Chương 65
Khách sạn Bảo Khiết.
Dì quét dọn vừa mở cửa bước vào phòng thì nhìn thấy Sở Lạc nằm sõng soài dưới đất liền hét toáng lên.
"Đừng làm ồn!!" Sở Lạc ngẩng đầu lên, lảo đảo đứng dậy. Trong phòng có rượu, cô ta đã uống hết chai này đến chai khác, uống đến mức ngủ quên luôn ở đó.
Lần này, Quý Vân Nặc đã hoàn toàn tuyệt tình khiến Sở Lạc rơi vào tuyệt vọng.
Nhìn thấy hot search trên Weibo và điện thoại của Ngụy Sở Thu gọi đến liên tục, Sở Lạc càng thêm phiền não.
Cô ta mở điện thoại gọi cho Vệ Thấm, vừa nghe thấy giọng điệu mất kiên nhẫn của đối phương, Sở Lạc liền phẫn nộ hét lên: "Dì Vệ! Tiêu Ngôn Cẩn và Vân Nặc đang hẹn hò! Họ thậm chí còn lên giường với nhau rồi!!!"
----------------------------------
Quý Vân Nặc từ phòng tắm bước ra, hơi nước còn vương trên người nhưng không thể che lấp hương thơm dịu nhẹ tự nhiên của nàng.
Nghe thấy điện thoại rung, nàng cầm lên xem là Vệ Thấm gọi, hơn mười cuộc gọi nhỡ.
Cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, Vệ Thấm suýt nữa dẫn người xông thẳng tới chỗ nàng.
May mắn là Quý Vân Nặc đã nhận điện thoại.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Có phải con đang hẹn hò với Tiêu Ngôn Cẩn không!" Giọng Vệ Thấm đầy phẫn nộ, khiến người Quý Vân Nặc khẽ run, quả nhiên mẹ nàng vẫn biết.
"Đúng vậy."
"Mẹ...." Vệ Thấm tức đến mức nghẹn lời.
"Thật xin lỗi, yêu một người là điều con không thể kiểm soát được." Quý Vân Nặc tràn đầy áy náy, "Mẹ muốn mắng cứ mắng đi, con chấp nhận."
"Con thật sự nghĩ mẹ sẽ không mắng con à?"
"Tuy mẹ trước giờ chưa từng mắng con..." Quý Vân Nặc trong mắt đầy day dứt, nhưng tình yêu này nàng không thể từ bỏ.
"Đứa nhỏ này!" Nghe vậy, Vệ Thấm vừa uất ức vừa tức giận.
Trong mắt Vệ Thấm, Quý Vân Nặc là viên ngọc quý được bà nuôi lớn tận tay, mà Tiêu Ngôn Cẩn chẳng khác nào một con heo béo thối tha!
Cải trắng ngon lại bị heo gặm, ai chịu nổi cơ chứ!!
Nhớ lại lời Quý Vân Nặc từng phản bác trước kia, Vệ Thấm đành nén giận.
"Bây giờ con tính giải quyết thế nào?"
"Chờ sau khi nhóm giải tán, con sẽ cùng Tiêu Ngôn Cẩn tổ chức một buổi gặp mặt giữa Quý gia và Tiêu gia, đến lúc đó nếu mọi người có ý kiến gì thì cùng nhau giải quyết."
Vệ Thấm thở dài nặng nề rồi dập máy.
---------------------------------------------
Quý Vân Nặc nhìn những cái que thử thai bày đầy trên giường, cũng chỉ biết thở dài.
Nàng đem chuyện này kể cho Tiêu Ngôn Cẩn.
Tiêu Ngôn Cẩn nghe xong chỉ ừ một tiếng, không bất ngờ chút nào.
"Chẳng lẽ em đã chuẩn bị tinh thần từ trước?" Quý Vân Nặc cắn môi hỏi.
Tiêu Ngôn Cẩn đột nhiên ôm chặt nàng: "Sớm muộn gì họ cũng phải biết. Thà công khai đối mặt, còn hơn lén lút yêu đương."
Quý Vân Nặc khẽ đáp, tựa đầu vào ngực cô, hít sâu một hơi.
Mùi pheromone thơm mát như sữa ngọt ngào trên người đối phương, khiến nàng vừa si mê vừa thích, chỉ tiếc mức độ phù hợp giữa hai người lại không cao.
----------------------------------------
Nhưng Vệ Thấm không chờ nổi. Bà lập tức kêu người lái xe đến thẳng ký túc xá.
Tiếng gõ cửa thình thình vang vọng cả phòng, Thẩm Nhã ngáp dài ra mở cửa.
Nhìn thấy Vệ Thấm phong trần mệt mỏi, cô hơi sững sờ: "Ơ… dì…"
"Quý Vân Nặc đâu?" Vệ Thấm lạnh lùng hỏi.
Quý Vân Nặc vừa mới ra khỏi phòng Tiêu Ngôn Cẩn, còn đang mặc thêm áo, nghe tiếng động phải vội vàng đi ra.
Nàng và bà đối mặt nhau, ánh mắt Vệ Thấm bốc lửa giận.
Trong khi đó, Hà Nhu, Giang Nam, Thời Chính Nghĩa cùng mọi người không ai dám ngủ, chen nhau ra ban công nhìn cảnh tượng căng thẳng phía dưới.
Trong phòng khách, Tiêu Ngôn Cẩn và Quý Vân Nặc ngồi ngay ngắn, cúi đầu đối diện với Vệ Thấm.
Vệ Thấm lạnh lùng, không cho phép họ ngồi sát vào nhau.
Tiêu Ngôn Cẩn cũng không ngờ vị ảnh hậu mềm mại, dịu dàng kia, lại vì chuyện này mà trở nên quyết liệt đến vậy.
"Các người nói đi, bắt đầu hẹn hò từ khi nào?"
Để phòng bị phát hiện, ban công và cửa sổ đều đóng chặt nên Hà Nhu và những người kia không nghe rõ Vệ Thấm đang nói gì.
Hà Nhu nhíu mày: "Các cậu ai biết đọc khẩu hình không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Nhã: "Nghe nói dì Vệ Thấm cực kỳ ghét Tiêu Ngôn Cẩn. Dù hồi trước chỉ là tin đồn với đại tiểu thư, dì ấy cũng tức muốn chết rồi."
Hà Nhu: "Chuyện này tôi biết, lúc đi xem mắt dì ấy cũng là người phản đối đầu tiên mà."
Thời Chính Nghĩa nghe bọn họ bàn tán xôn xao, trong lòng khẽ run lên bởi vì chỉ có cô biết rõ hai người kia đã yêu đương từ lâu rồi.
Giang Nam rướn cổ, nhẹ giọng nói: "Đừng ồn nữa, tôi biết đọc khẩu hình đấy."
Thời Chính Nghĩa kinh ngạc: "Cậu còn biết đọc khẩu hình?!"
Giang Nam nghiêm túc: "Dì Vệ Thấm bảo sẽ đem đồ ăn tới, hy vọng đại tiểu thư chịu mở cửa cho dì vào."
Thời Chính Nghĩa: "……"
-------------------------------------
Trong phòng khách, Quý Vân Nặc lòng đầy bất an. Từ nhỏ nàng luôn là đứa con ngoan của hai mẹ, chưa từng làm điều gì trái ý họ.
"Trong lúc tham gia tuyển tú," nàng thấp giọng đáp.
Vệ Thấm tức đến nghẹn lời. Rõ ràng trong lúc thi tuyển, bà đã năm lần bảy lượt cảnh cáo Quý Vân Nặc tránh xa Tiêu Ngôn Cẩn, lúc đầu còn thấy hiệu quả, càng về sau càng thấy bất thường.
"Nghe Sở Lạc nói, con và Tiêu Ngôn Cẩn đã lên giường rồi?" Giọng Vệ Thấm run lên vì tức giận.
Tiêu Ngôn Cẩn bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Vệ Thấm, ánh mắt mang theo một chút ngập ngừng.
Quý Vân Nặc hít sâu một hơi, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
Cuối cùng, Tiêu Ngôn Cẩn chủ động thừa nhận: "Đúng vậy, là lỗi của cháu."
Vệ Thấm thật sự muốn tát cho cô một cái.
Hà Nhu ở ngoài ban công không nhịn được hỏi: "Này, rốt cuộc bọn họ đang nói gì thế?"
Giang Nam nói: “A Cẩn bảo sẽ làm bánh kem cho chúng ta ăn.”
Thời Chính Nghĩa: “……”
Quý Vân Nặc lắc đầu: “Là con ép em ấy làm chuyện đó.”
“Im hết cho tôi!” Vệ Thấm đột nhiên đứng dậy, đám người chen chúc ngoài ban công cũng giật mình, không ai dám hó hé gì.
Vệ Thấm thật sự không thể tin nổi, đứa con gái ngoan hiền của mình lại bị một Alpha như vậy "làm bẩn".
Tiêu Ngôn Cẩn tiến đến trước mặt bà, ngước đôi mắt trong trẻo lên: “Dì, con thật lòng rất yêu chị ấy.”
“Bốp!” Một cái tát vang lên, trên mặt Tiêu Ngôn Cẩn in hằn dấu bàn tay.
Quý Vân Nặc hoảng sợ, nắm chặt tay Tiêu Ngôn Cẩn, đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ, đừng đánh em ấy.”
Bên ngoài ban công, chỉ có Hà Nhu hơi ngẩng đầu, lí nhí nói: “Dì Vệ đang… vuốt mặt Tiêu Ngôn Cẩn sao?”
Vệ Thấm gào lên: “Con rõ ràng đã hứa với mẹ sẽ không tiếp xúc với cô ta nữa, tại sao lại không nghe lời!”
Quý Vân Nặc khàn giọng, mắt càng đỏ hơn: “Nhưng con cũng đâu ngờ mình sẽ thích em ấy nhiều đến vậy.”
Tiêu Ngôn Cẩn mím môi, cuối cùng cũng hiểu vì sao lần trước Quý Vân Nặc lại lạnh nhạt với mình đến thế, không chỉ vì lo Sở Lạc sẽ làm hại mình, mà còn bởi gia đình ngăn cản, khiến nàng rơi vào thế khó xử đủ đường.
Tiêu Ngôn Cẩn cắn chặt răng, bất ngờ nắm lấy tay Vệ Thấm, ngẩng đầu khẩn cầu: “Dì, như chị ấy đã nói, chờ nhóm nhạc tan rã hai nhà chúng ta sẽ ngồi lại thương lượng, đến lúc đó, con — Tiêu Ngôn Cẩn — sẽ gánh mọi trách nhiệm, muốn đánh muốn mắng gì cũng được, xin dì đồng ý!”
Thật ra, Tiêu Ngôn Cẩn cũng lo lắng. Ít nhất, trước buổi gặp mặt gia đình cô còn có thể ở bên Quý Vân Nặc, thời gian ngắn ngủi ấy chính là hạnh phúc nhất.
Cô cúi đầu, trông giống hệt một đứa trẻ phạm lỗi.
Vệ Thấm sững người.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, một Alpha xông vào là Quý Chi Diệp, với vẻ mặt lo lắng ôm chặt Vệ Thấm.
Trước đó, Quý Vân Nặc đã lén gửi WeChat cho bà, Quý Chi Diệp lập tức bỏ cả công việc xã giao, vội vã chạy tới.
“Thấm Thấm, chúng ta về nhà đi.”
Quý Chi Diệp thấy nước mắt của Quý Vân Nặc, đau lòng kéo tay Vệ Thấm.
“Nó đã bị người ta cướp mất rồi... Em đã vất vả nuôi nấng một đứa con gái ưu tú thế này mà…” Vệ Thấm tủi thân bật khóc, ngã vào lòng bà.
Quý Vân Nặc cũng nhào tới ôm lấy mẹ mình, miệng liên tục nói: “Con xin lỗi... xin lỗi mẹ...”
Hà Nhu vừa lau nước mắt vừa lí nhí: “Đúng là tình cảm gia đình thật cảm động, dì Quý tới rồi, cùng đội trưởng ôm nhau hạnh phúc kìa.”
Thời Chính Nghĩa: “……”
Cuối cùng, Vệ Thấm cũng được Quý Chi Diệp dìu đi.
Trên xe, Vệ Thấm tựa lưng vào ghế không nói lời nào, khàn giọng hỏi: “Chị nói xem, có phải chúng ta đã dạy con sai cách rồi không?”
Quý Chi Diệp an ủi: “Không đâu. Thật ra chị cảm thấy người mà Vân Nặc chọn chắc cũng không tệ.”
Vệ Thấm: “Điều kiện nhà cô ta như thế, không tệ chỗ nào.”
Quý Chi Diệp cười khẽ: “Nhưng em không thấy rằng con gái chúng ta ở bên Tiêu Ngôn Cẩn rất vui vẻ sao?”
Vệ Thấm xoay người, không muốn nghe thêm lời khen về Tiêu Ngôn Cẩn nữa. Trong lòng bà vẫn cho rằng Tiêu Ngôn Cẩn tiếp cận Quý Vân Nặc chỉ vì ham muốn gia thế nhà họ.
--------------------------------------
Mặc dù mọi chuyện đã sáng tỏ, nhưng ảnh hưởng đối với nhóm vẫn rất lớn.
Cấp trên của Hàn tổng và Mộng Hoa Video quyết định: giải tán nhóm sớm hơn thời hạn.
Lan Nguyện Nịnh bị tổn thương giọng nói, cũng không thể tổ chức buổi biểu diễn chia tay lớn như dự định, chỉ có thể tổ chức một buổi diễn chia tay nho nhỏ.
Dù sao đây cũng là nhóm debut từ show tuyển tú, có rất nhiều fans đã chân thành bỏ phiếu ủng hộ họ suốt thời gian qua.
Tiêu Ngôn Cẩn mặc lại bộ đồng phục học sinh từng chụp quảng cáo trước kia.
Vest xanh lam phối với váy trắng ngắn, tuy chỉ hơn một năm trôi qua, nhưng giờ cô nhìn thế nào cũng đã thành thục hơn rất nhiều, không còn nét ngây thơ sôi nổi ngày nào.
Tiêu Ngôn Cẩn thở dài một hơi, điều này cũng đồng nghĩa rằng Quý Vân Nặc sẽ rời khỏi giới giải trí, vĩnh viễn không quay lại nữa.
“Hầy... thật sự rất luyến tiếc nhóm cùng mọi người…” Hà Nhu gần như bật khóc.
Thời Chính Nghĩa lướt qua Thẩm Nhã định ôm lấy Hà Nhu an ủi, nhưng Hà Nhu vừa nhìn thấy là cô thì né sang một bên, nhất quyết không để Thời Chính Nghĩa chạm vào.
Thời Chính Nghĩa đưa tay ra, rồi lại ngượng ngùng thu về.
Mấy ngày nay, Hà Nhu dường như cũng chẳng buồn nói chuyện với cô.
Dù Thời Chính Nghĩa có cố gắng bắt chuyện, Hà Nhu cũng chỉ lạnh nhạt đáp qua loa.
Mối duyên giữa các cô, bắt đầu từ một lần biểu diễn trên sân khấu…
Khi đó, cô cảm thấy Hà Nhu đúng là một cô em nóng bỏng, tính cách mạnh mẽ, ăn mặc táo bạo, đối với ai cũng nhiệt tình, nhưng hiện tại lại lạnh lùng như một người xa lạ.
Cô nghĩ mãi cũng không hiểu mình đã làm gì mà chọc giận Hà Nhu.
Dưới khán đài, các fan CP của Hà Nhu và Thời Chính Nghĩa đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hashtag #HàNhuThờiChínhNghĩaGiảiTánSẽTịHiềm# cũng nhanh chóng leo lên hot search.
(* Tị hiềm: ai đu cp Trung chắc cũng bít từ này he, hiểu nôm na là tránh né nhau, nhiều khi do fans 2 bên lẫn fan cp tranh cãi nhau khiến idol khó xử thì họ tránh tương tác với nhau trên sân khấu để tránh fans xung đột, còn offcam thì hên xui.)
Buổi tiệc chia tay chỉ đơn giản là hát vài bài rồi bắt đầu phần bán quà lưu niệm.
"Thật sự rất không nỡ rời xa các bạn! Các bạn là thanh xuân của tôi!" Trước mặt các fan Omega của mình, Tiêu Ngôn Cẩn nói, khiến không ít người bật khóc.
"Vì bình chọn cho cậu, tôi đã cố gắng rất nhiều, chỉ mong cậu có thể sống tốt. Dù nhà cậu phá sản, dù có bao nhiêu tin xấu, tôi cũng không biết vì sao mình lại thích cậu đến thế..." Một nữ fan nghẹn ngào, gương mặt đỏ bừng.
Tiêu Ngôn Cẩn mím môi, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng khóc..."
"Về sau tôi mới hiểu, mình cũng là một người như vậy — lúc có tiền thì ngạo mạn, thái độ không tốt, nhưng vẫn có rất nhiều người yêu mến, nâng đỡ. Khi không còn tiền, thì tuột dốc không phanh, mới nhận ra xung quanh toàn là mặt nạ, lúc nào cũng bị gièm pha và công kích. Chịu đủ ác ý, tự mình cũng thu liễm bớt tính cách, không còn sự ngạo nghễ năm nào, đi theo những hướng mà bản thân chưa từng nghĩ tới." Giọng của fan run run, từng lời đều rõ ràng truyền tới tai Tiêu Ngôn Cẩn.
Dù cô vốn là người xuyên không, nhưng cũng có thể cảm nhận được trái tim mình thắt lại.
"Tiêu Ngôn Cẩn, cậu nhất định phải cố gắng nhé! Đừng để mình mất phương hướng. Cậu trước kia là thiên kim nhà giàu, sau này cũng sẽ là như vậy. Nhưng nếu cậu buông xuôi, bị tin xấu nhấn chìm, vướng vào đủ thứ hỗn loạn, thì tất cả sẽ tiêu tan. Điều cậu có thể làm, chính là khiến bản thân mình trở nên hoàn mỹ hơn."
Nói xong, cô gái ấy quay người rời đi. Dù vẫn còn yêu mến thần tượng, nhưng cô cũng có cuộc sống riêng của mình, sẽ không còn thức đêm cày tổng nghệ và bình chọn như trước nữa.
Đối với Tiêu Ngôn Cẩn, có lẽ cô gái ấy giống như một người đi ngang qua cuộc đời mình — nhưng lần này, họ thực sự đã tiếp xúc gần với nhau hơn.
Quý Vân Nặc ký tên cho các fan, rồi mới để ý đến phía bên kia Tiêu Ngôn Cẩn.
Nàng lướt mắt nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Ngôn Cẩn thất thần, như đang chìm trong suy nghĩ.
"Năm ấy hoa hạnh bay bay, từ lúc bắt đầu đã là sai lầm."
Thời Chính Nghĩa đứng cạnh búng tay "tách" một cái, chống nạnh nói: "Không có việc gì thì đừng tự nhiên đọc lời thoại 《Chân Hoàn Truyện》 nữa, buổi ký tên kết thúc rồi."
Tiêu Ngôn Cẩn như bừng tỉnh, ngây ngốc "a" một tiếng.
Trình Tiểu Trí thu lại chai nước khoáng còn uống dở, cười nói: "Mọi người có muốn tụ tập ăn uống không?"
Quý Vân Nặc gật đầu: "Đi ăn BBQ đi."
Thời Chính Nghĩa cười trêu: "Nữ minh tinh ăn BBQ không sợ béo à?"
Quý Vân Nặc không đáp, chỉ có Tiêu Ngôn Cẩn biết, nàng sẽ không còn hoạt động trong giới giải trí nữa.
Món nướng được mang lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Trình Tiểu Trí mang tới mấy chai bia: "Mọi người uống tí nhé?"
Hà Nhu đùa: "Quản lý à, anh không biết tửu lượng của tôi siêu đỉnh sao?"
Thời Chính Nghĩa, Hà Nhu, Giang Nam và Thẩm Nhã mỗi người nhận một chai, còn Lan Nguyện Nịnh vì còn thương tích nên không thể uống.
Quý Vân Nặc vốn không thích mùi rượu nên chưa bao giờ đụng đến. Tiêu Ngôn Cẩn cũng nhăn nhó cau mày.
Hà Nhu đẩy một chai bia tới trước mặt Tiêu Ngôn Cẩn.
"Ngày thường chưa từng thấy cậu uống, cậu là Alpha đấy lúc này không uống chẳng phải xấu hổ sao?"
Quý Vân Nặc thấy thế liền hòa giải: "Không uống thì thôi."
Nhưng trong lòng Tiêu Ngôn Cẩn như chứa đầy uất ức, khó chịu không nguôi, rất muốn uống để phát tiết.
Cô vỗ bàn cái "bốp": "Ai nói tôi không uống! Tôi đương nhiên sẽ uống!"
Quý Vân Nặc chỉ còn biết kéo khóe miệng cười bất đắc dĩ.
Thời Chính Nghĩa vẫn là người nói nhiều nhất, ríu rít không ngừng.
Hà Nhu, người ngày thường cũng hay nói, hôm nay khi Thời Chính Nghĩa nói chuyện lại im lặng hẳn.
Thời Chính Nghĩa nhận ra động thái này, trong lòng lo lắng, vốn muốn hỏi nhưng tiếc rằng hôm nay lại không ngồi cạnh bên cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro