Chương 75

"Nặc tỷ tỷ." Tiêu Ngôn Cẩn ôm chặt lấy nàng, bởi vì không thể đối diện nhìn Quý Vân Nặc, đành phải tựa đầu vào xương quai xanh của nàng, thì thầm nói: "Vết thương nhỏ xíu này, rất nhanh sẽ lành, để lại vết sẹo nhạt nhòa, coi như một kỷ niệm, thật hài hước. Nhưng chỉ là một vết thương nhỏ thôi, tại sao cứ chạm vào là lại đau đến thế?"《Vết thương nhỏ》

Quý Vân Nặc khẽ vuốt ve cô.

Tiêu Ngôn Cẩn lại nói tiếp: "Em thật sự hiểu rồi, không phải chị thay lòng đổi dạ, chỉ là lúc chị cô đơn, em đã không ở bên cạnh."《Ngày mưa》- Tôn Yến Tư

"Tỷ tỷ, em muốn chị làm em trước." Tiêu Ngôn Cẩn thì thầm, lúc ở trong phòng tắm vừa rồi, nàng làm một việc khiến chính mình rất vui vẻ, so với sự mạnh mẽ của Quý Vân Nặc, cô lại tỏ ra dịu dàng và ân cần hơn.

Quý Vân Nặc nhớ lại những cảnh bị cô trêu chọc trong phòng tắm, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Đẩy Tiêu Ngôn Cẩn ra, Tiêu Ngôn Cẩn vừa vui vừa lo, ngạc nhiên bật cười: "Tỷ tỷ, tới đây đi."

Tiêu Ngôn Cẩn nói tiếp: "Em thật sự hiểu, không phải chị thay đổi, chỉ là em không ở cạnh chị khi chị cần." 《Em không đau》- Tôn Yến Tư

Quý Vân Nặc bật cười lạnh...

Tiêu Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy như thể trong cái nóng oi ả mùa hè bất ngờ gặp một tảng băng lớn, khiến toàn thân mát lạnh.

"Khó chịu sao?" Quý Vân Nặc lạnh lùng hỏi.

Tiêu Ngôn Cẩn chẳng hề nhận ra sắc thái trong giọng nói của nàng, ngây thơ cười nói: "Khó chịu thật, em nghĩ em nên buông tay chị ra nhẹ nhàng, nhưng em không đủ sức làm vậy."《Hồn nhiên》- Lương Tịnh Như

Quý Vân Nặc bật cười, quyết định cho cô một chút "phần thưởng".

Tiêu Ngôn Cẩn ban đầu cười hớn hở, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, hừ hừ kỹ thuật vẫn là không bằng mình!

Không biết từ lúc nào trời đã sáng, cả hai người sớm đã ngủ say.

Mãi đến trưa khi Vệ Thấm cố tình đứng ngoài cửa gọi họ ra ăn cơm.

Tiêu Ngôn Cẩn mắt vẫn còn nhíu lại, thấy Quý Vân Nặc đã mặc quần áo chỉnh tề, bóng lưng đẹp đến mức khiến cô ngây ngẩn.

"Cho em hôn buổi sáng đi." Tiêu Ngôn Cẩn ôm lấy nàng từ phía sau, cười hì hì, hôn một cái.

Quý Vân Nặc thở dài.

"Dậy đi, đồ ngốc." Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, không còn chút kiêu kỳ như năm xưa.

Tiêu Ngôn Cẩn cười khúc khích trên vai nàng.

Quý Vân Nặc không nhịn được, lấy gối đánh cô một cái: "Cười cái gì?"

Tiêu Ngôn Cẩn nằm trên giường cười đến mức nước mắt rơi ra: "Không có gì, em chỉ là nghĩ đến mấy lời tối qua chị nói."

Lúc này Quý Vân Nặc tỉnh táo vô cùng, đâu còn giống tối qua Tiêu Ngôn Cẩn bảo gì là nói nấy.

Không nhịn được lại giơ nắm tay nhỏ đấm lên người cô mấy cái.

"Tốt nhất là quên hết mọi chuyện tối qua cho chị!" nàng lạnh lùng nói.

Tiêu Ngôn Cẩn khổ không nói nên lời:
"Tỷ tỷ không phải còn khen em làm rất tuyệt sao? Sao lại bắt em quên, chẳng lẽ nói đó là một trải nghiệm không tốt sao?"

Tiêu Ngôn Cẩn lại chuyển sang bộ dáng đáng thương như cún con, yếu đuối khiến người ta tưởng rằng Quý Vân Nặc đang ỷ vào thân phận tiểu thư để bắt nạt người giúp việc.

Nói đến mấy kiến thức hôm qua Vệ Thấm truyền lại, nàng chẳng nhớ được gì ngoài lời khen vì thật ra Tiêu Ngôn Cẩn vốn dĩ rất giỏi rồi.

Quý Vân Nặc nghi ngờ mình rồi sẽ bị cô kéo sâu vào dục vọng đến mức nàng không thể thoát ra.

----------------------------------------

Không biết tối hôm đó Vệ Thấm đã nói gì với Quý Chi Diệp, nhưng hai người cứ luôn ra vẻ thân mật trước mặt Quý Vân Nặc và Tiêu Ngôn Cẩn.

"Lão bà, đây là bánh đậu xanh chị đặc biệt mua cho em, tiệm hơn 20 năm đó, chắc chắn em sẽ thích." Quý Chi Diệp cầm bánh đậu xanh bằng hai ngón tay, đưa đến bên miệng vợ.

Vệ Thấm vui vẻ ăn một miếng.

Vốn dĩ khẩu vị của bà rất kén chọn, mắt nhìn đồ ăn cũng cao.

Trước đây làm đại tiểu thư, cái gì cũng chê — cái này không ngon, cái kia không hợp.

Chỉ có đồ Quý Chi Diệp nấu, bà mới chịu ăn.

Không phải vì Quý Chi Diệp nấu ngon nhất thiên hạ mà là người tình trong mắt hóa Tây Thi, đồ người yêu nấu lúc nào cũng ngon.

Quý Chi Diệp cũng vui vẻ mỗi ngày nấu cơm phục vụ vợ.

Từ khi kết hôn đến giờ, hai người họ vẫn luôn là hình mẫu vợ vợ tiêu chuẩn của giới giải trí.

Quý Vân Nặc không nói gì, tuy rằng đã quen, nhưng cảm giác vẫn kỳ quái. Tiêu Ngôn Cẩn cũng thấy vậy, trước kia họ ân ái là cho chính mình, giờ lại như cố ý biểu diễn trước mặt hai đứa họ, nhìn biểu cảm mà thấy thật "khiêu khích".

"Hai đứa có muốn ăn không?" Nghe vợ khen mình, Quý Chi Diệp lập tức tự tin mời mọc cả hai.

Quý Vân Nặc ngập ngừng, không dám khen.

Tiêu Ngôn Cẩn khách sáo lấy một miếng ăn, lập tức mặt tái xanh.

Tuy không đến mức khó ăn, nhưng không hề có hương vị. Vệ Thấm vốn giữ dáng nên không thích ăn ngọt, bánh đậu xanh này cũng không đường, miễn cưỡng chấp nhận vì tình cảm, nhưng nhạt đến mức không có mùi vị gì cả.

Nhìn biểu cảm của Tiêu Ngôn Cẩn, Quý Vân Nặc bật cười.

Nàng lấy khăn giấy lau khóe miệng cho cô.

Tiêu Ngôn Cẩn ngây ngô cười với nàng, nhìn quả cherry nàng đang ăn dở trên tay, há miệng: "Tỷ tỷ, đút em."

Quý Vân Nặc lập tức đưa nửa quả cherry vào miệng nàng.

Khung cảnh ấy thật khiến người khác ghen tị đến phát điên.

Quý Chi Diệp và Vệ Thấm cũng không ngoại lệ.

Quý Chi Diệp nghĩ thầm: "Tình yêu tôi cất công vun đắp bao lâu nay, sao lại bị tiểu bối sánh ngang thế này!"

Vệ Thấm tựa lưng vào ghế cười lớn:
"Diệp Diệp, nhìn đôi trẻ này kìa, thấy họ ngọt ngào vậy, em cũng muốn đọ xem chúng ta ai ngọt hơn đó."

Quý Vân Nặc xoa tay, so với hai người mẹ lớn hơn mình hơn 20 tuổi, nàng đương nhiên chín chắn hơn nhiều.

"Con không rảnh tranh giành, con với A Cẩn xưa nay vốn thế rồi mà."

Câu nói nghe cao sang, nhưng lại khơi dậy máu thắng thua của đôi vợ chồng già.

Vệ Thấm ăn luôn cả miếng bánh đậu xanh, tuy hy vọng con gái hạnh phúc, nhưng nếu nói về hạnh phúc thì ai sánh được với bà và Quý Chi Diệp chứ!

-----------------------------

Quý Vân Nặc bắt đầu hỗ trợ Tiêu gia lấy lại sĩ khí, điều tra ra được rằng công ty bị thâu tóm đều bị một công ty tên là Hoàng Hôn Hồng mua lại.

Khi Tiêu Ngôn Cẩn biết được tin tức này, cô đang ngồi ngoài ban công phòng ngủ, uống trà ngắm hoa anh đào trong sân.

Hiện tại cô sống thật sự rất ung dung.

Quý Chi Diệp và Vệ Thấm đều không thúc ép cô đi làm, thậm chí còn chẳng có ý định đó. Họ để mặc cô sống cuộc đời của một phu nhân.

Cô rất vui vẻ, vì làm phu nhân thực sự quá sung sướng. Mỗi ngày có đủ loại trái cây ăn không hết, đến cả đồ sinh hoạt hay quần áo cũng chẳng cần tự mua, đều có người chuẩn bị sẵn theo sở thích của cô. Quý Vân Nặc mỗi khi tan làm còn mang đồ ăn ngon về cho cô, thấy cô rảnh rỗi còn mua vài máy chơi game cho.

Cuộc sống thoải mái đến mức khiến người ta đắm chìm không muốn thoát ra.

Mỗi ngày cô đều cảm khái: được một đại tiểu thư dịu dàng bao dưỡng là chuyện hạnh phúc đến mức nào! Đại tiểu thư hào môn ư? Thật buồn cười. Rõ ràng là một phu nhân sống cuộc đời ưu nhã đến cực điểm.

Không biết những người từng chế giễu cô là “chuế A” không có nổi tiền mua một bộ ga giường giá mười vạn nữa!

Quý Vân Nặc tan làm liền trực tiếp về phòng ngủ. Hôm nay nàng mặc một bộ vest xám, váy bút chì ôm sát cùng áo sơ mi sọc xanh trắng. Vốn đã là người lạnh lùng, nay lại càng toát lên vẻ nghiêm trang cấm dục.

Không lạ gì mỗi lần nàng đi làm đều có người ngoái nhìn, thậm chí mấy thực tập sinh mới còn to gan bàn tán trong văn phòng về việc hôm nay Quý Vân Nặc mặc gì, trang điểm ra sao. Nàng đúng là nữ thần cấm dục sống động.

“Chị, chị về rồi à!” Nghe tiếng giày cao gót vang lên, Tiêu Ngôn Cẩn lập tức đứng dậy giúp nàng cởi áo khoác treo lên giá, dáng vẻ hiền thục đến mức chắc chắn sẽ được Vệ Thấm khen ngợi.

Quý Vân Nặc đáp một tiếng: “Vừa rồi em có xem tin tức không?”

Tiêu Ngôn Cẩn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cười lạnh: “Là công ty của Tiêu Tích Nhân, xem ra ông ta không chỉ muốn nhà của Tiêu gia mà cả công ty cũng không buông tha.”

Trong lòng Quý Vân Nặc tự nhiên khó chịu với Tiêu Tích Nhân: “Ông ta thật tham lam.”

Tiêu Ngôn Cẩn rõ ràng chán ghét Tiêu Tích Nhân, nhưng trông lại không có tinh thần, như thể chuyện công ty bị mua chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

“Chị à.”

“Hửm?”

“Em nghĩ sẽ không tiếp tục làm ngành nghề trước kia của Tiêu gia nữa.” Trước kia Tiêu gia làm bất động sản, nhưng Tiêu Ngôn Cẩn không rành lĩnh vực đó, cho dù có giành lại công ty cũng khó duy trì, nhất là dưới tay Tiêu Lương Mộc thì sớm muộn cũng lại phá sản.

“Vậy em định ở lại giới giải trí sao?” Ánh mắt Quý Vân Nặc sáng lên.

Tiêu Ngôn Cẩn bật cười, rồi nằm dài ra sofa, hai tay gối đầu: “Không, em định trở thành tiểu kiều A của chị, mỗi ngày sống ung dung, chăm sóc vợ của mình, chẳng phải rất tốt sao? Em có thể làm bà chủ gia đình, nấu ăn cho chị, giặt đồ, làm ấm giường, thậm chí còn có thể đánh dấu chị.”

Quý Vân Nặc không đồng tình với kiểu suy nghĩ này: “Nghĩ vậy là không đúng. Giờ làm bà chủ ở nhà không có địa vị cao, kiếm tiền tự nuôi mình mới tốt.”

Tiêu Ngôn Cẩn cười thầm vì Quý Vân Nặc quá nghiêm túc, bèn làm mặt đáng thương, chu môi nói: “Chị không muốn nuôi em sao?”

Quý Vân Nặc hơi sững người. Lúc này Tiêu Ngôn Cẩn hồn nhiên đến mức hoàn toàn khác hình ảnh mạnh mẽ trên giường.

Thỉnh thoảng cô làm vẻ đáng thương, trông chẳng khác gì một chú chó con mềm mại hay một con mèo lông xù. Quý Vân Nặc thật sự muốn nuôi cô, thậm chí ước gì có thể nuôi từ lúc cô còn bé, để cô ở bên mình, không cho ai chạm tới.

“Cũng không thể nói như thế.”

Tiêu Ngôn Cẩn cười, đôi mắt cong như trăng rằm: “Thế thì phải nói sao đây?” Rồi giả vờ tủi thân, làm bộ làm tịch như chó con rên rỉ vài tiếng: “Chị nhìn thấy em bị thương còn đau lòng không thôi, chẳng lẽ thật sự không muốn nuôi một tiểu Alpha biết nấu ăn, làm ấm giường, còn có thể khiến chị vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần sao?”

Quý Vân Nặc chỉ biết cười bất lực.

Tiêu Ngôn Cẩn đứng dậy, ôm lấy nàng, hơi nâng cằm trắng nõn của nàng lên. Ánh mắt đáng thương ban nãy lập tức hóa thành si mê.

Quý Vân Nặc luôn nghĩ, người này mà không đi làm diễn viên đúng là đáng tiếc.

“Chị à, người ta nói em vô liêm sỉ, không biết ngượng, bá đạo vô lại, nghĩ lại thấy cũng đúng thật.” Tiêu Ngôn Cẩn bật cười châm biếm, rồi đưa tay xoa bụng phẳng lì của Quý Vân Nặc.

Quý Vân Nặc nhíu mày, nhưng sau đó bị lời nói của Tiêu Ngôn Cẩn làm nguôi giận.

Tiêu Ngôn Cẩn nói: “Sau này con của chúng ta sẽ nằm trong bụng chị, chị cực khổ mang thai, làm sao em có thể ở nhà ăn không ngồi rồi để chị chịu khổ mười tháng mang nặng đẻ đau chứ. Em sẽ tự kiếm tiền, nuôi vợ và con của mình. Đó là một điều hạnh phúc lớn lao.”

Dù cô không muốn quay lại nghề cũ, nhưng Tiêu Tích Nhân thì cô tuyệt đối không tha!

Quý Vân Nặc gật đầu, khoác tay qua cổ cô, hôn nhẹ lên môi cô.

“Em có thích trẻ con không?” nàng hỏi.

Tiêu Ngôn Cẩn nghĩ ngợi, ngoan ngoãn trả lời: “Ngoan ngoãn thì em thích. Còn chị thì sao?”

“Nếu là con của em và chị thì chị sẽ thích.”

Tiêu Ngôn Cẩn bật cười, liếc nhìn về phía giường.

“Vậy chị phải nỗ lực rồi.” cô cười gian, thì thầm bên tai nàng: “Tiểu kiều A đến làm ấm giường cho chị đây.”

---------------------------------------

Sau khi nhóm tan rã, Thời Chính Nghĩa trở lại với vai trò rapper kiêm ca sĩ solo. Sức hút của cô vẫn rất lớn, đã ra đĩa đơn solo, kiếm được không ít tiền, còn tham gia vài chương trình tạp kỹ, sống thoải mái không ai bằng.

Đã một tháng kể từ lần gặp nhau gần nhất giữa Thời Chính Nghĩa và Tiêu Ngôn Cẩn sau tiệc đính hôn.

“Trông cậu còn béo lên đấy, sống tốt ghê ha?” Trong một quán rượu ồn ào, Thời Chính Nghĩa uống một ngụm rồi trêu.

Cô sớm đã thấy loạt ảnh paparazzi chụp Tiêu Ngôn Cẩn và Quý Vân Nặc đi mua sắm, chơi công viên, dạo biển… thậm chí Tiêu Ngôn Cẩn còn hay đăng ảnh lên mạng xã hội.

Gần như ảnh nào cũng liên quan đến Quý Vân Nặc.

Hoặc là khoe Quý Vân Nặc mua bánh kem, khen chị chu đáo, hoặc là dắt tay chị đi trong mưa, cảm thán muốn sống cả đời bên nhau, hoặc là giả vờ tủi thân vì bị chị lạnh nhạt bất ngờ, hoàn toàn là hình tượng tiểu kiều A, khiến fan couple mê mẩn đến phát cuồng.

Người này đúng là không biết xấu hổ chút nào!!

Mặc dù cô vẫn rất ngưỡng mộ Tiêu Ngôn Cẩn.

Tiêu Ngôn Cẩn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, đây là lần đầu tiên cô ra ngoài vào buổi tối.

Quý Vân Nặc đã dặn dò kỹ càng rằng cô không được uống nhiều rượu, còn cho vệ sĩ đi theo, luôn cập nhật tình hình cho nàng.

"Chẳng phải cậu cũng là người nổi tiếng sao?" Tiêu Ngôn Cẩn cười.

Thời Chính Nghĩa hừ một tiếng: "Tôi thì không mặt dày giống cậu, được người ta chiều chuộng đã đành, còn suốt ngày ngọt ngào phát điên lên, cậu tưởng mình đang hầu hạ ai vậy!"

Tiêu Ngôn Cẩn chỉ cười nhẹ, không đáp.

Thời Chính Nghĩa thấy ánh mắt cô nhìn mình chằm chằm thì giật mình: "Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

"Nghe nói cậu đang hợp tác với Hồ Thính Hạ à?"

Hồ Thính Hạ là một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng trong giới, rất nhiều bản hit đều là do người này tạo ra.

"Đúng thế."

"Cho tôi xin cách liên lạc với cô ấy."

"Trời ạ, tôi còn tưởng ngươi tìm ta để ôn chuyện, hóa ra là có việc nhờ vả!" Thời Chính Nghĩa không vui, nhớ lại hồi còn ở chương trình tuyển tú năm đó, cô và Tiêu Ngôn Cẩn là thân thiết nhất, giờ vẫn vậy!

Tiêu Ngôn Cẩn cười: "Tất nhiên tôi sẽ không để cậu thiệt." Rồi lấy ra từ trong túi một chiếc thẻ, đưa cho cô ấy.

Thời Chính Nghĩa liếc nhìn, là thẻ hội viên cấp cao của trung tâm thương mại lớn nhất gần đó, dùng để mua sắm được giảm giá đặc biệt. Hơn nữa là giảm tới 80%!

Tay Thời Chính Nghĩa run rẩy, không khỏi che miệng đang định hét lên, run run phát ra tiếng: "Cửa hàng trong trung tâm đó cái gì cũng đắt lắm."

Tiêu Ngôn Cẩn gật đầu: "Lần đó tôi đi chơi với Vân Nặc, chị ấy thấy tôi mua quá nhiều đồ nên tiện tay làm luôn thẻ đỉnh cấp tặng cho tôi."

"Cậu lại đem cái thẻ mà Quý đại tiểu thư tặng cho cậu đưa cho tôi, không sợ cậu ấy đánh tôi sao?"

Tiêu Ngôn Cẩn thản nhiên cười, lộ ra khí chất của đại nhân vật, dù thật ra vị hôn thê của cô mới là người quyền lực thật sự!

"Yên tâm, chị ấy cho tôi sáu cái thẻ lận."

Thời Chính Nghĩa: "……"

--------------------------------------

Tự nhiên chương 74 - 75 cái kể tên bài hát quá chời, bấn loạn luôn hic.

Nhưng mà nhạc cũm hay hay =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro