Chương 67
Vệ Thấm tấm tắc hai tiếng, cẩn thận quan sát ngũ quan của cô.
Các đường nét trên gương mặt Tiêu Ngôn Cẩn không sắc sảo nhưng rất hài hòa, thanh tú. Đặc biệt là lúc cô cười tinh nghịch, lại mang theo chút ngây thơ mềm mại, khiến các Omega với bản năng mẫu tính khó lòng mà không động lòng.
"Tiêu Ngôn Cẩn, cái tên này đúng là rất hợp với cô. Đúng là một tiểu yêu tinh... Có thể khiến con gái tôi quyến luyến không rời, trước đây tôi đã từng bảo nó đừng qua lại với cô, rõ ràng nó đồng ý rồi, nhưng cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà phá lệ."
Trong lòng Tiêu Ngôn Cẩn khẽ nhói lên, hóa ra lúc trước tỷ tỷ muốn rời xa cô không chỉ vì Sở Lạc, mà còn bởi vì khi nàng xin nghỉ phép về nhà, Vệ Thấm cũng từng dặn dò như vậy.
"Con thật lòng yêu chị ấy. Mong phu nhân có thể yên tâm." Ánh mắt Tiêu Ngôn Cẩn sáng rực, chân thành.
Vệ Thấm hít sâu một hơi. Tiểu yêu tinh này khi tỏ ra yếu đuối quả thật dễ khiến người khác mềm lòng.
"Cô nghĩ chỉ một câu 'yêu' là đủ để tôi có thiện cảm với cô sao? Tôi cũng từng lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nếu không sao có thể đạt được ngôi vị Ảnh hậu? Những lời ngon ngọt của Alpha tôi đã nghe qua không ít. Một cô gái trẻ tuổi, đơn thuần như Vân Nặc bị cô lừa cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng cô đừng mơ lừa được tôi."
Vệ Thấm lười biếng tựa người nhìn Tiêu Ngôn Cẩn, dáng vẻ kiêu ngạo mà cứng rắn. Ánh mắt bà sắc lạnh như dao, nhưng Tiêu Ngôn Cẩn vẫn đứng thẳng lưng không kiêu căng, cũng không nịnh bợ.
"Cô tưởng tôi phản đối chỉ vì con người của cô thôi sao?"
"Con biết Tiêu gia phá sản, về tài lực thì còn không bằng một ngón tay của Quý gia. Nhưng con và Nặc tỷ tỷ yêu nhau, đâu phải là Tiêu gia yêu Quý gia? Cho dù Vân Nặc không phải người của Quý gia, chỉ là một cô gái bình thường thì con cũng vẫn yêu chị ấy như cũ."
Tiêu Ngôn Cẩn nói một cách trịnh trọng, cô hiểu rõ ý của Vệ Thấm: Môn đăng hộ đối xưa nay luôn là điều kiện bắt buộc trong các gia đình danh giá.
Sắc mặt Vệ Thấm vẫn lạnh nhạt như băng, giống như Quý Vân Nặc vậy. Không cần nói gì cũng đủ khiến người đối diện cảm thấy tự ti.
"Da mặt của cô cũng dày thật đấy." Vệ Thấm bất đắc dĩ đỡ trán, sớm biết như vậy, lẽ ra nên sớm đưa Quý Vân Nặc trở về.
"Ngày mai, Quý gia và Tiêu gia gặp mặt tại khách sạn cũ, lúc đó đừng có không dám đến."
Tiêu Ngôn Cẩn rũ mắt xuống: "Con nhất định sẽ đến."
---------------------------------
Về đến nhà, Vệ Thấm nhìn thấy Quý Vân Nặc đang ngồi trong phòng khách. Gương mặt nàng đầy ưu sầu. Khi thấy Vệ Thấm, nàng mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không thốt lên bất cứ lời nào.
Vệ Thấm hừ lạnh một tiếng, rồi quay vào phòng ngủ.
Quý Chi Diệp đang gấp quần áo bên trong, thấy bà vào liền nói: "Lão bà, em đã về rồi."
"Em đi gặp Tiêu Ngôn Cẩn." Vệ Thấm nhíu mày, "Chị nói xem, đứa nhỏ này sao mà quật cường như vậy?"
"Chuyện như vậy chúng ta cũng không thể đoán trước được." Quý Chi Diệp cũng biết quan hệ giữa Quý Vân Nặc và Tiêu Ngôn Cẩn. Tối hôm qua, bà vẫn còn tiếc nuối một bông cải trắng tươi đẹp lại bị heo mập gặm mất, ai mà không đau lòng chứ.
"Giờ chị chỉ mong Vân Nặc vui vẻ thôi." Quý Chi Diệp vừa đáp vừa tựa vào lòng Vệ Thấm, thở dài: "Từ khi Vân Nặc đi du học nước ngoài, chúng ta rất ít khi thấy con bé cười thật lòng."
Vệ Thấm khẽ ừ một tiếng. Khi còn nhỏ, nàng còn khá hoạt bát, nhưng từ lúc đi nước ngoài, không biết vì sao ngày càng trở nên trầm mặc, khuôn mặt xinh đẹp kia cũng lạnh lẽo như băng.
"Từ khi con bé tham gia tuyển tú trở về, chị mới lại thấy nó cười mỗi ngày. Thật ra như vậy cũng tốt." Quý Chi Diệp nói tiếp.
"Hay là chúng ta nghĩ cách khác đi."
Vệ Thấm nhìn sang Quý Chi Diệp, đối phương cũng quay lại nhìn bà, rồi cả hai cùng bật cười.
-------------------------------
Ngày gặp mặt của Quý gia và Tiêu gia đã tới.
Dù đã cố gắng giữ kín, nhưng vẫn rò rỉ một chút tin tức ra ngoài.
# Quý - Tiêu hai nhà lại xem mắt lần nữa #
【 Không phải chứ, chẳng lẽ lại muốn mai mối nữa? 】
【 Tuy rằng Tiêu Ngôn Cẩn bây giờ tốt hơn trước nhiều, nhưng Tiêu gia nhà cửa đều đã bán cho Quý gia rồi, chẳng khác nào hộ nghèo rồi còn gì 】
【 Chắc là gặp mặt bạn bè thôi, dù sao Quý - Tiêu cũng từng là bằng hữu thâm giao, bằng hữu gặp nhau làm gì mà ầm ĩ thế 】
【 Bằng hữu thâm giao? Quý gia là hào môn số một đấy, làm sao còn liên quan tới một gia đình đã phá sản? Nếu thực sự là bằng hữu, Quý gia cũng đã giúp Tiêu gia vượt qua cửa ải khó khăn rồi, nhưng đến bây giờ chẳng thấy có động tĩnh gì 】
【 Dù sao thì tôi cũng cảm thấy chuyện mai mối là không thể 】
【 Fan CP có thể yên tĩnh chút được không? Đến cái này cũng đẩy thuyền được sao? 】
----------------------------------------
Lần này lại tổ chức ở khách sạn xa hoa.
Tiêu Ngôn Cẩn lần thứ hai bước vào, nhưng tâm trạng nặng nề hơn nhiều.
Tiêu Lương Mộc và Lương Trĩ đứng phía sau cô, thở dài một tiếng: "Đi thôi."
Tiêu Ngôn Cẩn nhàn nhạt ừ một tiếng.
Khi cô vừa bước một chân vào khách sạn, cô đã thầm hạ quyết tâm: Lần này nhất định phải được ở bên Quý Vân Nặc!
Vẫn là đại sảnh đã gặp mặt lần trước.
Nhưng lần này, không khí lại cực kỳ nghiêm túc, nặng nề.
Quý Chi Diệp ngồi ở ghế chủ tọa, bên cạnh là vợ và con gái.
Vệ Thấm mặc một chiếc váy bó sát màu đen, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc.
Mà Quý Vân Nặc hôm nay trang điểm kỹ càng hơn hẳn mọi khi, từng chi tiết đều vô cùng tinh tế.
Quý Kỳ, Quý Thuần, chị họ Hứa Tri Hạ và chị dâu Kỷ Miên cũng đều có mặt. Ba người cùng lúc bước vào, ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía họ.
[Căng thẳng không?] Đêm qua, Quý Vân Nặc đã nhắn tin cho Tiêu Ngôn Cẩn hỏi như vậy.
Tiêu Ngôn Cẩn khẽ cười.
Căng thẳng chứ. Cô chưa từng căng thẳng như hôm nay. Đêm qua cô trằn trọc không ngủ nổi, cảm giác như có ai đó đang nhai nát tim mình, đau đớn và khó chịu đến mức không thể diễn tả thành lời.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cô cũng phải đối mặt với những người này.
Bởi vì cô chỉ muốn một mình Quý Vân Nặc.
"Dì Quý, dì Vệ, Quý lão gia... chào các vị. Tôi là Tiêu Ngôn Cẩn, đến để thực hiện lời hứa." Tiêu Ngôn Cẩn cúi người chào thật sâu, cúi gập hẳn 90 độ, giọng nói vô cùng thành khẩn.
Hoàn toàn khác với lần gặp gỡ đầu tiên, khi cô vẫn còn cà lơ phất phơ, bất cần.
"Mama, tỷ tỷ này đáng yêu quá à!"
Bé con ba tuổi trong lòng Kỷ Miên cất tiếng nói.
Tiêu Ngôn Cẩn lúc này mới nhận ra trong lòng Hứa Tri Hạ còn bế một đứa bé chưa đầy một tuổi.
Vệ Thấm khẽ cười: "Sinh Đông à, tỷ tỷ đó thực sự rất đáng yêu sao?"
Cô bé Sinh Đông nghiêm túc gật đầu: "Bảo bảo không nhìn nhầm đâu, con rất thích tỷ tỷ này."
Quý Chi Diệp cũng bật cười: "Ngồi xuống đi đã."
Tiêu Lương Mộc thẳng thắn hỏi: "Quý tổng, lần này gọi chúng tôi tới có chuyện gì?"
Trước đó, Tiêu Ngôn Cẩn chỉ nói rằng Quý gia có việc cần gặp mặt, chứ không nói rõ việc cô và Quý Vân Nặc yêu nhau. Tiêu Ngôn Cẩn sợ rằng nếu nói ra, Tiêu Lương Mộc sẽ không chịu tới.
Dù Tiêu Lương Mộc từng là thanh mai trúc mã với Quý Chi Diệp, cũng từng được Quý Chi Diệp giúp đỡ trả nợ khi Tiêu gia phá sản, nhưng từ sau khi Quý Chi Diệp kết hôn, hai người cũng dần xa cách.
Lần trước gặp lại là trong một buổi tiệc tụ họp, say rượu, cũng chỉ còn là những người quen biết sơ sơ.
Nghe Tiêu Lương Mộc gọi một tiếng "Quý tổng" khách sáo như vậy, Quý Chi Diệp có chút chua xót trong lòng.
"Không phải vì con gái các người gây họa thì là gì!" Vệ Thấm trợn mắt, lạnh giọng: "Con gái nhà anh biết con gái nhà tôi thi tuyển tuyển tú, cũng theo vào dự thi. Trong quá trình đó, không ngừng dây dưa, mỗi ngày đều tìm cách trêu chọc. Cuối cùng hay chưa, con gái tôi lại động lòng thật sự với cô ta."
Tiêu Lương Mộc và Lương Trĩ đều kinh ngạc nhìn nhau. Dù từng xem chương trình đó, nhưng cũng chỉ xem như bao người ngoài cuộc khác, không nghĩ tới Quý đại tiểu thư thực sự thích Tiêu Ngôn Cẩn!
Ánh mắt Quý Vân Nặc từ đầu vẫn luôn dõi theo Tiêu Ngôn Cẩn, dịu dàng, cưng chiều.
Nàng bình tĩnh lên tiếng: "Tiêu Ngôn Cẩn không dây dưa con, là con thích em ấy trước."
Vừa nói ra, sắc mặt Vệ Thấm tối sầm lại.
Ngực bà phập phồng lên xuống dữ dội, thở dốc nặng nề, khiến Quý Chi Diệp phải lo lắng nắm chặt tay bà.
"Được lắm... Được lắm, Tiêu Ngôn Cẩn rốt cuộc có điểm gì để con thích chứ?!"
Nghe mẹ chất vấn, Quý Vân Nặc nhìn Tiêu Ngôn Cẩn, rồi quay sang Vệ Thấm: "Mẹ, để con hỏi mẹ, năm đó mẹ thích mama vì điều gì?"
Đôi mắt Vệ Thấm đã đỏ bừng vì thiếu ngủ, vì lo nghĩ.
"Vì mama con săn sóc, dịu dàng, rất tốt với mẹ. Khi mẹ bệnh, chị ấy chăm sóc mẹ từng ly từng tí, bưng nước, nấu cơm. Phải biết chị ấy là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ chưa từng nấu nướng. Dù tay bị cắt cũng chưa từng oán trách một câu!"
"Vậy lúc hai người kết hôn, có ai phản đối không?" Quý Vân Nặc tiếp tục hỏi.
Quý Chi Diệp nghĩ kỹ lại, đúng là có.
Vệ Thấm vốn là diễn viên, dù gia đình có điều kiện nhưng so với Quý gia vẫn kém xa. Cha mẹ bà lúc ấy không muốn con mình cưới người trong giới giải trí, nhưng cuối cùng cũng nhượng bộ vì tình yêu và vì đứa trẻ.
Vệ Thấm không nói gì.
"Du người khác có tốt đến đâu thì con chỉ cần cảm nhận được tình yêu chân thành. Giống như con cảm nhận được tình yêu của mẹ và mama vậy." Quý Vân Nặc bình thản nói.
Tiêu Ngôn Cẩn bỗng đứng lên, mắt cô sáng rực: "Dì Quý, dì Vệ, con thích Nặc tỷ tỷ!"
Vệ Thấm nhìn cô, sắc mặt từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng.
"Con thích Nặc tỷ tỷ, con rất rất yêu chị ấy, con muốn ở bên chị ấy suốt đời!"
"Được thôi, nếu vậy thì để tôi tát vài cái xem thành ý của cô thế nào!" Vệ Thấm tức giận nói.
"Vệ Thấm, bà đừng quá đáng! Các người không đồng ý, chúng tôi cũng sẽ không quỳ lạy. Tiêu gia chúng tôi tuy sa sút, nhưng còn có cốt khí, tuyệt đối không vì Quý gia mà hạ mình!" Tiêu Lương Mộc tức giận đáp trả.
Tiêu Ngôn Cẩn lại bước tới trước mặt Vệ Thấm, cắn môi: "Nếu dì muốn xem thành ý của con vậy xin mời dì đánh."
"A Cẩn!" Lương Trĩ thất thanh kêu lên.
Dù trước kia hay sau khi phá sản, Tiêu Ngôn Cẩn vẫn luôn là người kiêu ngạo, tự do. Vậy mà giờ đây, cô bằng lòng bị đánh trước mặt mọi người chỉ để chứng minh chân tình của mình.
Tiêu Lương Mộc lắc đầu, đứa trẻ này thật lòng yêu Quý Vân Nặc rồi.
Ngay cả Vệ Thấm cũng sững sờ. Vừa rồi bà chỉ buột miệng nói thế thôi...
"Để tôi đánh!" Quý Kỳ bất ngờ đứng dậy, vung tay bước tới.
Một cái tát nặng nề giáng thẳng vào mặt Tiêu Ngôn Cẩn.
Quý Kỳ ra tay rất mạnh, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Tiêu Ngôn Cẩn lập tức hằn rõ mấy dấu tay đỏ ửng.
Quý Vân Nặc không ngờ bọn họ thật sự ra tay, hoảng hốt nắm lấy tay Tiêu Ngôn Cẩn: "A Cẩn!"
Nhưng Tiêu Ngôn Cẩn lại mỉm cười, đuôi mắt đỏ lên, cô giơ tay hướng về phía Quý Kỳ: "Quý lão gia tử, cứ đánh đi! Tôi - Tiêu Ngôn Cẩn vẫn chịu đựng được, dù thêm một cái nữa, hai cái nữa, xin cứ đánh tiếp, cho dù một trăm cái tát cũng không thể xóa đi thành ý của tôi dành cho Nặc tỷ tỷ!"
Quý Kỳ lạnh lùng cười: "Được, nếu vậy, tôi sẽ đánh cô tới mức phải nhập viện!"
"Ấy da, lão gia tử, người còn phải giữ gìn sức khỏe chứ, ngồi xuống trước đã nào!" Hứa Tri Hạ cùng Kỷ Miên vội vàng kéo ông lại, vừa năn nỉ vừa kéo mạnh, cuối cùng cũng ép ông ngồi xuống ghế.
Kỷ Miên lau mồ hôi trán, thật sự không đành lòng nhìn thấy học trò cũ của mình rơi vào tình cảnh thế này.
Hứa Tri Hạ, tuy trong lòng cũng có chút không hài lòng với Tiêu Ngôn Cẩn, nhưng chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy vô cùng khâm phục cô.
"Đau không?" Quý Vân Nặc đau lòng nhìn gương mặt cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Nếu là lúc khác, Tiêu Ngôn Cẩn sẽ lập tức kêu đau, chỉ mong được người yêu dỗ dành. Nhưng lúc này, cô không thể, cô phải kiên cường, phải kiên trì!
"Không đau. Vì tỷ tỷ, cho dù bị đánh một trăm cái tát, em cũng cam lòng." Tiêu Ngôn Cẩn cười rạng rỡ.
Quý Vân Nặc lòng chợt run lên, mím môi.
"Mẹ, mama, nhị gia gia, chị họ, chị dâu, cô cô... con có chuyện muốn nói với mọi người." Quý Vân Nặc lau nước mắt, dõng dạc như ra lệnh với thiên binh vạn mã.
"Con... đang mang thai con của Tiêu Ngôn Cẩn."
Lời vừa dứt, như sét đánh giữa trời quang, Vệ Thấm trừng lớn mắt, ngất xỉu ngay trên người Quý Chi Diệp.
Quý Chi Diệp vội vàng gọi lớn: "Lão bà!"
"Em không sao!" Vệ Thấm cố gượng dậy khỏi lòng bà, bước nhanh đến trước mặt con gái, định giơ tay tát nhưng rồi lại cố nhịn xuống.
"Nói cho mẹ biết, vì sao lại yêu Tiêu Ngôn Cẩn?" Bà run rẩy hỏi, không biết mình đang hỏi gì, chỉ là cảm xúc bị đè nén quá lâu, giờ phút này không cách nào suy nghĩ rõ ràng.
Tiêu Ngôn Cẩn nhìn cái bụng bằng phẳng của Quý Vân Nặc, nhớ đến mấy lần thân mật trước kia, có lẽ tỷ tỷ đã âm thầm nhờ bác sĩ điều chỉnh để tăng cơ hội mang thai.
Nàng vì cô mà làm những điều đó!
Rõ ràng không cần phải hy sinh như vậy!
"Con vẫn giữ nguyên lời ban nãy. Mẹ đối với mama ra sao, thì Tiêu Ngôn Cẩn cũng đối với con như vậy. Trong mắt em ấy, con cảm nhận được tình yêu sâu sắc của em ấy dành cho con. Loại tình yêu này, không phải ai cũng có thể cho con được." Quý Vân Nặc kiên định từng chữ từng lời.
"Con không phải là người tùy tiện gả cho bất kỳ Alpha nào. Nếu đối phương phản bội, cho dù con có yêu họ đến đâu, con cũng sẽ đá họ đi không một chút luyến tiếc.
Con biết mọi người cảm thấy Tiêu Ngôn Cẩn không xứng với con. Nhưng đó là Tiêu Ngôn Cẩn trước kia! Hiện tại em ấy không còn là tiểu thư nhà giàu ăn chơi trác táng, không còn là phú nhị đại hư hỏng nữa. Sau khi gia đình phá sản, em ấy đơn độc đi tham gia tuyển tú, dựa vào chính sức mình để kiếm sống – không ăn trộm, không lừa gạt, chỉ bằng lao động chân chính!
Một người có phẩm giá hay không, không phải dựa vào tiền tài hay địa vị để đo lường!
Con chỉ muốn hỏi mọi người một câu: khi bắt con đi xem mắt hết lần này đến lần khác, từ Diệp Nhật Hạo, Bách Lý Tri Vi, đến vô số Alpha nhiều tiền khác, có ai hỏi con một lần: con có thích họ không? Mọi người chỉ muốn gả con ra ngoài, mà chưa từng hỏi con muốn làm gì, thích gì, ước mơ trở thành ai!"
Quý Vân Nặc gần như gào lên, đem tất cả ấm ức tích tụ bấy lâu nay trút hết ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro