ra ăn cơm với mày? Lúc trước nhà cô ta phá sản, tao không thấy mày giúp đỡ gì cả."

Vi Phồn nhún vai: “Cô ta nổi tiếng như thế, sao tao có thể không để tâm? Không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy.”

Nói xong, cô ta còn bực tức đập mạnh lên bàn, rồi rút một lá bài poker đặt vào tay bạn nhảy nữ đang nằm trong lòng. “Ván tiếp theo, phần thưởng là em.”

Cô bạn nhảy đỏ mặt, ngượng ngùng nói lời cảm ơn.

Phó Thừa nhìn thấy cảnh đó mà phản ứng sinh lý nổi lên: “Tiêu Ngôn Cẩn năm xưa là nổi danh nhất Lam Thành với danh hiệu 'tra A', giờ lại giả vờ đáng yêu, bám được đại tiểu thư Quý gia, đóng vai ngoan ngoãn như thể cô ta là một A ngây thơ vậy.”

“Đều là giả cả thôi, chỉ có mấy fan ngu ngốc mới tin.”

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên gần đó.

“Ồ, chẳng phải là đại thiếu gia của Giang gia sao? Sao cậu lại tới đây?” Phó Thừa cười nói.

Giang gia mở công ty internet ở Nghiệp Thành. Con trai cả là Giang Khúc Hữu, 23 tuổi, du học nước ngoài nhiều năm, sống buông thả.

“Ngày mai các cậu có rảnh không?” Giang Khúc Hữu hỏi, hai tay đút túi quần, vẻ mặt buồn bực.

“Hử? Có chuyện gì vậy Giang thiếu gia?” Hai người kia liếc nhau.

“Tôi nghe được một tin là Tiêu Ngôn Cẩn sắp đi xem mắt với Quân Ngâm.”

Phó Thừa sững lại: “Quân Ngâm không phải bạn gái của cậu sao?”

“Phải.” Giang Khúc Hữu gật đầu.
“Quan hệ của tụi tôi còn chưa nói với cha mẹ hai bên. Không ngờ chú Tần lại tự tiện quyết định, bắt Quân Ngâm đi xem mắt. Cô ấy dù gì cũng là đại tiểu thư danh giá, sao lại phải xem mắt với một 'tra A' phá sản như Tiêu Ngôn Cẩn được chứ! Cho nên tôi mới nghĩ ra kế hoạch để Tiêu Ngôn Cẩn thích Quân Ngâm rồi sau đó bị Quân Ngâm đá một cú thật đau, thêm chút drama trên mạng, nhất định sẽ khiến người ta cười nhạo cô ta!”

Phó Thừa  ngón cái: “Giang thiếu đúng là cao tay!”

Giang Khúc Hữu nhìn sang hai người:
“Lát nữa có muốn phối hợp với tôi không?”

Phó Thừa và Vi Phồn nhìn nhau, dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý.

Có ai ngờ, những kẻ trước đây là bạn thân của Tiêu Ngôn Cẩn, giờ lại trở mặt thành kẻ thù như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro